*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngu Thư Hân bị Triệu Tiểu Đường nắm tay dẫn ra cửa, đi ra bên ngoài phòng ăn thì mọi người ít nhiều gì bắt đầu có một dáng vẻ thân mật như vừa tân hôn tay trong tay có người khác thì đánh lộn đùa giỡn.
Triệu Hy đi ở hàng đầu tiên đến một chỗ trống trải cô dừng lại xoay người nói: "Được rồi, liền ở chỗ này phát nhiệm vụ đi."
Mọi người đứng lại chờ Triệu Hy nói tiếp : "Cảnh quay thứ hai cũng chính là phân đoạn quan trọng nhất ngày hôm nay, xuất phát đi đến Phượng Hoàng đảo!"
"Phượng Hoàng đảo?"
Triệu Hy gật đầu, Phượng Hoàng đảo không phải một đảo nhỏ mà là một
công viên trò chơi diện tích rất lớn, cũng thuộc trong phạm vi thành phố này. Công viên giải trí cùng khu du lịch nghỉ dưỡng góp phần thúc đẩy thu hút thêm nhiều du khách tới thăm, hai địa điểm này cách nhau nửa giờ ngồi xe. Triệu Hy nói tiếp: "Phía dưới xin mọi người giao ra tất cả đồ vật đáng tiền trên người bao gồm cả điện thoại cá nhân. Nhiệm vụ lần này của mọi người chính là không một xu dính túi rời khỏi khu nghỉ dưỡng xuất phát đến Phượng Hoàng đảo không có phương thức hỗ trợ nhất định phải có mặt ở Phượng Hoàng đảo trước 3 giờ chiều. Đội về đầu tiên sẽ nhận được phần thưởng thần bí, các đội còn lại về sau sẽ coi như thua và phải chịu hình phạt. Tổ chương trình sẽ phát cho mỗi đội một tờ giấy nhiệm vụ cần làm và những gì không được làm trong quá trình tham gia trò chơi. "
Nhân viên công tác nhanh chóng phân phát mỗi đội một trang giấy, Ngu Thư Hân cúi đầu xem quy tắc : không được vay tiền người qua đường, không được lừa bịp, không được vận dụng danh tiếng của nghệ sĩ. . . Những điều không cho phép in dài nửa trang giấy hầu như mấy cái này khiến Ngu Thư Hân bỏ đi tất cả các phương thức kiếm tiền mà nàng mới nghĩ đến. Ngu Thư Hân cau mày nhìn thấy lộ trình và chi tiết bảng vé, từ nơi này đến Phượng Hoàng đảo ngồi xe buýt cần 2 tệ, hai người chính là 4 tệ, cái này thì dễ dàng thế nhưng dường như cái khó chính là làm sao tiến vào cổng Phượng Hoàng đảo. Hai người vé vào cửa mất 980 tệ, nói cách khác bắt đầu từ bây giờ đến 3 giờ chiều hai người nhất định phải kiếm được chừng 1000 tệ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
1000 tệ không phải là con số nhỏ càng khó kiếm hơn đừng nói là nghệ sĩ ngay cả một người bình thường ở nơi này đi làm một ngày chưa chắc nổi 1000 tệ. Trong tay hai người không có nổi 1 tệ thì kiếm tiền bằng cách nào quá khó khăn đi.
Tất cả mọi người cúi đầu xì xào bàn tán, suy nghĩ kỹ mấy cái chủ ý đều bị phủ quyết.
"Đều xem xong chưa?" Triệu Hy nói rằng: "Mọi người đều không có ý kiến chớ?"
Triệu Thanh Thanh giơ tay: "Điện thoại thật sự bị tịch thu sao?"
Triệu Hy gật đầu cười: "Thật sự."
Mọi người một đám kêu rên, Ngu Thư Hân cũng giao di động ra trợ lý cầm lấy điện thoại của mọi người đưa tới cất vào trong túi xách, Triệu Hy lại nói: "Không nhiều lời nữa, xuất phát!"
Ngu Thư Hân đi theo bên người mọi người đi ra trước đại sảnh khu nghỉ dưỡng, 10 người đứng trước cửa lớn dáng vẻ cô độc bất lực. Tiền Thành đến bên cạnh một cái cột đá của khu nghỉ dưỡng bộ dạng tuyệt vọng nói: "Ai đó đến dẫn tôi đi đi, tôi không muốn nỗ lực."
Hạ Vân một cước đá hắn: "Đến đến đến bán cậu nha chắc không nổi 1800 tệ miễn cưỡng bán được 980 tệ đi, ai mua về có thể. . ."
Tiền Thành nới lỏng cột đá ra đứng trước mặt Hạ Vân: "Cậu còn có lương tâm hay không, hai ta tốt xấu gì cũng mới vừa kết hôn đây!"
Hạ Vân quay đầu ngoáy ngoáy lỗ tai: "Là cậu không nghe lời tôi nói trước chứ."
Hai người đều là soái ca tuấn tú đứng chung một chỗ rất xứng đôi bởi vậy vừa đi cạnh nhau nhìn rất có cảm giác đưa tình giữa hai người. Triệu Hy nghe hai người cãi vã quay đầu cùng đạo diễn nói một đoạn này nên xử lý như thế nào, bầu không khí hòa hợp.
