Nay Trần Tú Tú không biết bí mật bên trong Ngọc Khấu .
Nàng ta trong lúc thiên hạ đại loạn , khi chạy trốn vô tình làm rơi máu lên Ngọc Khấu mới biết .
Cho nên hiện giờ miếng Ngọc Khấu này đối với nàng ta mà nói , không cần phải náo loạn đến mức ngỗ nghịch với Trần Bách Sam .
Bây giờ Trần Tú Tú tuy là hết sức tức giận , vẫn trơ mắt nhìn Trần Y Y mang Ngọc Khấu đi .
Trần Y Y chiếm được vật mà mình tâm tâm niệm niệm , đi ra khỏi Trần gia tâm tình nàng phá lệ rất tốt .
Nhưng mà tâm tình tốt của nàng cũng không kéo dài bao lâu .
Bởi vì lúc nàng tìm thấy đám người Vân Bích , đã nhìn thấy một đám hài tử trên tay cầm tảng đá ném vào ba người bọn họ .
Một màn này , phá lệ quen thuộc .
Năm đó Sở Trác vừa mới trở thành ngốc tử , vì đám hạ nhân trong nhà không cẩn thận , Sở Trác đã chạy ra ngoài .
Khác biệt duy nhất chính là hắn lúc đó chỉ có cô đơn lẻ loi một mình .
Mà bây giờ bên cạnh hắn có hai nha hoàn yếu ớt đang che chở .
Bởi vì xung quanh đều là hài tử , hai cái nhà hoàn không dám thật sự dùng sức mà đánh trả . Các nàng chỉ có thể vừa che chở cho Sở Trác vừa dùng hai tay hù doạ bọn nó .
Lúc đầu Thang Viên chỉ muốn đưa hắn đi lòng vòng một chút , lại không nghĩ đến sẽ gặp đám hài tử xấu tính này .
Sở Trác mặc một bộ áo choàng màu xanh nhạt rộng rãi , thời điểm có gió thổi qua áo bào trống rỗng nhẹ nhàng đung đưa theo , nhìn nó như đang muốn bay theo gió .
Hắn sắc mặt không thay đổi nhìn đám hài tử xung quanh , chúng nói những lời chế giễu cùng ác ý , dùng đá ném vào hắn , hắn đều phớt lờ coi như không nghe không thấy.
Trần Y Y nhìn đám hài tử này có vẻ thực sự xấu tính , lại nhìn qua một chút vết thương vừa bị đánh trên trán của Sở Trác .
Nàng trước đó vẫn luôn cảm thấy , việc xuyên qua này giống như một giấc mộng .
Mà nàng là cái người nằm mơ , bởi vì nhập diễn quá mức mà xem hết thảy đều là sự thật .
Nhưng là cho đến giờ phút này , nàng đột nhiên liền ý thức được , nàng là thật sự xuyên qua .
Nơi này hết thảy , đều là thật .
Sở Trác là cái người bị thương sẽ chảy máu và cảm thấy đau đớn .....
Thời điểm Trần Y Y đang ngẩn người , một đứa hài tử chảy nước mũi giơ tảng đá trong tay lên , lộ vẻ hô hào chế giễu :" Ngốc tử ! Ha ha ha ha , hắn là tên đại ngốc tử , ngốc tử sẽ không đánh trả .... "
Trần Y Y cực nhanh hướng bọn họ chạy đến , bắt đứa hài tử kia vào trong tay .
" Các ngươi là con cái nhà ai ? Đi ! Đi tìm phụ mẫu của các ngươi đi "
Căn bản đám hài tử còn đang hi hi ha ha , liền bị thanh âm của Trần Y Y hoảng sợ .
Khi bọn hắn thấy rõ đối phương là một nữ tử yếu ớt , sỡ hãi trong đáy mắt bọn hắn đều biến mất .
Một đám nam hài tử vây xung quanh người Trần Y Y .
