- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Em Còn Nhớ Tôi Không?
- Chương 67: Phiên ngoại 8
Em Còn Nhớ Tôi Không?
Chương 67: Phiên ngoại 8
Nhà Hám Thù dùng rèm cửa cản sáng, lúc Trì Diệc Ôn tỉnh lại có hơi bối rối, không biết bây giờ là mấy giờ rồi.
Bên cạnh có thêm một người, nhiệt độ cơ thể cao hơn y một chút, bên trong chăn cũng ấm áp. Nhiệt độ cơ thể Trì Diệc Ôn hơi thấp, đặc biệt sợ lạnh, bên cạnh có cái lò sưởi hình người khiến y cảm thấy rất dễ chịu.
Trở mình lấy điện thoại nhìn thời gian, đã là mười giờ sáng, Trì Diệc Ôn hiếm khi nào ngủ dậy trễ như vậy, lần này có lẽ là do uống rượu cùng với nhiệt độ ổ chăn quá ấm áp.
Hám Thù vẫn còn đang ngủ, Trì Diệc Ôn nhẹ nhàng xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân, đi vào nhà vệ sinh mới phát hiện, quần áo hôm qua mặc quên ném vào máy giặt rồi. Trì Diệc Ôn ghét bỏ dùng tay cầm lên nhìn nhìn, mùi lẩu không nặng, nhưng lại có mùi rượu. Hám Thù vẫn còn đang ngủ, bây giờ mà bật máy giặt có lẽ sẽ ồn ào đến hắn, nghĩ nghĩ, Trì Diệc Ôn từ bỏ ý tưởng giặt quần áo, dự định mượn một bộ quần áo của Hám Thù để mặc về nhà, dù sao hôm qua y cũng đã mặc đồ ngủ của Hám Thù, y mặc vào có hơi rộng, nhưng rất thoải mái. Y thậm chí còn băn khoăn không biết sau này mua quần áo có nên mua lớn hơn một size để mặc cho thoải mái hay không.
Đến lúc Trì Diệc Ôn vệ sinh cá nhân xong xuôi đi ra ngoài, Hám Thù cũng đã thức, đang ngồi ở trên giường, thấy Trì Diệc Ôn đi ra, mỉm cười nói: “Lát nữa sẽ nấu bữa sáng cho em.”
“Không cần phiền phức, gọi thức ăn ngoài đi.” Trì Diệc Ôn hiện tại cũng biết chú ý giữ gìn sức khỏe bản thân, sẽ không bỏ bữa, chỉ là Hám Thù vừa mới dậy, để cho hắn vì y bận trước bận sau, y thật sự rất ngại. Cũng tại y không biết nấu ăn, không thì đã có thể giúp đỡ một chút.
“Không phiền.” Hám Thù xuống giường, “Nấu cháo mà thôi, rất nhanh. Trong tủ lạnh có trứng luộc nước trà và rau trộn, trứng luộc nước trà hâm nóng lại là được.”
Trì Diệc Ôn không từ chối, so với đồ bên ngoài, y cũng thích đồ nhà làm hơn.
Hám Thù lại nói: “Tủ chén trong phòng bếp có mật ong, em pha một ly uống trước đi, tôi vệ sinh cá nhân xong sẽ làm bữa sáng.”
Trì Diệc Ôn gật đầu rồi đi ra ngoài, lúc pha nước mật ong cho mình cũng pha thêm cho Hám Thù một ly.
Chưa tới nửa tiếng đồng hồ, bữa sáng đã nấu xong.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn sáng, Trì Diệc Ôn nói tới chuyện muốn mượn quần áo.
Hám Thù nói: “Em tự chọn đi, treo trên móc là tôi đã mặc, xếp ở trên kệ đều là đồ đã giặt sạch sẽ. Buổi chiều em có kế hoạch gì không?”
Trì Diệc Ôn bóc trứng luộc nước trà, nói: “Không có.”
Trứng luộc nước trà vốn đã rất ngon, lại không quá mặn, Trì Diệc Ôn rất thích.
“Buổi tối rồi hãy về, chiều nay tôi cũng không có việc gì, giờ này mới ăn cơm, nên trưa không cần ăn nữa, uống trà chiều là vừa khéo. Trong tủ lạnh có thịt gà ướp sẵn, rã đông rồi làm gà rán cho em, pha thêm trà sữa ít đường nữa, thấy thế nào?”
