- Con đưa em về nhà mình rồi thì con phải có trách nhiệm với em. Yêu nhau thì sống cho đàng hoàng tử tế, còn không thì phải nói rõ ràng không được làm khổ em nó.
Em ậm ừ vâng dạ, ở nhà lời ông bô chả khác gì thánh chỉ. Cơm nước xong em sai thằng em trai rửa bát, rồi đưa con Cua về nhà. Em vào nhà nó nói chuyện nhẹ nhàng là 2 đứa không hợp nhau, em xin phép từ giờ chỉ coi em nó là em gái.
Thế là đời em lại tiếp tục kiếp độc thân dù là ngắn ngủi.
Đưa Cua về nhà xong em thấy chán chán, tự nhiên bể kèo chả muốn rủ ai đi chơi nữa mà có rủ chắc gì đã rủ được, bạn bè chắc là đang hú hí với gái hết rồi. Em đi uống rượu 1 mình.
Nói thật là không muốn gặp lại Gà nữa, gặp lại biết nói cái gì, nó lại chả khinh em thật lực ý chứ, mặc dù em cũng muốn xin lỗi nó lắm. Cua nhắn tin là nó ghét em, bảo em là đời em rồi chả ra gì đâu.
Em chả chấp con điên, chắc tại nó yêu em thật, em cũng nhịn nó nhiều rồi, bỏ nó là vì nó đéo biết điều thôi. Mà cái loại được cưng chiều từ bé nên nó tưởng ở nhà, ở cty không ai động vào nó thì thiên hạ cũng phải nể nó chắc, nó là cái thá gì mà nó coi thường Gà như thế. Không phải em bênh Gà, nhưng em thấy con đấy là phải được dạy cho 1 bài thì mới nên người được, em mới nhắn tin lại là "em đừng có nghĩ hay, động vào nó nữa anh không để cho em yên đâu" rồi kệ xác nó.
Đang ngồi bar uống rượu ngắm gái, lăn tăn không biết "thả mình trong tay ai, nằm cạnh ai đêm nay" Em nghĩ lại thấy buồn, ôi lúc ý em buồn lắm ý, các bác không biết được đâu. Em đã nhẫn nhịn còn Cua bao lâu nay cũng chỉ vì em muốn có 1 tình yêu êm đềm, cơ mà tại ông trời làm em lại phải chịu kiếp làm cái thằng lông bông. Uống 1 mình mà mãi chẳng thấy say, em đếu cho đứa nào lân la ra uống cùng, phí rượu. Bao giờ em định chăn dắt thì em mới mời rượu, tiền chứ lá đa đếch đâu.
Nhạc đang cao trào thì điện thoại rung còn hơn cả máy đánh mỡ bụng, con bạn Gà gọi cho em, em thì không có cái tính xóa số ai hết, cả số của Gà em vẫn lưu. Em bắt máy, vừa alo cái thì nghe tiếng chửi:
- ĐM anh, đến đây lôi con *ĩ kia về, nhanh lên.
- Ở đâu?
- Cửa hàng, tổ sư anh. Đến nhanh không thì ầm ĩ lên phường hết bây giờ.
Em tá hỏa, em đã biết ngay con Cua này nó đành hanh rồi mà, em nhắn tin khích nó thế ai ngờ nó gây sự với Gà thật. Mà con cái bọn con gái đánh nhau thì buồn cười lắm, nhất là oánh nhau vì tình thì lại càng hài. Rõ mấy con thần kinh.
Em nghe thấy léo nhéo chửi nhau trong điện thoại cơ, chắc vẫn còn trong giai đoạn võ mồm, bọn con gái thì toàn thế. Phải chửi nhau mới có máu uýnh lộn. Em trả tiền rượu rồi lượn luôn.
Em đến nơi, vẫn chưa thấy đánh nhau, 6-7 em gái chả biết đâu là phe mình đâu là phe ta đang đứng cãi nhau rất khí thế, xung quanh là 1 lô 1 lốc người đứng xem Nhưng có vẻ như sự xuất hiện của em là chất xúc tác cực mạnh. Vừa nhìn thấy em, con Cua với bạn nó xấn sổ lao vào Gà, chắc nó muốn em can đây mà. Nhưng em đủng đỉnh đứng ngoài xem ra vẻ là đang khó xử lắm. Khổ thân con bé, bạn Gà có đứa ngày trước tập tán thủ trong đội tuyển quốc gia, con bé đấy đạp 1 phát em Cua ngã lăn lông lốc, mấy cô bạn em Cua thấy thế sợ xanh mắt mèo. Em thấy đáng đời nó lắm, nhưng cũng phải chạy lại đỡ nó rồi can 2 bên. Cái bọn con gái chỉ toàn to mồm, đánh không được thì chửi. Em Gà lại cao giọng, chỉ thằng mặt Cua, bảo:
- Mày với mấy con bạn của mày nhá, người yêu của mày thì mày đi mà giữ, tao không cướp. Chúng mày mà còn lởn vởn ở đây gây sự tao không bán được hàng thì tao đến nhà đập từng đứa 1.
Em thì em vẫn ấn tượng với Gà cái hôm đấy lắm. Tuy là đánh đá cá cầy thật nhưng mà không đến nỗi làm càn, tục tĩu.
Em biết là bạn Gà cũng không được nước đánh tới mấy em kia đâu. Con bé bạn Gà mà lúc tối gọi điện báo cho em có vẻ muốn giải tán nhanh, nó bảo bạn bè đừng chuyện làm bé xé ra to, em cũng hiểu ý xua hết mấy đứa bạn Cua về bảo đừng ở đây gây sự nữa không công an đến thì mệt.
