- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Em Của Ngày Ấy
- Chương 22: Cảnh báo ngã ngựa
Em Của Ngày Ấy
Chương 22: Cảnh báo ngã ngựa
Editor: Lăng
Sau khi xem xét các đồ gia dụng rồi đồ trang trí xong thì tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi, để bà ấy xem giùm tôi xem nửa tháng sau có ngày nào tốt, tôi muốn khai trương.
Bố mẹ tôi bây giờ đều đã về hưu ở nhà, giống như tôi, một người nổi tiếng trên mạng sống cuộc sống bình thường, trải qua cuộc sống của người bình thường. Thỉnh thoảng chơi mạt chược, thỉnh thoáng nhảy múa trên quảng trường, thỉnh thoảng luyện một chút Thái Cực Quyền, thỉnh thoảng viết chữ, thỉnh thoảng lại ca hát, thỉnh thoảng lại đi du lịch.
Vì sao mỗi câu đều phải thêm từ thỉnh thoảng vào? Thật ra nếu như không thêm thì câu văn có vẻ càng trôi chảy hơn, nhưng thêm vào vẫn có chỗ tốt nha, chính là số lượng từ trở nên nhiều hơn đó nha.
Nhớ năm đó, khi viết văn bị mấy chữ "800 chữ" có chút xíu này làm sợ hãi, người không giỏi văn như tôi cũng chỉ có thể dựa vào số lượng từ để thủ thắng. Có thể có nhiều tính từ hơn thì định phải thêm, có thể sử dụng phong cảnh để bổ sung cho tư tưởng nội tâm của nhân vật thì nhất định phải đem tinh hà nhật nguyệt cùng hoa lá cỏ cây gió nhẹ ở xung quanh viết hết vào, nếu có thể viết thêm một đoạn mới thì nhất định không thể viết hết toàn bộ các từ vô nghĩa trong cùng một đoạn văn.
Tôi còn nhớ rõ có một lần con gái nhỏ của anh họ tôi đến nhờ tôi về đề tài sáng tác của một bức tranh, khi đó tôi nhìn sơ qua về bức tranh màu đen đó, còn chưa biết rốt cuộc trong tay thằng nhỏ đó cầm chổi hay là cầm xẻng thì trong miệng đã phun ra năm tính từ, tất cả đều là hình về thời tiết rồi là mặt trời.
Tôi nhìn thấy bên trên yêu cầu số lượng từ là 100, không đợi cháu gái đặt bút thì tôi lại lập tức lại nôn ra ba tính từ để diễn tả biểu cảm của thằng nhỏ cùng tóc tai quần áo.
Đếm lại những từ này thì cũng gần 60, tôi mới phát hiện hóa ra thứ trên tay thằng nhỏ đó là cây chổi.
Giúp mẹ quét dọn vệ sinh nha, đơn giản.
Lúc tôi đang muốn tiếp tục nói lời vô ích thì anh họ ở một bên lanh tay lẹ mắt một tay ôm con gái qua, cười nói: "Đừng nghe lời cô con."
Khoảng thời gian đó, do công việc nên anh họ đã ở nhà tôi một thời gian, mà mỗi lần tôi về nhà đều có thể cảnh thấy mẹ tôi và anh họ một nhà vui vẻ hòa thuận, lúc ấy mẹ tôi còn nói tôi sinh một đứa để chơi cùng bà.
Sau này tôi come out với mẹ tôi, cũng nhắc tới việc này, tôi nói có lẽ tôi sẽ không có cách nào sinh được một đứa cháu để chơi cùng bà, lúc ấy mẹ tôi cũng chỉ ồ lên đầy thờ ơ. Bà nói, không sinh thì không sinh, nếu con sinh thì mẹ con sợ con mà có bận thì sẽ ném nó cho mẹ, trông trẻ con là việc rất phiền phức.
Mẹ tôi tốt ghê luôn.
Không những tốt mà hiệu suất làm việc cũng rất cao, tôi mới cúp máy chưa được nửa tiếng thì bà đã nhắn tin Wechat cho tôi, ngày nào tháng nào âm lịch thì thích hợp để khai trương.
Tôi gửi đoạn tin Wechat này cho tiểu Mạnh, để cô ấy thêm ngày vào tài khoản công chúng, đến lúc đó sẽ thực hiện một mánh lới quảng cáo.
