Em Đã Bỏ Nghề Làm "Nông Nghiệp" Như Thế Nào

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nghe có vẻ em rau này chất chơi, máu tò mò của em trỗi dậy. Em nhận lời ông ý luôn, coi như một cuộc phiêu lưu và trải nghiệm mới. Sau đấy ông này cho em thông tin cụ tỉ của em nó. Bao gồm tên thật, n …
Xem Thêm

Em nhận được tin nhắn của Gà, nó bảo nó không đánh em vì ít nhất lúc nó thử em là nó có bầu em cũng vác mặt về nên nó nghĩ em không đến mức khốn nạn quá, nhưng nó muốn em biến mất khỏi cuộc sống của nó.

Nói thật là lúc đấy em thấy mình như trút được gánh nặng chứ chả tiếc nuối gì. Cuộc vui nào mà chả có lúc tàn. Như thế này tốt, tốt hơn hẳn so với việc em phải mở miệng cắt đứt hoặc bị gái đeo bám.

Rồi mùa thu đến, mùa của những đám cưới và những cái phong bì. Em ghét mùa thu, vì em đéo có người yêu.

Một ngày cuối tuần trời se se lạnh, bà bô bảo em đưa lên Lạng Sơn ăn đám cưới con đầu lòng của bạn đồng học ngày xưa. Mấy bà bạn của mẹ em thì cứ khen em đẹp trai nức nở, rồi ngoan ngoãn biết chiều mẹ đủ thứ... Em cũng mau mồm mau miệng nên ngồi hầu chuyện được một lúc thì 1 bà hỏi em có người yêu chưa, mẹ em bảo luôn là "cái thằng mà có ai chịu rước đi thì tôi phải làm đến vài trăm mâm ăn mừng". Đấy, thế là 1 bà khác vỗ đùi đánh đét, bảo về đến Hà Nội sẽ giới thiệu đứa cháu họ với em.

Em thì em chả ưng cái chuyện đấy, dính vào các cụ là mệt lắm, mà tính mình thế này đã làm gì muốn bị trói buộc đâu. Nhưng nghĩ nể nể nên vẫn phải đi xem mặt. Bà bô ở nhà thì suốt ngày gào thét chuyện em lông bông rồi. Cơ mà em nhầm, vừa mới gặp con bé đấy phát em phê luôn, phê như uống Mao Đài ấy.

Xinh, cao, trắng trẻo, tóc đen, dài đến lưng, nhìn hiền như bụt luôn... nói chuyện thì nhẹ nhàng, ngoan ngoãn, lễ phép lại còn hơi rụt rè nữa chứ, ôi đài các từ sợ tóc đến móng chân luôn. Ngay từ phút đầu tiên ấy em đã nghĩ lấy được cái đứa con gái này thì đúng là nhà có phúc. Mẹ em ngồi bên cạnh thì cứ tấm tắc, thỉnh thoảng lại đá đá chân em ra cái chiều muốn em tán nó.

Con bé bạn của mẹ em giới thiệu được cái tiếng ngày xưa chăm ngoan học giỏi lắm, mà thường thì em đéo thích mấy đứa học giỏi. Nó làm trong phòng kinh doanh của 1 cty xuất nhập khẩu mà bố nó làm chủ xị. Kém em 2 tuổi, hơn gà 2 tuổi nhưng em thấy nó còn trẻ con hơn cả Gà. Nhiều lúc nói chuyện em dùng mấy từ loóng thấy nó đơ đơ vài giây sau mới hiểu, nói chung em thấy nó tồ tồ, gà hơn Gà.

Mới đầu em thích cái ngây thơ trong sáng đấy lắm vì chưa bao giờ em quen được 1 đứa con gái như thế cả. Đã thế em nó lại còn có ý thích em nữa, mà cô nó với mẹ em thì cứ vun vào cho em và nó. Em cưa nó thì đơn giản, vì con bé ngây thơ quá, chả biết cái vẹo gì. Cũng vì thế mà em không dám động chạm cái khoản kia.

