Hai tháng sau, ngày 05/10Tại tiệm trà sữa Aurora
“ Cảm ơn ạ. Chúc ngon miệng. Lần sau ghé qua tiếp nha!”
Tiệm trà sữa này là nơi Nghiên Dương và Hạ Vũ đang làm thêm để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt. Nói làm thêm vậy cho “chanh xả” chút thôi chứ đây là tiệm của cậu Tiểu Hạ, cô và Tiểu Hạ đôi khi rảnh rỗi sinh nông nổi lên tới đây phụ giúp thôi, chứ tiền nong gì chứ!
Tiệm được bày trí có phong cách rất tự nhiên. Nơi đây phù hợp với những sinh viên như cô, có thể ở đây vừa học vừa trò chuyện, còn có những kệ sách với nhiều đầu sách hot luôn thu hút ánh mắt hủ nữ như Nghiên Dương.
Đang mải mê nghĩ xem lát nữa xong việc cô và Tiểu Hạ sẽ ăn gì đây, hôm nay là ngày đẹp trời, buổi chiều nay hai đứa nhất định phải đến công viên Trung tâm Lam Thành mới được, nghe đồn đâu đó công viên mới cho mở rộng thêm vườn cây lau, nếu chụp ảnh ở đó thì đẹp hết nấc rồi thì đột nhiên Tiểu Hạ huých khuỷu tay vào eo cô làm cô bay về hiện tại.
“ Ê ê... có soái ca tới kìa.”
Hạ Vũ nhanh nhảu hỏi: “ Ô, bạn học Dương Hàn Đông phải không? Cậu muốn uống loại nào vậy? Ở tiệm Aurora chúng tôi có rất nhiều vị ngon. Vị matcha cay cay này mới ra, cậu có muốn dùng thử không?.....”
Tính mê trai lại nổi lên rồi. Thời tới cản không kịp. Nghiên Dương chỉ đứng đó lén nhìn “ người anh em” kia rồi cười ha hả trong lòng. Chẳng phải đây là bạn phòng bên đó sao? Trước khi sự việc kia xảy ra thì Nghiên Dương đã gặp cậu bạn này mấy lần rồi nhưng cũng không có chút cảm tình gì nhiều, vì mấy lần gặp mặt đều thấy Hàn Đông trong bộ dạng không mấy đẹp đẽ. Nếu không phải là tình huống trèo tường đi học muộn giống cô thì cũng là mặt mày đen thui khi mà thí nghiệm của bạn học Dương có chút không thuận lợi.
Dương Hàn Đông thấy Nghiên Dương nhìn mình quá lâu, mà ánh mắt lại chứa bảy phần “ không sạch sẽ” theo cậu là vậy liền tiến sát lại chỗ cô, kiêu ngạo nói:
“ Tiểu tỷ tỷ này, cậu nhìn tôi hơi lâu rồi đấy! Tôi biết mình rất đẹp trai nhưng không cần nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng đó đâu.”
Đồ kiêu ngạo! Nghiên Dương cũng không sợ mà vênh mặt lên đáp: “ Có cho tôi còn đánh cho ý chứ! Tôi chỉ đang nghĩ cậu là trên hay dưới thôi. Nhưng nhìn dáng vẻ này thì tôi nghĩ cậu chỉ có thể ở dưới thôi.”
Hạ Vũ bên cạnh đã nín cười từ nãy rồi nhưng khi nghe Tiểu bảo bối của cô chốt hạ câu cuối làm bản thân không kiềm chế được mà cúi gập người cười lắc lẻ. Còn Dương Hàn Đông đang trong tình trạng chưa hiểu gì đứng đó trơ mắt ra nhìn hai con người kỳ lạ trước mặt, khinh bỉ cầm lấy ly trà sữa mà nhân viên cạnh đó đưa cho, đang định đi thì Nghiên Dương liền lên tiếng nói:
“ Bạn học Dương à, lần sau đừng đi lạc nữa. Nếu cậu còn đi lạc nữa thì sẽ không có ai thành thật giúp cậu như tôi đâu... ha ha...”
Dương Hàn Đông khi nghe thấy câu nói đó liền đứng bất động tại chỗ, hai tai đỏ bừng, mất một lúc sau mới có thể định thần lại. Khi kịp phản ứng ra thì đã không thấy hai con người kia chạy đâu mất rồi. Nghiên Dương biết chắc Dương Hàn Đông sẽ rất bất ngờ nên liền nhân lúc cậu ta không để ý mà lôi cô bạn Tiểu Hạ vẫn đang cười chết lên chết xuống chạy nhanh ra khỏi cửa tiệm, cũng không quên nói với lại: “ Chú Thần, cháu xin phép về trước đây.”
Ngày 15/10, trời mưa nhỏBây giờ đã hơn 9h sáng rồi. Nghiên Dương còn nhớ, mưa đã bắt đầu rơi từ nửa đêm hôm qua rồi, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, làm cô ở nhà một mình, cũng không thể đội mưa chạy qua nhà Tiểu Hạ được. Nhắc tới Tiểu Hạ, Nghiên Dương mới nhớ ra một chuyện, liền với tay lấy di động để ở đầu giường, lục tìm số cô bạn thân trong danh bạ rồi bấm gọi. Đầu dây bên kia sau vài tiếng tút mới chịu bắt máy, nói với giọng ngái ngủ mang chút trách móc:
“ Alo, Bảo bối. Cậu dám phá giấc mộng đẹp của tớ.”
“ Tại sao cậu lại tên là Hạ Vũ vậy?”
“ Hả?”
“ Tại vì trời mưa ý. Được rồi, ngủ ngon.”
Mở đầu nhanh, kết thúc cũng rất nhanh.
Hạ Vũ ở đầu dây bên kia bèn nghĩ “ sao hôm nay Tiểu Nghiên lại nhảm nhí vậy nhỉ? Mọi hôm đầu óc vẫn thông minh lắm mà. Có phải hôm qua ăn nhiều cẩu lương quá nên ...”
Cô cũng thấy vậy. Hôm nay đầu óc có chút không ổn định. Nghiên Dương nghĩ thầm trong đầu, tại sao cứ hôm nào được nghỉ thì cô lại dậy sớm còn hôm nào đi học thì luôn cố gắng kiên trì ngủ thêm 5 phút để rồi đi học muộn vậy nhỉ? Chán chết.
Vừa nghe nhạc vừa vẽ tranh trong khi trời đang mưa thì đúng là tuyệt cú mèo rồi. Nghĩ là làm, Nghiên Dương liền lấy giá vẽ rồi pha màu sau đó mang ra đồ ra ban công ngoài phòng ngủ để vẽ. Cô thường có thói quen chụp lại những cảnh mà bản thân thấy tâm đắc, sau đó khi có thời gian sẽ vẽ theo những cảnh đó. Coi như là ôn lại kỷ niệm. Hôm nay cô sẽ vẽ cánh đồng bông lau mà mấy hôm trước cô cùng Hạ Vũ đã đi tới đó chụp ảnh.