Editor: Lăng Sau bữa cơm tối, tôi cầm ly nước quan sát ngoài cửa sổ hơn một phút, bên ngoài đàn mưa rất to, trông có vẻ sẽ không tạnh ngay được, cho nên tôi liền quyết định trốn việc.
Mưa lớn như vậy, đoán chừng cũng không có khách mua đồ tại cửa hàng, sau khi tôi tự an ủi mình liền gọi điện thoại cho tiểu Mạnh. Cô ấy quả nhiên nói là trong cửa hàng không có nhiều người lắm, còn nói: chị Hứa Thu, nếu không rảnh chị không cần phải tới.
Tôi nói OK.
Buổi tối đúng là tôi bề bộn nhiều việc, tôi phải tắm rửa, sấy tóc, đặt mặt nạ, lướt Weibo, tám chuyện với bạn bè nữa. Bận lắm.
Sau khi cúp máy tôi liền quay lại phòng khách, thấy Lục Tuệ vẫn đang vắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, trong tay còn ôm gối, tôi đặt điện thoại lên bàn, cũng ôm một cái gối rồi cạnh em.
Em vẫn xem cái chương trình hồi sáng, đến cuối ngày thì đây đã là tập thứ ba rồi.
"Em thích chương trình này sao?" Tôi mở miệng hỏi em.
Em trả lời tôi: "Cũng được." Có vẻ em hiểu ý tôi nên nói thêm một câu: "Mấy tuần nay đều ở trường học, có mấy tập chưa coi nên giờ bù lại."
Tôi ồ một tiếng.
Thời gian kế tiếp, chúng tôi không nói chuyện nữa mà xem hết tập này, sau khi xem xong tôi không thể không cảm thán yêu cầu để Lục Tuệ cười thật sự hơi cao, có rất nhiều lần tôi cảm thấy rất buồn cười, cũng ngốc nghếch cười lên, nhưng lúc nào em ấy cũng vô cảm mà nhìn tôi.
Làm tôi hết cười nổi luôn.
Sau khi cùng em coi được vài tập, tôi liền phát hiện chương trình này rất sự rất hay.
Sau khi có kết quả cuối cùng thì chương trình liền kết thúc, Lục Tuệ liền cầm điều khiển ti vi ở bên cạnh em đưa cho tôi, tôi khoát tay cự tuyệt:
"Em mở đi."
Em nghe xong liền thoát khỏi chương trình, hỏi tôi: "Chị muốn coi cái gì?"
Tôi lướt qua màn hình: "Mở phim coi đi."
Em liền nghe lời mà mở mục phim ảnh, sau đó lại quay qua nhìn tôi.
Tôi nhìn chằm chằm màn hình tận mấy giây, rốt cục mới nhìn thấy tên một phim có vẻ quen tai, liền nói với Lục Tuệ.
Sau khi em mở phim này, trải qua vài tiếng nhạc dạo phim các kiểu thì đột nhiên em hỏi tôi: "Có phải chúng ta chưa từng đi coi phim ở rạp chiếu phim không?"
Tôi cẩn thận nghĩ nghĩ một hồi, rồi trả lời: "Hình như đúng là vậy thật."
"Vừa nãy bạn học mới gọi điện cho em, ngày kia em em phải về trường rồi." Em ấy nói xong liền quay đầu nhìn tôi: "Chờ em huấn luyện xong, chúng ta đi xem phim đi?"
Tôi nói: "Được."
Tôi nói xong liền lấy điện thoại ấn mở những bộ phim đang chiếu gần đây, tiếc là thế mà đều không phải là thể loại tôi thích, tôi cất điện thoại đi, nói: "Đến lúc đó em cứ chọn một bộ, chị coi gì cũng được."
Em liền "Ừ" một tiếng.
Đèn của phòng khách bị tôi tắt đi, hai chúng tôi cứ như vậy mỗi người ngồi một bên ghế sô pha yên lặng mà xem phim điện ảnh.
Tôi nhìn nam chính vô cùng đẹp trai từ trên trời giáng xuống trong phim, còn phủ thêm ánh sáng thần thánh trên người mà nhìn nữ chính, anh ta còn chưa mở miệng tôi đã ngáp một cái thật dài.
Tôi đoán tiếp theo sẽ có một cảnh hôn nè.
Trong lòng lập tức thấy xấu hổ, tôi quay đầu nhìn Lục Tuệ, thì gặp cảnh em ấy cầm điện thoại lên chuẩn bị nói chuyện phiếm.
Tôi hỏi em: "Ăn xoài không?"
Em ấy nghe xong cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ "Ừ" một tiếng.
