Con phố ăn vặt nổi tiếng của thành phố này, trời lúc này đã về đêm và cũng là thời gian hoạt động của giới trẻ bọn họ, các hàng quán cũng được trưng bày ra ánh đèn thắp sáng cả một con đường. Nói nơi đây là phố ăn vặt cũng không có gì sai khi bạn đa phần có thể dễ dàng tìm thấy những món ăn đường phố nổi tiếng ở nơi này.
"Woa, nơi này thật tuyệt!" Vừa bước vào con phố này, Hàn Lâm thực sự không khống chế nổi biểu cảm khát khao của mình nữa rồi. Đây quả thật là thiên đường dành cho cậu mà.
Nhìn cậu vui vẻ như vậy, hắn cảm thấy quyết định dẫn cậu đến đây là đúng đắn mà. Con đường này nằm ở một nơi khá khuất, nên thật sự cũng không có nhiều người biết về nó. Trong một lần đi thực hành nhiệm vụ hắn đã vô tình phát hiện ra con phố ăn vặt này.
Hàn Lâm lúc này thực sự rất phấn khích, không kiềm được ham muốn muốn thử mọi thứ của mình. Cậu quay sang nắm lấy tay của Cố Trạch Dương, vẻ mặt không nén nổi kích động mà nói: "Anh Trạch Dương mình đi nhanh thôi, em muốn thử mấy món ăn này lâu lắm rồi."
Bị động tác nắm tay của cậu làm cho cứng đờ. Nói thật từ ngày hắn ôm cậu lên phòng ngủ, cùng với cố tình đi xe moto để cậu ôm eo mình thì hai người chưa từng có một lần tiếp xúc thân thể nào. Vậy mà lần tiếp xúc thân mật này vậy mà là cậu chủ động, có thể đó là hành động bất giác sinh ra khi Hàn Lâm quá phấn khích nhưng hắn nguyện tuân theo sự quá khích này của cậu.
Cố Trạch Dương rất thích nhìn thấy nụ cười rực rỡ của Hàn Lâm, hắn nguyện làm những gì mình có thể để giữ gìn nụ cười đó của cậu. Tối đó hai người đã chơi rất vui vẻ, đúng như ý nguyện của cậu, Cố Trạch Dương mua rất nhiều món ăn ngon cho cậu, trong suốt buổi đi chơi cậu cứ ríu rít không ngừng. Cố Trạch Dương bình thường ít nói hôm nay cũng phá lệ nhiều lời với cậu.
Đưa cậu về đến nhà cũng đã gần 11h, đến nơi hắn không quên dặn dò cậu đôi ba câu: "Nhớ ngủ sớm một chút ngày mai em còn có tiết." Hắn đã thuộc nằm lòng thời khóa biểu của cậu rồi.
"Anh cũng vậy, đừng quá mệt mỏi."
"Ừm."
Quay lưng bước vào nhà, như nhớ ra điều gì đó cậu quay trở lại nói với hắn hôm câu: "Hôm nay được đi ra ngoài cùng anh làm em thực sự rất vui, hi vọng em sẽ được ra ngoài chời cùng anh thêm một lần nữa."
Trời quá tối hắn không thể thấy rõ biểu tình của cậu, nhưng thông qua giọng nói hắn có thể cảm nhận được rằng Hàn Hàn là thật tâm nói vời mình không phải là lời nói khách sáo. Điều này làm hắn vui vẻ không thôi, ôn nhu mà đáp lại: "Anh cũng vậy, Hàn Hàn ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Lời nói ngọt ngào chấm dứt cuộc hẹn của hai người, nhưng đó cũng là đoạn nhạc dạo mở ra một chuỗi ngày tươi đẹp mới dành riêng cho hai người bọn họ. Trở về phòng tắm rửa thay một bộ quần áo thoải mái, vừa định tiến vào không gian thì âm báo có tin nhắn mới lại vang lên.
Là của Cố Trạch Dương
- Không biết em có hứng thú học bắn súng không?
- Anh về đến nhà rồi ạ?
- Ừm anh vừa mới đến thôi.
- Bắn súng sao?
- Đúng vậy, nếu như em có hứng thú thì anh sẽ dạy cho em.
- Như vậy có phiền anh quá không.
- Không phiền, anh rất sẵn lòng. Cũng xem như là em sẽ có thêm mojt phần bảo đảm.
-....
- Thế nào có hứng thú không?
Nghĩ đến dáng vẻ soái khí khi bắn súng mắt cậu không khỏi sáng rực lên, thiệt là quá soái đi thôi.
Nhanh tay soạn lại tin nhắn.- Em có hứng thú ạ- Vậy đến khi đó anh sẽ nhắn lại cho em thời gian cùng địa chỉ.- Dạ được ạ.
Kèm theo đó là sticker hình chú thỏ với đôi mắt sáng long lanh, biểu hiện thái độ đang mong chờ.
Nhìn biểu cảm của chú thỏ là Cố Trạch Dương liên tưởng đến khuôn mặt của Hàn Lâm, đáng yêu quá đi mất làm sao bây giờ đây, online chờ gấp.Thẩn thờ nhìn cái biểu cảm cậu gửi sang lại thấy tin nhắn lại hiện thêm thông báo mới từ cậu.- Em cũng không làm phiền anh nữa ạ.- Không phiền chút nào.- Anh Trạch Dương nhỉ ngơi sớm nha, chúc anh ngủ ngon.- Ngủ ngon Hàn Hàn.Khi người bạn yêu vừa manh vừa ngọt thì phải làm sao đây. Cố Trạch Dương chết chắc rồi, cả đời này định sẳn là được buộc chặt với Hàn Lâm cậu rồi, không cách nào thoát ra được cái hủ mật ngọt này..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ngày hẹn tập bắn súng của cậu cuối cùng cũng đến, gần đây Cố Trạch Dương gửi rất nhiều video hướng dẫn cho cậu xem trước cũng như là cách sử dụng sao cho an toàn.