Mọi người ở cửa nói chuyện phiếm vài câu sau đó đi xung quanh dù sao mới có hơn 9 giờ, trước 3 giờ chiều mới cần có mặt ở Phượng Hoàng đảo cũng là còn khoảng 6 tiếng. Trong vòng 6 tiếng dùng tay không kiếm ra 1000 tệ, Ngu Thư Hân cảm thấy đây không phải là chuyện dễ dàng nàng quay đầu nhìn bên người, Triệu Tiểu Đường nhìn nàng cũng im lặng một bên suy nghĩ cần làm gì.
"Bằng không chúng ta đi xin làm công việc bán thời vụ đi ?" Ngu Thư Hân đề nghị, hiện tại có công việc trả công theo giờ, chỉ là Triệu Tiểu Đường không đồng ý với ý kiến của nàng cô phản bác: "Vừa tốn thời gian vừa kiếm ít tiền."
Ngu Thư Hân gật đầu, xác thực công việc này tiền lương không cao nàng cắn môi.
Triệu Tiểu Đường đi ra ngoài vài bước sau đó quay đầu nhìn chung quanh, ở đây là khu du lịch bên cạnh có hai cái siêu thị nhưng tổ chương trình đã bao chọn nơi này cho nên không có vị khách lạ nào hết, có một siêu thị còn chưa mở cửa nếu muốn ở chung quanh đây kiếm tiền chả khác gì nằm mơ giữa ban ngày, Triệu Tiểu Đường ở trong lòng bỏ đi giả thiết này.
Ngoại trừ nơi này, ven đường thật giống như cũng không có đặc biệt gì đôi mi thanh tú của cô khẽ chớp lên.
Triệu Thanh Thanh cùng Hàn Tiếu Đông là đội đầu tiên rời đi, bọn họ tựa hồ nghĩ ra được sáng kiến hay nên cùng mọi người chào hỏi sau đó liền rời đi. Tiếp theo là Tưởng Ức Nhu cùng Thành Diệc Dung cũng rời khỏi đám người chỉ còn dư lại đúng ba đội, Hứa Giai Kỳ đi tới hỏi Ngu Thư Hân : "Thư Hân có muốn hay không cùng nhau hợp tác?"
"Hợp tác?" Ngu Thư Hân mở to hai mắt: "Hai người có phương pháp gì tốt sao?"
Tuyết Nhi nhún vai: "Còn đang suy nghĩ."
"Hân Hân." Triệu Tiểu Đường đối với nàng nói: "Chúng ta cũng đi thôi."
Ngu Thư Hân quay đầu: "Triệu tổng, Hứa biên kịch hỏi có thể hay không cùng nhau hợp tác."
"Vẫn là không được." Triệu Tiểu Đường trước sau ở trong ấn tượng của mọi người chính là một người nghiêm túc đầy kinh nghiệm dù cho trước đó cô đã cùng Ngu Thư Hân có buổi hẹn hò riêng biểu cảm gương mặt rất ôn nhu nhưng không xóa đi được ấn tượng của mọi người đối với cô là người lạnh lùng, cô nói: "Chúng ta đơn độc đi thôi, không muốn ảnh hưởng đến tiến độ của Hứa tiểu thư cùng Tuyết tiểu thư."
Tiểu Đường nói xong cúi đầu nắm tay Thư Hân lôi kéo nàng đi ra ngoài, anh quay phim sau đó liền đi theo hai người.
Vào ngày xuân nhiệt độ dần ấm lên đặc biệt là tới gần giữa buổi trưa sẽ càng nóng hơn một chút. Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường đi dọc theo đường cái đi ước chừng nửa giờ, trên người hai người đổ mồ hôi hột dù là như vậy Triệu Tiểu Đường cũng không có nới lỏng bàn tay Ngu Thư Hân ra. Hai người lòng bàn tay dính chặt lấy nhau, Ngu Thư Hân giật giật cổ tay không có tránh thoát khỏi nàng nghiêng đầu nhìn Triệu Tiểu Đường thấy góc nghiêng gương mặt cô làn da trắng nõn trở nên ửng hồng bởi nắng nóng, Thư Hân nói: "Có muốn nghỉ ngơi vài phút hay không ?"
"Kiên trì đi một đoạn nữa phía trước là có thể nghỉ ngơi." Triệu Tiểu Đường đối với Ngu Thư Hân nói: "Có phải là quá nóng?"
Cô đưa tầm mắt nhìn nàng, chính cái ánh mắt này dù Ngu Thư Hân cảm thấy không nóng cũng trở thành cực nóng, nàng ho nhẹ: "Có chút."
"Sắp đến rồi." Triệu Tiểu Đường nói xong chỉ vào phía trước.
Ngu Thư Hân nhìn sang là quảng trường, người đến người đi không ngớt cô nói: "Đợi lát nữa đi vào trong em tìm một chỗ nghỉ ngơi trước."
"Vậy còn Đường?"
Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn nàng, dương môi cười: "Tôi đi kiếm tiền."
Gương mặt cô hiếm khi thấy ung dung thích ý như vậy, không có băng lãnh nghiêm túc thận trọng. Có vài sợi tóc rối dán vào gò má Triệu Tiểu Đường dùng tay vén gọn ra sau tai, Thư Hân nói rằng: "Cùng nhau nghĩ biện pháp kiếm tiền đi, em cũng không thể lười biếng."
Triệu Tiểu Đường nghe nàng nói như thế liền cười khẽ cưng chiều: "Không sao, tôi cho phép em lười biếng."
Ngu Thư Hân quay đầu nhìn thấy cô như vậy nghiêng mặt cười nhạt thầm lườm cô một cái không lên tiếng.