Tiểu Mạnh trả lời lại đầy ngọt ngào, ghi chú lại ngày trong điện thoại, sau đó lại nói với tôi: "Sáng nay Tuyết Lê lại tới tiệm tìm chị đó."
Dòng tin nhắn này của cô ấy khiến tôi đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, gần đây Tuyết Lê đúng là rất hay đến tiệm uống trà, đôi khi là đến một mình, đôi khi sẽ mang một người bạn đến, lâu như vậy nhưng những người bạn mà cô ấy dẫn đến chưa từng bị trùng lặp.
Nhiêu đó đủ để chứng minh mối quan hệ xã giao của cô ấy rất rộng, mà cô ấy như thế khiến tôi không khỏi nghĩ đến Lục Tuệ, không biết phương diện xã giao của Lục Tuệ như thế nào, có nhiều bạn bè hay không.
Ngoại trừ Thẩm Thần ngồi chung bàn với em hồi cấp ba ra, thì tôi chưa từng nghe về những đứa bạn khác từ trong miệng em.
Chuông gió trước cửa ra vào kêu lên một tiếng, Tuyết Lê ở trong miệng tiểu Mạnh vô cùng tình cờ mà đẩy cửa vào.
Vì là khách quen nên khi tiểu Mạnh nói hoan nghênh quý khách vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt, thậm chí còn mang theo ý đùa.
Lần này, người đi vào cùng Tuyết Lê không chênh lệch nhiều với cô ấy lắm, là một cô gái cao xêm xêm, hai bộ đồ, tóc mái cùng kẹp tóc đều giống nhau y hệt. Nếu không phải người này là người quen Tuyết Lê, tôi còn nghĩ bọn họ là tình nhân đó.
"Đây chính là chị bé Hứa Thu nè." Tuyết Lê vừa cười vừa giới thiệu tôi cho cô gái bên cạnh, sau đó lại nói với tôi: "Đây là Bình Quả, bạn của em."
Ta ngừng lại, cười: "Tên của hai người thật sự rất hợp đó."
Bình Quả là quả táo, couple Lê Táo 😌
Tuyết Lê ôm tay Bình Quả, nghiêng đầu cười một tiếng, đầu gần như là đặt lên vai Bình Quả.
Tuyết Lê: "Hôm nay là lần đầu tiên bọn em gặp mặt đó."
Tôi hơi nhíu mày: "À ~ "
Tuyết Lê còn nói: "Bọn em là couple, couple hoa quả."
Tôi nhíu mày đầy vi diệu: "À ~ "
Cái này không trách thể trách tôi suy nghĩ vớ vẩn được, hai người bọn họ vốn dĩ là có mờ ám mà.
Tuyết Lê dẫn Bình Quả ngồi xuống chỗ cô ấy hay ngồi, gọi một tách trà nhài và đồ ăn nhẹ, tiểu Mạnh đang bận rộn lo việc quảng cáo, nên tôi trực tiếp lo liệu việc trà bánh cho bọn họ.
Nước sôi ấm đổ nước trong nháy mắt, bên ngoài ầm ầm một trận vang, rơi ra mưa to.
Lúc tôi đem trà nhài và điểm tâm qua thì hai người họ đang nói chuyện rất vui vẻ, phần vui vẻ này cũng lây sang tôi, mới nghe, lại cũng cảm thấy buồn cười.
"Sau đó cô ta liền ra khỏi nhóm, diễn không nổi nữa, bị vạch trần ở trước mặt người khác thì thật là xấu hổ, dù cô ta không ra thì quản lý của Tiểu Hòa Hòa cũng sẽ đá cô ta ra."
Tuyết Lê vừa nói xong làm tôi đang châm nên lại ngừng một chút, quay đầu nhìn cô ấy: "Tiểu Hòa Hòa?"
Cô ấy nhắc đến, ngược lại khiến tôi nhớ đến việc cô ấy cũng ở trong nhóm của Tiểu Hòa Hòa nhóm bên trong.
Tuyết Lê ngẩng đầu nhìn tôi, nghi ngờ hỏi: "Chị cũng biết Tiểu Hòa Hòa sao?"
Tôi gật đầu: "Ca sĩ gì đó đúng không, chị cũng có một người bạn ở trong nhóm."
Lúc này đột nhiên Bình Quả nổi tính tò mò, hai tay dặt lên bàn rồi ngẩng đầu nhìn tôi: "Là ai là ai?"
