“Em thích anh không, Tiểu Vũ?” Hắn nhìn vào mắt cậu, thiết tha hỏi.
“Thích…..” Phương Vũ cúi đầu, vành tai hồng hồng rất đáng yêu. Trên người cậu còn đang mặc bộ đồng phục học sinh.
Hạ Minh Du trong lòng hoan hỉ, ngoài miệng lại chất vấn.
“Vậy em cùng Stephen là xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện đó…. là em muốn chọc giận anh, thật ra em căn bản không có kết giao với cậu ta……”
Nghe được đáp án này, lại là một trận hân hoan.
Vì vậy vươn tay kéo tay Phương Vũ. Ngón tay cậu tinh tế mềm mại, yên ổn nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
“Vậy em thích anh nhiều bao nhiêu?” Hạ Minh Du cảm giác mình giống như một đứa trẻ chiếm được kẹo ngon, trong lòng là đủ loại cảm giác ngọt ngào.
“Rất thích, rất thích.”
“Vậy em hôn anh một cái.”
“Được.” Phương Vũ nhu thuận tiến sát vào, bờ môi mềm mại “chụt~” một cái ịn vào mặt Hạ Minh Du.
“Không đủ.”
“Vậy anh muốn như thế nào…..?”
“Như thế này.” Hạ Minh Du dán người sang, trực tiếp nắm lấy bả vai mảnh khảnh của Phương Vũ, lấn đến phía trước cậu, hôn lên môi Phương Vũ.
Hắn dùng đầu lưỡi mυ"ŧ liếʍ cánh môi của cậu, từng bước từng bước đẩy cậu tới cái giường lớn phía sau lưng.
Phương Vũ nằm dưới thân hắn phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn.
Nhiệt liệt âu yếm vuốt ve, quần áo Phương Vũ đã bị cởi sạch, lộ ra mảng lớn da thịt trơn bóng trắng nõn. Hạ Minh Du cảm thấy bản thân rốt cục kìm nén không nổi du͙© vọиɠ nhìn xem. Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu mê người của cậu, hắn hận không thể đem cậu một ngụm ăn sống.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ! Em thật sự thích anh sao? Thật sự thích không?” Hạ Minh Du vừa hôn vừa thì thào hỏi cậu.
“Ừm….” Phương Vũ nằm dưới thân hắn, mắt đỏ hoe gật đầu.
“Cho anh được không?”
“Được…..” Giống như một bé thỏ trắng đáng yêu, Phương Vũ lúc này không có bất kỳ phòng bị cùng năng lực chống đỡ nào, vì vậy, lão sói xám hung ác cuối cùng đã hung hăng đặt cậu dưới thân mà bắt đầu cố tình làm bậy…….
“Xin anh hãy thức dậy, hãy tỉnh dậy đi.” Một âm thanh nhẹ nhàng thì thầm bên tai.
Hạ Minh Du bị lay tỉnh. Nhìn thấy khuôn mặt thư ký gần ngay trước mắt, mới nhớ ra hắn đang ở văn phòng. Giờ nghỉ trưa hắn ngồi ngủ ở trên bàn làm việc, sau đó liền mộng xuân. Trong mộng hắn đang làʍ t̠ìиɦ với Phương Vũ. Thật sự là gặp quỷ mà! Hắn cư nhiên lại có thể dục cầu bất mãn đến trình độ này, giữa ban ngày ban mặt đi làm còn có thể làm loại chuyện mộng xuân vô cùng hương diễm. Cũng may còn chưa có mơ tới thời khắc mấu chốt, nếu không chính là hắn tự bêu xấu m8nhf giữa ban ngày…..
“Có chuyện gì?” Hạ Minh Du ngồi nghiêm chỉnh lại, trên mặt có chút giận giữ.
“Chuyện là, bên ngoài có một vị tiên sinh tìm anh, nói là đã hẹn trước với anh……” Thư ký thấy vẻ mặt hắn, có chút khϊếp sợ, cẩn thận nói.
“Bảo anh ta vào.” Hạ Minh Du nghiêm mặt nói.
“Được.”
Thư ký đi ra ngoài, Hạ Minh Du thở phào một cái. Một tuần lễ không nhìn thấy Phương Vũ, hắn mỗi ngày đều mơ đủ mọi loại mộng, nhân vật chính không ngoại lệ chính là Phương Vũ. Hạ Minh Du cảm thấy, nếu như hắn không nhanh chóng mà bắt được Phương Vũ, sớm muộn cũng dục cầu bất mãn mà chết.
Nếu đã muốn, thì nhất định phải đạt được. Hắn lãng phí sáu năm mới hiểu rõ bản thân chân chính muốn gì.
Hắn lần này nhất định phải dùng hết tất cả mọi phương pháp, một lần nữa đoạt lại Phương Vũ, sẽ không bao giờ để cậu rời đi nữa…..
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra. Hạ Minh Du ngồi thẳng nhìn về phía người tới, trên mặt nở một nụ cười….
****
Từ cái lần hai người ở nhà cậu trải qua một đêm không thoải mái đó, Phương Vũ cùng Hạ Minh Du đã rất lâu không có liên lạc. Một tuần lễ sau, Hạ Minh Du lại đột nhiên gọi điện thoại tới nói muốn cùng nhau ăn cơm, có chuyện quan trọng muốn nói cho cậu biết.
Chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng muốn nói cho cậu…… Phương Vũ không biết là ở trong lòng Hạ Minh Du cậu lại quan trọng tới mức đủ để cùng hắn thương lượng chuyện quan trọng cơ đấy. Mang theo một ít nghi hoặc đi đến nơi hẹn, phát hiện Hạ Minh Du đã đến từ sớm. Ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn Phương Vũ đi tới, ánh mắt hắn lạnh lùng như bình thường, Phương Vũ cảm thấy tâm tình hắn có vẻ không tốt lắm.
“Tôi và Đan Đồng chia tay rồi.” Đợi đến khi Phương Vũ ngồi xuống, Hạ Minh Du đột ngột nói ra.
“Cái gì!?” Phương Vũ mất một lúc lâu mới phản ứng được Hạ Minh Du vừa nói cái gì. “Làm sao có thể….”
Hạ Minh Du thích Đan Đồng, hao tổn tâm tư sức lực theo đuổi lâu như vậy, thật vất vả mới ở cùng một chỗ, làm sao lại đột nhiên chia tay, Phương Vũ thật sự rất khϊếp sợ.
Hạ Minh Du thoạt nhìn rất bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt nói: “Không gì là không thể. Tôi và Đan Đồng đều cảm thấy không thích hợp. Cho nên chia tay.”
Nói với Phương Vũ tin hắn và Đan Đồng chia tay, cậu cũng không có lộ ra bất kỳ biểu tình mừng vui vẻ nào, chỉ cau mày hỏi hắn.
“Thật sự là không hợp sao? Có lẽ còn có nhiều chỗ cần phải cùng nhau dung hòa, cứ chia tay như vậy thật sự là rất đáng tiếc, dù nói như thế nào anh cũng đã thích Đan Đồng lâu như vậy, thật sự rất không dễ dàng….”
Vậy còn em, không phải em yêu tôi sáu năm cuối cùng cũng buông tay sao? Không phải càng đáng tiếc sao?
Hạ Minh Du nhìn Phương Vũ vẻ mặt chân thành tha thiết, nói những lời quan tâm hắn và Đan đồng, trong lòng rất khó chịu, bực bội. Quan tâm của Phương Vũ bây giờ với hắn mà nói thật ra là một loại tra tấn.
“Là có hiểu lầm gì sao?” Phương Vũ tiếp tục ân cần hỏi han.
“Không phải.”
“Vậy thì…” Phương Vũ còn đang muốn hỏi thêm cái gì thì bị Hạ Minh Du cắt đứt.
Hắn chăm chú nhìn thẳng vào Phương Vũ, ngắn gọn nói:
“Tôi thích người khác.”
“Tôi thích người khác!” Hạ Minh Du chăm chú nhìn vào Phương Vũ, vẻ mặt nghiền ngẫm, nói từng chữ một.
“Thích người khác?” Tin này, so với tin vừa nãy không thể nghi ngờ là càng làm cho Phương Vũ kinh ngạc hơn.
“Ừ.” Hạ Minh Du gật đầu, ánh mắt không có rời khỏi Phương Vũ, không muốn buông tha bất kỳ một biểu tình nào của cậu.
“A….” Phương Vũ nhất thời lúng túng, cậu không biết lúc này nên nói cái gì mới được. Dù sao Hạ Minh Du và Đan Đồng đều là bạn tốt, hai người chia tay về sau người bạn là cậu bị kẹp ở giữa nhất định sẽ rất lúng túng….
Hơn nữa Hạ Minh Du vậy mà không thích Đan Đồng, lại thích người khác.
Cậu luôn cho rằng Hạ Minh Du đối với Đan Đồng tình cảm rất sâu đậm, sẽ mãi mãi chỉ thích Đan Đồng, không nghĩ tới có một ngày hắn sẽ thích người khác…. Nếu là cậu trước kia, chỉ sợ sẽ có chút đê tiện mà mừng thầm trong lòng.
Bất quá bây giờ, Phương Vũ rất rõ ràng, cho dù tâm ý của hắn có chuyển sang người khác, cũng sẽ không phải cậu. Không ôm hy vọng thì sẽ không thất vọng.
Quả nhiên, Hạ Minh Du lại tiếp tục nói.
“Tôi muốn để cậu gặp em ấy. Tối thứ bảy tuần sau cùng nhau ăn cơm được không?”
“Muốn tôi gặp cậu ấy?”
“Ừ. Đương nhiên. Tôi hiện tại vẫn còn đang theo đuổi, cho nên đến lúc đó muốn cậu giúp tôi chút chuyện.” Hạ Minh Du bình tĩnh nói.
“Tôi giúp đỡ?” Phương Vũ nghi hoặc. Cậu có thể giúp đỡ cái gì….
“Đến lúc đó cậu sẽ biết. Tôi sẽ nói cho cậu. Địa điểm tôi sẽ sớm gửi tin nhắn cho cậu.” Khẩu khí bây giờ của Hạ Minh Du, Phương Vũ nghe vào quả thật là giọng điệu giải quyết việc chung.
Phương Vũ đâu có biết người đàn ông ngồi đối diện này bên ngoài bày ra cái mặt lãnh đạm giống ngày xưa với cậu, nhưng đầy trong đầu đều đang nghĩ về cậu. Cậu không có giả thiết tới khả năng đó bao giờ, cho nên cái gì cũng không ý thức được. Thậm chí không hề biết bản thân đang bước từng bước một chui vào bẫy.
“Được.” Phương Vũ gật nhẹ đầu, cuối cùng còn nở một nụ cười thản nhiên với Hạ Minh Du.
– Hết chương 12 –