Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Của Ngày Ấy

Chương 6: Rung động?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Lăng

Sau hai ngày mưa to thì không khí ở thành phố A trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.

Đương nhiên đây cũng thể chỉ là ảo giác, nhưng tâm lý bình thường dạng này đều rất có tác dụng, loại hiệu ứng này thường bắt nguồn từ sách giáo khoa hoặc từ cái gọi là kinh nghiệm của người từng trải. Bởi vì bọn họ cảm thấy sau cơn mưa thì không khí rất tươi mát, bởi vì họ cảm thấy nước ấm chữa khỏi trăm bệnh, bởi vì bọn họ cảm thấy chỉ cần thổi một hơi vào máy bay giấy thì bay sẽ càng xa hơn.

Fun fact: Nước sôi bên đó như dầu gió bên mình, dù có đau cỡ nào thì chỉ cần uống nước ấm sẽ bách bệnh tiêu tán, vạn bệnh tiêu trừ.

Cho nên 8 giờ sáng, sau khi đồng hồ báo thức vang lên tôi liền mở cửa sổ để ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, trời không một chút bóng mây, ánh nắng cũng không chói mắt lắm, mà không khí cũng vô cùng dễ chịu, lờ mờ nghe được mùi bùn đất sau cơn mưa.

Mặc dù tôi không biết làm thế nào mà ở tầng 10, xung quanh tiểu khu này toàn là nhà cao ốc thì sao mà nghe được mùi bùn đất. Nhưng giáo viên nói rồi, viết như thế sẽ có thêm điểm.

Hôm qua mặc dù bị Trịnh Dục Tiệp ồn ào như vậy nhưng ngược lại tôi ngủ càng sâu hơn, suốt cả đêm không hề mơ gì, tôi không biết như thế có tính là giải thoát hay không nhưng chí ít với tôi mà nói thì đây là một chuyện tốt.

Sau khi bận rộn trong phòng bếp hồi lâu, liền nghe được Lục Tuệ đi ra khỏi phòng em, trong tay của em còn cầm một ly nước, sau khi uống một ngụm liền đặt lên bàn.

Tôi bước vài bước ra khỏi phòng bếp, nhìn em hỏi: "Trứng chiên? Trứng luộc?"

Em trả lời: "Trứng chiên."

Vì vậy tôi chiên hai quả trứng.

Mỗi người một chén cháo nhỏ, bữa sáng rất nhanh đã ăn xong, ăn xong muỗng cuối cùng, điện thoại tôi để ở trên bàn đột nhiên vang lên, tôi nhìn trên màn hình hiện ba chữ "Lâm Ninh Ninh", liền ấn nghe.

"Xin chào, anh khỏe chứ." Tôi mở miệng trước.

Lâm Ninh Ninh: "Xin chào cô Giản, chuyện là như thế này, trước đó không phải chúng ta đã hẹn chụp ảnh sao, hôm nay đúng lúc tôi đi ngang qua thành phố A nên muốn hỏi xem chiều nay cô có rảnh hay không?"

Vị Lâm Ninh Ninh này một thợ ảnh tôi quen trên Weibo vào ba năm trước, lúc ấy trong lúc vô tình nhìn thấy hình của anh ta, cảm thấy vô cùng hợp ý của tôi, vì vậy liền theo dõi Weibo của anh ta, cũng bắt đầu chú ý tới anh ta.

Khi đó fan hâm mộ của anh ta vẫn không nhiều lắm, đúng lúc khoảng thời gian đó tôi rất nhàm chán, vì vậy lướt hết ảnh trên Weibo của anh ta, cũng ở phía dưới mỗi bức hình bình luận hai chữ "Rất thích".

Có lẽ là lần đầu tiên gặp phải người "bão cmt" như tôi nên cùng ngày hôm đó Lâm Ninh Ninh đã nói chuyện riêng với tôi, nói cảm ơn tôi đã thích tác phẩm của anh ấy.

Con người một khi có hiếu kì, liền sẽ thấy hứng thú, đặc biệt là những thứ chụp ảnh vẽ tranh thủ công rất có tính nghệ thuật như thế này. Dù sao cũng có thể khiến cho con người ta trong một khoảng thời gian nào đó đặc biệt hứng thú, thậm chí còn liệt kê ra cả một bảng kế hoạch để thể hiện bản thân mình sẽ kiên trì học tập.

Cả ngày nói chuyện như vậy, sau đó anh ta lại thấy ảnh sinh hoạt thời đại học của tôi, liền khách sáo nói với tôi sau này có rảnh sẽ chụp ảnh cho tôi cùng cửa hàng đồ ngọt của tôi.

