Bệnh viện.
Sáng ngày hôm sau, Hạ Tình Vũ dẫn theo hai quý bà rảnh rỗi trong Hạ gia đến bệnh viện từ rất sớm.
Người nhà Hạ Minh Du đều biết rõ hắn thích con trai. Hạ Minh Du vào năm ba đại học sau khi thích Đan Đồng đã comeout. Mặc dù lúc đầu mọi người trong nhà cũng rất khó chấp nhận, thế nhưng sau thời gian dài cũng không còn nói gì, thậm chí bắt đầu quan tâm.
Hạ Minh Du tuy đã cùng Đan Đồng kết giao. Thế nhưng một tháng nay bởi vì công việc bận rộn, cộng thêm chuyện Phương Vũ lấy đi không ít tâm tư của hắn, vẫn còn chưa có nói rõ ràng với mọi người trong nhà chuyện của hắn và Đan Đồng.
Lúc ba người đi đến phòng bệnh, vừa vặn nhìn thấy Phương Vũ cùng Hạ Minh Du đang ngồi ngủ trên ghế sô pha. Phương Vũ ngồi sát vào bên phải ghế, dựa vào trên thành ghế ngủ thϊếp đi. Hạ Minh Du thì ngồi dựa sát vào cậu, một cánh tay còn khoát lên thành ghế sau lưng cậu, cũng đang nhắm chặt hai mắt ngủ say.
Còn hơn một nửa cái ghế sô pha không thèm ngồi, hai người rõ ràng là muốn kề sát vào nhau như vậy, vô luận như thế nào nhìn vào đều đặc biệt thân mật. Lại thêm lúc nãy hình như có nghe nói tối hôm qua Hạ Minh Du cùng một người bạn là con trai ở lại chăm sóc Tâm Tâm, đương nhiên mọi người đều cho rằng cậu nhóc này chính là người thương mà Hạ Minh Du hay nhắc tới kia.
Hạ Minh Du nghe thấy tiếng động tỉnh lại trước tiên, hắn mở to mắt sau đó vội vàng đứng lên, bước nhanh hai bước ra khỏi ghế sô pha: “Mẹ, thím, chị. Mọi người tới rồi.” Lúc nói chuyện vẻ mặt Hạ Minh Du không biết tại sao lại hơi bất thường.
Sau đó Phương Vũ cũng tỉnh. Cậu đương nhiên không biết tư thế ngủ kì lạ của cậu và Hạ Minh Du, nhìn đến một nhà Hạ gia già trẻ lớn bé cậu vô cùng kinh ngạc. Mẹ và thím Hạ Minh Du là hai quý bà tính cách hiền hoà. Trang phục mặc trên người không hề rẻ, thế nhưng rất là vui vẻ. Đặc biệt là thím, cười rộ lên cùng Hạ Tình Vũ đúng thật vô cùng giống nhau. Thật ra Hạ Tình Vũ là con gái của chú Hạ Minh Du, chẳng qua là chú so với cha hắn kết hôn trước có con trước, cho nên hắn lại thành em trai.
Hai quý bà Hạ gia nhìn nhìn Phương Vũ vừa tỉnh ngủ, lại nhìn Hạ Minh Du vẻ mặt mất tự nhiên. Liền càng thêm chắc chắn với suy nghĩ vừa rồi.
“Chào hai dì. Con là….” Phương Vũ vội vàng chào hỏi tự giới thiệu. Thế nhưng lời còn chưa nói hết, hai cánh tay đã bị hai quý bà nhiệt tình bắt được.
“A~~~~~~~chào con nha ~~~~~~ năm nay mấy tuổi rồi?~~”
“Mau, mau, nói cho dì, con cùng Minh Du nhà chúng ta khi nào thì chung một chỗ, nghe nói nó theo đuổi con từ lâu, chúng ta vẫn muốn nhìn một chút~~~~”
“Minh Du nhà chúng ta rất nóng nảy, con không có bị nó bắt nạt chứ, nếu như bị bắt nạt nhất định phải nói với dì nha ~~~~~ về nhà dì đánh nó ~~~~”
“Đúng là lớn lên rất đáng yêu, hơn nữa còn là bác sĩ, bác sĩ là một công việc tốt nha ha ha ha ha ~~~ Minh Du đúng là rất có mắt nhìn.”
Hai nguồ cứ liên tục nói, đối Phương Vũ hỏi hết cái này hỏi tới cái kia. Phương Vũ kiên nhẫn lễ độ mỉm cười. Đợi cho hai người rốt cục dừng lại, mới giải thích nói: “Chào hai dì ạ, rất vui được biết hai dì, thật ra con là bạn đại học của Minh Du, hai người tụi con chỉ là bạn bè mà thôi. Cùng Minh Du kết giao là Đan Đồng. Con là Phương Vũ.”