Mấy món ăn này đối với Trì Diệc Ôn không quá hấp dẫn, nhưng có thể nói chuyện với Hám Thù thêm một lúc, y vẫn đồng ý: “Được, để tôi gọi điện về nhà, bảo tài xế buổi tối hãy tới đón.”
Vì vậy Trì Diệc Ôn ở lại đây uống trà chiều, trà chiều xong, Hám Thù lại nói cũng đã giờ này rồi, buổi tối hai người có thể đến Why uống một ly rồi về nhà. Xe của Trì Diệc Ôn vẫn còn đỗ ở Why, có thể bảo tài xế đi thẳng đến.
Trì Diệc Ôn nghĩ nghĩ, thấy cũng có đạo lý, vì vậy ở lại ăn cơm tối.
Trên bàn ăn, Hám Thù đột nhiên hỏi Trì Diệc Ôn: “Tuổi em cũng không còn nhỏ, đã từng yêu đương chưa?”
Hai người bọn họ chưa bao giờ nói đến vấn đề này, Trì Diệc Ôn thản nhiên nói: “Chưa từng. Sức khỏe tôi trước giờ vẫn luôn không tốt, tìm người nói chuyện yêu đương là mang gánh nặng đến cho người ta.”
Dừng một chút, Trì Diệc Ôn hỏi Hám Thù: “Anh từng yêu rồi sao?”
Trong mắt y, Hám Thù là một người đàn ông bình thường, chỉ cần không phải người theo đuổi chủ nghĩa không kết hôn, yêu đương là chuyện rất bình thường.
Hám Thù nhún nhún vai: “Không có, trước khi vào đại học bận rộn học tập, vào đại học mới biết ngành y áp lực rất lớn, có thời gian yêu đương không bằng đi đọc thêm sách, sau này đi làm thì càng không cần phải nói. Từ sau khi từ chức bắt đầu viết sách, vòng xã giao liền thu hẹp lại, khách hàng trong quán bar mặc dù nhiều, nhưng tôi không muốn có quan hệ mơ hồ không rõ ràng, tránh xảy ra những rắc rối không cần thiết, cho nên vẫn luôn độc thân đến tận bây giờ.”
Trì Diệc Ôn bật cười, cảm thấy Hám Thù người này độc thân nhiều năm như vậy, e là cũng rất bất đắc dĩ. Nhưng mà nói, lúc trước y nghe đám người thư ký tán gẫu, nói nếu như một người xưa nay chưa từng nói chuyện tình cảm với bạn lại đột nhiên nhắc tới, vậy thì khả năng lớn là đối phương đang muốn yêu đương, hoặc là đã có mục tiêu. Nghĩ như vậy trong lòng Trì Diệc Ôn bỗng dưng cảm thấy khó chịu, khẩu vị ăn uống cũng giảm mất một nửa.
Hám Thù cũng không biết Trì Diệc Ôn đang nghĩ cái gì, vì chính mình thăm hỏi Trì Diệc Ôn: “Em có từng nghĩ tới việc thử yêu đương một lần hay không?”
Trì Diệc Ôn lắc đầu rất dứt khoát: “Không có.”
Hám Thù lại hỏi: “Là không muốn yêu đương, hay là chưa gặp được người phù hợp, nên tạm thời không thể xác định?”
Lần này Trì Diệc Ôn nghĩ nghĩ một chút, mới nói: “Có lẽ là vế sau.”
Người phù hợp, người thế nào thì mới phù hợp với y? Trì Diệc Ôn cũng không biết.
Hám Thù gắp cho Trì Diệc Ôn một đũa thức ăn, để cho y vừa ăn vừa nói: “Vậy tiêu chí chọn bạn đời của em là gì?”
Trì Diệc Ôn bị hỏi đến cáu kỉnh, nói đến đây, y càng cảm thấy thư ký của mình nói không sai: “Không có gì đặc biệt, nhân phẩm tốt, không phải người hết ăn lại nằm, có một công việc có thể nuôi sống bản thân là được rồi. À đúng rồi, còn phải chấp nhận được thể trạng của tôi nữa.” Đây mới là điều khó khăn nhất, nếu như không phải thật sự thích đến mức không chịu được, ai lại đi chấp nhận một tổ tông bất cứ lúc nào cũng cần được chăm sóc cơ chứ?
“Em cũng không cần quá đặt nặng vấn đề thể trạng của mình như vậy.” Hám Thù nói, “Em chẳng qua chỉ là cần nghỉ ngơi nhiều, không phải vấn đề gì lớn.”
