*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Thư Hân, em muốn dùng thử sao?" Hơi thở ấm áp chạm ở bên cổ, dái tai bị người cắn lấy cảm giác ướŧ áŧ kéo tới còn có mùi hương như có như không một chút một xâm nhập vào chóp mũi tiến vào trong thân thể nàng. Dẫn dắt tâm trí Thư Hân trở lên phiêu đãng nàng suýt chút nữa run chân đứng không vững, bên người Triệu Tiểu Đường rất đúng lúc đưa tay ra chuẩn bị ôm lấy nàng. Thư Hân gương mặt ửng hồng một màn sương cực lực trấn định nói: "Đừng ôm em."
Không đợi Triệu Tiểu Đường lên tiếng Ngu Thư Hân lại lần nữa cảm thấy lời mình vừa nói hơi ám muội liền cắn môi mắng: "Đường câm miệng!"
Triệu Tiểu Đường bị nàng trách cứ mím môi, Thư Hân không muốn nghe mấy lời trần trụi kia của Tiểu Đường tầm tình lúc này mới cảm thấy khá hơn một chút chỉ là trên mặt như cũ rất nóng, hai mắt đậm nước óng ánh toả sáng.
"Đường trước tiên đi thay quần áo, em đi ra ngoài." Ngu Thư Hân làm hai lần động tác hít thở sâu đều đặn giải tỏa tâm tình rồi mới đi ra khỏi lều, phía sau Triệu Tiểu Đường nhìn về bóng lưng của nàng đôi môi vừa mím chặt lại thẳng ra khóe môi vung lên độ cong.
Bên ngoài lều chỉ có nhân viên đang đi tới đi lui trên tay còn cầm bát mì, bọn họ nhìn thấy Ngu Thư Hân dồn dập cúi đầu chào hỏi. Thư Hân cười nhạt đáp lễ, Lâm Diệp hỏi: "Ngu tiểu thư, ra ngoài sao?"
Cậu ta là người phụ trách quay hình cùng Ngu Thư Hân và Triệu tổng vì lẽ đó ra ngoài liền phải đi theo hai người, nàng lắc đầu: "Không có, tôi ra ngoài rót chén nước đợi lát nữa còn muốn ngủ trưa."
Lâm Diệp gật đầu: "Vậy chúng tôi cũng sẽ nghỉ ngơi."
Ngu Thư Hân cười cười tiến vào phòng để vật phẩm, nơi này thiết bị tuy rằng không sánh được với khu nghỉ dưỡng bên kia thế nhưng cũng đầy đủ hết như một gian bếp nhỏ. Dù bên trong chỉ cung cấp nước uống với ấm siêu tốc mấy cái khác không có nhưng như thế là tốt rồi, Thư Hân tiến vào phòng đổ chén nước ấm còn chưa đi ra đi phía sau có người nói: "Trước tiên đẩy lịch trình khác đi."
"Tôi còn đang ghi hình."
"Nói sau đi."
Giọng nói nhàn nhạt có phần không thích từ phía sau truyền đến, Thư Hân quay đầu nhìn thấy Tuyết Nhi đứng ở nơi đó trên tay còn lướt điện thoại nàng đối với cô vui vẻ nói: " Đã ăn bữa trưa ?"
Tuyết Nhi thu hồi di động thuận tiện ngẩng đầu lên nét mặt còn có phần không vui lắc đầu nói: "Vẫn chưa."
Ngu Thư Hân cau mày: "Bên kia có một con đường nhỏ ở đó có . . ."
"Có cá đúng không." Tuyết Nhi cười, từ bên người nàng sát qua cũng đổ chén nước ấm: "Tôi không quá muốn ăn."
Ngu Thư Hân nhìn ra tâm tình của cô không phải rất tốt, nàng trầm mặc vài giây nói: "Làm sao vậy?"
Tuyết Nhi uống ngụm nước ấm lên tiếng : "Chuyện của công ty thôi. Bên đó muốn tôi trở lại tham dự bù một tiết mục."
Ở đây tất cả mọi người đều có lịch trình riêng Tuyết Nhi là bận rộn nhất, cô ấy có lúc buổi tối cũng không thể ở lại khu nghỉ dưỡng không phải đóng phim chính là quảng cáo còn có bìa tạp chí. Tuy rằng Tuyết Nhi là thị hậu nhưng danh hiệu dán trên người không phải để trưng, cô ấy bận bịu cũng là sự thực. Ngu Thư Hân nghe vậy nói rằng: "Là tiết mục trước kia sao?"
Tuyết Nhi gật đầu, lúc trước cô ấy không có đồng ý đến 【 Tuần trăng mật 30 ngày 】nên công ty cho cô ấy kí nhận một chương trình khác. Sau đó Tuyết Nhi tùy hứng tiếp nhận lại 【 Tuần trăng mật 30 ngày 】 dẫn đến công ty vi ước, tiền cô ấy cũng đã chuẩn bị tự móc tiền túi ra đền thế nhưng phía bên hợp tác kia như cũ hi vọng Tuyết Nhi có thể đến ghi hình dù cho chậm một chút cũng không sao. Cho nên công ty vẫn còn đang thúc giục, Tuyết Nhi trước khi ghi hình【 Tuần trăng mật 30 ngày】đã nói hai chọn một, tiền cô cũng nguyện ý bồi thường gấp đôi thế nhưng công ty không hé miệng kiên trì làm cho cô sắp xếp ra thời gian cùng lúc tham gia cả hai. Tuyết Nhi lại không có tuyệt tình chối nữa chỉ đành nói chờ bên này ghi hình xong mới qua đó.