Lời hứa hẹn này bởi vì anh ta càng ngày càng nổi tiếng, đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều, cũng bởi vì tôi càng ngày càng bận rộn mà liên tục bị gác lại, rốt cuộc thì vào hôm nay, lời đề nghị của ba năm trước đã được nhắc lại.

Ba năm đối với một cô em trẻ tuổi thì là trưởng thành, với tôi mà nói thì là tàn phá đó.

Tôi nhìn Lục Tuệ đang thu dọn bát đũa, hỏi một câu: "Tôi có thể mang theo em gái tôi không?"

Vì phòng ngừa anh ta không đáp ứng, không chờ anh mở miệng thì đã nói: "Em tôi ưa nhìn lắm, là hoa khôi của lớp đó!"

Hoa khôi của lớp là do tôi đoán, hồi Lục Tuệ vào năm nhất là tôi đưa em ấy tới trường, suốt cả ngày ngắm nhìn tân sinh hay cựu sinh thì trong mắt tôi không ai đẹp bằng em ấy cả.

Cho nên tôi cảm thấy Lục Tuệ nhất định là hoa khôi giảng đường!

Nhưng làm người mà, phải khiêm tốn.

Quả nhiên đàn ông đều rất dễ bị sắc đẹp mê hoặc, sau khi nhắn bốn chữ "hoa khôi của lớp" thì Lâm Ninh Ninh lập tức trả lời tôi: "Có thể, lát nữa cô gửi địa chỉ cho tôi, tôi chừng một giờ chiều sẽ đến, hai người các cô cứ từ từ mà trang điểm."

Tôi nói được.

Sau khi cúp điện thoại, tôi tới bên cạnh Lục Tuệ, em đã rửa sạch chén cháo, đang tiếp tục rửa tới đĩa đựng trứng.

Tôi hỏi: "Em nghe chị nói chuyện điện thoại rồi chứ?"

Em ấy nói: "Nghe được."

Mặc dù bây giờ hỏi thăm ý kiến của em ấy thì có hơi chậm, nhưng tôi vẫn mở miệng theo trình tự: "Buổi chiều sẽ có thợ chụp ảnh đến tiệm chụp ảnh, chúng ta cùng nhau đi đi." Nói xong tôi lại giở trò tình thân: "Hai đứa mình ở chung nhiều năm rồi mà còn không có tấm ảnh chụp chung nào hết đó em."

Lục Tuệ: "Được."

Tôi mừng thầm.

Nhìn đi, tôi vẫn nắm rõ nhược điểm của lòng người nha.

Thời gian kế tiếp, chúng tôi liền tự trang điểm ở nhà.

Chủ yếu là tôi làm hết, Lục Tuệ vẫn chưa tiếp xúc tới đồ trang điểm nên lúc tôi lấy túi trang điểm từ trong phòng ra thì em ấy cảm thấy rất mới lạ, mỗi lần thêm một nét trên mặt em thì em đều hỏi tôi đó là gì.

Thật ra trình độ trang điểm của tôi thường xuyên bị bạn bè chê cười, nên thái độ của Lục Tuệ lúc này này khiến cho tôi rất có cảm giác thành công.

Tôi cầm lông mi giả nhìn em vài lần, lại xích lại gần đôi mắt em nhìn thật lâu, do dự một hồi.

"Lông mi của em dài lắm, muốn gắn lông mi giả không?"

Trong ống kính thì thường sẽ bị mất đi một lớp trang điểm, bình thường bạn sẽ thấy lông mi giả rất là lố lăng nhưng trong ống kính thì tuyệt đối không hề lố, cho nên dán lông mi giả thì sẽ càng có thần hơn, nhưng tôi thì lại muốn Lục Tuệ bảo trì trạng thái cũ. Lần trang điểm này, tôi cũng không đắp nhiều phấn cho em lắm, em ấy trời sinh đã xinh đẹp rồi, nên tôi hi vọng em sẽ trở thành một nữ thần trong sáng thuần khiết ở dưới ống kính.

Thật ra câu hỏi này là tôi tự hỏi thôi nhưng Lục Tuệ vẫn hỏi lại: "Chị gắn không?"

Tôi gật đầu: "Có nha."

Vì vậy bé Tuệ tò mò liền nói: "Vậy em cũng gắn."

Nếu em đã yêu cầu thì tôi liền đáp ứng yêu cầu của em. Sau khi chỉnh sửa lông mi giả cho tự nhiên một chút, tôi liền bôi chút keo rồi lên nó.

