Một ngày trước kì thi tháng, thầy giáo phát phiếu dự thi cho cả lớp.
“Ngày mai thi rồi, hôm nay không có tiết tự học buổi tối, các em nhớ về nhà nghỉ ngơi đi ngủ sớm nhé.” Thầy giáo lại dặn.
Lúc ra chơi, Phó Ninh Tất cầm giấy dự thi của mình nhìn qua nhìn lại, thở dài: “Tuy là ảnh đen trắng nhưng trông mình vẫn đẹp trai quá trời quá đất.”
Kỷ Hạ nghe thế, ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu.
“Cậu không tin à?” Phó Ninh Tất thấy Kỷ Hạ nhìn mình, nóng lòng chứng minh, “Nghe tôi nói này, mỗi lần thi xong, ảnh chụp của tôi đều bị người khác trộm đấy.”
“Ồ.” Kỷ Hạ gật đầu.
Phó Ninh Tất thấy cô vẫn không tin, nói: “Không thì lúc thi xong cậu cứ để ý mà xem, ảnh của tôi bị trộm mất thật mà.”
“Cậu thi phòng nào?” Kỷ Hạ hỏi.
Phó Ninh Tất đưa giấy dự thi cho cô, Kỷ Hạ nhìn qua, ở đầu trang có ảnh của cậu. Phó Ninh Tất nói đúng, tuy chỉ là ảnh đen trắng nhưng đường nét gương mặt vẫn rất rõ ràng, có thần thái hơn người khác nhiều.
Kỷ Hạ nhìn thoáng qua bức ảnh rồi nhìn phòng thi, đây là phòng thi cuối cùng của khối 10.
“Hóa ra là phòng này.” Kỷ Hạ không quan tâm lắm.
Phó Ninh Tất vội vàng che tên phòng lại, chỉ để cô nhìn thấy ảnh mình, “Thế cậu thì sao? Cậu thi phòng nào?”
Kỷ Hạ nhướng mày, đưa giấy dự thi của mình cho Phó Ninh Tất, phòng thi số 1 chói lọi rực rỡ, số báo danh cũng đầu tiên, đối lập hoàn toàn với cậu.
Phó Ninh Tất bĩu môi, cậu lại nhìn ảnh của Kỷ Hạ, cô buộc tóc kiểu đuôi ngựa để lộ vầng trán trơn bóng, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời.
“Ảnh của cậu không đẹp bằng tôi.” Phó Ninh Tất không phục nói.
“Ồ.” Kỷ Hạ không thèm để ý, cô cất giấy dự thi vào balo.
Phó Ninh Tất không vui cũng cất giấy dự thi đi, cậu thấy cực kì buồn bực, quyết tâm mai sau phải thi ở phòng 1 mới được.
***
Kì thi diễn ra trong 3 ngày, thi xong ai cũng thấy thoải mái hẳn.
Tiết tự học buổi tối, Tưởng Gia Hàng ngồi giữa đám người cùng so đáp án, thấy Kỷ Hạ tới, có bạn đứng dậy trả chỗ cho cô.
“Kỷ Hạ, bọn tớ với Tưởng Gia Hàng giải ra 2 đáp án khác nhau, cậu chọn cái nào?” Một bạn nam hỏi.
Kỷ Hạ vừa đặt balo xuống vừa trả lời: “Hai ngày nữa sẽ có đáp án chính thức, bây giờ so cũng chẳng có ích lợi gì.”
Đây chính là lời cự tuyệt, mọi người đều biết đáp án Kỷ Hạ đáng tin hơn Tưởng Gia Hàng, nhưng cô chưa bao giờ so đáp án với người khác, cũng không nói đáp án của mình.
Không nhận được đáp án muốn biết, đám người nhanh chóng về chỗ ngồi.
Phó Ninh Tất vừa tới lớp, thấy mấy người đứng ở chỗ mình, cậu nghi hoặc hỏi: “Bọn họ làm gì đấy?”
Kỷ Hạ nhìn cậu, cô đứng dậy, “Vào đi.”
Phó Ninh Tất ngồi xuống rồi mà vẫn tò mò, “Vừa nãy các cậu làm gì thế?”
“Chẳng làm gì cả, cậu đưa đề thi cho tôi đi.” Kỷ Hạ nói.
Phó Ninh Tất làm theo lời cô, trừ bỏ những câu trắc nghiệm, còn lại cậu để trống.
“Cậu còn nhớ đáp án mình làm không?”
Phó Ninh Tất ngẩng đầu nhớ lại, “Có câu nhớ câu không.”
“Được rồi, để tôi làm mấy câu này, cậu đối chiếu rồi xem mình được khoảng bao nhiêu điểm.”Kỷ Hạ đưa đề thi lại cho cậu, cô lấy đề thi của mình ra rồi bắt đầu làm lại.
Đề của Kỷ Hạ rất sạch sẽ, các môn xã hội cô sẽ viết vài ý chính, môn tự nhiên thì viết thẳng đáp án.
