Chương 120: Đến A Quốc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày bay tới A quốc Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân có trao đổi trước sẽ tách nhau ra. Nàng theo đoàn phim lên máy bay tới A quốc trước, đoàn phim lần này rất hào phóng thuê hẳn phi cơ riêng để cả đoàn cùng đi. Mọi người trong đoàn thầm đoán hành động chịu chi này của đạo diễn Trương Tố Nhân có lẽ là bởi vì ảnh đế Du Khinh Chu nên mới đãi ngộ cao như vậy. Nhưng trên thực tế chỉ có Tuyết Nhi biết đây là chủ ý của Triệu Tiểu Đường, bởi vì bao nguyên một phi cơ riêng sẽ không thông báo cho bất kỳ fans nào cũng như nhóm fans không thể điều tra lịch bay của nghệ sĩ tính bảo mật vô cùng tốt. Mà lần này quay phim toàn bộ quá trình phải bảo mật tuyệt đối cho nên fans có dò hỏi bộ phim đã quay chưa thì sẽ nhận được thông báo đoàn phim đã bắt đầu được nửa tháng rồi.

Triệu Tiểu Đường đến A quốc ngay sau đó nhưng cô cũng không nhàn rỗi lập tức đến công ty xử lý công việc quan trọng. Tuy rằng bên này có trợ lý Hồ Ba của cô làm việc nhưng dù sao cậu ta thân phận chức vụ nhỏ không thể thay giám đốc công ty kí giấy xác nhận cho nên vẫn giữ lại các tài liệu quan trọng chờ cô tới. Cả hai người qua A quốc đều bận rộn, người ở đoàn phim, người ở công ty tối ngày liên lạc qua chiếc điện thoại nửa tháng may ra gặp nhau được có hai lần.

Đoàn phim chọn một khách sạn cao cấp để trụ ở đây, tuy nhiên các tầng để diễn viên và nhân viên trong đoàn ở không đồng nhất. Bốn diễn viên chính trụ ở tầng cao nhất của khách sạn, những người khác ở tầng 12 mỗi lần đi chung thang máy sẽ tách nhau ra. Thời tiết vào giữa tháng 5 khí trời nóng bức hiếm thấy đoàn phim cho mọi người nghỉ quay một buổi chiều nên sau bữa trưa mọi người đang bàn bạc xem nên tới chỗ nào dạo chơi. Thời gian thấm thoắt thoi đưa mới đó mà đã được nửa tháng, mọi người ngoại trừ việc đóng phim nửa bước đều không được đặt chân ra khỏi khách sạn. Mặc dù hôm nay có thể đi dạo ở ngoài nhưng tuyệt đối không được để người khác nhận ra cho nên mọi người mới đau đầu tìm chỗ chơi an toàn.

"Thư Hân." Mấy nghệ sĩ khác dựa vào người Ngu Thư Hân dáng vẻ rất thân cận : " Cô có muốn cùng chúng tôi đi dạo không ?"

Ngu Thư Hân đối với bên ngoài thành phố A không có hứng thú đặc biệt là đi dạo phố, nàng lắc đầu: "Không muốn, các cô cứ ra ngoài dạo chơi đi."

Mấy nghệ sĩ kia nhìn về phía bụng dưới của Thư Hân có chút ngạc nhiên nói: "Thư Hân, cô mỗi ngày mang đạo cụ không thấy mệt sao?"

Ngu Thư Hân thấy mấy người có biểu cảm ngờ vực nàng cố ý nhấc góc áo lên, hiện tại trời nóng nên tất cả mọi người đều chọn trang phục thoáng mát đơn giản. Khi Thư Hân nhấc góc áo lên vừa vặn để lộ dây cố định của đạo cụ, nàng lắc đầu: "Không nóng, tôi hiện tại một ngày không mang theo liền khó chịu, đều quen rồi."

Mấy nghệ sĩ kia nhìn góc áo của Thư Hân sau đó ngầm hiểu ý, hi hi ha ha vui vẻ cười đùa rồi rời đi.