Tôi: "Ầy..."
Lâu thế rồi mà tôi vẫn không biết nickname của Hiểu Lê.
Tôi cười: "Cô ấy rất khiên tốn, hầu hết đều là lén lút xem mọi người nói chuyện."
Thật ra tôi trả lời như vậy còn có ý bảo vệ sự riêng tư của Hiều Lê, nhưng cặp đôi này có tính hiếu kỳ quá mạnh, hai người họ chẳng những không nghe được ý tứ trong lời của tôi, còn vô cùng gióng trống khua chiêng mà lấy điện thoại ra, mở nhóm Tiểu Hòa Hòa ra, ấn vào thành viên trong nhóm muốn tôi tìm ra Hiểu Lê trong hàng ngàn người đó.
Nhưng thật xin lỗi, tôi không chỉ không biết nickname Hiểu Lê, mà ngay cả ảnh đại diện cũng không biết.
Tôi: "..."
Một cú điện thoại của Lục Tuệ đã cứu vớt tôi, lúc tiểu Mạnh đứng trong quầy bar gọi tôi thì tôi liền mỉm cười xin lỗi họ, rốt cục cũng kết thúc hành trình "tìm Lê" này.
Lục Tuệ mấy ngày nay không có lớp thì sẽ về nhà, còn tích cực xử lý chuyện văn phòng mà tôi giao cho em hơn cả tôi nữa. Sáng nay lúc tôi tới xem, thì đã có chút hình dáng như những gì em miêu tả, còn lại chỉ là một ít chi tiết cần xử lý.
Em gọi điện cho nói là muốn mua cho tôi một cái loa nhỏ, có màu đen với màu trắng, hỏi tôi thích màu nào?
Tôi hỏi: "Sao không gửi hình cho chị xem thử?"
Em khẽ cười ở đầu day bên kia: "Em thích màu trắng, em mua rồi."
Tôi: "..."
Tôi: "Cho nên mục đích em gọi điện là?"
Em nói: "Mục đích là muốn hỏi chị, lát nữa chị có qua đó không?"
Tôi nhìn mưa to ngoài trời, nói: "Đợi mưa tạnh đi."
Em "Ừm" một tiếng, lại hỏi tôi: "Chị ở đâu, em qua với chị trước."
Nửa tiếng sau, Lục Tuệ mang theo cái loa nhỏ em mua tới tiệm tôi, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này.
Tôi lấy cái túi từ trong tay em, muốn nhìn qua cái loa không biết là thần thánh ở phương nào, có thể khiến Lục Tuệ tự mình gọi điện thoại cho tôi, nhưng lại quanh co không nói.
Lấy chiếc hộp từ trong túi ra, lại lấy hộp xốp từ bên trong ra, tôi lật tới mặt chính, chỉ thấy một chú mèo con màu trắng đang ngồi xổm, đang nghiêng đầu cười với tôi.
Ngoại trừ tai, râu, mũi và bụn loa là màu đenn thì những chỗ khác đều là màu trắng.
Tôi bật cười, lắc lắc con mèo này trước mặt Lục Tuệ: "Giống chị à?"
Lục Tuệ trả lời rất nghiêm túc: "Vẫn được mà. Nhưng lúc em hỏi ông chủ con mèo này là loại gì." Đột nhiên em cười với tôi, nói tiếp: "Ông chủ nói, loại này rất hiếm đó, tên là Giản Hứa Thu."
Tôi: "..."
Cô bé này vẫn luôn hài hước đến thế sao?
Tôi cười cười xoa đầu em, xếp con mèo lại rồi trả cho em, đúng lúc Tuyết Lê từ chỗ cô ấy đi tới đây, mới đầu cô ấy nhìn Lục Tuệ một chút, sau đó lại kéo tay áo tôi mấy lần, hỏi: "Chị bé nè, Bình Quả muốn ăn bánh crepe đó."
Tôi dùng một giây để hiểu câu Bình Quả muốn ăn bánh crepe, sau đó "À' một tiếng: "Để chị nói với tiểu Mạnh."
Tuyết Lê lắc đầu: " Bình Quả muốn ăn bánh crepe do chị làm thôi, em nói với cô ấy là bánh chị làm rất ngon!"
Tôi dở khóc dở cười: "Như nhau mà."
Tuyết Lê: "Không giống."
Tôi: "Được thôi, quay về chờ đi."