Ngu Thư Hân uống ngụm nước ấm cùng Tuyết Nhi đi ra ngoài, bên ngoài ánh mặt trời lên cao như lửa chiếu vào trên gương mặt chỉ cảm thấy nóng bỏng như bị phỏng rát. Tuyết Nhi tìm một gốc cây xòe bóng râm ngồi phía dưới, Ngu Thư Hân ngồi ở bên người cô yên lặng. Một lúc sau có cơn gió thổi tới mát mẻ vây quanh.
"Cô tham gia chương trình này là vì chị Lisa sao ?" Việc đã đến nước này hai người cũng không có cái gì không thể cùng nhau nói, Tuyết Nhi biết quan hệ của nàng cùng Triệu Tiểu Đường thậm chí khi không có ai cô ấy còn hỏi không ít chuyện lúc nàng và Tiểu Đường thời thanh thiếu niên. Mỗi lần nói đến những chuyện thương tâm kia đã trải qua rồi lại liên tưởng đến hiện tại Triệu Tiểu Đường theo đuổi nàng Tuyết Nhi có chút cảm khái : Người a, chính là như vậy! Lúc có không biết quý trọng, mất đi rồi lại bắt đầu nhớ thí dụ như cô ấy.
Tuyết Nhi đem cái chén đặt dưới gốc cây, phía sau lưng chống đỡ thân cây nghiêng đầu nói: "Bởi vì ai đều không quan trọng, tôi cùng chị ấy không thể trở về quá khứ được nữa."
Ngu Thư Hân nghiêng đầu nhìn cô, mái tóc dài của Tuyết Nhi toàn bộ được búi gọn lên góc nghiêng gương mặt rất đẹp, vẻ mặt có hai phần phiền muộn. Tuyết Nhi nói xong quay đầu đối mặt với Ngu Thư Hân đôi mắt trong trẻo nói: "Đúng rồi, bộ phim tiếp theo của cô thế nào rồi ?"
"Mới vừa đi thử vai vẫn chưa có tin tức." Chỉ là Triệu Tiểu Đường ra tay rồi hẳn là sẽ không có sai lầm, Ngu Thư Hân khép đôi mắt nghe được bên người Tuyết Nhi lại hỏi: "Cô diễn tác phẩm nào?"
Ngu Thư Hân tâm trạng có phần do dự, Tuyết Nhi cười: "Yên tâm đi, tôi coi như là muốn diễn cùng cô thế nhưng cũng phải nhìn công ty có đồng ý hay không."
Ngu Thư Hân lúc này mới yên tâm trả lời: "【 Phản Quang 】."
Tuyết Nhi nhíu mày hiển nhiên chưa từng nghe tới tác phẩm này, cô thoáng gật đầu bưng chén lên lại uống ngụm nước ấm cách đó không xa Triệu Tiểu Đường đã đổi trang phục cô ấy đứng ở cửa lều gọi: "Ngu Thư Hân !"
Ngu Thư Hân cùng Tuyết Nhi ngẩng đầu lên nhìn qua, Tuyết Nhi dùng cùi chỏ đυ.ng vào nàng: "Đi thôi."
"Bạn gái cô gọi cô kìa."
Ngu Thư Hân quay sang tức giận trừng Tuyết Nhi một cái vẻ mặt nhưng lại mang theo chút ngượng ngùng. Tuyết Nhi nhìn bóng lưng Thư Hân rời đi cùng cách đó không xa nhìn qua Triệu Tiểu Đường đầu quả tim tự nhiên thấy chua xót, viền mắt nóng lên. Cũng đã từng có người đứng cách đó không xa, đứng ở sau lưng cô miễn là cô vừa quay đầu lại liền có thể đưa tay chạm tới, người kia tuy rằng thao thao bất tuyệt nhưng khiến Tuyết Nhi rất yên tâm, rất yên tâm đem chính mình tất cả giao cho người đó mặc kệ là sự nghiệp vẫn là cảm tình. Nhưng là lòng người tham lam vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn vì du͙ƈ vọиɠ quá lớn cũng không ai biết sẽ làm ra chuyện gì.
Tuyết Nhi thu tầm mắt lại cô nghĩ đến lời Ngu Thư Hân vừa nói về tác phẩm 【 Phản Quang 】 liền lấy điện thoại ra tìm hiểu xem, nhìn thấy đây là một tác phẩm mới sắc mặt Tuyết Nhi trầm xuống, ánh mắt không hề chớp.
"Rốt cục được ăn no."
"Tôi buồn ngủ!"
"Cậu là heo đi!"
"Cút!"
Đoàn người lần lượt trở về đi tới phía trại lều, đi phía trước là Tưởng Ức Nhu cô cùng Tuyết Nhi chào hỏi: "Nhi Nhi, cô ăn chưa?"
Tuyết Nhi đè xuống gợn sóng mãnh liệt trong lòng, cô khôi phục dáng vẻ bình tĩnh mỉm cười không có chuyện gì ngẩng đầu đáp: "Vẫn chưa, tôi còn đang giảm cân."