Hai người cùng nhau tiến vào quảng trường, đầu mùa xuân vốn là thời gian du ngoạn tốt nhất, người tới rất nhiều. Ngu Thư Hân vừa tới quảng trường liền bị nhận ra không ít người lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh, còn có 2-3 bạn học sinh cấp 3 tập hợp lại đây có chút ngại ngùng nói: "Thư Hân, bọn em có thể cùng chị chụp ảnh chung một tấm sao?"
Nhân viên chương trình chưa kịp lên tiếng ngăn cản, Ngu Thư Hân đã ra hiệu bằng ánh mắt với người tổ chương trình rồi hướng về mấy bạn nhỏ gật đầu cười: "Có thể."
Triệu Tiểu Đường đứng ở bên ngoài cho các nàng chụp ảnh, mấy người sau muốn đến chụp ảnh chung đều bị tổ chương trình ngăn lại. Mọi người không thể làm gì khác hơn là nhìn theo Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường rời đi, hai người đi vào trong Triệu Tiểu Đường nhìn thấy sau một thân cây có hàng ghế ngồi nghỉ cô đối với Thư Hân nói: " Em trước tiên đi qua bên đó ngồi nghỉ ngơi, tôi đi gần đây nhìn thử xem được chứ ?"
Ngu Thư Hân làm sao có khả năng nghỉ ngơi, nàng lắc đầu: "Cùng đi."
Đến cùng là đang thu hình cho chương trình Ngu Thư Hân làm sao có khả năng một mình nghỉ ngơi để Triệu Tiểu Đường một người kiếm tiền, này nếu như lộ ra ngoài đến trước mặt khán giả nói không chừng không mắng chết nàng mới là lạ. Triệu Tiểu Đường nghĩ tới đây đành gật đầu: "Cùng nhau đi."
Sau đó hai người dọc theo con đường đá viên đi dạo nửa vòng, tại một quầy hàng rong bên đường hai người đυ.ng phải Hàn Tiếu Đông cùng Triệu Thanh Thanh. Ngu Thư Hân nhìn sang, Hàn Tiếu Đông đang dạy người khác vẽ tranh bên cạnh rất nhiều người vây quanh xem nàng nhìn có chút hâm mộ. Người có tài nghệ quả nhiên đến chỗ nào đều không lo chết đói, Triệu Tiểu Đường nghe được lời nàng nói nhỏ bèn cười: "Không cần hâm mộ, chúng ta cũng có tài nghệ riêng."
Ngu Thư Hân nhìn cô: "Cái nào ah?"
Triệu Tiểu Đường lôi kéo nàng hướng về quầy bán hàng rong nói: "Dùng trí thông minh kinh nghiệm thực tiễn để kiếm tiền ."
Ngu Thư Hân vẫn chưa lý giải lời của cô là có ý gì liền nhìn thấy Triệu Tiểu Đường đã tiến lên trước cùng lão bản giao thiệp. Lão bản chừng 40 tuổi người trung niên đầu trọc, vừa vặn đang đeo kính xem báo, Triệu Tiểu Đường đứng ở trước mặt hắn ta tự giới thiệu mình: "Lão bản chào ngài, tôi họ Triệu, chúng tôi muốn cùng ngài đàm luận chuyện làm ăn có thể không?"
Triệu Tiểu Đường nhìn về phía lão bản ngữ khí không nhanh không chậm bình tĩnh thong dong, Ngu Thư Hân vẫn là đầu tiên nhìn thấy cô cùng người khác 'Đàm phán', cùng nàng tưởng tượng gần giống, không có lời thừa thãi trực tiếp đi vào vấn đề chính. Một dáng vẻ nắm chắc phần thắng, Ngu Thư Hân biết Triệu Tiểu Đường xưa nay đều không thiếu sự tự tin ngược lại cô không chỉ có tự tin mà còn có sự kiêu ngạo bởi vì Triệu Tiểu Đường có đầy đủ tố chất của một tư bản. Nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, ánh mặt trời tùy ý rơi vào trên người Triệu Tiểu Đường cùng ngũ quan sắ nét của cô phát ra ánh hào quang có chút chói mắt.
Triệu Tiểu Đường vừa mở miệng nói camera liền hướng lại đây, lão bản tuy rằng không quen biết Triệu Tiểu Đường thế nhưng hắn nhận ra Ngu Thư Hân, hắn cười nói: "Các người muốn nói chuyện làm ăn như thế nào?"
Triệu Tiểu Đường nói: "Chúng tôi muốn giúp ngài bán đồ ăn."
Lão bản vừa nghe xong liền sửng sốt tiện đà cười: "Bán đồ ăn?"
Triệu Tiểu Đường quay đầu quan sát Ngu Thư Hân cười nói: "Không biết lão bản có đồng ý hay không?"
Lão bản rất có hứng thú thả tờ báo xuống hắn đẩy gọng kính một cái: "Các người muốn bán cái gì?"
Triệu Tiểu Đường vòng quanh xe hàng nhỏ đi một lần: "Sữa bò, hoa quả, nếu như có thể phiền phức lấy cho tôi một ít đá lạnh."
"Tiền lãi chia 50 : 50, ngài cảm thấy làm sao?"
Ngu Thư Hân nghe được cô nói như vậy một ý nghĩ chợt lóe lên, nàng đi tới bên cạnh Tiểu Đường nói: "Chị muốn bán salad trái cây?"