Tôi đặt gối ôm qua một bên, rồi vào phòng bếp lấy một trái xoài từ trong tủ lạnh ra, sau đó lại rửa sạch rồi cắt thành miếng vừa ăn rồi mới đem ra phòng khách.
Đáng tiếc là cảnh tình cảm của nam nữ chính vẫn chưa kết thúc, nhưng đoạn hôm kia chắc đã qua rồi, tôi thở phào một hơi, đem đĩa xoài đặt ở trước mặt Lục Tuệ.
Cùng người thân xem phim tình cảm thì kiểu gì cũng có tình huống luống cuống tay chân. Rõ ràng lúc cùng đám bạn bè ở chung một chỗ, thì dù có xem phim khiêu da^ʍ đi nữa vẫn còn có thể bình tĩnh hào hứng mà thảo luận xem tư thế nào là thực dụng nhất, nhưng đến khi ở cùng người nhà thì nhìn nhau một cái hay thổ lộ thôi cũng đỏ mặt tía tai rồi.
Sau khi ăn được mấy miếng xoài thì kịch bản rốt cục cũng đi vào quỹ đạo, bắt đầu chém chém giết giết.
Trên TV đang chiến đấu kịch liệt, thì đột nhiên điện thoại của tôi lại vang lên, cả tôi và Lục Tuệ đồng thời bị tiếng vang hấp dẫn nên cúi đầu nhìn xem, chỉ thấy trên màn hình nhảy ra một cái khung.
Là Trịnh Dục Tiệp gửi Wechat, cô ta nói: Hứa Thu, em sai rồi.
Trong miệng tôi còn ngậm một miếng xoài, bị dọa giật mình nên chưa kịp cắn, liền rớt xuống đất.
Tôi vội vàng rút khăn giấy trên bàn lau sàn nhà, sau đó liền vò lại rồi ném vào thùng rác.
Chỉ vài động tác đơn giản thôi mà Trịnh Dục Tiệp đã nhắn liên tiếp mấy tin cho tôi rồi.
Trịnh Dục Tiệp: Em không nên chia tay với chị.
Trịnh Dục Tiệp: Chúng ta quay lại có được không?
Trịnh Dục Tiệp: Em sai rồi Hứa Thu.
Tôi mở khóa điện thoại, đang muốn cho cô ta vào danh sách đen nhưng cô ta lại gửi đến một tin nhắn.
Trịnh Dục Tiệp: Chị đang ở nhà đúng không?
Trịnh Dục Tiệp: Em đang ở dưới lầu.
Tôu quay đầu nhìn mưa to bên ngoài, tiếp đó lại nhìn ảnh đại diện của cô ta, tại chỗ "thêm vào danh sách chặn" do dự hồi lâu. Cuối cùng tôi vẫn đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống thì quả nhiên bắt gặp thân ảnh của người nào đó.
Tô thở dài, quay người nhìn Lục Tuệ nói: "Chị xuống dưới một chút."
Đây không phải là lần đầu tiên Trịnh Dục Tiệp giả bộ đáng thương.
Chúng tôi quen nhau năm năm thì trong đó có bốn năm là yêu xa, năm ngoái cô ta mới tìm được việc ở thành phố A nên mới chuyển tới, nhưng tiếc là tiệc vui chóng tàn, chuyển tới nửa năm, liền bị một gã đàn ông không ra gì câu mất hồn.
Trong bốn năm chúng tôi yêu xa này, cô ta chủ động nói chia tay tận năm lần. Cứ mỗi lần chia tay thì mấy ngày sau đó, cô ta luôn tìm đến nhà tôi, nếu không phải bày ra khuôn mặt tiều tụy vài ngày không ngủ cho tôi xem, thì cũng là cặp mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều, wow, hai câu này đơn giản mà rõ ràng bao nhiêu, sau đó cô ta liền điên cuồng xin lỗi tôi, năn nỉ chúng tôi tái hợp.
Ủa???
Sao trong hình dung của tôi, Trịnh Dục giống như một người đàn bà thần kinh tự tìm đường chết quá vậy.
Thực tế thì không hẳn vậy, Trịnh Dục Tiệp ngoại trừ mấy thứ đó thì đối xử với tôi rất tốt, chúng tôi đã từng có khoảng thời gian hạnh phúc khi ở cạnh nhau.
Nhưng cô ta lại cho tôi đội nón xanh rồi che giấu tôi, cho nên hiện tại ngoại trừ điểm xấu của cô ta thì tôi không nhớ gì khác nữa.
Sau khi xuống lầu, thì tôi liền thấy cô ta đang đứng ngoài cửa kính của tiểu khu vì không vào trong được. Thấy dáng vẻ vô cùng chán chường cô ta ở trong màn mưa, tôi lại cẩn thận nhìn kỹ, ồ, còn biết đường mặc áo mưa đó.