Trì Diệc Ôn cười cười: “Góc độ không giống nhau, ví dụ như Nghiệp Đàn, nó như thế nào cũng không sao, bởi vì nó là em trai tôi, cho nên không thể ghét bỏ thân thể tôi không tốt; hoặc là anh, là bạn của tôi, đương nhiên cũng không cần suy nghĩ đến vấn đề này, bởi vì không cần phải chăm sóc tôi; nhưng yêu đương thì khác, tương lai sẽ sống cùng với tôi, nếu như tôi không thể giúp đỡ nhiều hơn cho cuộc sống của hai người, vậy thì tất nhiên đối phương sẽ phải hy sinh nhiều hơn, trong cuộc sống, không công bằng sẽ rất dễ dẫn đến mâu thuẫn. Bắt đầu bằng tình yêu, lại vì mâu thuẫn mà kết thúc, tôi cảm thấy vậy thì không cần thiết.”
Hám Thù nói: “Đừng sống trong trí tưởng tượng, có lẽ đối phương sẽ không ghét bỏ em, sẽ sẵn sàng chăm sóc em, cũng sẽ không so đo tính toán ai hy sinh nhiều hơn, chỉ muốn được cùng em già đi thì sao?”
Trì Diệc Ôn bật cười ha ha: “Anh là viết tiểu thuyết nhiều quá, lý tưởng hóa quá mức rồi.”
Hám Thù không phản bác, mà là hỏi: “Vậy giới tính thì sao?”
Trì Diệc Ôn sửng sốt: “Cái này tôi chưa từng nghĩ tới.”
Bởi vì chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thích ai, cho nên Trì Diệc Ôn cũng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về tính hướng của bản thân, y không bài xích phụ nữ, nhưng cũng không ghét đàn ông, nếu như bắt buộc phải so sánh, y thậm chí còn cảm thấy hình như ở chung với đàn ông sẽ khiến y thoải mái hơn.
“Nếu có đàn ông theo đuổi em, em có cự tuyệt không?” Hám Thù nhìn Trì Diệc Ôn, vẻ mặt hình như rất nghiêm túc, lại giống như chỉ đang nói chuyện phiếm.
Trì Diệc Ôn nghĩ nghĩ: “Nhìn xem là người thế nào, nếu như không để ý đến tình huống của tôi, con người lại tốt, tôi sẽ cân nhắc.”
Nói thì nói thế, nhưng lấy đâu ra người như vậy?
Bị Hám Thù hỏi một đống, Trì Diệc Ôn phát hiện mình trả lời không ít vấn đề, nhưng làm người bị hỏi, y cũng không biết được tí nào về Hám Thù.
Trì Diệc Ôn lười hỏi nhiều như vậy, cũng không thích quanh co, trực tiếp hỏi thẳng: “Anh hỏi mấy cái này, là đang muốn yêu đương sao?”
Hám Thù mỉm cười: “Đúng là đang có suy nghĩ này.”
“Có người thích rồi?”
“Có, nhưng không biết em ấy nghĩ thế nào về tôi.”
Trì Diệc Ôn không có hứng thú hỏi, nếu như Hám Thù yêu đương, y chắc chắn sẽ không thể đến tìm Hám Thù nói chuyện bất cứ lúc nào được nữa, nếu như Hám Thù và người yêu không đến Why, có lẽ y sẽ khó mà gặp được Hám Thù. Nghĩ đến đây, trong lòng Trì Diệc Ôn liền đặc biệt khó chịu, cảm giác giống như là bạn tốt của mình bỏ trốn theo người khác vậy. Nhưng Hám Thù muốn yêu đương, y cũng không thể không cho phép, thật ra ngẫm lại, người bên cạnh cứ đến rồi đi, từ đầu đến cuối y vẫn chỉ có một mình, dường như ai cũng như vậy, chẳng qua chỉ là hiện tại y đã nhìn kỹ cuộc sống của mình, nên cảm giác này mới phá lệ rõ ràng mà thôi. Y không sợ cô độc, chỉ là cảm giác lần này có chút khác lạ, y cũng không biết phải nói thế nào.