Đúng là cái ý tưởng không tồi, chung quanh đây lượng khách đi lại rất lớn lại gần trưa khẳng định rất nóng. Đem so sánh với các loại đồ ăn khác vẫn là những thứ này được hoan nghênh hơn, Triệu Tiểu Đường gật gù những thứ này khá là được hoan nghênh không sai quan trọng nhất chính là Ngu Thư Hân là người làm mấy thứ này thành salad trái cây. Tổ chương trình chỉ nói không được dùng danh tiếng nghệ sĩ chứ không có nói không cho nghệ sĩ làm những việc này, lão bản nhìn chằm chằm hai người xem một hồi mới hỏi: "Vạn nhất bán lỗ vốn thì sao?"
Triệu Tiểu Đường rất thản nhiên: "Tôi xưa nay không làm ăn mua bán lỗ vốn."
Lão bản nghe vậy suy nghĩ mấy phút gật đầu: "Được, tôi đồng ý."
Dù cho có lỗ vốn thì một nghệ sĩ như Ngu Thư Hân đến xe hàng của ông ta làm việc cũng đủ mang lại độ hot không hề nhỏ có kẻ ngu si mới đem người như vậy đẩy ra bên ngoài. Ngu Thư Hân nhìn về phía Triệu Tiểu Đường mím môi cười: "Thành công."
Tuy rằng còn chưa bắt đầu sơ chế cũng chưa bắt đầu bán thế nhưng nàng liền tin tưởng Triệu Tiểu Đường nhất định sẽ thành công.
Triệu Tiểu Đường lôi kéo nàng đi vào trong xe bán hàng nhỏ, hai người cầm rất nhiều cốc nhựa đựng nước để sẵn bên cạnh. Ngu Thư Hân chọn vài loại hoa quả, nàng đối chuyện nấu nướng vô cùng tin tưởng, làm salad hoa quả lại càng tự tin. Triệu Tiểu Đường đi ra sau trong tủ lạnh lấy ra rất nhiều đá bỏ ra ngoài đập nhỏ, hai người tốc độ tay rất nhanh, nửa giờ sau sản phẩm mới liền ra lò là hai mươi hộp, hoa quả có 5 - 6 loại, thanh long màu sắc đỏ tươi phối hợp sữa chua màu trắng màu sắc xinh đẹp hòa quyện vào nhau bắt mắt, bên trong còn bỏ thêm một chút đá bào, nhìn cái liền thấy mát mẻ. Ngu Thư Hân để lão bản đem mấy hộp mang ra bày trên một bàn, phía dưới khăn trải bàn màu đỏ còn thêm một bảng giá kèm nhãn hiệu.
Từ khi ha người các nàng bắt đầu chế biến hoa quả thì cũng đã có một nhóm người vây quanh xem, chờ hai người làm xong dán nhãn hiệu lên hộp cùng giá tiền liền lập tức tranh nhau mua hết sạch. Chung quanh đây còn có người vây quanh xem Hàn Tiếu Đông vẽ tranh, bọn họ nghe đến động tĩnh bên này xe bán hàng nhỏ bèn dồn dập đi tới nhìn thử. Thấy salad hoa quả tươi ngon bổ mắt không nhịn được người người mua theo một hộp rời đi, Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường phụ trách làm, lão bản phụ trách lấy tiền, hắn vừa thu tiền mặt mày hớn hở.
Đến giữa buổi trưa khí trời càng nóng chuyện làm ăn càng tốt hơn, Ngu Thư Hân làm mấy hộp dùng khay bưng đưa đi cho nhân vân quay phim, mấy nhân viên đều có mấy phần thụ sủng nhược kinh, đặc biệt là Lâm Diệp. Cậu ta hắn lần này phụ trách cùng quay với Ngu Thư Hân, theo dõi từ đầu đến cuối hai người kiếm tiền rất lợi hại bây giờ nhận được hộp trái cây mát lạnh ăn giữa trưa nóng cảm động muốn khóc rồi. Lâm Diệp hóa thân thành nhân viên nhỏ trưng cầu ý kiến của hai người hỏi xem cô và nàng có cần cậu ta hỗ trợ không? Triệu Tiểu Đường chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta nói một câu từ chối, Lâm Diệp ỉu xìu thu tay về đứng sang một góc.
Nhóm Ngu Thư Hân bên này là đội đầu tiên kiếm đủ tiền còn lời ra một ít, 12 giờ trưa Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân rời khỏi xe bán hàng rong hai người chia ra một khoản để tí nữa đi bên ngoài quảng trường kiếm quán ăn. Triệu Tiểu Đường nói: "Buổi trưa muốn ăn cái gì?"
Ngu Thư Hân vừa nãy đói bụng thì đã ăn qua hoa quả, còn uống hai chén sữa bò hiện tại cũng không có đói bụng, nàng đối với Triệu Tiểu Đường nói: "Tùy tiện ăn chút gì cũng được ?"
Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu: Em không đói bụng?"
Ngu Thư Hân bị cô nhìn ra gật đầu: "Không phải rất đói."
"Vậy chúng ta trước tiên đi đến Phượng Hoàng đảo."
Ngu Thư Hân nhíu mày: "Đường không ăn sao?"
Vừa nãy công việc kiếm tiền phần quan trọng hầu như đều là Triệu Tiểu Đường làm một khắc đều không có nhàn nhã cho nên nàng mới rảnh rỗi ăn trái cây uống sữa tươi mới không đói bụng. Triệu Tiểu Đường mới phải là người nên đói bụng, Ngu Thư Hân đưa mắt nhìn cô, Tiểu Đường nói: "Chúng ta đi đến đó trước rồi ăn sau."