Triệu Thanh Thanh cười: "Khẳng định cũng là không có kiếm được tiền!"
"Đúng rồi, Hứa biên kịch đâu?"
Tuyết Nhi cổ họng khó chịu, một trận giấm chua dâng lên, viền mắt cô nóng rực có chút nhịn không được cực khó chịu cô cúi đầu gắt gao cắn môi cơ thể căng thẳng nói: "Trong lều cô ấy chắc là đang nghỉ ngơi."
Những người khác không chút nghi ngờ Hàn Tiếu Đông ồn ào trở về lều đánh bài, mấy người khác cũng tản ra. Tuyết Nhi nghe tiếng bước chân của mấy người đi xa dần cô mới thả lỏng thân thể, vừa mới thư giãn nước mắt liền dọc theo khóe mắt chảy xuống cô vội vã chùi đi. Bốn phía đều có camera Tuyết Nhi cảm thấy không tiện lắm ngồi một mình ở chỗ này cô đứng dậy hướng về con đường mọi người vừa đi.Xa xa nhìn thấy một người đứng bên đường thu dọn đồ đạc.
Lisa mới nãy tới đây liền bị những người khác kéo qua ăn cùng kết thúc bữa ăn người bên chương trình nói chút nữa sẽ qua thu dọn sau nhưng Lisa thuận tay để mọi người về trước còn mình ở lại cuối cùng thu thập một phen rồi sẽ rời đi. Chính vì thế cô không có cùng nhóm người Tưởng Ức Nhu ra về, phía sau lưng ánh nắng chiếu rọi cực nóng Lisa bàn tay hơi tê thả cành cây xuống quay đầu xem xung quanh còn gì nữa không vừa hay bắt gặp Tuyết Nhi đang đứng ở nơi đó.
Hai người lần trước gặp nhau qua đến bây giờ cũng chưa từng nói với nhau thêm lời nào, Ngu Thư Hân trước đây còn ở trước mặt Lisa vô tình nhắc tới Tuyết Nhi lại còn muốn tìm hiểu xem khoảng thời gian này hai người có chuyện gì. Lisa tuyệt nhiên sẽ không nói mà Tuyết Nhi cũng sẽ không đề cập tới, nhìn vậy thôi chứ trong lòng Lisa vẫn đang nhớ nhung Tuyết Nhi. Lướt Weibo cũng sẽ vô ý tìm kiếm mấy tin tức liên quan tới Tuyết Nhi để coi hay là mở album cũ xem mấy tấm hình ngày xưa của nàng, nó vẫn nằm trong điện thoại của Lisa cô chưa từng xóa đi.
"Em ăn chưa?" Lisa thấy Tuyết Nhi đứng đó không lên tiếng cô chủ động nói rằng: "Nơi này còn có chút cá nếu em chưa ăn tôi nướng cho em hai con?"
Củi lửa đều có sẵn vừa rồi Lisa cũng nhìn qua thao tác nướng cá của mọi người cho nên cô cũng đã nắm rõ.
Tuyết Nhi đi về phía trước vài bước cúi đầu nói: "Tốt."
Lisa lúc này mới mang theo túi cá đi làm sạch, Tuyết Nhi liền ngồi ở một bên nhìn cô bận rộn. Ký ức rất lâu rồi lại ùa về trong tâm trí Tuyết Nhi, khi đó cô mới xuất đạo không bao lâu vẫn chưa độc lập về kinh tế. Hai người các cô liền thuê một căn nhà trọ cũ kỹ diện tích rất nhỏ hai gian phòng một căn bếp, hai người thuê ở tầng cao nhất mỗi lần trời đổ mưa nước mưa hắt vào trong nhà. Những lúc như này Tuyết Nhi sẽ mượn cơ hội để vào phòng Lisa ngủ nhìn cô dáng người bận cảm thấy hạnh phúc nói không lên lời.
Khi đó Tuyết Nhi đơn phương yêu thầm Lisa, sợ bị cô phát hiện nên cẩn thận từng li từng tí một áng chừng là do tâm lý không dám vượt qua ranh giới nửa bước.
Lisa trù nghệ cũng là trong đoạn thời gian đó luyện ra, cô ấy trước đây ở nhà là đại tiểu thư mười ngón tay quanh năm không dính nước. Sau khi tiến vào công ty tiếp nhận Tuyết Nhi về quản lý một lúc làm hai việc quản lý kiêm trợ lý. Tuyết Nhi còn nhớ vào năm đầu tiên trời đông giá rét Lisa hao hết tâm tư sức lực chỉ để cho cô có thể nhận được một vai phụ trong bộ phim truyền hình chỉ vọn vẹn dài 60 phút thế nhưng Lisa lại rất cao hứng, cô ấy mua một chút nguyên liệu nấu ăn trở về buổi tối cùng Tuyết Nhi làm nồi lẩu ăn mừng. Sau khi ăn xong hai người ngồi ở trên sofa nói chuyện phiếm Tuyết Nhi bị cô hỏi sau này có mục tiêu gì.
