Edit : Kim Thoa
Ba năm sau ---
Vào một ngày , trời quang vạn dặm .
Trong hậu viện phủ tướng quân thập phần náo nhiệt , xa xa đã nhìn thấy một tiểu cô nương khoảng bốn năm tuổi , đang dồn hết sức lực đẩy một nữ tử trẻ tuổi ngồi trên xích đu . Tiểu cô nương đưa tay đẩy đẩy phía sau lưng nữ tử trẻ tuổi , dùng đại lực đem người đẩy bay lên cao .
Nữ tử trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp động lòng người , tại thời điểm bị đẩy lên vui vẻ nở nụ cười , nụ cười xinh đẹp của nàng còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng mùa hè . Vài cái thị nữ hầu hạ hầu hạ ở bên cạnh thấy thế , cũng nhịn không được nhìn nàng thêm vài lần .
Trong các nàng có mấy cái thị nữ vừa mới tới , ngay từ đầu cũng không hiểu rõ tướng quân vì cái gì lại thích phu nhân đến như vậy ? Nhưng là lúc này các nàng nhìn phu nhân , rõ ràng là một nữ nhân đã sinh hai đứa nhỏ , nhưng nhìn vẫn giống như thiếu nữ mười mấy tuổi .
Tiểu cô nương phụ trách đẩy xích đu , sau khi xích đu bay lên liền lách người sang một bên , sau đó một mặt u oán nhìn người ngồi trên xích đu. Chiếc xích đu xinh đẹp này rõ ràng là phụ thân làm cho nàng , nhưng là sau khi làm xong lại trở thành ngai vàng độc quyền của mẫu thân nàng , trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo của tiểu cô nương hiện lên một tia ai oán .
Đợi đến lúc xích đu bên kia chầm chậm dừng lại , nàng lúc này mới đi tới một lần nữa , đang lúc nàng muốn đem người đẩy đi , từ phía sau đột nhiên có một đôi tay ngắn ngủn mập mạp duỗi ra . Tiểu cô nương thấy thế vội đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ kia , sau đó quay đầu nhìn về phía tiểu mập mạp đứng ở sau lưng .
Nàng nhìn đệ đệ bất quá chỉ mới hai tuổi nhà mình , một mặt nghiêm túc nói : " Đệ đệ , đệ còn quá nhỏ , không thể làm như vậy ."
Tiểu mập mạp nghe vậy liền nghiêng khuôn mặt nhỏ nhìn nàng , một đôi mắt to đen nhánh nhấp nháy nhấp nháy , hắn hiển nhiên không hiểu vì cái gì tỷ tỷ có thể làm còn hắn thì không thể ?
Tiểu mập mạp cong miệng lên như một con mèo nhỏ ,một mặt không phục nói :" Có thể ."
Hắn có thể , hắn có thể đem nương đẩy bay , so với tỷ tỷ còn muốn lợi hại hơn . Hắn nói xong liền duỗi tay kia ra , muốn đi đến đẩy mẫu thân ngồi trên xích đu .
Trần Y Y nghe được giọng nói ngọt ngào như sữa của tiểu nhi tử , liền đưa tay ra bế tiểu mập mạp vào trong lòng . Nàng một tay ôm chặt tiểu béo trong ngực , một tay nắm chặt dây xích đu nói :" Đoàn Đoàn ! Đến đẩy lần nữa đi ! Nương mang theo đệ đệ bay một lần ."
Tiểu cô nương bị gọi Đoàn Đoàn kia chính là Đoàn béo , nhưng là sau khi nàng tự chọn danh tự cho mình vào năm ngoái , nàng đã dứt khoát muốn từ bỏ danh tự lúc đầu của mình . Lúc này đột nhiên nghe mẫu thân gọi nhũ danh của nàng , tiểu nha đầu năm tuổi lập tức không vui .
" Nương , ta gọi là Sở Doanh Doanh , vừa rồi sao người lại gọi là Đoàn Đoàn chứ ? Không phải đã nói rồi sao ? Ta chọn danh tự gì thì sẽ gọi như thế mà . "
Thời điểm Đoàn béo vẫn còn là một bánh bao nhỏ, Trần Y Y cùng Sở Trác đã ước định là , chờ Đoàn béo lớn hơn một chút sẽ để nàng tự chọn danh tự cho chính mình. Về sau khi Đoàn Đoàn bốn tuổi , bởi vì ghét bỏ danh tự Trần Y Y lấy cho nàng , liền tự lấy cho mình một cái danh tự gọi là Sở Doanh Doanh .