Bọn hắn giơ tảng đá trên tay lên , học dáng vẻ đại nhân nổi giận mà uy hϊếp Trần Y Y nói " Nữ nhân xấu ! Mau buông người của chúng ta ra , bằng không liền cho người nếm thử tư vị bị tảng đá ném trúng ."
" Chính là không cần xen vào chuyện của chúng ta "
" Chúng ta đánh ngốc tử , liên quan gì tới ngươi ?"
Trần Y Y sắc mặc trầm xuống , lạnh lùng nhìn đám hài tử trước mặt nói " Người ngốc tử trong miệng của các ngươi , chính là phu quân của ta , cũng chính là Sở nhị gia .
Sở gia vẫn có chút uy hϊếp , đứa hài tử này sau khi nghe xong là người Sở gia , liền biết hôm nay bọn hắn gặp rắc rối lớn rồi .
Nhưng là bọn hắn lại nghĩ tới , bọn hắn vẫn chỉ là đứa hài tử .
Coi như là đem người khác đả thương , những người khác cũng không thể đem bọn hắn ra làm cái gì.
Bọn hắn sỡ dĩ ngang bướng như thế , là bởi vì sau khi gây chuyện , phụ mẫu của bọn hắn liền lấy lý do bọn hắn vẫn chỉ là đứa hài tử làm tấm ván .
Sau khi làm chuyện sai , đại đa số những người tìm đến cũng chỉ có thể quở trách vài câu , về sau cũng không tính toán nữa .
Nay Sở gia tại bản địa , mặc dù không còn giống như trước kia .
Nhưng cùng với người bình thường so sánh , Sở gia vẫn là gia đình phú thương giàu có .
Bọn hắn mặc dù tuổi còn nhỏ , nhưng cũng đã nghe nói qua Sở gia .
Mà Sở nhị gia kia có bệnh điện , vạn nhất nếu chọc giận hắn , hắn sẽ gϊếŧ người mất .
Trong bọn hắn có đứa hài tử buông tảng đá xuống , liền muốn nhanh chân chạy.
Kết quả còn chưa chạy ra ngoài được , đã bị Trần Y Y gạt chân cho té ngã .
Những đứa khác không có nghĩ đến , Trần Y Y sẽ đối với đứa hài tử mà động thủ .
Những đứa có lá gan hơi nhỏ , lập tức há miệng khóc lớn lên , làm ra bộ dạng bị người xấu khi dễ .
Bắt nạt người khác được nhưng lại sợ người khác bắt nạt , hành động này khiến Trần Y Y cảm thấy buồn cười .
Nhìn đứa hài tử lúc ba tuổi liền có thể nhìn thấy nó lúc về già , từ nhỏ đã là cái bộ dáng này , không biết lớn lên trở thành bộ dạng quỷ quái đến mức nào nữa .
Nếu hiện tại Sở Trác không có vấn đề gì , cô liền muốn thay phụ mẫu bọn hắn giáo dục một chút .
Tránh về sau có suy nghĩ sai lệch , trở thành ác bá hại nước hại dân .
Ở xa có không có ít người đang xem kịch , đột nhiên nhìn thấy Trần Y Y muốn đánh tiểu hài tử , còn có người nhịn không được lên tiếng muốn đôi bên hoà giải .
Một vị phụ nhân trẻ tuổi , cười nói với Trần Y Y : "Nhị thiếu phu nhân Sở gia ,đây đều là tiểu hài tử không hiểu chuyện , ngươi so đo với những đứa hài tử này làm gì ?"
Những người khác nghe vậy , cũng lập tức khuyên nhủ Trần Y Y .
Trần Y Y buồn cười nhìn những người này , vừa nãy thời điểm Sở Trác bị đánh , cũng không nhìn thấy bọn họ chạy đến khuyên đám hài tử . Lúc này một đám thế nhưng lại đứng ra , thật đúng là làm người ta buồn nôn .
Trần Y Y cười đối với vị phụ nhân nói " Cũng bởi vì chúng không hiểu chuyện mới phải giáo dục thật tốt , bằng không nếu trưởng thành còn không biết bọn chúng trở thành bộ dạng gì .