Có mục tiêu gì sao? Tuyết Nhi không phải người có cái gì chí lớn, ăn no mặc ấm có chút tiền nhàn rỗi, muốn ra nước ngoài du lịch thì liền xuất phát. Lisa nghe được những câu nói Tuyết Nhi khi đó chỉ bất lực lắc đầu cười, nói Tuyết Nhi cái này tính là chí hướng gì vậy? Tuyết Nhi ngày đó hỏi ngược lại Lisa rằng sau này muốn làm cái gì, Lisa ngồi ở trên sofa một lúc lâu mới trả lời câu hỏi của cô: "Muốn làm một quản lý có quyền lực và địa vị."
Quản lý siêu cấp!? Tuyết Nhi ngay từ đầu cũng không phải biết Lisa có chí hướng lớn như vậy, cô cảm thấy buồn cười hỏi lại Lisa: "Tại sao?"
"Tuyết Nhi cái vòng tròn này quá bẩn, tôi muốn có năng lực bảo vệ tốt nghệ sĩ của mình." Lisa vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, cho đến ngày hôm nay Tuyết Nhi còn có thể hồi tưởng lại nét mặt cùng câu nói này của cô. Chính là một khắc đó trong lòng khẽ biến động không thể ngăn cản thái độ đối với Lisa yêu thích hết mức khiến Tuyết Nhi bị nhấn chìm.
"Được rồi." Lisa đem cá nướng chín đưa cho Tuyết Nhi: "Ăn đi."
Tuyết Nhi hoàn hồn tiếp nhận cá nướng cúi đầu dùng ngón tay xé khối thịt ngữ khí bình tĩnh nói: "Nghe nói Thư Hân sẽ có vai diễn trong bộ phim mới rồi?"
Lisa vẻ mặt hơi biến đổi cô thấp giọng nói: "Ừm."
Tuyết Nhi hơi khẽ gật đầu: "Người đầu tư là Hạ Ý?"
Câu nói này thanh âm của cô hơi run còn có một tia chờ đợi Lisa phản bác lại. Nói không phải a! Mau nói không phải đi.... Đó là ý nghĩ trong đầu Tuyết Nhi nhưng ông trời một mực thích cùng cô đối nghịch, rồi cũng đã từng như thế nhất định phải nhìn cô thương tích khắp người. Lisa thần sắc bình tĩnh nói: "Hiện nay có thể nói đúng là như vậy."
Hiện nay đúng là như vậy ah....
Tuyết Nhi trong miệng thịt cá như biến thành xương gai góc khi cô nuốt xuống xương cá nhọn đâm vào cuống học đau đớn lan tràn tới dạ dày co bóp. Tuyết Nhi sắc mặt trắng bệch thân thể lung lay, Lisa thấy thế vội gọi tên cô: "Tuyết Nhi."
"Em nhớ tới chị đã từng nói, cái vòng tròn này rất bẩn chị sẽ không đi vào lần nữa." Thanh âm nhẹ nhàng từ khóe miệng Tuyết Nhi tràn ra không giống như là chỉ trích nó lại càng như là trình bày: "Nhưng là chị bởi vì Ngu Thư Hân lại tiến vào cái vòng tròn đó."
"Chị cũng từng nói có chết cũng sẽ không cùng Hạ Ý hợp tác, hiện tại bởi vì Ngu Thư Hân lại hợp tác rồi."
Lisa vừa nghe từng chữ Tuyết Nhi nhắc lại vẻ mặt khẽ biến, cô nói: "Tuyết Nhi tôi không phải như vậy chuyện là bởi vì. . ."
"Em biết chị không phải là bởi vì Ngu Thư Hân ." Tuyết Nhi cắn chặt răng ngẩng đầu, vành mắt cô đỏ thấu, viền mắt tràn đầy nước mắt nhưng kiên định không rơi xuống một giọt. Ánh mặt trời rơi vào đôi mắt Tuyết Nhi phản chiếu ánh sáng long lanh, Tuyết Nhi nhẹ nhàng chớp mắt nói rằng: "Chị không có từ bỏ mục tiêu của mình, chị vẫn là muốn làm một quản lý có kim bài miễn tử đúng không?"
Lisa như bị nói trúng tâm nguyện tham vọng của bản thân cô khó chịu không lên tiếng, Tuyết Nhi gật đầu liên tục: "Vậy cứ như thế đi, em sau này sẽ không làm lỡ quản lý Lisa theo đuổi mộng tưởng của mình rồi."
Tuyết Nhi chưa có bao giờ dùng dáng vẻ nghiêm túc như bây giờ nhìn về phía Lisa mở miệng từng câu từng chữ như cười tự giễu chính mình: "Chúc Lisa tiểu thư tiền đồ như gấm sớm ngày giấc mơ trở thành sự thật."
Thả đĩa đồ ăn xuống, bên trong còn có nửa con cá nướng đã ăn giở Tuyết Nhi rời đi. Lisa ngồi xuống chỗ Tuyết Nhi vừa ngồi lúc nãy con mắt màu đỏ tươi, cô nghĩ tới câu nói cuối cùng của Tuyết Nhi chúc cô tiền đồ như gấm, giấc mơ trở thành sự thật.
Tiếng cười khẽ từ cổ họng Lisa phát ra hai mắt ngập tràn lệ, cúi đầu đem con cá Tuyết Nhi chưa ăn xong tự mình nhấm nháp một chút trong lòng thật sự rất đau.
Như nghẹn ở cổ họng.
Khó có thể nuốt xuống.
Lisa không ăn xong liền chạy đến trong rừng ói ra sạch sành sanh, cô nhìn đầy đất chật vật vẫn là không nhịn được cười ra tiếng, trong thanh âm tràn đầy ẩn nhẫn thống khổ.