****
Một khoảng thời gian sau đó, Trì Diệc Ôn phát hiện Hám Thù chẳng những không xa cách, ngược lại còn thường xuyên lui tới cùng y hơn. Thỉnh thoảng sẽ đến đưa cơm trưa cho y, hoặc là trà chiều được trực tiếp giao đến phòng làm việc, nếu như hai bữa này đều không có, vậy thì lúc tan tầm sẽ có thể nhìn thấy Hám Thù đang đợi bên ngoài phòng làm việc của y, hai người cùng nhau ăn cơm tối, sau đó Hám Thù sẽ đưa Trì Diệc Ôn về nhà.
Hầu như tối nào hai người cũng tán gẫu vài câu, cuối tuần Hám Thù sẽ rủ y ra ngoài đi dạo, xem phim, đến nhà sách, đi thăm quan các thắng cảnh trong thành phố.
Trì Diệc Ôn rất khó hiểu, Hám Thù không phải muốn yêu đương sao? Cả ngày lượn lờ trước mặt y làm cái gì vậy?
Suy nghĩ vài ngày, trong đầu Trì Diệc Ôn đột nhiên nhảy ra một đáp án —— Hám Thù chắc là đang dùng y để luyện tập, nói cách khác là chuẩn bị trước, nếu như những nơi hai người đi không tệ, vậy thì Hám Thù sẽ đưa người mình thích đi, hơn nữa đi trước một lần, còn có thể hiểu biết một chút…. sẽ có thêm chủ đề để nói chuyện!
Ý nghĩ này khiến cho Trì Diệc Ôn vừa tức vừa giận, tâm tình vẽ bản thiết kế cũng không có, nhưng y lại không ý thức được, bình thường phải cùng bạn tốt đi vòng vòng thật nhiều, giúp đỡ bạn tốt theo đuổi người yêu, đó mới chính xác là quan hệ bạn tốt.
Lúc tan tầm, Hám Thù lại tới nữa, lần này còn mang theo một cái túi giấy.
“Tặng cho em.” Hám Thù đưa cái túi giấy cho Trì Diệc Ôn.
“Cái gì vậy?” Trì Diệc Ôn không quá muốn nhận, nhưng mặc kệ Hám Thù lại không tốt, vẫn là nhận, cũng không thèm nhìn.
“Quần áo, cỡ của em.” Hám Thù không nhận ra sự khác thường của Trì Diệc Ôn, vừa cười vừa nói.
Trì Diệc Ôn để cho trợ lý tan việc trước, sau đó kêu Hám Thù vào phòng làm việc của mình, mới nói: “Anh không thấy là dạo này chúng ta gặp mặt có hơi nhiều sao?”
Hám Thù nhìn Trì Diệc Ôn: “Em không muốn gặp tôi sao?”
“Không phải.” Trì Diệc Ôn nhíu mày, không phải đặc biệt muốn nói, nhưng không nói ra bản thân lại khó chịu, cắn răng nói: “Anh đây là dùng tôi làm đối tượng luyện tập đấy à?”
Hám Thù sửng sốt: “Đối tượng luyện tập cái gì?”
“Đối tượng để anh luyện tập theo đuổi người khác!”
Hám Thù câm nín vài giây, rồi đột nhiên bật cười: “Em thật sự là một chút cũng không cảm nhận được sao?”
“Cảm nhận cái gì?” Sắc mặt Trì Diệc Ôn tối sầm, giờ phút này mà Hám Thù còn có thể cười được?!
Hám Thù thở dài nói: “Diệc Ôn, tôi không có dùng em làm đối tượng luyện tập, tôi là đang theo đuổi em…..”
Lúc này liền đổi lại thành Trì Diệc Ôn sững sờ, đầu óc hỗn loạn —— cái này, cái này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y….!
Hám Thù nở nụ cười: “Tôi thật sự không nghĩ tới sẽ tạo thành loại hiểu lầm này, cũng là trách tôi không nói rõ ràng, lẽ ra tôi nên trực tiếp nói thẳng với em.”
Hám Thù là nghĩ từ từ đợi cho Trì Diệc Ôn phát hiện ra cái tốt của hắn, thích ở bên cạnh hắn, hiểu rõ hơn về hắn, đến lúc đó sẽ tỏ tình, khả năng Trì Diệc Ôn đồng ý sẽ cao hơn. Không ngờ tới kế hoạch mới được thực hiện không bao lâu, đã khiến cho Trì Diệc Ôn hiểu lầm.