Nếu phụ mẫu bọn hắn đã không muốn quản giáo , thân làm hàng xóm láng giềng cũng nên quản giáo một chút .
Một đám tiểu hài tử tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như thế , nếu trưởng thành không phải còn gϊếŧ người phóng hoả luôn sao ? "
Nơi xa bên trong những người vây xem , cũng có người nhà của những đứa hài tử này .
Lời nói của Trần Y Y có chút không dễ nghe , tựa như một bạt tai đánh vào trên mặt bọn họ .
Có một nữ nhân mặc y phục màu tím , nghe được Trần Y Y nói con nàng ta như vậy , nhịn không được lập tức bất mãn nói :" Coi như ngươi có là nhị thiếu phu nhân của Sở gia , cũng không nên dùng lời nói độc miệng như vậy mà hại tiểu hài tử .
Bọn hắn chính là không hiểu chuyện mà thôi , làm sao có thể dùng hai chữ ác độc mà nói ."
Trần Y Y dắt tay đưa hài tử kia , hướng đôi mắt trong sáng như ngọc về phía nữ nhân vừa nói chuyện .
Nàng thường ngày xinh đẹp động lòng người , cho dù trên mặt có một chút phẫn nộ , vẫn nhìn xinh đẹp như cũ .
Mà cái nữ nhân áo tím kia lại khác , bản thân nàng ta bộ dáng không đẹp mắt , lúc này mặt mày tràn đầy giận dữ nhìn giống như Mẫu Dạ Xoa .
Trần Y Y không trả lời mà hỏi lại " Nguyên lai là vẫn còn có phụ mẫu , ta còn tưởng rằng đây đều là một đám hài tử không ai quản giáo .
Trên đường lấy tảng đá đánh chửi người khác , ngươi làm mẫu thân có mắt như mù , có tai mà như điếc ."
Nữ nhân bị khí thế của Trần Y Y bức người , tức giận đến mức nói năng lộn xộn " Tiểu hài tử đánh người thì có bao nhiêu đau , người lớn cùng một đứa hài tử so đo , một chút bộ dáng của tiểu thư khuê cát cũng không có ..."
Trần Y Y cũng không để ý đến nữ tử kia , mặc nghiêng đầu nhìn về Vân Bích phía sau lưng .
Vân Bích liền đứng dậy chạy chậm tới , Trần Y Y bên tai Vân Bích nói nhỏ vài câu .
Vân Bích dừng một chút xóa cánh tay bị nện đau , rồi chạy chậm đi ra khỏi .
Đám người xung quanh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Vân Bích đi xa , không rõ Trần Y Y đang muốn làm cái gì .
Nữ nhân mặc áo tím kia đã tìm thấy tiểu hài tử nhà mình , nàng ta mặt từ ái hỏi thăm tiểu hài tử kia có bị thương ở đâu không .
Ngay sau đó , phụ mẫu của những đứa hài tử khác , một đám người nhanh chóng liền xuất hiện .
Bọn hài tử kia vừa nhìn thấy phụ mẫu chúng đến đây , lập tức lộ ra bộ mặt ủy khuất hướng bọn họ chạy tới .
Giống như những đứa hài tử kia vừa rồi ỷ mình tuổi nhỏ hành hung người khác dường như không phải là bọn hắn.
Thang Viên giúp đỡ bên cạnh nhị gia , sắc mặt tái xanh nhìn đám người này .
Trần Y Y nhìn đám người vừa mới đến, tiếp tục nói " Đám hài tử của các ngươi , hôm nay đánh nhị gia nhà chúng ta , các ngươi nói xem chuyện này nên làm thế nào ? "
Phụ mẫu đám hài tử kia nghe vậy , một đám nhìn về phía Sở Trác sau lưng Trần Y Y .
Bọn họ đã thật lâu không có nhìn thấy Sở nhị gia , thấy người trước mặt dáng vẻ thật gầy , trong nháy mắt có chút không nhận ra .