Đúng là bọn gái, toàn làm mấy cái trò chả đâu vào đâu Em phát ngượng vì cách cư xử ngu xuẩn của con Cua, không biết nó học giỏi cỡ nào mà kiến thức xã hội của nó dốt không chịu được. Trước lúc nó về, em dặn với theo "từ giờ đừng làm những chuyện gây phiền cho anh nữa".
Quay lại với Gà, mấy đứa bạn Gà em không ghét đứa nào hết. Bác nào có nhiều bạn bè làm PG hoặc hay đi bar thì biết, tụi nó tuy chơi bời thế nhưng sống bao bọc bạn bè, chơi rất đẹp và biết điều, không có kiểu xấu tính bẩn bựa như những đứa hẹp hòi đâu. Con bé mà em kể là hôm sinh nhật nó em đi ý, người gọi điện báo cho em cũng là nó. Nó nhắn tin bảo em là nếu không bận thì đi cùng nó nói chuyện, đừng chườn mặt ở đây làm Gà khó chịu. Em bảo với bọn nó là thôi em về trước rồi em đến bar ngồi chờ con bé đấy.
Em cũng không biết con bé định mắng nhiếc hay làm tay trong cho em, vì thật tình em không có ý nghĩ em có thể quay lại với Gà, mặc dù em cũng hơi muốn như thế. Bạn Gà hỏi em :
- Anh làm gì mà mất hút cả tháng nay thế?
Nó giả vờ như không biết chuyện em với Gà tạch nhau, nhưng em biết không phải nó hỏi đểu, nên cười cười:
- Anh định lấy vợ.
- Lấy cái con giặc cái đấy á?
- Suýt.
Con bé kể cho em nghe về Gà, nói thật là nếu nó không kể thì chắc chẳng bao giờ em biết. Nhà Gà cũng giàu lắm, nhưng nó với ông già nó không hợp tính nhau, ở nhà 2 bố con hục hoặc suốt ngày nên nó dọn ra nhà khác sống, rồi bắt đầu tự làm tự ăn, không phụ thuộc kinh tế nữa. Gà nó ghê gớm thế chắc cũng vì phải va chạm kiếm tiền. Em thì trước đây vẫn thích cái style tiểu thư, yếu đuối 1 tí cũng được, ngây thơ 1 tí cũng được, chỉ cần đừng khôn quá hay chơi bời quá là ổn, mà lúc em biết Gà là người độc lập như thế thì em cũng suy nghĩ lại. Em thích thì thích cái tuýp kia nhưng em nể những người như Gà. Lúc đấy nó mới 19 tuổi thôi.
Em bần thần cả người, bạn của Gà nhìn em 1 lúc rồi bảo Gà vẫn sống ở chung cư ý đấy...
Em không biết là Gà có yêu em không, chứ em thì em chắc chắn là em không yêu nó.
Nhưng mà nghe bạn nó nói thế thì em cũng động lòng. Em lượn đi mua ít sắn hấp rồi đến chung cư nhà Gà. Em gõ cửa rồi chờ đợi.
Thật lòng lúc ý em chỉ cần 1 chỗ dựa thôi, em muốn xin lỗi Gà chuyện lúc chiều nữa, em không dám mong em với nó lại được như trước, nhưng mà em cứ hy vọng.... Gà mở cửa, mặt lạnh tanh với em, nó hất hàm hỏi:
- Cần gì ?
- Muốn gặp em.
- Biến đi cho khuất mắt.
Rồi nó đóng cửa đánh sầm 1 cái. Phũ dã man. Em nhắn tin cho nó bảo là em thật lòng xin lỗi. Cứ như em nói đúng câu thần chú, cửa lại mở. Em nhanh nhẩu đưa hộp sắn hấp dừa cho nó, cười nhăn nhở:
- Em thích ăn món này đúng không?
Nó cau mày nhìn em, như kiểu em là cái thằng điên đang nói lảm nhảm linh tinh vậy.
Nó nhếch miệng cười:
- Không còn tí lòng tự trọng nào à?
Nhục chết đi được. Chả biết ý nó ra làm sao, nhẽ ra phải thằng khác thì chắc cứ lỳ lợm trồng si ở đấy với hy vọng người đẹp sẽ cảm động mà mời vào nhà hoặc ít nhất sáng hôm sau cũng thức dậy trong nhà của nàng. Nhưng em đếch cần. Chờ 1 đêm vật vã trước cửa nhà 1 đứa con gái mình không yêu thì khổ lắm, vừa đau lưng vừa lạnh chứ sung sướиɠ quái gì. Xin lỗi thế là cũng được rồi, không nhận thì anh về.
Làm đếu gì có kiểu lãng mạn như phim Hàn ở đây với em.
Những thằng như em thì đầy, những đứa như Gà cũng không thiếu. Thế nên chuyện tình đẹp thì hiếm lắm hoặc chỉ có trong kịch bản thôi, mơ mộng mà làm gì, ảo lòi. Chắc nó khinh em lắm, nó coi em có khác gì cái đống bầy nhầy trước cửa nhà nó đâu.
Mùa đông năm vừa rồi lạnh vãi xoài, đã thế đêm cứ thỉnh thoảng lại có mưa bụi. Em ghét mùa thu bao nhiêu thì ghét mùa đông bấy nhiêu, vì em vẫn đéo có người yêu. Đến cả thằng em trai mới học cấp 3 thôi mà cũng đã khoe "anh Bờm ơi em có người yêu rồi" Thỉnh thoảng lại còn mượn xe em đưa bạn gái đi chơi nữa chứ.