Ngu Thư Hân đáp: "Cũng không cần gấp gáp như vậy."
Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu: "Tôi cũng không phải rất đói."
Ngu Thư Hân nghe vậy cũng không biết nói cái gì nữa, hai người ra ngoài lên xe taxi đến Phượng Hoàng đảo. Đến nơi Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân xuống xe mua phiếu xong liền tiếp nhận điện thoại của tổ chương trình trả lại. Lâm Diệp còn nói cho bọn họ biết 3 giờ tập hợp sẽ gọi điện cho hai người hiện tại là thời gian tự do bận rộn nửa ngày rốt cục được nghỉ ngơi. Ngu Thư Hân đều không muốn di chuyển, nàng cùng Triệu Tiểu Đường đi vào trong vài bước nói rằng: "Triệu tổng, chị đi ăn cơm đi em tùy tiện tìm một chỗ ngồi nghỉ."
Triệu Tiểu Đường quay đầu: "Em không ăn sao?"
Ngu Thư Hân xua tay: "Em qua bên kia nghỉ ngơi, chị đi ăn đi."
Triệu Tiểu Đường nhìn nàng hướng về một bên trong mái vòng đi đến, có rất nhiều bàn tròn nhỏ xếp ở đây có không ít người lớn tuổi vừa vặn đang chơi cờ đánh bài. Ngu Thư Hân tìm một chỗ kín đáo ít người ngồi xuống, sau khi ngồi xuống Thư Hân lấy điện thoại ra chơi Triệu Tiểu Đường xem nàng vài lần sau đó mới xoay người rời đi. Một lúc sau Tiểu Đường quay lại trên tay cô mang theo không ít đồ ăn vặt đi tới.
Ngu Thư Hân vừa vặn nằm nhoài trên cái bàn tròn chơi di động, đối diện có người ngồi xuống nàng giương mắt xem là ai. Triệu Tiểu Đường đem túi đồ đóng gói đặt ở trên cái bàn tròn: "Ăn một ít đi, tôi còn mua trà sữa cho em."
Là xiên thịt nướng, Ngu Thư Hân ngửi thấy được mùi vị liền biết rồi, nàng để điện thoại xuống thấy Tiểu Đường mở túi đóng gói ra bên trong quả nhiên là một túi xiên thịt nướng thật tốt vì đây là món Thư Hân thích. Nàng nhíu mày nói: "Làm sao Đường biết. . ."
"Làm sao biết em yêu thích món này sao?" Triệu Tiểu Đường cầm lấy ống mυ"ŧ bóc túi bên ngoài như có như không đáp lại câu hỏi của nàng: "Chúng ta hiện tại là quan hệ kết hôn biết em yêu thích thứ gì không phải là nên sao?"
Ngu Thư Hân nghe được câu này trong chốc lát trầm mặc, thật sự ngày trước mới kết hôn mấy tháng liền nàng đều không thấy được bóng dáng cô chớ nói chi là làm cho Tiểu Đường biết khẩu vị của mình, hiện tại hai người đóng giả kết hôn Triệu Tiểu Đường cư nhiên lại biết.
Tâm tình nàng thấy rất phức tạp.
"Ăn một xiên?" Kỷ Vân Hân đem xiên thịt nướng đặt ở trước mặt Ngu Thư Hân còn giúp nàng đem trà sữa cắm ống hút cuối cùng cô ngồi ở bên cạnh ăn tiện tay phục vụ nàng.
Triệu Tiểu Đường xưa nay chưa từng ăn xiên thịt nướng than ngoài vỉa hè như vậy, chí ít Ngu Thư Hân xưa nay không nhìn thấy cô ăn qua cái này chỉ có trong tưởng tượng mà thôi. Thư Hân liền cảm thấy tình huống này cùng với địa vị của Triệu Tiểu Đường rất không cân xứng.
Ngu Thư Hân không ăn, nàng liền như thế bình tĩnh nhìn cô ánh mắt trong suốt. Triệu Tiểu Đường ăn xong một xiên thịt nướng uống hai ngụm trà sữa, giương mắt xem Ngu Thư Hân hỏi: "Làm sao vậy?"
Ngu Thư Hân đôi môi đỏ khẽ mở: "Ăn ngon không?"
Triệu Tiểu Đường uống xong trà sữa thả ở bên cạnh đối với nàng nói: "Ăn cũng ngon so với tưởng tượng của tôi càng ăn ngon hơn."
"Là tôi phát hiện quá muộn, bỏ qua những mỹ thực này."
Ngu Thư Hân quay đầu: "Cũng không tính mỹ thực, chờ Đường ăn qua hai lần sẽ chán."
Triệu Tiểu Đường trên tay nắm lấy xiên thịt : "Nếu như sẽ không chán đâu?"
Nếu như sẽ không chán đâu?
Một câu đơn giản hỏi ngược lại, Ngu Thư Hân đáy lòng nhấc lên gợn sóng nhỏ bé, nàng nắm chặt điện thoại không có trả lời cô. Điện thoại đột ngột vang lên âm thạnh, là Tuyết Nhi điện thoại hỏi nàng ở đâu, có phải là đã đi vào bên trong. Ngu Thư Hân trả lời cô ấy nàng ở bên ngoài cửa chỗ mái vòm bên này, nàng còn nói sẽ chờ hai người kia lại đây, Tuyết Nhi nhìn thấy Thư Hân liền hô: "Thư Hân."