Một người nam nhân thành thật tiến lên phía trước , hắn đầu tiên là cảm thấy ngượng ngùng hướng Trần Y Y thi lễ , sau đó mặt cười khổ đối với Trần Y Y nói : " Hài tử ngang bướng, không nghĩ tới thế nhưng đả thương Sở nhị gia .
Cầu xin nhị thiếu phu nhân Sở gia , xem hài tử còn nhỏ tuổi , người nhân nhượng tha thứ cho hắn lần này đi . "
Tuổi nhỏ , lại là tuổi nhỏ.
Trừ bỏ tuổi còn nhỏ , không còn lý do khác dễ nghe hơn sao .
Thê tử nam nhân kia cũng phụ hoạ theo , nói xong liền có dáng vẻ như muốn khóc .
Trước đó nữ tử mặc y phục màu tím kia cùng Trần Y Y nói chuyện vốn giá thế không thấp , nàng ta thấy một đám người cùng nhau xin lỗi Trần Y Y liền giễu cợt nói :"Nhị thiếu phu nhân , ngươi cũng không thế đem tất cả lỗi lầm đổ hết lên đầu đứa hài tử .
Ngốc tử nhà ngươi là một tên điên , sao lại tùy tiện cho đi ra bên ngoài .
Vạn nhất .... Khụ khụ , ta nói vạn nhất , vạn nhất bệnh điên của hắn tái phát , giống như năm đó muốn gϊếŧ tiểu hài tử thì phải làm sao bây giờ .
Mà lại nói , tiểu hài tử thì có bao nhiêu sức lực , đánh có thể có bao nhiêu đau .
Ngươi như vậy mà lại cùng chúng ta tính toán chi li , cũng không sợ làm hỏng thanh danh của Sở gia các ngươi .
Những người khác cảm thấy nữ tử áo tím kia nói rất đúng , vài người có lá gan lớn nhịn không được cũng lên tiếng phụ hoạ.
Trần Y Y nhìn phía xa Vân Bích đã trở lại , học theo giọng điệu của nguyên chủ nói :"Các ngươi há miệng ngậm miệng , đều lấy tiểu hài tử không hiểu chuyện làm lý do , định đem chuyện lớn hoá chuyện nhỏ .
Như vậy ta chỉ có thể dùng phương thức giống nhau , để cho các người hiểu được bị tiểu hài tử đánh có đau hay không .
Tiếng nói Trần Y Y vừa dứt , bốn năm tiểu ăn mày đi phía sau lưng Vân Bích , đột nhiên cầm lấy những tảng đá trên mặt đất , hướng tới mọi người xung quanh hung hăng quăng tới .
Đám tiểu ăn mày này so với đám hài tử ác độc lúc trước sức lực cũng không chênh lệch nhiều .
Nếu bọn họ đã nói tiểu hài tử đánh người không đau , vậy thì liền để bọn họ nếm thử tư vị bị tảng đá nện trúng .
Trong lúc nhất thời , tiếng kêu rên không ngừng .
Vân Bích cùng Thang Viên một trái một phải kéo Sở Trác sang một bên .
Thang Viên thừa cơ lấy ra một chiếc khăn tay , cẩn thận lau vết thương trên trán cho Sở Trác .
Vân Bích lúc đầu nghe chủ ý của Trần , phản ứng đầu tiên chính là việc này cũng quá lớn mật đi .
Nhưng là nay nhìn thấy bọn người kia chịu tội , chẳng hiểu sao cảm thấy vô cùng hả giận .
Vân Bích đang mừng thầm coi náo nhiệt , Thang Viên cẩn thận kiểm tra vết thương trên người Sở Trác .
Hai người đều không có chú ý , Sở Trác một mực cái gì cũng không phản ứng , đôi đồng tử tinh khiết như viên ngọc lại vô cùng thuần tuý , có một chút rung động nhè nhẹ khó phát hiện ra .