Chờ mấy người đi rồi Ngu Thư Hân mới thở dài một hơi, Lisa đi vào phòng khách Thư Hân ngẩng đầu lên : "Du lão sư đi rồi ạ?"

"Mới vừa đi." Lisa ấn ấn hai bên thái dương : "Lại có người tới hỏi chuyện cái bụng sao?"

Ngu Thư Hân trước mặt mọi người dễ dàng để lộ ra dáng vẻ của một phụ nữ có thai, lúc đầu mọi người cảm thấy nàng rất chuyên nghiệp đến lúc sau lại hoài nghi. Nhưng rất may là đã bị Lisa cùng Thư Hân dùng kỹ xảo diễn xuất qua mặt, lại có thêm sự trợ lực của Tuyết Nhi nên người trong đoàn phim mới thôi nghi ngờ. Ngu Thư Hân gật đầu coi như câu trả lời, bé con ngày một lớn bụng cũng không giấu được nữa, đóng phim trời nắng chỉ đành để con chịu ủy khuất về phòng là vội vã bỏ đạo cụ ra.

"Buổi chiều không cần quay phim, em có muốn trở về phòng không?" Lisa vừa nói vừa cầm túi của Thư Hân lên, buổi chiều Du Khinh Chu có lịch tham dự lễ trao giải toàn cầu. Bởi vì lễ trao giải này so với các lễ trao giải trong nước danh giá hơn nên Du Khinh Chu không muốn vắng mặt, trực tiếp xin nghỉ bay qua đó mà đoàn phim bên này bởi vì bận rộn nửa tháng chưa có ngày nghỉ nên đạo diễn Trương Tố Nhân lúc này mới cho mọi người nghỉ giải lao.

Ngu Thư Hân gật đầu: "Trở về phòng thôi."

Nàng đứng dậy đi theo phía sau Lisa, trước mặt có một biên kịch đi tới, anh ta nhìn thấy Ngu Thư Hân chuẩn bị rời đi vội ngăn lại: "Ngu Thư Hân ."

Ngu Thư Hân đứng tại chỗ: "Lộ biên kịch có việc sao?"

"Mới vừa cùng Trương đạo diễn đem mặt mấy phân cảnh sau làm điều chỉnh lại, cô xem lúc nào thuận tiện tôi cùng cô trao đổi rõ hơn." Lộ Dần dáng người thanh tú trên mặt mang theo nụ cười nhạt, cả người toát lên sự nho nhã của một nhà văn. Ngu Thư Hân trao đổi với Lisa qua ánh mắt: "Thư Hân buổi chiều còn chút việc bằng không ngày mai trước khi bấm máy lại nói nha?"

Lộ Dần có chút tiếc nuối, anh ta chần chờ vài giây: "Buổi tối nói cũng được, tôi bất cứ lúc nào cũng rảnh rỗi."

Nhìn ra ý tứ của anh ta Lisa cũng không khách khí nữa: "Thư Hân ngày hôm nay thật sự rất bận, thật ngại quá không tiếp cậu được."

Lộ Dần không thể làm gì khác hơn gượng gạo gật đầu: "Cái kia Thư Hân hẹn gặp lại."

Ngu Thư Hân cười với anh ta cười: "Hẹn gặp lại."

Lisa cùng Ngu Thư Hân đi vào trong thang máy, cánh cửa vừa đóng lại cô liền hỏi : "Em làm sao lại có duyên với các biên kịch thế nhỉ ?"

Trước đó là biên kịch Hứa Giai Kỳ thật vất vả lắm mới khiến cô ấy thả xuống tâm tư trên người Thư Hân, mới gia nhập đoàn phim mới bên này không bao lâu lại xuất hiện một Lộ Dần quấn lấy. Ngu Thư Hân cũng thấy bất đắc dĩ, nàng nhún vai: "Em làm sao biết."

Rõ ràng nàng đối với tất cả mọi người đều là một thái độ lịch sự giữ khoảng cách, thậm chí sợ có người biết bí mật của mình Thư Hân còn đặc biệt cẩn thận đề phòng người lạ. Ngoại trừ Tuyết Nhi, Lisa cùng Chu Tranh ra đối với ai nàng cũng lạnh nhạt kể cả Lộ Dần thỉnh thoảng chủ động chạy tới cùng nàng tìm đề tài trò chuyện. Bây giờ ngay cả chị Lisa cũng nhìn ra anh ta có ý với nàng Thư Hân thấy rất buồn phiền.