Ý nghĩ của nàng thập phần đơn giản , nàng thích chiến thắng , về sau cũng phải luôn là người chiến thắng . Vì thế liền biết cách điệu đà , biết thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân , sửa lại cho mình một cái danh tự như vậy .
Từ khi tiểu nha đầu tự đổi danh tự cho mình , Trần Y Y đã biết là nữ nhi của nàng có lòng háo thắng . Mặc dù nàng cảm thấy lòng háo thắng quá mạnh cũng không tốt , bất quá nàng trước đó đã đáp ứng với Đoàn Đoàn , không thể nuốt lời với một đứa nhỏ , vì vậy Đoàn Đoàn muốn chọn danh tự gì liền lấy danh tự đó .
Sở Doanh Doanh nhìn thoáng qua đệ đệ trong ngực mẫu thân , trong đôi mắt hiện lên một tia hâm mộ khó phát giác . Từ sau khi nàng trưởng thành hơn một chút, nàng vì muốn thể hiện uy phong của trưởng tỷ , cũng không nguyện ý tiếp tục mặt dày kề cận với Trần Y Y .
Trần Y Y thật ra rất muốn thân cận với nữ nhi , đáng tiếc nữ nhi lại luôn cho rằng mình là đại tỷ trong đám đầu củ cải . Ngày bình thường thập phần sĩ diện còn làm giá . Trần Y Y vì không muốn phá hủy tâm tư nhỏ của nữ nhi , đại đa số đều coi nàng thành một cái tiểu đại nhân mà đối đãi . Thời gian lâu dài , Sở Doanh Doanh gần như cho rằng mình đã trưởng thành rồi .
Ngay tại lúc Sở Doanh Doanh đang yên lặng xuất thần , sau lưng đột nhiên xuất hiện một đôi tay rắn chắc , không hề báo trước đã bế nàng đặt lên xích đu . Không đợi nàng kịp nhận ra đang xảy ra chuyện gì , Trần Y Y đã dùng tay ôm hai tiểu hai tử , cứ như vậy bị người kia đẩy bay lên .
Sở Doanh Doanh bị hoảng sợ , nhịn không được mở miệng hét một tiếng , thanh âm thanh thuý vang vọng trong hậu viện . Làm hại tiểu mập mạp trong ngực Trần Y Y , bị tiếng hét của tỷ tỷ doạ đưa tay sờ sờ lỗ tai nhỏ . Tiểu gia hoả trên mặt thập phần bình tĩnh , hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ thất kinh của tỷ tỷ .
Trần Y Y ha ha ha nở nụ cười , một bên cười một bên quay người lại nhìn người đẩy xích đu , sau đó ở trên không trung đối mặt với ánh mắt của Sở Trác.
Đợi đến lúc xích đu chậm rãi đứng lại , Trần Y Y đung đưa chân cười nói :" Tướng quân của ta , chàng có muốn tới đây ngồi một chút hay không , lần này đổi lại thành ta đẩy chàng cùng bọn nhỏ bay lên một lần ?"
Sở Trác đối với việc chơi xích đu cũng không có bất cứ hứng thú nào , nhưng là khi nhìn thấy ánh mắt Sở Doanh Doanh lập tức sáng lên khi nghe thấy lời đó , Sở Trác chỉ có thể vẫy tay kêu những người thị nữ xung quanh lui xuống , không cam lòng trải nghiệm thử mùi vị chơi xích đu .
Trần Y Y khí lực phi thường lớn , mỗi lần đem ba người đẩy lên , bọn họ đều có thể bay lên vị trí cao nhất . Nếu không phải Sở Trác lo lắng trong nhà có ba đại lực sĩ , cố ý gia cố xích đu vài lần , bằng không Trần Y Y vừa dùng lực liền có thể đem ba người bọn họ ném ra ngoài. .
Thời điểm ba người Sở Trác chơi xích đu , ngoại trừ Sở Doanh Doanh hét lớn giọng ra , Sở Trác cùng tiểu mập mạp trong ngực lại có một biểu cảm giống nhau , vô luận bay lên có mạo hiểm cỡ nào hai người đều bất động như núi . Tiểu mập mạp bị quăng đến mỡ trên mặt run lên , hắn cảm thấy da thịt trên má có chút đau , vì thế đưa tay lên một trái một phải đặt trên mặt của mình .
Đợi đến lúc thật vất vả từ trên xích đu xuống dưới , hắn liền nện bước chân ngắn nhỏ đến trước mặt Trần Y Y , đem khuôn mặt nhỏ nhắn siêu đáng yêu của mình cho Trần Y Y nhìn .
" Nương , mau nhìn xem , có thiếu chỗ nào hay không ?"