Hứa Giai Kỳ cũng đi theo phía sau Ngu Thư Hân bốn người chạm mặt sau đó Tuyết Nhi liền nói : "Tôi còn cho là hai chúng tôi nhanh nhất đây, không nghĩ tới các cô so với chúng tôi còn nhanh hơn làm sao kiếm được tiền nhanh như vậy a?"
Ngu Thư Hân cười: "Làm lao động tay chân, các cô thì sao?"
Tuyết Nhi chỉ vào Hứa Giai Kỳ: "Người có nghề."
Sau đó cô ấy ngồi xuống ghế nhìn thức ăn trên bàn: "Hai người vẫn đúng là biết hưởng thụ."
Ngu Thư Hân cúi đầu: "Hai người ăn chưa?"
"Không có, kiếm được tiền liền chạy thẳng tới đây cơm cũng không kịp ăn." Tuyết Nhi nói xong nhìn về phía Ngu Thư Hân : "Ai biết các cô lại là người tới trước."
Hứa Giai Kỳ đối với hai người các nàng vui vẻ nói: "Tôi đi mua cơm, Triệu tổng, Thư Hân, cần tôi mua giúp hai người một phần sao?"
Triệu Tiểu Đường lắc đầu: "Không cần."
Ngu Thư Hân cũng cười cười khéo léo từ chối, Hứa Giai Kỳ một mình đi mua bữa trưa, Tuyết Nhi ngồi ở trên ghế đá nói rằng: "Thư Hân bộ phim cô định tham gia đã định diễn viên xong rồi sao?"
Bộ phim Ngu Thư Hân định quay chính là tác phẩm【 Phản quang 】của Trương đạo diễn, thế nhưng hiện nay còn chưa có thử vai. Ngu Thư Hân đối với cô vui vẻ nói: "Vẫn chưa định, làm sao?"
Tuyết Nhi dùng ngón tay ngoắc ngoắc mái tóc: "Không có, khi nào đến ngày thử vai có thể hay không nói cho tôi một tiếng."
Ngu Thư Hân có chút ngoài ý muốn: "Cô muốn làm gì?"
"Không làm gì." Tuyết Nhi đàng hoàng trịnh trọng nói xong thấy Ngu Thư Hân còn nhìn mình cô nhún vai: "Muốn thử một cái vai phụ."
Ngu Thư Hân kinh ngạc: "Cô?"
Thị hậu lại đây cho nàng biết cô ấy muốn diễn vai phụ? Cô ấy đang tính chơi lớn à? Ngu Thư Hân lắc đầu: "Cô điên rồi sao?"
"Thật giống nhau." Tuyết Nhi nói: "Quản lý của tôi cũng nói với tôi như vậy."
"Chỉ là tôi cũng chỉ là muốn đánh cược một lần cuối cùng."
"Cô nói đúng, có thể đau liền sẽ buông xuống được, tôi hiện tại còn chưa đủ đau đi."
Chờ cô ấy một lần cuối cùng thử nghiệm mới có thể thật sự hết hy vọng, Ngu Thư Hân mở miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì hai người tán gẫu hoàn toàn đã quên ở đối diện còn có người ngồi, Triệu Tiểu Đường nghe Tuyết Nhi nói câu kia phút chốc trầm mặc.
Cô ấy nói đúng, có thể đau liền sẽ buông xuống được.
Vì lẽ đó Ngu Thư này mới buông tay cô được là bởi vì em ấy đã quá đau lòng sao?
Triệu Tiểu Đường nghĩ đến tối hôm qua mấy lời của Ngu Thư Hân tuy rằng biết rõ có thể là em ấy đang lừa gạt mình nhưng dù là vậy khi cô nghe được thì vẫn không thể ức chế ngực khó chịu, đau lòng. Dù chỉ là một giả thiết của bản thân cũng có thể làm cho tâm tình cô chập chờn lợi hại như vậy, thế thì Ngu Thư Hân em ấy thì sao ? Lúc trước Thư Hân nhìn thấy cô và Đoàn Tiểu Linh có những scandal giả tạo kia, lại đối diện với sự lạnh nhạt của cô em ấy làm sao vượt qua được ? Đau đến tuyệt vọng là một loại tâm tình ra sao ? Triệu Tiểu Đường không dám nghĩ sâu nhưng đầu óc lại tự động thoát ra từng cái từng cái hình ảnh, đó là hình ảnh Thư Hân còn tại Triệu gia mới vừa mất đi ba mẹ, có mấy lần cô buổi tối học tập đến khuya đi ngang qua phòng của Thư Hân thì liền sẽ thấy bóng người đơn bạc, cô độc lại bất lực ngồi bên cửa sổ. .
Chóp mũi Tiểu Đường có chút chua xót viền mắt nóng rực cô nhếch lông mày lên trước mặt đồ ăn có chút mơ hồ cô chớp mắt hít sâu, sắc mặt khôi phục lại yên lặng.
Hứa Giai Kỳ trở về còn mang theo Triệu Thanh Thanh cùng Hàn Tiếu Đông, bọn họ là đội thứ ba tiến vào Phượng Hoàng đảo. Triệu Thanh Thanh cười híp mắt đi tới đối với Hứa Giai Kỳ nói: "Các cô hẳn là không biết Ngu tỷ cùng Triệu tổng rất lợi hại nha !"