Biết mặc áo mưa thì không còn gì thú vị nữa, lúcnãy tôi còn tính mở cửa cho cô ta vào trú mưa một chút đó.
Tôi gõ vài cái lên cửa kính, sau khi cô ta nghe được tiếng động liền hưng phấn chạy về phía tôi, thành công trốn vào dưới mái hiên.
Tôi đứng cách cửa kính chừng 5 mét nhàn nhạt nhìn cô ta kéo cửa, thấy cô ta bởi vì không mở cửa được liền ra hiệu bảo tôi mở, tôi lắc đầu hỏi: "Em muốn gì?"
Cô ta: "Cái gì?"
Mưa cmn lớn thật.
Tôi sờ điện thoại trong túi, vốn tính gọi điện cho cô ta, nhưng nghĩ lại thì việc cách cửa kính gọi cho nhau quá lãng mạn rồi, vậy nên tôi đành từ bỏ mà bước tới gần cửa kính, lớn tiếng hỏi một câu: "Em muốn làm gì?"
Lần này thì cô ta đã nghe được lời tôi nói, cô ta nói: "Chị để em vào trong trước đã, có được không?"
Tôi nói: "Không được."
Đột nhiên cô ta lại tủi thân mà khóc lên, dùng sức đập vài cái lên cửa, bộ dạng này thật sự là cực kỳ đáng thương.
Cô ta nói: "Hứa Thu, em sai rồi, em không nên chia tay với chị."
Tôi cũng không có thái độ gì mà cứ nhìn cô ta, hỏi câu hỏi mà tôi vẫn luôn tò mò suốt hai ngày qua: "Em ngủ với Cao Trạch Kiến chưa?"
Cô ta nghe xong liền do dự mấy giây.
Mấy giây này phảng phất như có một thanh kiếm cắm vào trái tim của tôi, và cũng đổ đầy nước vào não tôi.
Tôi nói: "Em đi đi."
Cô ta có cô tình gây sự thế nào đi nữa thì tôi cũng có thể dễ dàng tha thứ, nhưng nɠɵạı ŧìиɧ thì không giống.
(Đoạn này hơi tò mò, nếu chưa ngủ chị có tha thứ không? J)) Tôi không để ý đến cô ta nữa, quay người rời đi, bởi vì thanh máy nằm trong tầm mắt của cô ta nên báo hại tôi còn phải giả vờ tiêu sái đi thang bộ.
Mới leo lên giữa lầu một thì cô ta gọi điện thoại cho tôi, tôi không do dự trực tiếp ngắt máy cũng đưa số của cô ta vào danh sách chặn.
Lúc chờ thang máy tại lầu hai, cô ta lại gửi Wechat cho tôi, rất dài ít nhất phải gần 500 chữ đó, tôi một bên cảm thán tốc độ đánh chữ của cô ta, một bên lại tiếp tục kéo tài khoản cô ta vào danh sách chặn.
Cô ta gây sự như thế làm tâm tình của tôi càng kém.
Thật ra trong một năm cô ta chuyển tới đây, số lần chúng tôi cãi nhau so với lúc trước nhiều hơn rất nhiều, có đôi khi ồn ào tới mức thậm chí hơn một tháng cũng không nói gì với nhau, thật ra tôi cũng từng nghĩ tới sẽ có ngày chúng tôi chia tay chính thức, nhưng không nghĩ tới cái ngày chia tay không vui này đến nhanh như vậy.
Về đến tầng nhà tôi, tôi đứng trước cửa gọi điện cho Hiểu Lê, cô ấy ở bên kia đầu dây im lặng không nói một lời nghe những chuyện vừa phát sinh, tiếp đến liền xuýt xoa thở dài một hơi.
"Hứa Thu, lần này mày thật sự không quay lại à?" Cô ấy hỏi tôi.
Tôi nói: "Vâng."
Vì để cho cô ấy tin tưởng lời tôi, tôi còn nói thêm một câu: "Lừa mày thì tao là heo."
Cô ấy phụt một tiếng, ở bên kia đầu dây cười phá lên.
Cô ấy nói: "Tao luôn thấy Trịnh Dục Tiệp không xứng với mày, mới đầu còn đối xử với mày rất tốt nhưng sau này thì lại không, tính tình mày tốt như vậy mà cô ta còn hành hạ đến thế thì tao phục luôn rồi." Cô ấy vừa nói vừa thở dài: "Hứa Thu, không phải là tao bao che khuyết điểm, mày ưu tú như vậy, muốn dạng gì mà không có, nhiều năm như vậy đều lãng phí ở trên người Trịnh Dục Tiệp, tao thấy tiếc cho mày đó."
