Chương 2: Tình Bạn Giữa Chúng Tôi

Chúng tôi kết thân thành bạn với nhau

______________________________

Kể từ hôm gặp mặt đó , chúng tôi bị gia đình hai bên ép buộc phải đi học cùng nhau . Tôi không thích cậu ta lắm , bởi vì tính cách có phần quái đản và ngang ngược .

Chúng tôi cứ thế mà đi học chung trường , chung lớp . Tôi có nhiệm vụ là phải kèm cậu học nhưng cậu ta có vẻ không hứng thú đến chuyện tôi giảng lắm :

"Này , cậu không thể học hành cho tử tế được sao "

Cậu ta lười biếng nằm gục trên bàn mà trả lời :" Tôi nói rồi , tôi chả thích học . Dù sao thành tích của tôi cũng đứng giữa lớp nên không cần phải học làm gì "

Tôi thở dài :" Cậu nghĩ ai cũng như cậu không biết cố gắng sao . Xếp hạng đó của cậu mà không chịu cố gắng thì sẽ nhanh chóng bị đẩy xuống phía cuối lớp đấy "

"Được rồi , được rồi . Đưa đây tôi giải , cậu cứ như mẹ tôi ý "

Tôi đưa cuốn bài tập toán cho cậu ta . Cậu bạn ở phía trên nghe đoạn nói chuyện của chúng tôi liền quay xuống nói :

"Này ,Trần thiếu . Được mỹ nữ của trường dạy kèm mà không thích sao . Lâm Đình vốn nổi tiếng là lạnh lùng , cậu ấy không thích dạy kèm người khác nhưng lại đồng ý kèm cậu . Không phải Lâm Đình , cậu thích Trần Hàn đấy chứ ?"

Tôi nhíu mày khó chịu :" Tôi chưa điên nên muốn tìm chỗ chết . Tôi không thích người không biết cố gắng "

Cậu ta nghe thấy lời tôi nói liền nheo mắt trả lời :

" Tôi tệ hại đến thế hả ? Tôi có nhan sắc , có gia thế và đặc biệt còn rất nhiều tiền , con gái theo tôi đầy ngoài kia . Cậu sao lại tỏ thái độ đó với tôi "

Tôi nhìn cậu trả lời :" Bởi vì cậu không có tiền đồ . Dựa vào nhan sắc thì làm giàu được chắc .Gia thế , hừ nếu không có tài sản bố mẹ cậu thì cậu nghĩ cậu là cái gì mà được người khác coi trọng "

Mặt cậu ta liền đỏ lên vì tức giận :" Cậu ...cậu thật là quá đáng "

Tôi không thèm nhìn cậu ta nữa , liền cảnh cáo :" Giờ cậu có thể làm bài được chưa . Nếu kì này cậu không tăng thêm nổi một hạng thì chắc chắn tôi sẽ bảo mẹ cậu cắt tiền sinh hoạt của cậu "



"Ha , cậu dám sao , vừa phải thôi đấy nhé "

"Cậu đừng thách thức tôi , cậu sẽ thua đó , cậu biết mà "

"Được lắm , tăng hạng thì tăng , tôi nhịn cậu "

Cậu bạn bàn trên nhìn chúng tôi lắc đầu , tình bạn này không biết sẽ trở thành thù địch luôn không .

Tôi là người có lẽ không có nhiều bạn , tính cách tôi khá lạnh nhạt nên người ta ít dám kết giao với tôi . Tôi quen chỉ thân thiết với một cô bạn chung lớp là Lạc Ân , à mà còn một tên kế bên tôi nữa là Trần Hàn . Có lẽ trước giờ tôi chẳng thân thiết với học sinh nam nhiều nên tôi nghe họ bảo chúng tôi chắc chắn là cặp đôi đang yêu nhau . Tôi cũng không rảnh rỗi đi giải thích nên cũng bỏ mặc những lời nói của họ ngoài tai .