"Ở ngay bên cạnh chúng tôi khách hàng đều kéo qua bên đó hết haha."
Ngu Thư Hân cười phản bác, Triệu Tiểu Đường trước sau không lên tiếng chỉ ngồi ở bên người mọi người, ánh mắt cô liếc nhìn Thư Hân không hề chớp mắt.
Chờ đến lúc mọi người ăn cơm trưa xong đã là 1h 30 phút, mọi người nghỉ ngơi gần đủ rồi đứng dậy đi dạo gần đó. 2 giờ, Tưởng Ức Nhu cùng Thành Diệc Dung đi vào, 3 giờ qua đi, Tiền Thành cùng Hạ Vân mới theo tổ chương trình xuống xe đi vào trong vừa hay là đội cuối cùng đến nơi. Triệu Hy cũng từ trên xe bước xuống, cô hướng mọi người nói: "Ngoại trừ đội về đầu tiên tất cả các đội còn lại đều phải chịu trừng phạt, mọi người chuẩn bị xong chưa?"
Hạ Vân trong lòng run sợ hỏi: "Trò chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao?"
Triệu Hy nhíu mày: "Siêu kíƈɦ ŧɦíƈɦ luôn."
Hạ Vân mặt đều doạ trắng.
Đội đầu tiên tiếp trừng phạt chính là Tuyết Nhi cùng Hứa Giai Kỳ lên thuyền chơi trò vượt long môn.
Hai người được đưa lên trên thác nước cao ngồi vào thuyền cài dây an toàn chắc chắn, phía trên thác nước dòng nước từ từ chảy xuống phía dưới. Thế nhưng độ cao của cái thác này lại hơn ngàn mét, hai bên là mỏm đá nhấp nhô cúi đầu vừa nhìn xuống đều bị hù sợ muốn chết, chiếc thuyền sắt theo đường ray chậm rãi trượt xuống, dòng nước lại chảy chầm chậm khiến trái tim nhỏ cũng muốn chịu đựng gánh nặng đập thình thịch. Đội đầu tiên trải qua cảm giác như vậy trước còn mấy đội khác chưa đến lượt ngồi phía dưới, tuy là chưa đến lượt cũng đã bị dọa sợ khóc không ra nước mắt. Tuyết Nhi cùng Hứa Giai Kỳ mặc thêm một chiếc áo mưa mỏng ngồi ở bên trong thuyền, chờ công nhân viên cho các cô làm kiểm tra dây đai thật an toàn mới đẩy một cái. Tiếng thét chói tai vang lên theo, Ngu Thư Hân đứng ở sau lưng mọi người nhìn màn hình theo dõi tưởng tượng nếu như chính mình tiếp nhận thử thách trừng phạt này.... Nghĩ thôi da đầu đã thấy tê dần rồi !
Sau 20 phút, Tuyết Nhi cùng Hứa Giai Kỳ run chân từ bên thuyền bước xuống, nhân viên chương trình dẫn hai người đi thay quần áo. Tuyết Nhi sau khi xuống tới mặt còn có chút hơi trắng: "Tim đập đều muốn ngừng, quá kích thích."
Hứa Giai Kỳ cũng gật đầu: "Tổ chương trình quá biếи ŧɦái."
Triệu Hy cười: "Được rồi, cho mời đội về thứ ba tiếp nhận trừng phạt!"
Đội thứ ba là Triệu Thanh Thanh, Hàn Tiếu Đông, hai người bọn họ đối với thử thách này rất hứng thú chủ động ngồi lên, ngoại trừ lúc con thuyền trượt chuyển hướng mới thét chói tai còn những lúc khác hai người còn vui vẻ nói giỡn cười đùa. Đội thứ tư là đại nhát gan, Thành Diệc Dung bày đặt mạnh miệng ngồi lên cuối cùng lại dán vào người Tưởng Ức Nhu sợ hãi, còn có bộ dạng oan ức đáng thương. Tưởng Ức Nhu ôm bả vai cậu ta ra vẻ an ủi không sợ tỷ tỷ yêu ngươi. Tình cảnh vừa buồn cười lại khôi hài, cuối cùng là đội của Hạ Vân cùng Tiền Thành, hai người đi về phía trước còn không quên nói móc lẫn nhau. Hạ Vân nói Tiền Thành không biết kiếm tiền, Tiền Thành nói Hạ Vân không biết nghe lời, hai người một bên ồn ào một bên bị đưa lên thuyền buộc thật chắc dây an toàn sau đó Hạ Vân còn đối với Tiền Thành hừ lạnh một tiếng. Tiền Thành cũng tính trẻ con hừ lại, hai người còn chưa nói lời gì đã bị nhân viên khởi động trò chơi. Camera quay gần biểu cảm của hai người họ thời khắc chiếc thuyền trượt xuống dưới trong không trung vang lên tiếng hét vang vọng, dường như muốn đâm thủng màng nhĩ của mọi người!
Vừa nãy hai người còn cãi vã bây giờ ngồi chung một chỗ nắm tay nhau cùng rít gào!
Ngu Thư Hân cảm thấy có chút ồn ào nàng vừa định che lỗ tai lại một đôi tay đã đặt ở hai bên tai nàng, Triệu Tiểu Đường đứng ở sau lưng Ngu Thư Hân cô đưa tay ra bưng kín lỗ tai nàng động tác vừa cẩn thận lại ôn nhu, Ngu Thư Hân ngừng tại chỗ không nhúc nhích.