"Mày đang an ủi tao đó hả? Sao càng nghe tao càng khổ sở hơn vậy." Tôi bật cười, còn nói: "Mày khiến tao cảm giác là tao không chỉ mất đi thanh xuân, mà còn mất đi rất nhiều cơ hội quen với người giàu có đó."
Cô ấy cười ha ha vài tiếng: "Mày thật là."
Hàn huyên vài câu về sau, câu chuyện của chúng tôi không biết đã dời tới chủ đề nào, cô ấy nói: "Mày không biết cô ấy hát hay thế nào đâu, đặc biệt trong trẻo, đặc biệt ngọt." Đột nhiên cửa nhà tôi mở ra, đèn hành lang được kích hoạt bằng tiếng động cũng được bật lên tương ứng.
Lục Tuệ từ trong nhà đi ra, nhìn thấy tôi liền hơi kinh ngạc, em hỏi: "Sao chị lại ở đây?"
Tôi nghi ngờ: "Em muốn ra ngoài?"
Em ấy lại lắc đầu: "Không phải, tính xuống xem chị một chút." Em nói xong lại hỏi tôi: "Chị lên lúc nào vậy?"
Tôi nói: "Lên từ sớm." Tôi lắc lắc điện thoại: "Đang nói chuyện cùng chị Hiểu Lê nè."
Hiểu Lê hình như nghe thấy gịng Lục Tuệ, liền nói trong điện thoại: "Được rồi, mày về đi, tao còn phải dỗ Thành Thành ngủ nữa, lát nữa tao gửi bài hát qua cho mày, nhớ nghe kỹ đó."
Tôi vừa nói biết rồi thì Hiểu Lê cúp điện thoại.
Sau khi nói chuyện cùng Hiểu Lê xong thì tinh thần đã khá hơn nhiều, lúc thay giày ở ngoài cửa, Lục Tuệ đứng ở sau lưng tôi hỏi một câu: "Trịnh Dục Tiệp đâu?"
Tôi nói: "Đi rồi, không biết nữa."
Em lại hỏi tôu: "Chị ta muốn quay lại với chị sao?'
Tôi nhàn nhạt "Ừ" một tiếng: "Không đồng ý."
Sau khi tôi thay dép trong nhà xong, lại nghe Lục Tuệ ở sau lưng tôi nhỏ giọng nói: "Đừng quay lại cùng cô ta nữa, Giản Hứa Thu."
Lục Tuệ cùng Hiểu Lê quả thực là tinh thần trụ cột của tôi trong hai ngày nay, lúc trước tôi chưa từng thấy Lục Tuệ tri kỷ như vậy, sự quan tâm của em ấy trong lúc này không chỉ làm tôi không cảm thấy xấu hổ, mà là cảm nhận được sự ấm áp từ sâu trong đáy lòng.
Tôi quay đầu nhìn em, cười dịu dàng với em mà nói: "Sẽ không, yên tâm đi."
Ban đêm trước khi ngủ, tôi lại dành mười phút để suy nghĩ về nhân sinh.
Nhắm mắt lại nằm ở trên giường, nghĩ đến mấy ngày trước mẹ tôi mới gọi cho tôi. Bà ấy nói mắt trái bà ấy nháy, hỏi tôi mắt trái nháy là hên hay xui, tôi nói tôi không biết, bà ấy lại suy tư một chút rồi nói, hôm nay không có nhặt được tiền thì chắc là xui rồi, còn nhắc tôi đi lại cẩn thận một chút.
Tôi nghĩ tôi phải hỏi lại bà ấy thử, con gái bị đội nón xanh thì có tính là xui không.
Nói đi nói lại, mặc dù nhìn tôi rất thoải mái, nhưng lúc chỉ có một mình thì trong lòng thật rất buồn bực, giống như có một viên đá nhỏ bám chặt lên người bạn, bạn di chuyển như thế nào thì nó vẫn dính chặt người bạn, nó không đau nhưng lại khiến bạn khó chịu vô cùng.
Cảm giác này thật sự rất quá chân thực, vì vậy tôi liền bật dậy xem thử.
Trời, hóa ra là lắc tay của Thành Thành rơi trên giường tôi.
Tôi liền nhắn Wechat cho Hiểu Lê, cũng đề nghị cô ấy đến cửa hàng xem lại chất lượng của chiếc vòng.
Sau một hồi lộn xộn như vậy, không bao lâu sau lập tức liền buồn ngủ.
- --
Không hiểu sao Mễ đại nhân lười viết dấu chấm như vậy nữa. Oh, bình thường thì tác giả sẽ có một câu tóm tắt chương truyện, nhưng dài quá nên tiêu đề chương mình đặt lại luôn.