Giữa kì đến khá nhanh , Trần Hàn đã hứa phải tăng hạng nên tôi là người kèm dạy phải quan tâm đến thành tích của cậu ta khi phát phiếu điểm . Thật may là cậu ta lên tới hai hạng , nếu không thật không biết ăn nói với ba mẹ cậu ta ra sao.

Cậu ta khoe khoang phiếu điểm trước mặt tôi :"Này , ông đây lên tận hai hạng đấy nhá . Xem ra học hành chỉ là chuyện nhỏ nếu tôi có cố gắng . Cậu không được xem thường tôi nữa đấy "

"Chỉ mới hạng 17 thôi . Cậu mừng hơi sớm đấy . Nếu có tố chất học hành sao cậu không giành hạng 1 cho tôi xem "

"Cái đó tôi phải nể mặt người kèm học tôi chứ . Chẳng phải cậu luôn muốn ngồi hạng 1 sao "

"Cái đó tôi thích ngồi nhưng ngồi lâu rồi cũng chán , cậu tới đây mà dành với tôi "

"Thôi tôi bỏ cuộc "

"Hừ , nhát gan quá đấy "

Cậu ta lạnh mặt kêu , hừ . Lạc Ân từ bàn trên, cầm trên tay bảng điểm đến bàn của tôi . Cô ấy nhìn qua bảng điểm của tôi rồi cảm thán :

"Đình Đình , cậu siêu thật . Chưa bao giờ hạng 1 rớt khỏi tay cậu . Ngay cả tên Đặng Tiết Lâm kia tranh giành với cậu , học đến nhập viện mà cũng không tranh lại "

Tôi mỉm cười nhìn cô . Lạc Ân liếc sang bàn đối diện liền chộp lấy bảng điểm của Trần Hàn :

" Cho tôi mượn xem nha Trần thiếu "

Cậu ta cũng gật đầu .



"Ồ , cậu thăng lên 2 hạng , đáng mừng nhỉ nhưng còn thua tôi . Tôi cao hơn cậu tận 10 hạng đấy "

Tôi cười cười khi nghe câu nói của cô . Cậu ta thấy thế liền khó chịu :" Cậu mượn bảng điểm tôi để khoe thành tích hả . Sao hai người thật không nể nang gì vậy "

"Ai bảo cậu tệ như thế làm gì ? Mà cậu nhiều người thích thật đấy , gái của trường đứng chờ cậu đến mà tôi nhìn cũng toát hết mồ hôi "

Cậu ta nghe lời khen liền cười rất thỏa mãn :" Vậy sao , thật ngại quá . Trời sinh tôi ra thật ưu tú mà . Vậy hai người có hâm mộ tôi trong lòng không đấy "

"Tôi thì có một chút , còn Đình Đình thì ..."

Cậu ta nhìn tôi , tôi nhướng mày như lời nói " cậu nghĩ xem " . Cậu ta như hiểu câu trả lời của tôi liền mất hứng vui :

"Tôi biết rồi . Cậu đang khinh thường tôi chứ gì "

Lạc Ân cười cợt cậu : " Xem ra Trần thiếu không làm rung động được mỹ nữ lạnh lùng của tôi rồi "

"Hừ , con người quá lạnh nhạt , chẳng thú vị gì cả "

Tôi hỏi cậu : "Vậy mà , cậu cũng dám chơi "

"Dù sao cậu cũng có công dạy tôi học nên phải nể nang một chút . Có bạn học giỏi vẫn tốt hơn "

Tôi hừ :" Xem ra , cậu sáng suốt lên rồi đấy "

"Tôi cũng phải nên that đổi mới chơi nổi với cậu "

Tôi gật đầu :" Nên cố gắng phát huy trước khi tôi đá cậu đi "

Cậu ta nghe tôi nói liền lắc đầu , sau đó úo mặt xuống bàn không ngước lên nữa .

Chúng tôi cứ thế cãi nhau suốt ngày nhưng cũng khiến cho tình bạn chúng tôi trở nên thân thiết và gắn bó nhiều hơn .