Đến một ngày mưa to gió lớn, em ngồi nhà online thì đập vào mắt là 1 cái ảnh bạn của Gà post lên fb, có tag Gà vào, em cũng thỉnh thoảng cmt qua lại trên fb con bé ý nên cũng gọi là biết biết nhau 1 tí. Em nhìn phát là biết ngay, đích thị con bé tóc xoăn để mái mơ nơ canh đấy là Gà. Ảnh chụp tụi nó ngồi đánh bài trong quán café, trước mặt đứa nào cũng có 1 đống tiền lẻ 5k-10k.
Em comment vào đấy hỏi đùa hôm đấy ai thắng nhiều cho em đổi ít tiền lẻ đi chùa thì Gà cũng vào nói chuyện, có mỗi cái ảnh đấy thôi mà dài dằng dặc vài trăm cmt từ chuyện đổi tiền lẻ sang chuyện rủ nhau đi chùa đầu tháng, rồi lan sang cả chuyện xem bói với lại xem tử vi... Em bảo em biết mấy chỗ xem tử vi hay mà khá chuẩn, có vẻ chạm đúng nọc của Gà nên cô nàng tỏ ra rất hào hứng, lại còn tự add fb em trước để hỏi xin địa chỉ.
Gì chứ mấy chỗ xem bói với xem tử vi trong nước em biết tuốt, chưa đi xem hết từng nơi một nhưng thầy nào có tiếng thì em hỏi ông bà bô cái là ra ngay. Mẹ em thì tín lắm, còn bố thì làm ăn buôn bán, có vụ gì cũng đều đi hỏi thầy hết lượt. Thành ra mấy đứa đấy nói đến thầy nào, cô nào ở đất Hà Nội này em đều biết hết, tụi nó nghĩ em rành khoản này lắm nên quay ra hỏi em lia lịa.
Em pm riêng với Gà là đầu tháng em có tí việc riêng cần đi Thanh Hóa hỏi chuyện, nếu thích thì đi theo em, em dẫn vào tận nơi đỡ phải hỏi đường, mà em đi xe khách nên coi như bạn đồng hành thôi, không có gì phải ngại cả. Gà gật đầu vội luôn, rồi cho em số, dặn đi dặn lại là lúc nào đi nhớ alo 1 câu.
Vấn đề không phải là khó tiếp cận, mà tùy duyên là chính. Làm quen cũng phải nhiều yếu tố, đúng lúc đứa con gái nó khó ở trong người thì cũng khó hoặc dò không đúng sóng thì công cốc luôn. Thế mới bảo vạn sự tùy duyên, khó có thể cưỡng cầu.
Có số của Gà rồi, em nhắn 1 cái tin cho nó biết số của em, rồi lan man hỏi xem em nó đi xem ở những đâu rồi, tin hay tín mà máu me thế... nói chung là em nó đang ở cái thế nhờ vả em nên cũng ngọt nhạt lắm. Đúng cái kiểu bọn con gái, lúc cần thì xơn xớt cái miệng, giả tỉ mà nó chán chắc nó sút mình thủng lưới quá.
Em cũng chỉ nhắn tin với nó mỗi cái hôm đấy thôi, vài hôm sau thỉnh thoảng cmt vu vơ đùa đùa vớ vẩn trên fb chứ tuyệt nhiên không nhắn tin hay gọi điện gì sất. Em nói chuyện với chúng nó theo kiểu là bạn bè, thoải mái và dễ gần, không phải là thấy chúng nó xinh thì bu vào đâu (mặc dù ảnh chụp chả biết có lừa tình hay không như công nhận là long lanh vãi xoài). Vì rằng là chúng nó xinh thì chúng nó cũng tự biết thế, khối thằng cũng khen như thế, chả cần mình phải vác củi về rừng nữa, làm thế không tạo cho mình sự khác biệt nào cả.
Đến này hẹn, em đã báo trước với Gà rồi nên đúng giờ là thấy em nó có mặt ở bến xe Nước Ngầm, trang điểm nhẹ thôi, ăn mặc giản dị khác hẳn ảnh trên fb luôn, cơ mà nhìn mặt vẫn thấy có nét. Trông Gà có phong thái của 1 đứa con gái nhà giàu, toát lên từ khuôn mặt, ánh mắt, nước da... Em trả tiền vé xe 2 người cho thằng lơ xe nhưng sau đấy Gà lại nhất quyết đưa trả lại em 1 nửa. Em bảo để lượt về phần cho nó trả nó mới chịu.
Em với nó ngồi trên xe nó hỏi em đưa lễ như nào thế, thầy có khó tính không rồi hỏi xem thầy xem chuẩn những vấn đề gì... Nói chung chỉ nói về mấy chuyện đấy rồi thôi.
Em thấy con bé này đâu đến mức khó gần lắm, chẳng qua làm chạm không đúng mạch thôi.
Nhận xét thứ 2 của em là nếu con bé này không phải là rau rất sạch thì có thể xếp vào loại vài nốt hoặc hàng miễn phí. Cơ mà em thiên về giải thiết thứ 2 nhiều hơn. Vì làm gì có đứa con gái nào ngoan hiền mà liều thế bao giờ.
Xuống đến nơi, em có thằng bạn trước chơi thân hồi cấp 3, đang công tác vài năm ở Thanh Hóa đánh ô tô ra tận bến xe đón. Em không muốn khoe khoang với Gà là em có cái nọ cái kia, em chỉ bóng gió để em nó thấy là bạn em không xoàng thì em cũng không phải là cái thằng ất ơ không ra gì. Thằng bạn em hôm đấy lại có việc nên nó đưa xe cho em mượn rồi về công ty làm.