Trần Y Y nghe vậy đầu tiên là sửng sốt một chút , đợi đến lúc nàng hiểu rõ hắn đang lo lắng thiếu đi cái gì , một mặt dở khóc dở cười nhéo nhéo mặt béo của tiểu nhi tử . Nàng lại sao lại không phát hiện tiểu nhi tử của mình , có tố chất kể chuyện cười một cách nhạt nhẽo như vậy nhỉ ? Mấu chốt là bộ dáng của hắn thật nghiêm túc , hoàn toàn không ý thức được bản thân đang nói cái gì ?
Sở Doanh Doanh ở một bên nghe vậy liền chạy đến , nhìn khuôn mặt trắng nõn như đậu hũ non của đệ đệ , nhất thời nhịn không được ngao ô cắn một cái . Nàng cũng không dám thật sự dùng sức cắn , mà là làm bộ ngao ô một tiếng , cắn xong còn dùng vẻ mặt thành thật nói :" Đệ đệ ngốc , tiêu rồi , mặt của đệ đã bị ta cắn mất một nữa . Về sau đệ sẽ là hài tử xấu xí ."
Đừng nhìn tiểu gia hoả này năm nay chỉ mới hai tuổi , kỳ thật hắn rất thích chưng diện . Trên khuôn mặt vẫn luôn rất bình tĩnh không chút biểu tình gì của hắn , sau khi nghe Sở Doanh Doanh nói xong liền chậm rãi trợn tròn hai mắt . Trong đầu hắn lúc này toàn là chữ xấu kia , nghĩ tới nghĩ lui liền cảm thấy buồn lòng , đột nhiên không kìm được khóc toáng cả lên.
Trần Y Y nhìn nhi tử ngốc khóc lên , nhịn không được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của Sở Doanh Doanh , nhưng là nàng cũng không có trách Sở Doanh Doanh cái gì . Nàng biết khuê nữ của mình không có ác ý , chỉ là nhi tử ngốc tuổi còn quá nhỏ , bằng không thì cũng sẽ không bị tỷ tỷ lừa .
Về sau vẫn là Sở Trác ôm nhi tử ngốc đi soi gương , sau khi hắn xác định mặt không có xấu đi mới ngưng được nước mắt .
Sở Doanh Doanh tự biết là mình chọc đệ đệ ngốc khóc , đoạn thời gian sau đó nàng vẫn luôn hết sức thành thật . Chẳng qua là nàng không nghĩ đến là , không lâu sau đệ đệ ngốc của mình đã bị mang đi , đi lần này cũng mất gần mười năm dài đăng đẳng .
Đợi đến lúc Sở Doanh Doanh gặp lại hắn một lần nữa , tiểu mập mạp dễ bị nàng chọc khóc của ngày xưa , đã trở thành một thiếu niên trưởng thành , tướng mạo đẹp như tranh vẽ .
Mười năm sau , vào mùa đông giá rét , Sở Doanh Doanh nhận được một phong thư từ Phó Tiên Trần , trong thư nói đệ đệ của nàng một tháng nữa sẽ xuất quan , hỏi Sở Doanh Doanh có muốn đến thăm hắn một chút hay không ?
Sở Doanh Doanh đương nhiên phi thường muốn gặp hắn một chút , dù sao tỷ đệ hai người cũng đã mười năm không gặp mặt . Trước đó Sở Trác cũng đã mang theo Trần Y Y đi gặp Sở Tứ mấy lần , lúc đầu Sở Doanh Doanh hẳn là cũng có thể đi theo . Nhưng là mỗi lần muốn đi thăm Sở Tứ , Sở Doanh Doanh nếu không phải hiếu thắng cùng người khác đấu đến gãy chân , thì phải ở bên người bầu bạn với lão phu nhân thân thể không tốt . Cho nên , đến bây giờ tỷ đệ hai người vẫn chưa có cơ hội gặp lại nhau .
Cho nên Sở Doanh Doanh sau khi nhận được phong thư , nàng liền vội vàng thu thập hành lý , lên đường đến thăm đệ đệ . Nhưng điều mà nàng không nghĩ đến chính là , trước khi đi đã vô tình tiết lộ ra một chút tin tức , sau lưng lúc này còn có hai cái đuôi nhỏ lén lúc đi theo ?
Một ngày này , con đường đi bị chặn bởi tuyết dày , ba người không thể không trú tạm tại một sơn trang cũ nát .
Bên ngoài bông tuyết rơi sột soạt sột soạt rơi trên song cửa sổ , một đôi tay như ngọc chạm vào song cửa sổ , đôi tay kia thập phần xinh xắn động lòng người . Chủ nhân của đôi tay dùng lực một chút , liền đem cửa sổ nặng nề đẩy ra .