Chờ tất cả mọi người nhận trừng phạt xong đã hơn 5 giờ, Triệu Hy mang theo mọi người lên xe. Sau khi trở về lúc ăn cơm chiều cô mới lấy ra phần thưởng ngày hôm nay đưa cho Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường, là một bộ mỹ phẩm dưỡng da vừa nhìn chính là hãng tài trợ cho chương. Ngu Thư Hân không phải rất quan tâm, nàng cảm thấy không cần tham dự mấy trò thử thách như kia mới là phần thưởng tốt nhất. Ngày hôm nay chơi khá là mệt mỏi mọi người ăn cơm tối xong liền đi về nghỉ, Ngu Thư Hân bị quản lý Lisa gọi lại cô ấy nói cho nàng biết Trương đạo diễn bên kia yêu cầu thử vai, chị ấy sẽ sắp xếp lịch trình của nàng để qua bên kia thử vai. Ngu Thư Hân cùng Lisa trao đổi thì Tuyết Nhi từ bên người nàng đi qua, Thư Hân muốn nói về chuyện của Tuyết Nhi lại ngập ngừng mấy giây vẫn là không có mở miệng, Lisa nói: "Đi về nghỉ ngơi đi."
Ngu Thư Hân đáp lại xong cùng Triệu Tiểu Đường cùng rời đi.
Hôm nay kết thúc sớm chỉ là trời cũng đã tối Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường đi ở trên đường đá, đèn đường mờ nhạt chiếu lên hai người tạo thành bóng đen trải dài trên mặt đá, cơn gió đêm từ từ thổi qua, Triệu Tiểu Đường hỏi: "Vừa rồi Lisa tìm em nói chuyện gì?"
Ngu Thư Hân quay đầu: "Chị Lisa tìm em nói về bộ phim mới."
Bộ phim mới, Triệu Tiểu Đường nghĩ đến Tuyết Nhi nói những câu kia cô mím môi trầm mặc vài giây, hai người cùng nhau đi tới khu nhà ở Ngu Thư Hân phóng xa tầm mắt liền có thể nhìn thấy cách đó không xa hồ bơi vừa vặn có thứ gì đó phát sáng, tựa hồ tận cùng bên trong một chiếc ghế nằm còn có người. Ngu Thư Hân vừa định nhìn chăm chú nhìn kỹ, bên người Triệu Tiểu Đường lên tiếng nói: "Làm sao vậy ?"
Ngu Thư Hân lắc đầu: "Không có chuyện gì."
Triệu Tiểu Đường nhìn nàng, dưới ánh đèn đường Ngu Thư Hân biểu cảm ôn hòa, vẻ mặt hờ hững, làn gió lạnh thổi khẽ lên mái tóc nàng thêm phần rối loạn. Triệu Tiểu Đường nhìn nàng ánh mắt từ từ mềm dịu, cô nói rằng: "Hân Hân nếu như lại cho em một cơ hội, em vẫn sẽ chọn làm diễn viên sao?"
Ngu Thư Hân nghe vậy thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía hồ bơi, nàng nhìn về gương mặt Triệu Tiểu Đường dưới ánh đèn đường hai mắt cô càng trong trẻo, con ngươi đen như mực cất giấu không hết bí mật. Ngu Thư Hân đối với đôi mắt này đôi lúc trước đó không dám nhìn thẳng hai mắt cô bây giờ nàng đã có thể bình tĩnh nói: "Nếu như lại có một cơ hội, em vẫn sẽ chọn làm diễn viên."
Triệu Tiểu Đường nhìn Ngu Thư Hân nói: "Nếu như lại có cơ hội một lần lựa chọn, tôi hi vọng chính mình có thể làm một bác sĩ."
Bác sĩ?
Ngu Thư Hân nghe được lời thủ thỉ của cô hơi kinh ngạc, nàng không rõ nhìn cô hỏi: "Tại sao?"
Triệu Tiểu Đường đi về phía trước một bước đứng trước mặt Ngu Thư Hân nhẹ giọng nói: "Tôi hi vọng có thể trị hết những tổn thương trong lòng em, sau này em liền không cần đau như vậy nữa."
Ngu Thư Hân sắc mặt hơi biến, hai tay thả lỏng bên người chậm rãi cuộn tròn lại nắm chặt, nàng sợ bị Tiểu Đường nhìn ra dáng vẻ khác thường của mình hai tay chắp ở sau lưng, Tiểu Đường tiếp tục nói: "Hân Hân."
Ngu Thư Hân hai tay đặt ở sau lưng víu chặt, nàng cắn môi âm thanh căng thẳng nói: "Triệu tổng suy nghĩ nhiều rồi, em căn bản không hề có tổn thương gì trong lòng hết, thời gian không còn sớm em đi về phòng nghỉ ngơi."
"Ngủ ngon."
Lắng nghe âm thanh dịu dàng của nàng yết hầu cô khẽ run có chút bất ổn.
Triệu Tiểu Đường gật đầu nhìn bóng lưng Ngu Thư Hân rời đi nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
🥨🥨🥨🥨🥨{ chuyên mục ngoài lề}
Triệu Tiểu Đường : Tôi rất muốn làm bác sĩ.
Ngu Thư Hân : Tại sao?
Triệu Tiểu Đường : Mỗi ngày đều muốn giúp em kiểm tra thân thể từ trong ra ngoài.
Ngu Thư Hân lườm cô : Lưu manh.