Cũng may, Trì Diệc Ôn nói chuyện thẳng thắn, nếu không cứ tiếp tục như vậy, hắn cảm thấy Trì Diệc Ôn rất có thể sẽ “nghỉ chơi” với hắn luôn, đến lúc đó hắn đi đâu mà đòi lý do đây?!
Trì Diệc Ôn qua nửa ngày vẫn không nói nên lời, dường như vẫn còn đang tiêu hóa chuyện này.
Nếu như đã nói ra rồi, sách lược vòng vo đương nhiên không cần thiết nữa, Hám Thù cầm chặt tay Trì Diệc Ôn, nghiêm túc nhìn y, hỏi: “Em có đồng ý cân nhắc đến anh một chút không? Ở bên cạnh anh, em không cần phải lo lắng anh có tiếp nhận được thể trạng của em hay không, anh biết rõ phải như thế nào mới là tốt nhất cho em; em cũng không cần lo lắng đến vấn đề ai hy sinh nhiều hơn, tất cả cứ để anh lo, em ở nhà làm một tiểu tổ tông là được; có yêu cầu gì đều có thể trực tiếp nói với anh, tính cách, nhân phẩm của anh, trong thời gian qua có lẽ em cũng đã hiểu được ít nhiều, không biết có thể hỏi Cố Hàm, cậu ấy chắc chắn sẽ không lừa em; công việc của anh không có bận rộn như em, sẽ có nhiều thời gian ở cùng em. Cho nên, suy xét đến anh một chút nhé, được không?”
Trì Diệc Ôn cũng không nghĩ ra được tại sao Hám Thù lại thích mình, nhưng tâm trạng ngất ngây này của y không thể nào là giả được, biết người Hám Thù thích không phải là người khác, tâm tình của y lập tức trở nên vui vẻ. Nghĩ lại thì, tâm tư y dành cho Hám Thù có lẽ từ lâu đã không thuần túy, chẳng qua chỉ là y phát hiện hơi chậm mà thôi. Mà tất cả các tình huống của y, Hám Thù đều biết, nhưng hắn vẫn thích y, còn bảo y không cần phải rối rắm về những chuyện vặt vãnh kia, cảm giác rất…. an toàn.
Hám Thù đung đưa tay y, chờ câu trả lời của y.
Trì Diệc Ôn nắm tay thành đấm, che miệng giả vờ ho một tiếng, mới nói: “Chuyện đó, vậy thì thử xem… A…..”
Một giây sau, y đã bị Hám Thù bế lên, dọa y giật nảy mình.
Hám Thù để y ngồi lên mặt bàn, trực tiếp hôn xuống.
Hám Thù hôn rất dịu dàng, nhưng đối với người chưa bao giờ được hôn như Trì Diệc Ôn, vẫn có chút kịch liệt. Cũng may Hám Thù đã ôm y lên mặt bàn, nếu không y cảm giác mình chắc chắn sẽ xấu hổ đến mềm chân.
****
Sau khi xác nhận quan hệ, hai người liên lạc càng thường xuyên hơn, thậm chí có khi một người ở nhà đánh chữ, một người ở phòng làm việc vẽ bản thảo thiết kế, cũng phải gọi điện thoại nói chuyện.
Trì Diệc Ôn không lập tức nói với Trì Nghiệp Đàn về quan hệ của mình và Hám Thù, y vẫn thận trọng hy vọng sẽ ở chung với Hám Thù một thời gian, sau khi xác định hai người phù hợp về mọi mặt, lúc đó nói cũng không muộn. Đối với chuyện này, Hám Thù tỏ vẻ mình hiểu, cũng không thúc giục, chỉ tập trung yêu đương với Trì Diệc Ôn.
Ly đựng nến, sản phẩm mới Trì Diệc Ôn hợp tác với Noãn Phong được tung ra thị trường, rất được yêu thích, điều này khiến cho Trì Diệc Ôn tự tin hơn rất nhiều.
Sau đó hai người cùng nhau đi du lịch tìm kiếm linh cảm, cùng nhau nấu những món ăn ngon, cùng nhau làm rất nhiều rất nhiều chuyện.
Bởi vì Trì Diệc Ôn thường xuyên không về nhà, dì Khang nhịn không được hỏi vài câu, trở thành người đầu tiên trong nhà họ Trì biết chuyện Trì Diệc Ôn đang yêu đương. Biết đối phương là Hám Thù, bà vô cùng an tâm, lần nào Trì Diệc Ôn đi hẹn hò với Hám Thù, cũng đều nhắc nhở mấy câu, bảo y phải chủ động một chút.