Lại nhắc chuyện cái facebook, em có 2 cái 1 cái dùng để tán gái và từng để relationship với Gà, 1 cái dùng cho bạn bè, người thân và họ hàng. Em dùng cái nghiêm túc để add con bé cháu họ của bạn mẹ (ai cũng gọi nó là Cua vì tính nó ngang phè phè ra). Đéo hiểu bằng cách nào mà nó mò ra cái fb tán gái của em rồi hậm hực giận dỗi là em để relationship với người khác, bảo em lừa nó.

Từ cái hồi em không gặp Gà nữa (độ 1-2 tháng gì đấy) thì em cũng không thèm vào cái fb tán gái, em vẫn còn cái list rau với hàng đủ để dùng tiếp, em nghĩ chắc là Gà cũng del cái hẹn hò đi rồi chứ. Đâu ai ngờ vẫn để thế đâu. Em dỗ dành Cua chán chê mê mỏi cuối cùng nó cũng xuôi xuôi đòi em phải xóa đi và để là đính hôn với nó. Mịa, chưa yêu đương gì mà đã làm mình làm mẩy thế rồi chả biết yêu vào thì nó củ hành củ tỏi em đến mức nào nữa.

Em đành phải gỡ relationship với Gà và để "mối quan hệ phức tạp" với Cua.

Em chưa tỏ tình hay nói yêu đương gì với nó, em cứ tán thôi còn nó thì mặc định được các cụ hậu thuẫn thì nghiễm nghiên nó là người yêu của em, đòi quản lý em còn gớm hơn cả bà bô.

Bọn bạn em không ưa Cua, vì nó cứ hay đòi theo em đi nhâu mà 1 giọt rượu nó cũng không chịu uống. Nó bảo sợ em đi với bạn không về rồi đi gái gú linh linh. Tính em thì chơi bời cũng khét lẹt cơ, cái wall của em có khác gì bãi chiến trường đâu, bọn bạn là con gái thỉnh thoảng vào trêu trêu, rồi cả 1 lô 1 lốc những đứa con gái đâu đâu có avar long lanh bông đùa tán tỉnh... Em Cua này ngồi cơ quan rảnh quá nên suốt ngày vào fb rồi thì tra khảo em từng li từng tí, suốt ngày em bị ám ảnh bởi những câu hỏi "nó là đứa nào mà lại ♥ với anh" rồi thì "tại sao anh chúc nó ngủ ngon mà còn :x nữa"... Nhiều lần em điên tiết bảo nó là em có phải là người yêu của nó đâu mà nó cứ lắm chuyện, rồi em bơ cho vài hôm không thèm đả động gì đến nữa thì nó lại ỏn ẻn xin lỗi hứa lên hứa xuống là từ rày không thế nữa.

Thôi thì Cua nó cũng xinh, nhìn cái mặt nó em cũng chẳng nỡ cáu gắt nặng lời, em nghĩ là nó tốt tính, ngoan ngoãn thế là được, lúc ý em thèm 1 tình yêu nghiêm túc lắm nên em cứ ngậm bồ hòn làm ngọt. Chỉ có điều không hiểu sao mà em không có cảm giác thích được đi chơi cùng với nó như lúc em... làm ruộng, em thấy em đưa nó đi chơi, đi ăn cũng chỉ vì đến hẹn thì phải lên, chắc tại em thấy nó nhạt nhẽo Em cũng thấy phục cái sức chịu đựng của em hồi đấy, chắc tại nó tuy hay l*иg lộn nhưng về cơ bản em biết nó hiền lành tử tế nên em dành cho nó 1 thứ tôn trọng khác.