Em nói thật cái này các bác đừng cười, vì em nghĩ mặc dù nó phũ phàng nhưng nó lại là sự thật. Nếu gái (em không nói tất cả những đứa con gái trên đời nhé) thấy ta có vẻ ngon lành, thì dù ta mặc quần đùi áo phông ngồi uống trà đá hút thuốc lào nó cũng bảo ta giản dị và có thú vui tao nhã, còn không thì chắc chắn nó nghĩ ta xuề xòa, bê tha.
Em biết Gà không phải kiểu thích hòa nhoáng, chơi nhưng chất nên em tạo dựng hình ảnh là người khiêm tốn, gần gũi và nhất là không vồ vập. Bước đầu có vẻ như đã thành công. Tầm đấy gần 11h trưa, em mời nó đi ăn cơm dưới Sầm Sơn. Gà có cái dáng cầm đũa rất là tiểu thư, ngón cái không bao giờ chạm vào miệng bát, lúc nhai không hé môi, không tạo ra tiếng động... chắc hồi nhỏ cũng được giáo dục cẩn thận. Em thấy lạ lạ, rau dưa kiểu này không được bình thường cho lắm. Có khi nào đéo phải rau mà thằng kia cưa không được thì trả thù kiểu này hoặc ghét nhau nên mới làm thế.... Nhưng tại em nó trông cũng ngon ngang ngửa đĩa mực chiên vàng ruộm nên em kệ hết. Ngoan ngoãn thì thôi làm anh em, còn không thì...
Cái hóa đơn ăn trưa kể cũng hơi nặng vì đúng mùa du lịch nên nhà hàng mài dao sắc quá. Em xí phần thanh toán mặc kệ là Gà cứ đòi share. Em biết là nó đòi share theo phép lịch sự thôi, chứ con gái được mời ăn là chuyện bình thường, chắc nó chả lăn tăn gì đâu, mà còn vui ý chứ.
Lúc dẫn em nó vào nhà thầy thì nó bảo em ra ngoài đợi nó 1 lúc, chắc là nó muốn hỏi chuyện riêng tư không muốn người lạ nghe được. Em đứng ngoài dỏng tai hóng được mấy câu hình như nó với người nhà không hợp nhau nên giờ nó thuê nhà sống 1 mình, còn làm ăn cái gì gì nữa thì phải. Nó ở trong đấy độ gần nửa tiếng rồi mới đi ra gọi em vào xem.
Em thì hỏi mấy chuyện buôn bán thôi, năm vừa rồi bất động sản có làm ăn gì được mấy đâu, vẫn còn bám trụ lại được là tốt lắm rồi chứ nào ai dám mơ mộng nhà lầu xe hơi gì nữa. Trước lúc về thầy lại nhắc thêm là năm sau em lấy vợ. Móa, người yêu còn chưa có thì chả nhẽ chớp giật lấy vợ sét đánh à ?! Em nghĩ chắc xem làm gì có chuyện đúng 100% được, vợ thì thế nào chả lấy, nhưng sai lệch vài tháng hoặc... vài năm cũng nên.
Thằng bạn cho em mượn xe tưởng Gà là "gà" mới của em, nó bảo đang mùa du lịch đặt phòng khó lắm nhưng vì có chỗ quen biết nên nó book được cho em 1 phòng đôi, view đẹp như trong mơ... ặc ặc... lại còn hẹn tối đi nhậu với nó nữa.
Em tính rủ Gà đi ăn tối, rồi đêm đánh mạnh tay 1 phát đốn luôn, thành công thì coi như 1 nốt xong phim, còn không thì từ từ tính tiếp. Vì em nghĩ con gái mới 20 tuổi đầu dọn ra sống 1 mình thì chắc cũng thuộc dạng bướng và lỳ. Mấy đứa như thế có thể là ngoan nhưng bói đâu ra mà hiền được.
- Thầy xem cho em chuẩn không?
Gà cười, gật đầu bảo:
- Cũng đúng đến 7-8 phần.
- Ra biển mời anh chai bia với con mực trả công là được.
- Zời, chuyện nhỏ. Em mời anh cả két luôn.
Em phục vụ mang bia với mực ra nhưng lại quên mang cái mở, em đang định chạy lại quán mượn thì Gà xua tay, khui liền 1 mạch 4 chai bằng nhẫn, nhìn hay phết. Chắc cũng thuộc loại bợm nhậu đây. Em càng hừng hực khí thế tin tưởng chờ đợi đến phút giây thu hoạch.
- Lâu lắm rồi em không quay lại đây, mùa du lịch có khác. Đông thật!
- Thế thì ở lại đây chơi, mai về!
Gà nhìn em rồi cười mỉm đầy ẩn ý, hỏi :
- Anh bao hả ?
- Ờ!
- Thế thì được!
Em không nói tất cả bọn con gái thế này thế nọ, em chỉ nói 1 phần thôi, lắm đứa cũng khờ thật. Theo kinh nghiệm còn non nớt (em là người khiêm tốn lắm ) thì em thấy con bé này cũng chơi bời bạt mạng đây.
- Thật? Có sợ gì không đấy?
- Gớm, nhìn anh đẹp trai gần bằng Huy Khánh, anh có làm gì thì em lại chả thích quá đi ý chứ.
Vãi cái con này, em bắt đầu thấy nó nguy hiểm dần đều. Không biết là nó nói đùa hay nói thật, vì cái mặt nó cứ cười cười chả tin được. Em sợ ăn nhầm dưa bở nên chỉ cười trừ xé mực ăn tiếp.