Tôi chống đầu gối lên chiếc ghế em đang ngồi, cúi đầu nhìn em rồi nói: "Ngửa đầu, nhắm mắt lại."

Em ngoan ngoãn nghe lời, tôi mím môi cẩn thận gắn lông mi giả lên hai bên mắt cho em, lại dùng tay làm quạt phẩy phẩy vài cái trên mắt em.

Giữa lúc tôi đang tới gần mặt em, muốn nhìn xem có bị lệch hay không thì đột nhiên Lục Tuệ mở mắt.

Đôi mắt này vừa mở ra, thì tôi mới phát hiện bây giờ khoảng cách của chúng tôi hơi sát nhau.

Em ấy khép chân lại ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, tay trái cầm bút kẻ mày, tay phải cầm miếng đánh má hồng, mà tôi cũng vô tình lấy tay chống lên thành ghế ở sau lưng em, cái tư thế này thoạt nhìn giống như nửa đang ôm lấy em.

Giờ phút này đôi mắt của em nhìn rất đẹp.

Hiện tại đôi mắt đẹp mắt như thế đang nhìn lấy tôi, thậm chí xuyên qua kính sát tròng, tôi thấy được em ấy chợt lóe lên sự kinh ngạc, đằng sau sự kinh ngạc đó còn có chút ôn nhu mềm mại.

Tôi lùi lại một chút, cảm thấy hết sức hài lòng.

"Còn chưa son môi."

Nói xong tôi liền lấy ra một cây son nhạt màu trong túi trang điểm.

"Chị dùng qua rồi, đừng chê nha."

Không chờ em ghét bỏ thì tôi đã không cho phép em từ chối đặt lên bờ môi của em.

Ánh mắt tôi nhìn xuống đôi môi của em, mà của dư quang tôi lại quan sát được em cũng đang nhìn tôi, giống như hành động mà tôi vừa nhìn em, từ đầu lông mày lướt xuống bên dưới, rơi vào trên môi của tôi.

Tôi lại lùi một chút, nói: "Nhẹ nhàng nhấp một chút."

Lúc này Lục Tuệ đặc biệt yên tĩnh, đối với son môi của tôi cũng không hỏi là hiệu gì hay màu nào, vô cùng khéo léo nhẹ nhàng mà nhấp một chút.

Tôi cầm cây son tô thêm một chút ở ngoài viền, sau đó liền vỗ tay với em: "Được rồi."

Nói xong tôi lấy tấm gương ở sau lưng để ở trước mặt em.

Mặc dù lúc này trông vẻ bình thường lắm, nhưng khi trang điểm cho Lục Tuệ thì tôi vô cùng dụng tâm lương khổ, tôi tự trang điểm nửa tiếng đã xong rồi, còn mặt em vậy mà tôi miệt mài hơn một tiếng lận đó.

Tôi mang theo tâm trạng khẩn trương chờ đợi lời bình phẩm của em.

Giống như là Công Chúa trên TV vậy, em nghiêng đầu qua trái phải quan sát bản thân ở trong gương, tiếp đó liền nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào: "Nhìn qua cũng không tệ lắm."

Trong lòng tôi thở thật dài nhẹ nhõm vô cùng.

Công Chúa nói xong lời này lại nói: "Nhưng eyeline hình như không đối xứng."

Tôi nghe xong liền bỏ gương ra để nhìn đường kẻ mắt của em, mặc dù không nhìn ra được có chỗ nào không đều, nhưng Công Chúa nói không đối xứng thì chính là không đối xứng.

Vì vậy mẹ già tôi đây lập tức cầm cây kẻ mắt từ trên ghế sô pha lên.

"Nhắm mắt lại."

Sau khi em ấy nhắm mắt lại thì tôi rốt cuộc cũng quan sát được đường kẻ mắt bên trái đúng là rộng hơn so với bên phải, mà có rộng mấy đâu, chừng có 1mm thôi đó!

Sinh viên ngành khoa học tự nhiên đúng là đặc biệt, nghiêm khắc!

Tôi tới gần em, vô cùng cẩn thận bổ sung thêm 1mm kia.

Trừ mấy cái hình vẽ trong hình học hồi cấp ba thì tôi chưa từng làm qua công việc tỉ mỉ như thế này, đúng là khó nhọc mà, trong môi trường máy lạnh này mà cũng đổ mồ hôi cho được mà.

Sau khi vẽ xong thì tôi hơi lùi ra sau, lấy gương trên bàn cho em xem: "Được chưa em?"

