- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Em Còn Nhớ Tôi Không?
- Chương 66: Phiên Ngoại 7
Em Còn Nhớ Tôi Không?
Chương 66: Phiên Ngoại 7
Uống thức uống không cồn không thể giảm bớt phiền muộn trong lòng Trì Diệc Ôn, vậy nên ly thứ hai vẫn đổi thành rượu.
Đến khi Hám Thù trò chuyện xong hết với tất cả các vị khách tìm tới hắn, ly rượu của Trì Diệc Ôn đã thấy đáy.
Hám Thù ngồi xuống phía đối diện Trì Diệc Ôn, hỏi: “Thức uống mới không hợp khẩu vị à?” Hắn cứ tưởng Trì Diệc Ôn sẽ thích.
Trì Diệc Ôn ngước mắt nhìn hắn: “Anh mở quán bar, bán thức uống để làm gì vậy? Chả lẽ anh định mấy ngày nữa đổi Why thành quán trà sữa?”
Trong mắt Trì Diệc Ôn, sự đổi mới này của Hám Thù thật sự rất hấp dẫn.
Hám Thù mỉm cười nói: “Mỗi lần em tới đây đều không uống được bao nhiêu rượu, sợ em chán không muốn đến nữa, cho nên mới chuẩn bị thêm vài món thức uống, không ngờ là em lại không thích.”
Trì Diệc Ôn ngây ngẩn cả người: “Là chuẩn bị cho tôi sao?”
“Chứ không thì sao? Không uống rượu ai lại đến quán bar làm gì?” Hám Thù làm bộ dáng đây là chuyện đương nhiên.
Lòng Trì Diệc Ôn bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn khách khí nói: “Thật ra không cần phiền phức như vậy, tôi uống không nhiều, uống chậm một chút cũng giống nhau.” Giống nhau là có thể ở đây lâu thêm một chút.
Hám Thù uống nước chanh của mình, “Không muốn để em phải nhàm chán, khách hàng khác cũng được dính chút ánh sáng của em, uống xong rượu rồi mà còn chưa muốn đi, thì cũng có thể uống chút thức uống.”
Thông thường khi khách uống đến một mức nào đó, Why sẽ không cung cấp rượu nữa, lúc này khách hoặc là rời đi, hoặc là gọi vài món ăn ngồi thêm một lát. Hiện tại đã có thức uống không cồn, khách hàng cũng có thêm nhiều lựa chọn.
“Anh đúng là rất chu đáo.” Trì Diệc Ôn nói. Tuy rằng ý định ban đầu là vì y, nhưng đúng là rất phù hợp với khách hàng.
Hám Thù nói: “Không thể nói là chu đáo, nhưng bên cạnh có một người bạn như em, chung quy khó tránh khỏi lo lắng nhiều một chút.”
“Chúng ta được tính là bạn sao?” Trì Diệc Ôn hỏi câu này chỉ là muốn xác nhận một lần.
Hám Thù nhìn y, im lặng một lát, mới hỏi: “Em không xem tôi là bạn à?”
Trì Diệc Ôn lắc đầu: “Tôi đương nhiên xem anh là bạn, chỉ là không biết anh nghĩ như thế nào.”
Hám Thù cười khẽ: “Tôi ấy à….. em cảm thấy thế nào?”
Vấn đề lại ném sang cho Trì Diệc Ôn.
Trì Diệc Ôn thành thật nói: “Tôi không biết, nhưng hy vọng anh cũng xem tôi là bạn.”
“Nếu không thì sao?”
Trì Diệc Ôn vô cùng kiên quyết đáp: “Vậy thì tôi cũng không làm bạn với anh nữa.”
Nụ cười của Hám Thù lại càng sâu: “Được, hy vọng em nhớ kỹ lời nói vừa rồi của em.”
Trì Diệc Ôn chớp chớp mắt, cái này thì có gì hay mà nhớ? Y vốn là nghĩ như vậy, căn bản không cần phải tốn sức đi nhớ.