Cửa sổ vừa mở ra , gió đông ở bên ngoài cửa sổ tràn vào như điên . Cái người đẩy cửa sổ kia vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng , đã bị thổi một mặt một đầu đầy bông tuyết , gió đông thổi làm rối loạn mái tóc dài đen như mực của nàng , đồng thời thổi qua khoé mắt và lỗ tai đỏ bừng của nàng .
Nàng nhanh chóng đưa tay vỗ vỗ bông tuyết trên đầu , một bên vỗ một bên nhỏ giọng nói :" Xem ra chúng ta đã sắp đến được núi Lê Đình , nhưng là tuyết rơi càng ngày càng nhiều như thế này . Cũng không biết khi nào mới có thể tiếp tục lên đường ."
Người nói lời này là một tiểu cô nương dung mạo như tranh vẽ , tiểu cô nương thoạt nhìn khoảng mười bốn mười lăm tuổi , khi đôi mắt to tròn chuyển động thoạt nhìn giống như ánh trăng mờ ảo .
Ở trong căn phòng này còn có hai tiểu thiếu niên , hai tiểu thiếu niên này tuổi tác cũng tương đương nhau , hẳn là khoảng mười hai mười ba tuổi . Một người trong số họ ngồi ở trong cùng dựa vào bếp lò , trên người mặc một chiếc áo choàng dày . Sắc mặt của hắn có chút trắng bệch , đôi môi đỏ như muốn rỉ ra máu .
Tiểu cô nương thấy khí sắc của hắn không tốt , vì vậy liền vội vàng đóng cửa sổ lại . Nàng một bên đóng cửa sổ một bên nói :" Hy vọng trận tuyết này nhanh chóng dừng lại , bằng không sợ là thân thể của Tiểu Lạc không chịu nổi . "
Tiểu thiếu niên gọi là Tiểu Lạc nghe vậy , liền ngước mắt lên nhìn về phía tiểu cô nương cười nói :" Tỷ tỷ không cần lo lắng , Tiểu Lạc chỉ là không được nghỉ ngơi tốt , chờ Tiểu Lạc hảo hảo ngủ một giấc rất nhanh sẽ liền khoẻ lại ."
Một cái tiểu thiếu niên khác vẫn luôn không nói gì , nay nghe những lời Tiểu Lạc nói liền nhịn không được bất đắc dĩ nói :" Nếu không thì như vầy đi ? Ta ra ngoài đi xung quanh một vòng , xem có thể tìm một đại phu đến hay không . Tiểu Lạc từ nhỏ thể cốt đã yếu ớt , ngày hôm qua còn theo chúng ta ở ngoài trời tuyết lớn bôn ba một đêm , ta thấy đệ ấy lúc này đã có dấu hiệu bị nhiễm phong hàn . "
Tiểu Lạc nghe những lời tiểu thiếu niên nói có chút ngượng ngùng , chuyến này là hắn kiên quyết nháo đến cùng đòi đi theo , kết quả lại bởi vì thân thể của mình không tốt liên lụy đến ca ca cùng tỷ tỷ .
Tiểu cô nương cũng cảm thấy bọn họ không thể cứ suốt ngày ở chỗ này , ở chỗ này phía trước không có thôn phía sau không có khách điếm , muốn tìm được một đại phu thật đúng là không dễ dàng . Mặc dù Tiểu Lạc lúc này vẫn chưa thật sự bị nhiễm phong hàn , nhưng là đợi đến ban đêm tình trạng này không thuyên giảm mà trở nên xấu đi , thì lúc đó càng thêm khó tìm đại phu .
"Sở Thước , đệ ở trong này bồi Tiểu Lạc , ta đi đến phía trước nhìn xem có thôn nào hay không ?"
Tiểu cô nương một bên nói , một bên cầm lấy áo choàng mặc vào , xoay người lại chạy về phía cửa phòng .
Sở Thước thấy thế nhịn không được muốn đuổi theo , nhưng là nghĩ đến biểu đệ nhà mình còn đang bị bệnh , hắn do dự một chút vẫn là dừng bước . Lúc này trong lòng Tiểu Lạc thập phần áy náy , cụp mắt xuống một câu cũng không dám nói .
Sở Thước nhìn khuôn mặt nhỏ của Tiểu Lạc cúi xuống , nhịn không được lên tiếng an ủi :"Tiểu Lạc không cần phải khổ sở , chuyện này cũng không thể trách đệ , là ta cùng tỷ tỷ chiếu cố đệ không tốt , để đệ theo chúng ta bôn ba khắp nơi giữa trời tuyết lớn , bằng không bây giờ đệ cũng sẽ không bị nhiễm phong hàn ."