Sinh viên ngành khoa học tự nhiên kiêm Công Chúa hoa khôi giảng đường nói: "Được rồi."

Tôi lại tết cho em một kiểu tóc nữ thần, sau khi làm xong lại nhìn thấy em đang mặc quần jean cùng áo T shirt, lắc đầu nói: "Chúng ta đi mua quần áo đi."

Thời gian vẫn còn sớm, nói xong tôi liền nhanh chóng thu thập một phen, sau đó liền lấy xe đưa Lục Tuệ tới cửa hàng gần nhất.

Hôm nay Lục Tuệ vô cùng ngoan ngoãn, tôi vô cùng thích.

Ơ, sao nghe giống như trước giờ Lục Tuệ không ngoan quá vậy.

Thật ra cũng không phải.

Chúng tôi trước giờ vốn rất ít khi nói chuyện với nhau, đầu tiên là tôi không có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ con, tiếp đó thì đứa bé này lúc ở với tôi đã 14 tuổi rồi, cho nên nhiều năm qua hầu như đều là Lục Tuệ tự mình xử lý mọi việc cá nhân, nguyện vọng thi cấp ba, chia ban, nguyện vọng thi đại học, chọn chuyên ngành, chọn các lớp tự học, toàn tự em giải quyết cả.

Những chuyện trang điểm hay đi mua quần áo như hôm nay thì tôi chưa từng trải qua bao giờ.

Sau khi đậu xe dưới tầng hầm, tôi dựa vào trí nhớ của mình trực tiếp mang Lục Tuệ đi đến cửa tiệm nào đó ở lầu hai, sau khi dạo một vòng thì bắt gặp một cái váy dài màu trắng ngà.

Tôi lấy váy ra khỏi giá treo, quay người ướm thử trên người Lục Tuệ, nói: "Thử xem."

Nghĩ lại thì nhiều năm qua chưa từng thấy em mang váy, tôi thấy rõ được vẻ do dự trên mặt em.

Vì vậy tôi nghiêm túc đứng trước mặc em, run run cái váy vài lần, dùng giọng nói dễ nghe nhất thành tâm thành ý nói: "Thử một tý nha."

Lục Tuệ đầu tiên là sững sờ, sau đó liền cười lên, mặt mày cong cong mà nhìn tôi rồi lấy chiếc váy từ trong tay tôi, nói: "Được."

Không hổ là đồ do tôi chọn mà, sau khi Lục Tuệ bước ra khỏi phòng thay đổi, tôi đã thành công hiểu được cảm giác của đám bạn trai trong phim ảnh khi bạn gái mình mang bộ đồ mà mình thích, thời khắc này Lục Tuệ trông đẹp vô cùng.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn vóc dáng em ấy đẹp.

Lục Tuệ ngay cả gương cũng không soi, sau khi ra ngoài trực tiếp đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi mà hỏi: "Vui như vậy sao?"

Ta bị em hỏi như vậy thì lại cười càng tươi hơn.

Không thể giấu được biểu cảm đúng là không phải chuyện tốt gì mà, tôi nói: "Đúng vậy, chiếc váy này rất phù hợp em."

Không chỉ mình tôi cảm thấy phù hợp, ngay cả nhân viên bán hàng cũng cảm thấy rất phù hợp, không đợi tôi tìm từ khen ngợi Lục Tuệ thì nhân viên bán hàng đã nhanh "bật đài" nói mấy lời khen ngợi soạn sẵn, làm cho tôi không thể không mua nó được mà.

Chờ nhân viên nói xong, Lục Tuệ liền nói với tôi: "Em cũng lựa cho chị một bộ nha."

Không chờ tôi đồng ý thì em đã nhấc chân đi về khu quần áo rồi.

Mấy phút sau Lục Tuệ đã cầm ra một chiếc váy liền, chẳng nó là váy ngắn màu đen, tôi vừa cầm liền không nói hai lời đi thử nó. Sau khi ra ngoài liền đứng bên cạnh em, đều là váy rộng, một đen một trắng ngược lại rất là hợp nha.

"Hai chị em càng nhìn càng thích mắt." Nhân viên mua hàng lại tới gần: "Tôi cũng không nghĩ tới hai chiếc váy này đặt cạnh nhau lại hợp đến vậy."

Mắt thấy nhân viên lại bắt đầu "bật đài", tôi vội vàng nói: "Chúng tôi mặc trực tiếp luôn, bao nhiêu tiền?"
« Chương TrướcChương Tiếp »