Quán bar người đến người đi, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến góc hẻo lánh của Trì Diệc Ôn và Hám Thù. Hai người cũng không nói thêm gì, chỉ là chỗ ai người nấy ngồi, tận hưởng sự yên tĩnh trong nơi ồn ào này.
“Khi nào thì về?” Hám Thù hỏi Trì Diệc Ôn.
Trì Diệc Ôn nhìn thời gian một chút, chút xíu nữa là đến 9 giờ. Đối với người trẻ tuổi ở thành phố mà nói, thời điểm này vẫn chưa phải là muộn, đối với một số người, bây giờ mới là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm.
“Anh muốn về sao?” Trì Diệc Ôn biết bình thường Hám Thù sẽ không ở tới lúc đóng cửa, nếu như Why không có việc gì, hắn sẽ đi về.
Hám Thù nhìn Trì Diệc Ôn, không trả lời, đổi chủ đề, nói: “Nếu em không vội về nhà, hay là đến chỗ tôi ngồi một lát? Mẹ tôi nấu canh bồ câu cho tôi, tôi vẫn chưa uống, đúng lúc em có thể giúp tôi giải quyết một nửa.”
Trì Diệc Ôn suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được, dù sao tôi về nhà cũng không có chuyện gì làm.”
Y đã nói trước với dì Khang rồi, tối nay sẽ về muộn, không cần phải chờ y. Với lại dạo này tình trạng cơ thể y cũng đã tốt hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng ngủ trễ một hôm cũng không sao.
“Vậy thì đi thôi.” Hám Thù đứng lên, “Em uống rượu đừng lái xe, để ở đây đi, ngày mai bảo tài xế tới lấy, uống canh xong tôi đưa em về.”
Đề nghị này quá hợp lý, Trì Diệc Ôn vui vẻ tiếp nhận.
Trì Diệc Ôn không phải lần đầu tiên đến nhà Hám Thù, đã sớm quen thuộc.
“Có mệt không? Có muốn lấy một bộ quần áo ở nhà cho em thay không?” Hám Thù ân cần hỏi.
“Đừng phiền toái.” Hôm nay Trì Diệc Ôn ăn mặc rất quy củ, toàn thân mệt mỏi là chuyện bình thường.
Hám Thù cũng không miễn cưỡng, vào phòng bếp hâm nóng canh.
Trì Diệc Ôn rửa tay ngồi trên ghế sôfa, không có việc gì làm, liền mở tạp chí Hám Thù tiện tay đặt trên bàn trà, có điều lúc này rượu bắt đầu ngấm, Trì Diệc Ôn có hơi mất tập trung.
Một lúc sau, Hám Thù bưng canh đi ra.
Thịt bồ câu được hầm cách thủy vô cùng nhừ, canh cũng rất thơm, không có một chút mùi tanh nào.
“Ăn ngon lắm.” Trì Diệc Ôn thật lòng nói.
“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Hám Thù giúp y xé thịt chim bồ câu.
Trì Diệc Ôn nói: “Đừng lấy cho tôi nhiều như vậy, tiêu hóa không hết không ngủ được.”
Hám Thù ung dung nói: “Không sao, lát nữa sẽ cùng em đi bộ trong tiểu khu.” Giờ này trong tiểu khu chắc chắn không còn ai tản bộ, nhưng không khí khẳng định rất tốt.
Trì Diệc Ôn nghĩ nghĩ, cũng không từ chối Hám Thù lấy thêm thịt cho y nữa.
Ăn no rồi, Trì Diệc Ôn lập tức tiến vào trạng thái buồn ngủ, lười không muốn di chuyển.
Hám Thù nói: “Không thì hôm nay đừng về nữa, em về nhà lại còn lăn lộn, không biết khi nào mới có thể ngủ. Không bằng đêm nay ngủ lại, tôi cùng em đi dạo một lát, quay về tắm một cái liền có thể ngủ.”