Phó Ninh Tất nhìn qua, bắt đầu từ môn toán, đề trắc nghiệm nhiều câu giống cô, nhưng cậu lại không thấy vui vẻ, càng xem sắc mặt càng khó coi.
Kỷ Hạ nhìn sắc mặt u ám của cậu, đoán cậu làm sai nhiều, an ủi: “Đề thi toán lần này khá khó, thi không tốt cũng là chuyện bình thường thôi.”
Phó Ninh Tất buồn bực, sao lúc cậu thi lại làm bài nghiêm túc vậy chứ.
“Lúc thầy giáo đổi chỗ, cậu muốn ngồi với ai?” Phó Ninh Tất mím chặt môi, cả người đều căng thẳng muốn nghe đáp án.
Kỷ Hạ ngước mắt, cô không hiểu sao Phó Ninh Tất lại nói đến vấn đề này, nhưng vẫn trả lời: “Ai cũng được, miễn là không làm phiền tôi là được.” Thật ra cô không thân thiết với nhiều người nên là ai cũng thấy không sao cả.
Phó Ninh Tất sung sướиɠ, “Thế hả?” Cậu lại tiếp tục nhìn đáp án, nhưng gương mặt cũng rạng rỡ hẳn.
***
Thầy cô bộ môn tăng ca thêm giờ, hai ngày sau đã chấm xong bài, đến ngày thứ 3 có bảng xếp hạng.
Thầy giáo cầm danh sách bước vào lớp, gương mặt vui vẻ hơn những lần trước rất nhiều.
“Các em tò mò thành thích thi lần này không?” Thầy giáo mỉm cười hỏi.
Cả lớp im lặng không nói, ai cũng ước chừng được điểm của mình, chỉ là không biết mình xếp thứ bao nhiêu, cao hay thấp, tiến bộ hay thụt lùi.
“Vẫn như cũ nhé, thầy sẽ công bố từ hạng 54.” Thầy giáo không nói đùa nữa, bắt đầu thông báo.
Tim Phó Ninh Tất như treo lơ lửng giữa không trung. Lúc thầy giáo đọc hạng 54, cậu bắt đầu căng thẳng, tuy rằng cậu tin chắc không phải là mình.
Cứ như thế đến top 30, nhưng lại không có tên Phó Ninh Tất.
“Hạng 26, Phó…”
Thầy giáo dừng lại, trong lớp có 2 người họ Phó, một là Phó Ninh Tất, hai là Phó Tinh Tinh.
Lần này, không chỉ có Phó Ninh Tất mà Kỷ Hạ cũng căng thẳng.
“Phó Tinh Tinh.”
Lúc thầy nói đến đây, Kỷ Hạ và Phó Ninh Tất nhìn nhau, ánh mắt đều ánh lên tia vui mừng.
Thầy giáo đọc tiếp, hạng 25 rồi hạng 24 đều không phải là Phó Ninh Tất, nghĩa là thứ hạng của cậu còn cao hơn.
“Hạng 21, Phó Ninh Tất.” Thầy chủ nhiệm mỉm cười, mà cả lớp đều ngạc nhiên, lần trước hạng cuối cùng, mà kì thi lần này thành tích lại rất cao.
Phó Ninh Tất còn đắm chìm trong vui sướиɠ, thầy giáo còn khen cậu, “Lần này Phó Ninh Tất tiến bộ vượt bậc, ngoài sự nỗ lực ra phải kể đến sự giúp đỡ của Kỷ Hạ. Thầy nghe nói Kỷ Hạ vẫn luôn phụ đạo cho Phó Ninh Tất. Cả lớp phải noi theo tấm gương của hai bạn, bạn cùng bàn phải biết giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”
Cả lớp đều nhìn Kỷ Hạ, thậm chí có bạn còn vỗ tay, nhiều người hâm mộ Phó Ninh Tất vì có Kỷ Hạ giúp đỡ.
Phó Ninh Tất mỉm cười, cậu chưa từng thấy vui vẻ như thế, còn vui hơn lúc ba Phó cho 3000 tệ tiền tiêu vặt.
Cuối cùng, hạng 1 không ngoài dự đoán, vẫn là Kỷ Hạ.
“Thành tích thi lần này của cả lớp đều rất cao, xứng đáng được khen ngợi, nhưng không được kiêu ngạo tự mãn, phải không ngừng nỗ lực.” Tuy thầy giáo đang khích lệ nhưng cũng không quên dặn dò.
Giờ ra chơi, nhiều bạn đến chúc mừng Phó Ninh Tất, Hồ Minh Thịnh chen vào trong đám người kéo cậu ra ngoài.
“Người anh em, chúc mừng cậu nhá, lần này thành thích cao thật đấy.” Hồ Minh Thịnh chúc mừng cậu trước rồi nói, “Nhiều người hâm mộ cậu lắm, cậu được Kỷ Hạ dạy kèm, nếu tôi được ngồi cùng cậu ấy thì tốt.”
Phó Ninh Tất bực bội, cậu đẩy Hồ Minh Thịnh ra, “Đừng có mơ.”
Người ngồi cùng bàn với Kỷ Hạ chỉ có thể là cậu.
—