“Ai?”
“Ai?”
Hai quý bà kinh ngạc đến há lớn miệng.
Hạ Minh Du đi tới, biểu tình trên mặt có chút giận dữ: “Mẹ, thím, đây là phương Vũ. Con xin hai người đó, lần sau làm ơn hiểu chi rõ tình huống rồi hãy nói tiếp.”
“Được rồi, cô cùng mẹ chị cũng là quan tâm em thôi…” Hạ Tình Vũ đang ôm Tâm Tâm còn đang ngủ say, nói.
Nhưng mà Hạ Minh Du vẫn khó chịu. Hắn cảm thấy hắn lẽ ra nên vì mẹ và thím hiểu nhầm mà tức giận. Thế nhưng hắn biết rõ, hắn là vì câu nói kia của Phương Vũ “Hai người tụi con chỉ là bạn bè mà thôi” mà tức giận.
Thật ngược đời, cơn giận này khôbg hiểu vì sao lại có, chính là hắn trong suốt sáu năm liên tục một mực nói với Phương Vũ hai người chỉ là bạn bè, thế nhưng hiện tại, lời này bị Phương Vũ nói ra lại làm cho hắn cảm thấy đặc biệt chói tai, không thể chịu đựng nổi.
Nhất là đêm qua, khi Phương Vũ nói với hắn cậu đã không thích hắn nữa rồi, cảm giác trong lòng hắn hoàn toàn không còn lại mùi vị gì. Hắn cảm thấy mình giống như một con thú cưng bị vứt bỏ. Thế nhưng lúc này ngoài mặt còn phải giả vờ làm một bộ dạng thiếu kiên nhẫn.
Đúng vậy, sáu năm qua, là hắn tổn thương Phương Vũ, thế nhưng bây giờ đến lượt hắn, trong lòng bị cái cảm giác không hiểu sao này hành hạ. Hắn rõ ràng là thích Đan Đồng!!
“Thật ngại quá, chúng ta nhận lầm người.”
“Không sao thưa dì.” Phương Vũ nở một nụ cười dịu dàng bình thản, “Cùng Minh Du kết giao – Đan Đồng là một người đặc biệt ưu tú, mọi người nhớ kỹ điều này cũng sẽ không nhận lầm.”
“Ôi. Dì thấy con đứa bé này cũng rất ưu tú nha. Vừa nhìn đã biết là đứa nhỏ đặc biệt tốt.” Mẹ Hạ Minh Du vẫn chưa có buông tay Phương Vũ ra, đột nhiên lộ ra vẻ mặt nhiều chuyện, “Có bạn gái chưa?”
Hạ Minh Du từ trước tới giờ sẽ không nhắc tới Phương Vũ trước mặt người nhà, cho nên họ đương nhiên không biết Phương Vũ cùng Hạ Minh Du là đồng loại.
Phương Vũ mờ mịt không hiểu mà lắc đầu.
“Ai nha! Vậy thì thật tốt, dì quen mấy cô gái rất tốt, bọn họ thích nhất là kiểu người nhã nhặn như con, có muốn hay không, dì giới thiệu cho con nha!”
“Mẹ!” Hạ Minh Du giận dữ cắt đứt lời mẹ Hạ đang nói, “Mẹ không cần phải lo lắng quan tâm. Phương Vũ đã có đối tượng kết giao rồi!”
Mặc dù là nói với mẹ Hạ, thế nhưng tự mình nói ra không hiểu sao lại không có tư vị như thế. “Mọi người là đến thăm Tâm Tâm có được không, đứng ở đó nói chuyện vô nghĩa nhiều như vậy làm gì?”
“A, đúng đúng!!!” Vì vậy hai quý bà vội vàng chạy tới chỗ Tâm Tâm. Tâm Tâm đã bị ồn ào bên này làm cho tỉnh ngủ. Hai người liền lôi kéo hỏi han. Khí sắc Tâm Tâm đã tốt hơn nhiều. Phương Vũ cũng ngắn gọn nói về bệnh tình của Tâm Tâm với mọi người.
“Minh Du, Tiểu Vũ, hai đứa về nhà nghỉ đi. Đêm qua thật sự là làm phiền hai đứa. Nhất là Tiểu Vũ.” Hạ Tình Vũ nói.
“Không có gì đâu. Em trước kia cũng thường chăm sóc người bệnh suốt đêm. Quen rồi. Nhưng mà, sáng nay bởi vì thật sự quá mệt nên mới ngủ mất.”
Phương Vũ có chút xấu hổ.