Tuyết Nhi rời đi không bao xa cô dừng lại dưới một cái cây tức giận phát tiết nện lên thân cây mang theo nồng đậm không cam lòng, cổ tay bị ma sát với vỏ cây cứng cáp rách da máu me đầm đìa.
Trở lại khu cắm trại đã là chuyện nửa giờ, mấy người Hàn Tiếu Đông ngồi ở bên ngoài lều đánh bài. Tuyết Nhi chỗ mọi người đang chơi đi lướt qua tiến vào trong lều, bàn tay phải giấu vào trong tay áo mãi đến tận lúc ngồi xuống mới thả ra. Bên người Hứa Giai Kỳ đang viết kịch bản nhìn thấy Tuyết Nhi như vậy cô nhíu nhíu mày hô: "Tuyết Nhi?"
Tuyết Nhi quay đầu, Hứa Giai Kỳ để bút xuống đi tới bên người cô: " Tay của cô làm sao vậy?"
Tuyết Nhi cúi đầu nói dối: "Không có chuyện gì, vừa rồi không cẩn thận bị té va vào thân cây."
Hứa Giai Kỳ kéo tay Tuyết Nhi nhìn thấy rõ ràng là dấu vết ma sát, cô nhìn chằm chằm những vết thương kia xem vài giây đi ra bên ngoài khi trở về trên tay còn bưng một thau nước rửa mặt. Tay Tuyết Nhi bị nước lạnh bao phủ đau đến sắc mặt khẽbiến, Hứa Giai Kỳ lại nói : "Nhịn một chút, đợi lát nữa tôi cho cô bôi cái thuốc mỡ."
Sau khi rửa sạch sẽ Tuyết Nhi nhìn thấy Hứa Giai Kỳ từ trong túi lấy ra thuốc mỡ có rất nhiều loại, Tuyết Nhi không hiểu nói: "Cô làm sao mang nhiều thuốc mỡ như vậy?"
Hứa Giai Kỳ sắc mặt cứng đờ, cô rất nhanh lấy lại trạng thái bình thường làm bộ không có gì khác lạ nói rằng: "Biết trước sẽ quay dã ngoại nên lúc nào cũng phải có chút ngoài ý muốn cho nên tôi sớm chủ động chuẩn bị."
Tuyết Nhi gật gù: "Ừm."
Hứa Giai Kỳ đem chậu nước bưng ra ngoài đổ đi cuối cùng quay lại cầm lấy tay Tuyết Nhi hỏi: "Không có sao chứ?"
"Không có chuyện gì."
Hứa Giai Kỳ một lần nữa ngồi xuống đệm trên chăn kê viết kịch bản, Tuyết Nhi nói: "Cô bữa trưa ăn chưa?"
"Vẫn chưa." Hứa Giai Kỳ ngẩng đầu: "Cô ăn rồi?"
"Vừa ăn xong." Tuyết Nhi cường điệu: "Ăn không ngon."
Nghe được mấy lời giở tính khi trẻ con của Tuyết Nhi cô cười cười: "Sau này chuẩn bị làm sao bây giờ?"
Này ngày thứ nhất vẫn chưa có qua hai người còn có 500 tệ, buổi trưa bữa này không ăn không có chuyện gì buổi tối không ăn sợ là chống đỡ không tới sáng mai thật sự đói bụng. Hơn nữa đến tiếp sau còn có hoạt động không có thể lực e là không được, còn nữa hai người là CP số 2 hút nhiệt trong chương trình mỗi ngày lại ở trong lều cũng không phải chuyện hay.
Tuyết Nhi đưa ra ý kiến : " Đi xuống dưới chân núi mua một ít mì?"
"Vậy cũng không đủ."
Tuyết Nhi gật đầu từ bên người lấy ra cái túi bên trong có mỹ phẩm cô muốn trang điểm thêm, mới vừa phủ thêm phấn liền nghe đến bên ngoài lều có người gọi: "Tuyết Nhi! Hứa biên kịch!"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tuyết Nhi mở tấm cửa lều ra: "Làm sao đó?"
Triệu Thanh Thanh một mặt cười: "Họp."
"Họp?"
Mọi người tập trung trong một chiếc lều lớn, Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân ngồi cạnh nhau những người khác lần lượt ngồi ở hai bên. Triệu Tiểu Đường nói rằng: "Nói vậy mọi người bốn phía đều xem qua, phương pháp kiếm tiền tôi không nghĩ ra không biết mọi người có đề nghị nào tốt hay không."
Những người khác mồm năm miệng mười nói chuyện thế nhưng nếu bàn về kiếm tiền Triệu Tiểu Đường cũng không có cách nào bọn họ lại càng không có biện pháp. Tưởng Ức Nhu nói: "Cũng không nhất định phải kiếm tiền, ba ngày mà thôi chúng ta có thể chịu đựng được."
Hàn Tiếu Đông phụ họa: "Tôi cũng cảm thấy có thể."
Triệu Tiểu Đường nói: "Tôi có cái đề nghị này, chọn một người đại diện nắm giữ tài vụ."
"Người nắm giữ tiền sao?"
