“ Dương Hàn Đông. Dương Hàn Đông...”
Nghiên Dương vừa gọi vừa chạy theo chàng trai mặc áo sơ mi trắng đang đi xe đạp phía trước. Hôm nay, Hạ Vũ “bỏ rơi” Nghiên Dương đi chơi với Trần Nhất và Tống Quốc Lam, thực chất là bọn họ rủ cô đi tới quán game nhưng Nghiên Dương không có hứng thú với những chỗ đó nên đã từ chối. Sau khi tạm biệt thì Nghiên Dương thấy Dương Hàn Đông nên đã chạy theo cậu.
Dương Hàn Đông nghe thấy tiếng Nghiên Dương của cậu liền dừng xe, quay đầu lại nhìn. Hình ảnh cô gái nhỏ mặc chiếc áo len vàng cổ cao kéo đến nửa mặt để ngăn chặn lại cái lạnh đang tiến dần lại gần cậu. Cười nửa miệng nói:
“ Gọi mà gọi to vậy à? Nhớ tôi đến vậy sao? Hử?”
“ Ai thèm. Cậu không đi cùng đám Trần Nhất à?”
“ Không. Thấy đói bụng nên tôi đi ăn. Đi cùng luôn đi! Lên xe đi.”
Quán ăn mà Dương Hàn Đông chở Nghiên Dương đến là quán mì truyền thống Lão Thái Thái nằm cuối con đường nhỏ cách nhà cậu không xa. Có thể nói đây là nơi bí mật của riêng cậu. Bà chủ của tiệm nay đã gần 70 tuổi nhưng mắt còn rất tinh anh, tay nghề làm mì của bà rất cao siêu. Dương Hàn Đông thích nhất là ăn mì được làm thủ công, sợi mì vừa mềm vừa dai, ăn rất đã. Nước dùng ngọt thanh, xương heo được hầm kỹ 12 giờ sau đó được đem đi nấu cùng một số loại củ và nấm.
“ Dương Hàn Đông cậu thường ăn ở đây sao?” Nghiên Dương nhìn xung quanh như tìm kiếm một thứ gì đó.
“ Đúng vậy. Đảm bảo cậu ăn một lần liền nhớ cả đời.” Ánh mắt khi nói của Dương Hàn Đông rất sáng, sau đó liền hỏi cô: “ Cậu đang tìm gì vậy?”
“ Menu đó. Tôi không thấy menu đâu cả. Vậy làm sao mà chọn món được.”
Dương Hàn Đông bật cười nói: “ Cậu nhìn trên tường đi. Ở đó có đấy.”
Theo hướng Dương Hàn Đông chỉ, Nghiên Dương mở to đôi mắt thỏ con ra nhìn vào tấm biển treo trên tường rồi nhìn lại Dương Hàn Đông đang ngồi đối diện nói:
“ Chỉ có món mì Thái Thái thôi à?”
“ Ừ.” Sau đó liền nói với bà chủ tiệm:
“ Bà ơi, cho con 2 tô mì cỡ lớn nha!” Rồi hướng Nghiên Dương hỏi: “ Cậu ăn được cay không?”
“ Một chút thôi.”
“ Vậy cho con một cay ít, một cay nhiều ạ.”
Ngồi đợi tầm 10 phút đã có bát mì nóng hổi được bưng lên, bà chủ tiệm cười hiền từ nói: “ Hôm nay mới thấy con dẫn bạn gái đến.” Sau đó nói với Nghiên Dương: “ Con cứ ăn từ từ. Muốn dùng thêm gì cứ gọi nha. Cứ coi đây là nhà của mình. Đừng ngại.”
Nghiên Dương hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Sau đó liền thử một sợi mì rồi đến hai sợi, tập trung ăn sạch bát mì trong 10 phút dù trong 10 phút đó Dương Hàn Đông có hỏi gì cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
“ WOW.... ngon quá đi!”
“ Có ai ăn mất của cậu đâu. Có vẻ chưa no. Muốn ăn thêm không?”
Nghiên Dương lười biếng ngả người ra ghế lắc đầu, tay xua xua, nói:
“ Tôi no lắm rồi. Không ăn thêm được nữa đâu. Để hôm khác đi.”
Dương Hàn Đông cười mãn nguyện nói: “ Vậy sau này sẽ thường xuyên dẫn cậu tới đây.”