Mãi cho đến năm ngoái, Trì Diệc Ôn mới nói với Trì Nghiệp Đàn về chuyện yêu đương của mình và Hám Thù. Trì Nghiệp Đàn cũng không phản đối, theo như Trì Diệc Ôn thấy, hẳn là rất tin tưởng Hám Thù.
Vào dịp Tết Nguyên Đán, Trì Diệc Ôn theo Hám Thù về nhà. Gia đình Hám Thù rất bình thường, cha mẹ đều rất tốt, tiếp đón Trì Diệc Ôn cũng rất nhiệt tình, còn thao thao nói với Trì Diệc Ôn cuối cùng Hám Thù cũng đã có bạn, bọn họ đã có thể an tâm, hy vọng hai người có thể luôn tốt đẹp, cùng nhau đi tiếp hết quãng đường.
Năm sau, Hám Thù dọn đến Trì gia. Thứ nhất là bởi vì nếu như Trì Diệc Ôn dọn ra ở với hắn, hắn buộc phải mua một căn nhà rộng hơn, chọn nhà, mua nhà, trang trí, tu sửa, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, cũng không phải không có chỗ ở, Trì Diệc Ôn thật sự không muốn giày vò; thứ hai, để Trì Diệc Ôn thích nghi với hoàn cảnh mới, đối với việc tĩnh dưỡng của Trì Diệc Ôn mà nói không phải là ưu tiên hàng đầu. Trì gia có hoàn cảnh Trì Diệc Ôn quen thuộc, khẩu vị ăn uống quen thuộc, còn có dì Khang đã chăm sóc y rất nhiều năm, vào những lúc Hám Thù bận rộn không thể chăm sóc Trì Diệc Ôn, có người trong nhà sẽ khiến Hám Thù an tâm, cho nên cuối cùng hai người quyết định sẽ sống tại Trì gia.
****
Sáng sớm, Trì Diệc Ôn từ trên lầu đi xuống, Hám Thù đang làm bữa sáng trong phòng bếp. Chỉ cần không dậy trễ hoặc có bản thảo phải đuổi, Hám Thù đều sẽ làm bữa sáng cho Trì Diệc Ôn. Để phối hợp với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Trì Diệc Ôn, Hám Thù đã không còn đến Why mỗi ngày. Why vốn đã có quản lý, hắn không đến cũng không ảnh hưởng gì. So với việc đến Why, hắn càng thích ở cùng một chỗ với Trì Diệc Ôn hơn, tâm sự, hoặc là ở cùng nhau, ai làm việc nấy.
“Anh làm cơm hộp cho em, em mang đến phòng làm việc, buổi trưa hâm nóng lại rồi ăn.” Đây là Hám Thù chuẩn bị từ đêm qua, sáng hôm nay dậy sớm, nấu rồi bỏ vào hộp.
“Vất vả cho anh rồi.” Trì Diệc Ôn cười nói.
“Nếu em có thể ăn nhiều một chút, anh sẽ không thấy vất vả.” Hôm nay hắn phải đi gặp và nói chuyện với biên tập viên, cũng là một ngày bận rộn. “Hôm nay anh lái xe đưa em đi làm, sau đó đi làm việc, buổi chiều đến đón em về.”
“Được.” Trì Diệc Ôn đáp lời, chủ động cho Hám Thù một nụ hôn.
Hám Thù được một bước lại muốn thêm một thước, lúc Trì Diệc Ôn thối lui liền lập tức đuổi theo, cũng may không ai tiến vào phòng bếp, nếu không Trì Diệc Ôn da mặt mỏng sợ là muốn đánh Hám Thù.
Ở bên cạnh người mình thích, Trì Diệc Ôn cũng tươi tắn sáng sủa hơn trước rất nhiều, giống như bông hoa bao năm qua vẫn luôn lặng lẽ, đột nhiên nở rộ thành một đóa hoa lộng lẫy, khiến cho Hám Thù yêu thích si mê. Hắn yêu thích tất cả các dáng vẻ của Trì Diệc Ôn, cũng như Trì Diệc Ôn yêu thích tất cả các dáng vẻ của hắn. Đây chính là cuộc sống của bọn họ, hạnh phúc, bình yên, và tràn ngập niềm vui.
TOÀN VĂN HOÀN
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Em Còn Nhớ Tôi Không?
- Chương 67: Phiên ngoại 8