“Thật sự là cám ơn con, mau về nghỉ ngơi đi.” Người của Hạ gia đối với Phương Vũ vẫn rất nhiệt tình, thúc giục cậu nhanh chóng về nhà.
“Để cho Minh Du đưa con về đi.”
Hai bà đem hai người đẩy ra khỏi phòng bệnh. Hơn nữa còn dặn dò Hạ Minh Du phải đưa Phương Vũ về nhà.
Tâm Tâm dường như rất không nỡ để Phương Vũ đi, miễn cưỡng nói: “Chú Tiểu Vũ nhớ lại đến thăm con, quay lại thăm con nha!”
Phương Vũ cùng Hạ Minh Du tạm biệt mọi người. Bởi vì hai người gần như một đêm không ngủ. Cho nên Hạ Minh Du không thể lái xe trở về. Hai người quyết định gọi xe, vừa đi ra đến cổng bệnh viện Phương Vũ đã nói: “Anh không cần phải đưa tôi về, Minh Du. Tự tôi có thể về được.”
Lại như vậy, như thế nào mà bây giờ Phương Vũ dường như mỗi lần gặp hắn đều ước gì chạy nhanh, rút thật ngắn thời gian ở chung. Nếu là trước kia, hắn và cậu kề vai sát cánh đi bên nhau như vậy, cậu đều rất vui vẻ không phải sao?
Kết quả là Hạ Minh Du lại tức giận, cứ kiên trì mà đem Phương Vũ đưa về tận nhà.
“Minh Du, anh không cần phải xuống xe. Nhanh chóng về nhà đi.” Kết quả lúc xe vừa đến trước cổng dưới lầu nhà cậu, Phương Vũ đã nói vậy.
Lại nữa. Lại tới nữa. Lại bắt đầu đuổi hắn đi. Hạ Minh Du chỉ cảm thấy nội tâm càng ngày càng khó chịu mà.
Hạ Minh Du trả tiền xe, mở cửa xe đi xuống theo cậu. Phương Vũ ngạc nhiên.
“Đi về quá phiền phức, tôi muốn ngủ ở chỗ cậu.” Cửa xe sau khi hắn xuống đã nặng nề đóng lại, hắn nói với Phương Vũ.
Hạ Minh Du vừa vào phòng, con mắt bắt đầu không tự giác nhòm ngó khắp nơi. Hắn không ý thức được hành vi của mình là đang muốn tìm một chút dấu vết người đàn ông khác để lại.
“Cái kia….. anh có muốn tắm rửa trước không?” Phương Vũ cẩn thận hỏi.
“Hả? Cái gì?” Hạ Minh Du nhìn thấy trên giá áo treo một cái áo khoác nam. Xem ra có vẻ không phải phong cách quần áo Phương Vũ hay mặc, không khỏi nhìn nhiều vài lần. Lúc nghe được Phương Vũ hỏi, cũng không có tập trung trả lời. “À. Có, tắm rửa một chút.”
“Ừm. Vậy, tôi tìm cho anh một bộ đồ ngủ.” Phương Vũ nghe xong đi đến tủ đồ trong phòng ngủ lục lọi. Chẳng mấy chốc lấy ra một bộ đồ ngủ màu xanh đậm bằng bông. Không phải hoàn toàn mới, có vẻ đã có người mặc qua.
“Anh tắm xong mặc cái này được không?”
Hạ Minh Du nhận lấy. Nhìn kỹ vài lần. Đồ ngủ rất lớn, là size của mình, không phải size của Phương Vũ…….. Đồ ngủ không phải của Phương Vũ lại ở trong nhà Phương Vũ, cái này chỉ có thể là…..”
“Bộ đồ ngủ này là…. ” Phương Vũ còn muốn giải thích cái gì, thế nhưng tự hắn cũng đã hiểu rõ.
Hắn liền cảm thấy trong lòng nổi lửa, “Ba~~~” một phát hung hăng ném bộ đồ xuống đất.
“Thật có lỗi tôi thích sạch sẽ!”
Phương Vũ bị hành động đột nhiên cùng ngữ khí ác độc của hắn làm cho giật mình. Sửng sốt hơn nửa ngày mới nhặt đồ ngủ từ dưới đất lên. Cúi đầu nói: “Thật xin lỗi…… Kỳ thật bộ đồ ngủ này tôi chỉ mới mặc qua một lần…….. Tôi quên mất anh không thích mặc quần áo của người khác, xin lỗi….” Phương Vũ cúi đầu hơn nửa ngày, một mực không chịu ngẩng đầu lên. “Vậy, tôi lại đi tìm xem có quần áo nào mới có thể cho anh mặc…”
“Này! Không cần.” Biết được bộ đồ ngủ này không phải của Stephen mà là của Phương Vũ, hơn nữa ý thức được hành động hắn vừa mới làm thật sự hơi quá đáng, Hạ Minh Du lập tức khôi phục lý trí. Hắn cực kỳ mất tự nhiên giành lấy bộ đồ trên tay Phương Vũ, nói: “Tôi sẽ mặc cái này.”