Triệu Tiểu Đường giải thích, mỗi người có 50 tệ năm đội vị chi là có 200 tệ. Nếu như mỗi đội tự dùng tiền của mình thì e là chống đỡ không được hai ngày nhưng là tất cả mọi người tụ lại cùng nhau còn có thể mua không ít đồ vật. Những người khác vừa nghe vậy hai con mắt sáng lên: "Đúng vậy! Tôi làm sao không nghĩ tới!"
"Tôi cảm thấy đề nghị này không tệ!"
"Có thể, có thể tiếp thu."
Tuyết Nhi nhìn về phía Hứa Giai Kỳ, người sau nhún vai: "OK."
Trải qua nửa giờ thảo luận mọi người cuối cùng tuyển ra người đại diện đứng ra cầm tài vụ chính là Triệu Tiểu Đường. Ngu Thư Hân cho rằng Tiểu Đường sẽ không tiếp nhận dù sao còn muốn xuống núi mua đồ Tiểu Đường không phải người yêu thích nhiều chuyện, không ngờ cô lại đồng ý Ngu Thư Hân kinh ngạc nhìn cô: "Đường đi mua đồ?"
Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu: "Chúng ta cùng đi."
Được thôi.
Ngu Thư Hân trở thành phu nhân của người đại diện nắm tài vụ trong tay đầy quyền lực ở hiện tại, thu tiền của mọi người sau đó vui vẻ theo Triệu Tiểu Đường lên xe. Cùng đi với hai người còn có Tưởng Ức Nhu cùng Triệu Thanh Thanh, bọn họ đi thẳng xuống chân núi mấy người ở lại cũng không có nhàn rỗi. Bọn họ tiếp tục đi câu cá, buổi tối còn muốn làm món cá kho tiêu, cả hai nhóm đều bận rộn mở. Ngu Thư Hân ngồi trên xe loạng choà loạng choạng nàng vừa nãy ngủ trưa được một giấc hiện tại cũng không quá mệt mỏi, thân thể theo thân xe khẽ run lên. Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn nàng chủ động đem vai đến gần đặt ở bả vai nàng ra hiệu, Ngu Thư Hân không rõ: "Làm gì ạ?"
Triệu Tiểu Đường nói: "Cho em gối đầu nghỉ ngơi."
Ngu Thư Hân cười ra tiếng vỗ xuống bả vai cô, nàng quay đầu tiếp tục xem ngoài cửa sổ không bao lâu bên tai được nhét tới một cái tai nghe có tiếng nhạc êm dịu truyền vào trong tai. Ngu Thư Hân quay đầu nhìn thấy Triệu Tiểu Đường giúp nàng đeo tai nghe, Thư Hân lườm một cái ra vẻ giận dỗi phụng phịu: "Từ đâu học những này?"
Triệu Tiểu Đường ngưng vài giây vẫn là không có nói cho nàng biết cô là cùng nhân vật trong tiểu thuyết học được, còn thấy rất nhiều độc giả kêu to nói chi tiết này trong truyện rất lãng mạn. Tiểu Đường tuy rằng không biết lãng mãn có cảm giác gì nhưng nghĩ đến khẳng định là tốt ý cho nên cô liền lưu tâm ứng dụng đem tai nghe mang theo bên người.
Cách không xa Tưởng Ức Nhu cùng Triệu Thanh Thanh đang cúi đầu cân nhắc mua cái gì, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bên kia hai người các cô trên tai mỗi người một bên tai nghe biểu cảm yên lặng thích ý hưởng thụ, nét mặt ôn hòa nhìn rất xứng đôi. Tưởng Ức Nhu hướng về Triệu Thanh Thanh nói: "Tôi cảm thấy kết thúc ghi hình hai người bọn họ có thể thật sự ở cùng một chỗ."
"Cô cũng cảm giác được?" Triệu Thanh Thanh nhỏ giọng nói: "Ôi trời ơi, tôi không muốn quá ngọt nha, tôi đã sớm muốn nói đây mới là hưởng tuần trăng mật mà."
Tưởng Ức Nhu cùng nàng nhìn nhau mà cười, hai người tới dưới chân núi liền tự giác không có kề cận bên người Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân bảo là muốn đi mua một ít thức ăn chay. Ngu Thư Hân đưa tiền cho hai người sau đó cùng Triệu Tiểu Đường tiến vào siêu thị mua nhu yếu phẩm cần thiết.
Đầu tiên là gia vị chắc chắn không thể thiếu, giữa sườn núi cái nhà bếp kia ngoại trừ xoong nồi cùng dao kéo thớt cái khác đều không có. Triệu Tiểu Đường cũng không hiểu lắm về chuyện làm cơm vẫn là Ngu Thư Hân lựa chọn đồ, chọn đồ vật giá cả vừa phải tối ưu nhất. Hai người còn mua thêm ít gạo, Triệu Tiểu Đường đẩy xe đẩy, Ngu Thư Hân đi phía trước cúi đầu mua đồ nghiêng mặt nghiêm túc, bên ngoài ánh mặt trời chiếu vào rơi ở trên người nàng thêm mông lung mà mỹ hảo.
"Cái này thế nào?" Ngu Thư Hân cúi đầu hỏi nhưng không nghe Triệu Tiểu Đường trả lời, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Tiểu Đường nhìn mình nàng lấy tay lay nhẹ cô: "Triệu Tiểu Đường ?"
Triệu Tiểu Đường hoàn hồn: "Cái gì?"