Phản ứng của Trì Diệc Ôn có chút chậm chạp, vô thức cảm thấy đây là một lựa chọn rất không tệ, nếu như y về nhà, mất một khoảng thời gian đi đường, sau khi về nhà còn phải đợi tiêu hóa một lúc mới có thể ngủ, hình như thật sự rất phiền toái.
“Nhà của anh không phải không có phòng cho khách sao?” Đây là điều duy nhất Trì Diệc Ôn có thể nghĩ đến lúc này.
Hám Thù cười nói: “Giường trong phòng ngủ chính lớn như vậy, còn không đủ cho em ngủ sao?”
Trì Diệc Ôn nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, liền gọi điện thoại về nhà, nói đêm nay sẽ ngủ ở bên ngoài.
Biết Trì Diệc Ôn ngủ lại nhà Hám Thù, dì Khang cũng không quá lo lắng, chỉ nói trưa mai sẽ cho tài xế đến đón y.
Vì vậy dưới sự sắp xếp của Hám Thù, Trì Diệc Ôn thuận lợi ngủ lại.
Tắm rửa xong nằm ở trên giường, Trì Diệc Ôn rất nhanh đã ngủ mất.
Hám Thù nghịch nghịch tóc Trì Diệc Ôn, Trì Diệc Ôn một chút cựa quậy cũng không có, hiển nhiên đã ngủ rất say.
Nhìn gương mặt say ngủ của Trì Diệc Ôn, Hám Thù cong khóe miệng. Ấn tượng đầu tiên của hắn và Trì Diệc Ôn để lại cho nhau đều chẳng ra gì, nhưng bây giờ Trì Diệc Ôn lại cực kỳ hấp dẫn hắn. Hắn có thể hiểu được chấp niệm trước kia của Trì Diệc Ôn, nhưng lại càng yêu thích Trì Diệc Ôn sống động của hiện tại hơn. Quay về lĩnh vực mà mình am hiểu, trạng thái toàn thân của Trì Diệc Ôn cũng thư thái theo. Lúc có linh cảm, cho dù đang ở Why, cũng có thể vẽ lên khăn giấy, lúc đắm chìm trong đó bộ dáng vừa mềm mại vừa kiên định, ánh mắt tỏa sáng như chất chứa những vì sao.
Hám Thù rất thưởng thức người tài hoa, nhưng điều hấp dẫn hắn ở Trì Diệc Ôn lại không phải tài hoa, nghĩ lại, có lẽ là hắn bị hấp dẫn bởi nghị lực của Trì Diệc Ôn, dám dũng cảm từ bỏ, bắt đầu lại từ vạch xuất phát, ở trong lĩnh vực mà mình yêu thích tìm tòi lục lọi, mặc dù chưa trải qua thất bại, nhưng cũng không sợ thất bại. Một Trì Diệc Ôn như vậy khiến cho hắn không dời mắt được, hắn muốn nhìn Trì Diệc Ôn thiết kế thêm thật nhiều tác phẩm tuyệt vời, muốn người này chiếm trọn cuộc sống của hắn.
Hơn nữa, hắn là một tác gia, nếu như có người yêu là nhà thiết kế, vậy thì hai người nhất định sẽ có rất nhiều tiếng nói chung, cũng sẽ hiểu nhau hơn, sau này cùng nhau đi du lịch, cùng nhau trò chuyện tìm cảm hứng, cuộc sống như vậy thật sự khiến hắn khao khát.
Có điều Hám Thù vẫn chưa biết cảm giác Trì Diệc Ôn dành cho hắn là thế nào, nếu như Trì Diệc Ôn không thích hắn, vậy thì cũng không thể miễn cưỡng, hắn sẽ cảm thấy thật đáng tiếc, cũng sẽ thấy đau lòng, nhưng hắn luôn luôn tôn trọng lựa chọn của Trì Diệc Ôn.
Hết phiên ngoại 7
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Em Còn Nhớ Tôi Không?
- Chương 66: Phiên Ngoại 7