Bởi vì nhà Phương Vũ rất nhỏ, không có dư chỗ ngủ, cho nên hai người cũng chỉ có thể chen chúc trên cái giường đôi không tính là lớn kia của cậu.
Hạ Minh Du sau khi tắm rửa lau khô tóc liền nằm ở trên giường. Trong chăn là một mùi thơm mát dễ ngửi, giống y đúc mùi hương trên người Phương Vũ.
Trong phòng tắm tiếng nước đã ngừng. Chỉ chốc lát sau Phương Vũ cũng dùng khăn mặt lau tóc đi ra. Trên người mặc cái bộ đồ ngủ gấu Pooh. Hai nút áo trên cùng còn chưa cài kỹ, lúc cậu lau tóc không cẩn thận đã bị bung ra, Phương Vũ hoàn toàn chưa phát giác. Cái cổ cùng một mảng da ngực trắng nõn cứ như vậy hiện ra. Tóc của cậu vẫn còn nhỏ nước, đôi môi bị hơi nước hun càng thêm đỏ. Lúc cậu ngẩng đầu lau tóc vạt áo ngủ theo động tác cũng bị kéo lên, cơ bụng cứ như vậy mà lúc ẩn lúc hiện. Quần ngủ lỏng lẻo treo trên eo, tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng kéo một phát là sẽ tụt xuống một cách dễ dàng.
Hạ Minh Du cảm thấy hình ảnh vốn rất bình thường, không biết vì sao nhìn vào lại sắc tình như vậy.
“Minh Du, anh ngủ rồi à?” Phương Vũ lau khô tóc đi tới bên giường, nhẹ giọng hỏi một câu.
Hạ Minh Du không có trả lời. Phương Vũ tự nhiên cho là hắn đã ngủ, cậu đi đến phía bên kia giường, nhẹ nhàng kéo chăn ra nằm vào. Bởi vì chỉ có một giường một chăn, cho nên hai người phải nằm chung trong một cái chăn.
Phương Vũ đưa lưng về phía Hạ Minh Du nằm ngủ, giữ một khoảng cách nhất định với hắn.
Hạ Minh Du lại xấu hổ ngủ không được. Không tự giác híp mắt nhìn nhìn.
Hắn nhìn tấm lưng mảnh khảnh của Phương Vũ. Ngửi mùi thơm trên người Phương Vũ, nhớ tới bộ dáng mê người vừa rồi của Phương Vũ. Nhất là bây giờ gia hỏa mê người này còn đang nằm ở bên cạnh hắn. Hắn xấu hổ cảm thấy khắp người càng ngày càng bực bội, một cảm giác không tên, tìm không thấy đang trỗi dậy trong cơ thể.
Cơ thể cứ càng lúc càng nóng. Hắn lại vô thức mà nhích người sang đến gần nơi có nguồn nhiệt.
Vậy mà lại ngủ cách xa hắn như vậy!
Hắn xoay người, lập tức gần sát vào Phương Vũ. Một tay cũng không biết xấu hổ mà “thuận thế” khoát lên eo cậu.
Phương Vũ nghe được động tĩnh Hạ Minh Du trở mình. Sau đó liền cảm giác được sau lưng chạm đến một nhiệt độ nóng rực. Là độ ấm thuộc về cánh tay Hạ Minh Du khoát lên eo cậu.
Cậu biết đây là hành động vô thức của Hạ Minh Du trong lúc ngủ.
Tuy nhiên cậu lại bởi vì cái đυ.ng chạm này mà toàn bộ giác quan đều vô thức co rút lại. Trong suốt sáu năm qua, cậu chưa từng cùng Hạ Minh Du dựa vào nhau gần như vậy, huống hồ còn ở cái nơi mờ ám như trên giường, nhiệt độ nóng rực này đã từng là khao khát cùng mê luyến của cậu, nhưng mà bây giờ lại chỉ làm cho cậu cảm thấy bất an.
Vì vậy cậu cuống quít dịch xa ra. Còn cẩn thận cầm cánh tay Hạ Minh Du đang đặt trên eo mình lấy ra.
Hạ Minh Du sau lưng cũng không có làm thêm bất bất kỳ động tác gì nữa.
Phương Vũ nằm trong không khí yên tĩnh chỉ chốc lát liền ngủ mất.
– Hết chương 8 –