Ngu Thư Hân đem đồ vật đặt ở trước mặt cô: "Cái này thế nào?"
Triệu Tiểu Đường đối với những cái này không phải hiểu lắm, cô gật đầu: "Vẫn được đi."
Ngu Thư Hân nhưng vẫn còn xoắn xuýt, Triệu Tiểu Đường nhìn nàng vì cái đồ vật 2 tệ do dự bất định liền muốn cười, bộ dáng này của nàng quá mức đáng yêu.
Hai người một đường dạo chơi đến khu thực phẩm tiền không có bao nhiêu, đồ ăn vặt khẳng định là không thể mua. Ngu Thư Hân kéo Triệu Tiểu Đường trực tiếp từ khu thực phẩm đi xuyên qua khu trung gian, đến thời điểm thanh toán Ngu Thư Hân nhận được điện thoại của Tưởng Ức Nhu hỏi các nàng xong chưa. Ngu Thư Hân đối với Triệu Tiểu Đường làm đôngn tác ra hiệu rồi ra ngoài nghe điện thoại, Triệu Tiểu Đường cúi đầu trả tiền. Khi ra cửa Ngu Thư Hân cùng Tưởng Ức Nhu các nàng đã đứng chờ bên ngoài, hai bên đem số tiền lẻ còn lại đặt ở cùng một chỗ, Tưởng Ức Nhu nói: "Thật đáng thương."
Triệu Thanh Thanh bị trêu chọc cười vỗ bả vai nàng, bốn người lại lên xe.
Đến giữa sườn núi thì mấy người đi câu cá còn chưa có trở lại, Lâm Diêpn cùng các nhân viên khác đi tới phòng giải khát. Tưởng Ức Nhu các nàng vừa lại mua một chút đồ dùng câu cá tốt hơn, Triệu Thanh Thanh nói: "Tôi đi đưa cho bọn họ."
Tưởng Ức Nhu cũng đi theo khu cắm trại chỉ còn dư lại Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường cái, Lâm Mộc bọn họ còn ngồi ở trong lán ngày hôm nay tư liệu ghi hình là làm cơm tối. Cô và nàng bên này tạm thời xem như là kết thúc, Ngu Thư Hân nghĩ tới đây từ trong lều đối với Triệu Tiểu Đường vẫy tay, Triệu Tiểu Đường ngẩng đầu: "Câu cá đi?"
Ngu Thư Hân gật đầu: "Chúng ta cũng đi xem xem."
Ngược lại nhàn ngồi ở chỗ này cũng không có chuyện gì, đi xem xem các khách mời khác có hay không có nhu cầu gì hỗ trợ. Triệu Tiểu Đường không có dị nghị đi theo phía sau Ngu Thư Hân .
Trên ngọn núi này đủ loại cây, bốn phía xanh um tùm trong không khí còn phảng phất hương hoa không biết tên cùng mùi thơm thảo dược. Ngu Thư Hân đi không nhanh nguyên bản cùng ở sau lưng nàng Triệu Tiểu Đường đi mau hai bước đi tới bên cạnh người. Ngu Thư Hân nghiêng đầu trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt, Triệu Tiểu Đường cảm nhận trái tim khẽ nhúc nhích, cô đưa tay kéo lấy tay phải của nàng. Thư Hân không có tránh thoát khỏi, hai người mười ngón tương quấn cô nói: "Đi bên cạnh nhìn?"
"Cái nào.... " Lời còn không hỏi ra đến liền bị Triệu Tiểu Đường lôi hướng đi một bên khác, có một mỏm đá lớn. Triệu Tiểu Đường đi tới trước sau đó đưa tay ra kéo tay Thư Hân đưa nàng kéo lên. Ngu Thư Hân đứng một bên sườn núi nhìn xuống có thể mơ hồ nhìn thấy phong cảnh bên dưới ngọn núi có nhà cùng mọi người bị thu nhỏ lại, Tiểu Đường hỏi: "Nơi này phong cảnh thế nào?"
"Rất tốt." Ngu Thư Hân đứng ở phía trên có loại cảm giác tầm mắt bao quát non sông, nàng híp mắt: "Đường lúc nào phát hiện ra?"
"Thời điểm em đang câu cá ." Tiểu Đường nhân lúc Thư Hân ngồi câu đi nhặt cành vây khô phát hiện ra nơi này, cảm thấy phong cảnh không tệ. Ngu Thư Hân khẽ gật đầu, Tiểu Đường đỡ nàng ngồi ở sườn núi bên cạnh chính mình ngồi dựa vào bên người nàng.
Nhẹ như mây gió ánh mặt trời vừa vặn, khí trời thích hợp Ngu Thư Hân hưởng thụ loại cảm giác thư thái lúc lúc rảnh rỗi này, nàng hơi híp mắt lại mặc cho gió từ bên cạnh thổi qua gò má mang theo hơi ấm. Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn nàng giữ yên lặng nghiêng mặt biểu cảm ẩn chứa sự vui vẻ, cô kéo tay Thư Hân qua trong sự ngỡ ngàng của nàng đặt một hộp chocolate vào lòng bàn tay Thư Hân.
"Đường nơi nào lấy được thứ này?"
Triệu Tiểu Đường thẳng thắn thừa nhận nói: "Vừa mua."