Sở Thước là trưởng tử của Sở Hủ , năm nay đã mười hai tuổi , chỉ nhỏ hơn Sở Tứ đang học nghệ ở núi Lê Đình xa xôi nửa tháng tuổi . Mà tiểu thiếu niên ốm yếu trước mặt , chính là nhi tử của cữu cữu Tề tam Tề Lạc .
Sau khi nghe biểu ca an ủi , lúc này vẻ mặt của Tiểu Lạc mới dễ nhìn hơn một chút , bất quá trong lòng hắn vẫn còn có chút khổ sở .
Bên kia Sở Doanh Doanh đã ngồi trên lưng ngựa , chịu đựng gió tuyết bên ngoài rời khỏi sơn trang cũ nát . Nàng chạy hết tốc lực về con đường phía trước , thúc ngựa chạy hơn mười dặm cũng không nhìn thấy bóng dáng của thôn hay là tiểu trấn nào , nàng lo lắng mình sẽ bị lạc đường giữa trời tuyết lớn như thế này , liền định quay đầu ngựa dựa theo con đường cũ trở về .
Mà đúng lúc này , lại có vài tên sơn phỉ đang chạy tới chỗ nàng , trong đôi mắt xinh đẹp của Sở Doanh Doanh hiện lên lãnh ý , nàng theo bản năng đưa tay sờ roi da trên hông của mình .
Đám người này không hề nghĩ tới trên đường đi , lại gặp phải một tiểu cô nương da thịt mềm mịn như thế này , một đám giống như là sói thấy thịt , nhanh chóng hướng tới chỗ của nàng chạy tới .
Nơi này cách núi Lê Đình khoảng một ngày rưỡi lộ trình , bọn họ trước khi đến đây đã nghe nói thế đạo nơi này rất hỗn loạn . Cho nên lúc ban đầu khi nàng phát hiện Sở Thước theo tới , cũng không có cự tuyệt trong ý tốt muốn giúp đỡ của Sở Thước . Lúc ấy Sở Doanh Doanh đã nghĩ là , vạn nhất trên đường đi bản thân gặp nguy hiểm cũng sẽ có người trợ giúp . Nhưng mà hôm nay bởi vì Tiểu Lạc bị bệnh , Sở Thước cũng không có nhắm mắt theo đuôi nàng . Sở Doanh Doanh một bên theo bản năng nắm chặt dây cương , một bên vẻ mặt cảnh giác nhìn sơn phỉ bốn phía.
Phi Tuyết của Sở Doanh Doanh đại khái đã nhận ra được nguy hiểm , một mực bất an phát ra tiếng thở phì phì trong mũi liên tục dậm chân tại chỗ , Sở Doanh Doanh đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cổ của nó , ý đồ muốn dùng phương thức này trấn an nó .
* Phi Tuyết là tên con ngựa nha mấy cậu
Khi đám người kia nhìn thấy da thịt trắng như tuyết của nàng , một đám nhịn không được trên mặt lộ ra vẻ bỉ ổi . Một cái đại hán khoảng ba mươi bốn mươi tuổi , kích động chỉ vào Sở Doanh Doanh lớn tiếng nói :" Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời , chúng ta cam đoan sẽ không làm ngươi bị thương .
Đám sơn phỉ chung quanh nghe vậy , một đám giống như đang nghĩ đến điều gì đó ghê tởm rồi cười phá lên . Sở Doanh Doanh sắc mặt âm trầm xuống , nàng đã dám một mình ở bên ngoài xông xáo , cũng không phải là một tiểu cô nương nũng nịu bình thường .
Nàng đột nhiên rút roi da ở bên hông ra , roi da tựa như bạch cốt âm u tĩnh mịch , tựa như bạch xà đang uốn éo linh hoạt , trực tiếp đánh tới một người trong số đó ....
Ngay tại lúc nàng dùng roi da đánh một phát , hai thân ảnh một trước một sau từ xa chạy đến gần , như là những bông hoa tuyết bay theo làn gió mạnh , một người nhẹ nhàng dừng lại phía sau Sở Doanh Doanh đang ngồi trên lưng ngựa , một người như gió xông tới bóp gãy cổ của đại hán vừa nói chuyện .
Sở Doanh Doanh còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra ? Liền cảm giác được ở trên đỉnh đầu truyền đến một đạo âm thanh :" Vậy , nàng chính là cái người được gọi là tỷ tỷ kia của ta ?"