Ngày mới quen em nghĩ nó tiểu thư, đài các bao nhiêu thì càng ngày em càng thấy nó ngang bướng bấy nhiêu. Cái kiểu con nhà giàu được chiều chuộng thành nhiều cái nó ngang tàn quá, không ai bảo được. Em thì chẳng còn lưu luyến gì với Gà cả mà nó cứ sểnh tí ra là sợ em quay về với "tình cũ". Đến hôm noel, em hỏi thẳng nó thích mua cái gì thì em tặng rồi tối về nhà em ăn cơm, vì em chả hứng thú mà nghĩ ra trò này trò kia với nó. Nó bảo muốn em mua tặng 1 cái áo khoác, chỉ thế thôi thì có khó gì với em đâu.

Cái cửa hàng nó đòi đến nằm trong ngõ nhỏ, chắc là bán hàng qua mạng. Và đm, chủ cửa hàng là Gà. Lúc đấy em chỉ muốn vả cho con Cua này mấy cái bạt tai. Những đứa con gái kiểu ngang bướng, được bao học như thế này thường hay nghĩ ra những cái trò lắm lúc đến phải gọi là mất dạy.

Không phải là em thương Gà hơn nó, với em Gà chẳng là gì rồi. Nhưng với em cái gì đã qua thì là đã qua, làm thế này khác gì em là cái thằng thiếu văn hóa, đã cắn người ta 1 phát giờ quay lại cắn thêm phát nữa đâu. Em nhiều lúc không ra gì thật, gái chửi em là thằng đểu thì em nghe quen rồi nhưng chưa đứa nào bảo em hèn hay bẩn tính cả.

Em nóng hết cả máu. Cái hành động đấy của con Cua đối với em là không thể nào chấp nhận được. Gà có làm gì nó đâu mà nó lại muốn trêu ngươi người ta như thế. Cái chuyện gái gú thì em nghĩ còn nào hám vật chất bị lừa thì cho chết còn không thì cái gì đúng là đúng, cái gì sai là sai, phải phân biệt rõ ràng.

Gà nhìn thấy em, thà rằng nó tát cho em 1 phát hay đá đểu em thì còn đỡ, đằng này nó coi như em không tồn tại. Cua thấy em có vẻ cáu lắm nên vội vàng lấy áo rồi trả tiền. Cái áo 2tr8, em đưa 3tr, Gà bảo chờ tí nó trả lại 200k thì Cua bảo không cần, coi như tiền tip. Em chưa kịp nói gì thì nghe tiếng"bốp" 1 phát rõ kêu. Gà nó đánh Cua. Em kệ, nghĩ bụng đánh thêm phát nữa đi rồi có gì em nhảy vào can cũng được. Con Cua này sống kiểu đấy vứt ra xã hội thì còn ăn đòn dài dài. Gà dằn giọng nhìn em, bảo:

- Chỗ này tôi bán hàng, thích gây sự thì đi chỗ khác, kiếm chuyện ở đây thì đừng có trách con này không ra gì.

1 đứa bạn cùng làm với Gà chạy ra kéo Gà lại, em đành lôi Cua về.

Suốt trên đường về, khỏi kể cũng biết con Cua nó lèm bèm như thế nào. Em đéo thèm nói gì, bụng thì tức điên lên, xác định cho con này lên đường thôi, không tài nào chịu nổi nữa.

Lúc giúp mẹ em nấu cơm thì Cua nó bắt đầu khóc lóc kể khổ với mẹ em chuyện lúc chiều. Nó xuyên tạc vãi ra. Bảo là em qua lại với 1 đứa con gái làm nghề bán quần áo, cư xử giang hồ lắm... nó bảo nghề bán quần áo đấy là của những đứa ít học. Rồi bảo Gà ghen tuông nên tát nó trong khi em thì không bênh nó tí nào... Mùi mẫn đến mức mà ngồi ăn cơm ông bà bô bắt em tường thuật lại tuốt tuồn tuột. Con điên kia cứ nước mắt ngắn nước mắt dài. May mà ở nhà còn ông già em tỉnh táo hỏi cặn kẽ nguyên do. Xong ổng phán:

Thêm Bình Luận