Vừa mua? Lúc chị ấy đi trả tiền mua? Nhưng các nàng những cái kia đều là tiền công! Ngu Thư Hân bừng tỉnh hiểu được, nàng liền nói với Tiểu Đường làm sao có khả năng sẽ nguyện ý đảm đương vai trò người đại diện tài vụ quyền to trách nhiệm lớn này hóa ra là như vậy. Ngu Thư Hân quơ quơ chocolate trên tay: "Cũng là bởi vì cái này?"
Triệu Tiểu Đường gương mặt trắng nõn hai gò má có chút ửng đỏ, cô gật đầu: "Ừm."
Ngu Thư Hân mím môi cười: "Nếu như bị mọi người biết Đường biển thủ công quỹ vụиɠ ŧяộʍ dùng tiền nhất định phải trừng phạt Đường!"
"Không sao." Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn Thư Hân: "Vì em tôi chấp nhận tiếp thu bất kỳ trừng phạt nào."
Cô liền dịch tới sát bên Thư Hân ngồi, đang khi nói chuyện khi quay đầu lại hai người mặt đối mặt, hô hấp quấn quýt lấy nhau. Triệu Tiểu Đường hàng lông mi gần ngay trước mắt, không lạnh không nóng khí tức chiếu vào lỗ chân lông trên gương mặt Thư Hân chầm chậm từng trận run rẩy. Nhịp tim Thư Hân đột nhiên đập tăng nhanh, nắm lấy chocolate trong tay dùng sức, túi chocolate phát ra tiếng xoạt xoạt. Ngu Thư Hân thanh tỉnh, nàng quay mặt đi ngại ngùng một đứng lên đối mặt Tiểu Đường, vài giây sau khi mới cúi đầu hỏi: "Có người nào nói Đường nói chuyện rất làm người ta ghét không?"
Triệu Tiểu Đường ngẩng đầu nhẹ nhàng chớp mắt, trong thần sắc có chút mộng mị cùng bình thường dáng vẻ khôn khéo rất khác biệt. Loại biểu cảm này tương phản quá mạnh khiến Thư Hân tâm loạn như ma, bên tai nghe được Tiểu Đường trả lời mình: "Không có."
Không có hay vẫn là không hề có ai dám nói, nếu nhìn lại mấy câu kia của Tiểu Đường Thư Hân thật sự không muốn cùng cô nói chuyện vì nàng sợ mình không chống đỡ được. Triệu Tiểu Đường thấy Thư Hân muốn đi liền đưa tay kéo tay nàng lại hô: "Thư Hân, em chán ghét lời tôi nói?"
Âm thanh mang theo sự mềm mại cùng mê hoặc, Ngu Thư Hân cắn răng một cái quay đầu hướng Triệu Tiểu Đường bất đắc dĩ nói: "Đúng, em chán ghét."
Nàng nói xong hạ thấp người hai tay nâng gò má của cô, nhìn chằm chằm đôi môi kia nói rằng: "Rất đáng ghét, phi thường chán ghét."
Triệu Tiểu Đường ngửa đầu nhấc mắt nhìn, con ngươi đen láy gió đêm từ bên cạnh hai người lướt qua mang thêm chút hương hoa. Ngu Thư Hân giọng nói bỗng nhiên liền mềm mại hạ xuống: "Đặc biệt là cái miệng này, em đặc biệt chán ghét."
Triệu Tiểu Đường nghe nàng nói xong duỗi ra hai tay ôm lấy eo Thư Hân đem nàng kéo vào trong lòng mình. Chân trời dần dần tối lại bốn phía thêm màu mực, Ngu Thư Hân ngồi ở trên hai chân cô, nàng hai tay như cũ nâng gò má Tiểu Đường, túi chocolate dán vào một bên mặt của Tiểu Đường giọng nàng trở nên khàn khàn nói: "Triệu Tiểu Đường, em hiện tại muốn dùng thử lễ vật."
Nàng nói xong cúi đầu kề sát ở gò má Tiểu Đường hôn xuống.
Cánh môi mềm mại kề sát ở trên gương mặt cô mang theo mùi thơm đặc biệt của Thư Hân, Triệu Tiểu Đường bị nàng tập kích toàn thân căng thẳng không thể động đậy, vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên Tiểu Đường vẫn chưa từ cái đề tài chán ghét vừa rồi phản ứng lại.
Ngu Thư Hân nhìn thấy bộ dạng này của cô cười ra tiếng, Triệu Tiểu Đường thanh tỉnh người trước mắt cười như một đóa hoa nở rộ khiến cô không nhịn được tiến lên thưởng thức. Ngu Thư Hân thấy vậy giơ ngón tay cái đặt lên môi Tiểu Đường nói: "Đường hiện tại là lễ vật chỉ có thể bị em hưởng dụng không thể chủ động."
Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm quan sát Thư Hân trong lòng bị nàng cào cho ngứa ngáy đến hôn môi một cái cũng không chiếm được. Cô thở dài đem cái ngón tay kia của Thư Hân nắm ở trong lòng bàn tay, Ngu Thư Hân nghe được cô nói: "Vậy làm phiền Ngu tiểu thư lần sau hưởng dụng thâm nhập một chút có được không?"
Được không?
Ngu Thư Hân nghe vậy lòng bàn tay chảy mồ hôi, thân thể dâng lên khô nóng, xương đều muốn mềm nhũn 😊.