Sau khi lấy lòng được cặp đôi đó, tôi vừa quay lại thì thấy liếc thấy Lục Tuệ đang nhìn tôi chằm chằm, vậy nên tôi thu chân lại, nhìn em hơi nghi ngờ: "Sao vậy?"
Em nhìn về phái Tuyết Lê, quay đầu lại hỏi tôi: "Cô ấy là cô gái mà trước đây chị từng nhắc sao?"
Tôi nghi hoặc: "Chị nhắc..."
"À." Tôi nhớ ra rồi: "Đúng rồi, là em ấy đó."
Lục Tuệ hỏi: "Cô ấy tên là gì?"
Tôi nhún vai: "Cô ấy nói cô ấy gọi là Tuyết Lê, hẳn là nickname, tên thật thì không biết."
Lục Tuệ nghe xong thì đột nhiên nhíu mày một cái, lặp lại: "Tuyết Lê?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, sao ấy?"
Xét thấy Lục Tuệ đã come out với tôi, vì vậy tôi liền ra vẻ nhiều chuyển mà chỉ về phía Hiểu Lê, nói với Lục Tuệ: "Người ngồi đối diện là CP với cô ấy đó, em biết CP là gì không?"
Lục Tuệ gật đầu: " Bình Quả?"
Tôi nhướng mày: "Em biết?"
Lục Tuệ liếʍ liếʍ môi, vẫn dùng vẻ mặt như cũ mà nhìn tôi: "Cô ấy, cô ấy vừa mới nói."
Tôi tỉnh ngộ a một tiếng, tiếp tục nhiều chuyện với Lục Tuệ: "Hai người bọn họ hôm nay là lần đầu tiên diện cơ [1] đó." Tôi Lục Tuệ hỏi: Em biết diện cơ là gì không?"
[1]:. Trong tiếng Trung thì 面基 hay Hán Việt là [diện cơ] có nghĩa là buổi hẹn offline đầu tiên của các dân mạng đồng tính. Thật ra ban đầu đây mới là nghĩa đầu tiên của từ 面基 nhưng về sau thì lại mất dần và được dùng để chỉ các buổi gặp mặt offline của dân mạng.. Xét theo ngữ cảnh thì có thể CP Lê Táo là người yêu qua mạng. Vì Thu hỏi Tuệ hiểu nghĩa không nên mình đã để là diện cơ mà không ghi thẳng ra. Ở đây bạn hiểu theo nghĩa nào cũng được, diện cơ hoặc là gặp mặt trực tiếp. Không hiểu sao chị bé Thu lại nghĩ là mình bắt trend nhanh hơn gái 20 như bé Tuệ nữa.
Lục Tuệ gật đầu: "Biết."
Tôi nhướng mày.
Mấy cái thuật ngữ mạng này là nhờ mấy ngày nay nghe Hiểu Lê phổ cập mà tôi mới biết, vẻ mặt Lục Tuệ tỏ ra cái gì cũng hiểu thế này, đột nhiên khiến tôi hơi nghi ngờ, có khi nào con bé là thiếu nữ nghiện net không ta?
"Nhắc tới cũng rất khéo." Tôi cười cười: "Hai người bọn họ cũng ở trong nhóm cùng Hiểu Lê đó."
Lục Tuệ đột nhiên lộ ra vẻ mặt sắc kinh ngạc: "Cái gì?"
Tôi bật cười: "Có phải em cũng nghĩ chị Hiểu Lê già cỡ đó mà còn cùng ở trong một nhóm với mấy cô gái nhỏ hơn là rất kỳ đúng không."
Lục Tuệ không hề có chút vui vẻ nào mà cười nhẹ một tiếng, cũng không phụ họa tôi
Vậy nên tôi bổ sung trước khi vào phòng bếp.
"Gì ta..." Tôi nhìn Lục Tuệ: "Là một ca sĩ cover, hát cover em có biết là gì không?"
Quả nhiên Lục Tuệ gật đầu: "Biết."
Tôi ồ lên: "Bọn họn đều ở trong nhóm của ca sĩ đó, gọi là gì nhỉ, tên đầy đủ quên mất rồi, nhưng mà mọi người đều gọi cô ấy là....."
Tôi giương mắt cùng Lục Tuệ bốn mắt nhìn nhau: "Tiểu Hòa Hòa."
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Em Của Ngày Ấy
- Chương 22: Cảnh báo ngã ngựa