Đừng hỏi vì sao mà nguyên chủ muốn mở một trường săn bắt chính "cậu" lại không biết dùng súng. Đơn giản thôi, trong nguyên tác nguyên chủ là một tên nhát gan mở cái săn bắt gì đó hoàn toàn là do bạn bè xúi giục, bọn họ nói với "cậu" rằng: "Chỉ có vu chúa mới có thể có một bãi săn cho riêng mình, phim cổ đại không phải đều diễn như thế sao?"
Vậy nên để chứng minh rằng mình cũng là một "vua", "cậu" đã cho người bố trí lại cái sân golf kia thành một bãi săn bắt tư nhân, nhưng cũng vì gan của "cậu" quá nhỏ nên chưa một lần nào ghé qua nơi đó.
Cộng với đời trước, đây là lần đầu tiên cậu được tiếp xúc gần với súng như vậy.
"Em cẩm thận một chút, bây giờ anh sẽ hướng dẫn em cách cầm cũng như tư thế."
"Anh Trạch Dương." Cậu ngẩn đầu kêu hắn một tiếng.
Nhìn vào khuôn mặt non nớt kia giọng của hắn bất giác nhẹ đi vài phần:
"Làm sao vậy?"
"Anh có thể bắn vài phát cho em xem được không?"
Trực diện đối mặt với đôi mắt nai tơ kia hắn quả thực không cách nào từ chối được cậu mà.
"Được rồi vậy em đứng cách xa một chút cẩn thận bị tiếng súng làm cho điếc tai."
"Dạ được, anh Trạch Dương cố lên."
Nhận được lời cổ vũ từ cậu, hắn như được tiếp thêm một phần lực lượng, Cố Trạch Dương muốn bày kỹ năng tốt nhất của mình cho cậu xem. Hăng hăng hái hái mà đi làm mẫu cho cậu.
Mục đích của Hàn Lâm đã đạt được, cái hôm mà hắn đề nghị với cậu về việc tập bắn súng này thì cậu đã tưởng tượng ra dáng vẻ ai hùng của anh khi cầm súng, càng nghĩ cậu càng hưng phấn không thôi. Bây giờ tâm nguyện nhìn thấy trai đẹp bắn súng của cậu đã thành sự thật rồi. AAAAAA....sung sướиɠ quá mất.
Nhanh tay đem điện thoại di động mình ra tới, cậu muốn quay lại hành trình này của hắn.
Thông qua màn hìn điện thoại, ta có thể thấy dduowjc vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt của Cố Trạch Dương, ánh mắt sắc bén, tập trung cao độ, "pằng" một tiếng trên bảng điểm hiện thị ra rằng: Điểm tối đa.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, cậu thực sự đã bị Cố Trạch Dương kinh diễm đến rồi, thực sự là đẹp trai quá đi. Thấy Hàn Lâm vì mình mà ngẩn người hắn không khỏi dương dương tự đắc.
Kinh diễm qua đi đã đến lúc cậu tập cầm súng, Cố Trạch Dương rất nhẫn nại hướng dẫn cậu từng chút một, giọng nói của hắn như gió xuân vậy nhẹ nhàng mà thổi vù vào tai cậu. Hàn Lâm đột nhiên cảm thấy khoảng cách của hai người lại gần thêm chút nữa rồi.
Buổi tập hôm nay diễn ra hết sức suông sẻ, vậy là từ nay cậu lại bận thêm một chút rồi, nhưng cái sự bận rộn này thực sự làm cậu rất vui vẻ.
Vì có cái cớ tập bắn súng này mà tầng suất hai người gặp nhau cũng càng nhiều, lâu lâu họ còn cùng nhau đi chơi, mua sắm, nhân sinh không còn gì hối tiếc. Hôm nay, Cố Trạch Dương vì muốn cho cậu xả tress một hôm nên quyết định dẫn cậu đến một cánh đồng ở ngoại ô.
Nới đây thực sự rất thanh bình cùng tĩnh lặng rất thích hợp cho người ta giải tỏa bầu tâm trạng, làn gió nhè nhẹ thổi qua làm tung bay vạt áo cùng mái tóc rũ rượi của cậu trông cứ như một bức tranh động vậy.
"Thình thịch" tim hắn không khỏi nhảy lên một cái, hắn phát hiện hắn ngày càng lúng sâu vào người thanh niên trước mắt này mà không có cách nào thoát ra khỏi nó. Có lẽ tận sâu nơi đáy lòng mách bro rằng đây là hố sâu của sự ngọt ngào nó không tấn công bạn bằng con đường nào khác ngoài việc kiềm hãm bạn trong mật ngọt của nó.
"Nếu có thể em rất muốn sống ở nơi này, phong cảnh thật hữu tình."
"Nếu em muốn chúng ta có thể ở lại chỗ này vài ngày rồi trở lại thành phố."
"Có thật không anh, mình ở lại đây được sao?"
"Ừm, lúc trước đi làm nhiệm vụ anh có quen một vị bá bá tốt bụng ở đây, chúng ta ó thể ở nhờ nhà bác ấy."
Thấy mình có thể trải nhiệm vùng quê thanh bình này cậu đặc biệt phấn khởi.
"Vậy thì quá tốt rồi! Em rất mong đợi những ngày ở đây đó."
Nhìn cậu vui vẻ như vậy ánh mắt của Cố Trạch Dương cũng có thêm vài phần dịu dàng, giọng nói cũng ôn nhu hẳn lên: "Ừm, anh cũng vậy."