Chương 4: Kỉ ức cũ ( 1 )

Chúng tôi vẫn là bạn bè nhưng khác biệt duy nhất là tôi thích cậu ấy....

______________________________

Kể từ ngày cậu ấy ôm tôi , mỗi ngày chạm mặt cậu ta , tôi liền cảm giác rất mơ hồ về cậu . Phải chăng là tôi yêu , không nó có thể là rung động trong đời khi được con trai che chở thôi .

Tôi phủ nhận nhiều lần nhưng có lẽ cảm giác rung động đó không còn yếu ớt nữa mà càng trở nên mãnh liệt hơn .

Chỉ cần chạm mặt cậu , tim tôi trở nên cảm thấy rất hứng khởi . Chẳng biết khi nào gu bạn trai tôi lại tệ hại như vậy . Rõ ràng cậu không phải là người biết cố gắng , tính cách cậu cô không thích , con gái xung quanh cậu ta rất nhiều chưa chắc đã là người chung thủy . Vậy sao lại có thể yêu ?

Tôi không biết về cảm giác mơ hồ đó . Tôi chỉ cảm nhận được rằng chỉ có tôi có cảm giác khác lạ trong quan hệ của chúng tôi.

"Này , Lâm Đình , cậu làm sao thế ? Tôi hỏi bài này giải như thế nào ? "

Tôi hoảng hốt nhìn tờ bài tập :" Xin lỗi , cậu muốn tôi giảng khúc nào ?"

Tôi nhìn đôi tay cậu ta vào tờ giấy chỉ :" Chỗ này "

"À , chỗ này cậu cần thay thế x...."

Cậu ta cắt ngang lời giảng của tôi : " Này , rốt cuộc cậu có chuyện gì mà cả tuần nay cậu cứ ngơ ngác như mất hồn thế kia ?"

Tôi tránh né ánh mắt của câuh ta , bình tĩnh trả lời :" Không có gì , chỉ nghĩ chút về bài thi thôi "

"Cậu lo xa thật đấy , còn tận một tháng nữa mà . Mấy người các cậu chỉ nghĩ đến học tập thôi , tập làm người hoàn hảo nên tính cách hơi nhạt nhẽo thật đấy "



Tôi nhìn cậu dò hỏi một câu : " Vậy cậu không thích bạn gái mình hoàn hảo ư ?"

Cậu ta suy nghĩ rồi trả lời : " Thật ra cũng không hẳn nhưng tôi không thích qua lại với những người như thế. Con người quá hoàn hảo sẽ đòi hỏi người khác phải cố gắng theo mình , mà tôi lại không thích sống khuôn phép như vậy "

"Vậy tôi đang theo hướng hoàn hảo không nên qua lại với cậu được rồi "

Cậu ta cười trừ :" Không hẳn , đó chỉ là mẫu người yêu thôi . Còn cậu làm bạn là ổn nhất "

"À "

Hóa ra cậu ta không thích cô trở thành người yêu . Xem ra , đây là kết quả câu trả lời của cậu ta đối với cô. Đây chẳng phải là rung động chưa kịp tỏ tình mà đã từ chối không yêu sao .

Tôi có lẽ nên xem chúng như chỉ là chút kỉ niệm đầu khi yêu thôi, dù sao chưa tỏ tình nên cậu ta cũng chẳng biết . Chỉ cần làm bạn bình thường thôi cũng được rồi.

Tôi cứ thế âm thầm che giấu tình cảm , cậu ta vẫn đối xử tôi như một người bạn bình thường. Đôi khi tôi nhớ lại những kỉ niệm giữa chúng tôi khiến tôi bật cười cảm thấy khá hạnh phúc .

Tôi nhớ cơn mưa của ngày hôm đó , tôi chẳng may bị đám học sinh nữ chặn lại . Đám nữ sinh này tôi nhìn có chút quen mặt , hình như đều là người thích Trần Hàn . Nếu tôi không thích cậu ta có lẽ tôi cũng không biết những người này .

Một đứa con gái khá đô con trong đám hùng hổ tiến lên , mặt kiêu căng chửi vào mặt tôi :

"Này , mày là Lâm Đình đúng không ? Có phải mày đeo bám không buông Trần Hàn của chúng tạo phải không ?"

Tôi cười lạnh , bước lùi lại một bước :

" Không biết từ khi nào tôi lại gán cho tên gọi là kẻ đeo bám thế . Tôi có thân phận để ở cạnh cậu ta , đám người các cô còn không có vinh hạnh được cậu ta biết đến thì ai mới gọi là kẻ đeo bám "

"Con nhỏ này mạnh miệng nhỉ . Không phải mày lẽo đẽo theo sau anh Hàn suốt ngày hay sao. Đứa như mày bám víu người ta như thế chẳng lẽ muốn làm bà Trần " , đứa con gái khác không chịu yếu thế liền mắng thay.



Tôi thấy đám người này cực kì nực cười , giống như một lũ ruồi đu bám người không buông nhưng lại cho mình rất thanh cao :

"Nực cười thật , chỉ sợ danh phận bà Trần này các cô không đấu nổi tôi . Mấy người đứng ở đây chặn đường tôi đi chẳng phải như những loại vừa ăn cướp vừa la làng sao "

"Mẹ nó , chị Quý nói với nó làm gì . Tụi mình lên đi , xem nó một mình thì chọi lại ai mà dám mạnh miệng "

"Được , bắt nó lại "

Lúc này , tôi mới để ý đám con gái này dưới sự chỉ huy của Đường Quý . Tôi có tham gia vài bữa tiệc trong giới nên tôi có vài người . Đường Quý có lẽ tôi khá ấn tượng với cô ta vì thái độ rất hoà hợp , vừa phải trong bữa tiệc . Nhưng xem ra , ra ngoài xã hội rồi người ta mới lột gương mặt thật của mình ra mà sống .

Tôi cười lạnh : " Hoá ra là Đường tiểu thư , không ngờ chị lại có bộ mặt này mà tôi phải khinh bỉ đấy "

Đường Quý bước lên , đối mặt nhìn tôi . Tôi nhìn thấy rõ trong ánh mắt cô ta là sự ghen ghét , đố kị :

" Xem ra Lâm gia dạy con khá tốt nhỉ . Không ai dạy cô ra đường phải biết nhìn người sao . Đồ không phải của mình sao lại bu vào thế kia "

Tôi bật cười : " Đường Quý , chị xem ra đã hồ đồ rồi . Hôn ước của tôi và Trần Hàn đã được hai nhà chấp nhận rồi , làm sao có thể nói không phải đồ của tôi được "

"Mày nói láo . Mày dám bịa chuyện táo xé mặt mày ra " , gương mặt của chị ta càng trở nên méo mó đáng sợ .

" Ấy , chị bình tĩnh lại . Xem kìa gương mặt đẹp này tức giận lên sẽ rất kinh tởm đấy , chẳng may Trần Hàn nhìn thấy làm sao "

Nghe tôi nói xong , cô ta ngó xung quanh không thấy ai liền bảo đám đàn em của mình :

" Bắt con khốn đó lại cho chị , tao không tin không xử được mày "