Lisa bật cười: "Được rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi đi."

Ngu Thư Hân đứng ở cửa: "Chị Lisa buổi chiều có việc à?"

"Chị. . ." Lisa lời còn chưa nói hết di động vang lên, trên màn hình hiện lên tên của Tuyết Nhi cô bất giác nhíu mày lại : "Chị còn muốn tới xem Tuyết Nhi."

Bữa trưa đều không thấy mặt Tuyết Nhi cùng mọi người ăn cơm, Lisa còn tưởng rằng cô ấy đi với Chu Tranh kết quả phát hiện Chu Tranh không ở cùng Tuyết Nhi. Lisa nghĩ sẽ đưa Thư Hân về phòng trước rồi mới liên lạc với Tuyết Nhi sau, không nghĩ tới Tuyết Nhi lại chủ động gọi điện thoại cho mình.

Ngu Thư Hân thấy thế cũng không nói thêm gì, nàng mở cửa tiến vào trong: "Cái kia, chị Lisa mau đi đi."

Lisa nhìn Thư Hân vào phòng đóng cửa cẩn thận mới nhận điện thoại, người bên kia nói hai cáu khiến Lisa sửng sốt : "Ở đâu? Rạp chiếu bóng? EM....!!! "

Nơi này không phải quốc nội nên mọi người đối với Tuyết Nhi không quá quan tâm, fans hâm mộ cũng chả có mấy người hơn nữa Tuyết Nhi ra ngoài còn mang theo mũ cùng kính râm, đi ở trong đám đông chỉ khiến người ta lấy làm lạ xem thêm hai lần mà thôi. Tuyết Nhi thuận lợi đi tới một rạp chiếu phim sau đó liền gọi báo cho Lisa biết.

Lisa đối với sự tùy ý làm bậy của Tuyết Nhi càng ngày càng không có triệt để răn đe, cô xuống dưới khách sạn bắt taxi đến rạp chiếu phim. Sau khi xuống xe Lisa lại gọi điện thoại cho Tuyết Nhi cô còn tưởng rằng Tuyết Nhi vào bên trong sẽ không tiện tiếp điện thoại, không nghĩ tới di động vang lên hai tiếng thì có người đáp lại.

"Chị đến chưa?" Tuyết Nhi bình tĩnh hỏi, Lisa nhìn tấm bảng quảng cáo ở rạp chiếu phim chậm rãi nói : "Đã đến."

Tuyết Nhi nói rằng: "Chị đi qua quầy tiếp tân đến cuối hành lang em chờ ."

Lisa nghe theo chỉ dẫn vòng qua quầy lễ tân đi vào trong, trên đường có mấy nhân viên quay đầu nhìn cô. Lisa đè thấp vành nón, bước chân rất nhanh đi vào trong, tận cùng bên trong hành lang Tuyết Nhi đang đứng ở đó. Nơi này rất khác so với bên ngoài, vì khu bên này chủ yếu chiếu phim người lớn chỉ người đủ tuổi hoặc đi theo cặp mới được vào trong một phòng riêng. Bên trong đang chiếu một bộ phim nhựa quảng cáo bộ phim chính thức vẫn chưa tới giờ chiếu, Tuyết Nhi đứng ở ngoài hành lang thấy Lisa đang tới gần tinh thần phấn chấn hơn hẳn. Lisa tiến lên hai bước biểu cảm rất tức giận: "Em có phải là điên rồi không! Nếu như bị truyền thông chụp được em tới đây xem. . ."

"Xem phim dành cho người lớn thì có làm sao đâu?" Tuyết Nhi hình như vẫn chưa hiểu rõ hậu quả của việc này: "Ký giả truyền thông chả nhẽ bọn họ không có nhu cầu sinh hoạt cũng chưa từng xem mấy cái này sao?"

Lisa bị Tuyết Nhi làm cho á khẩu không trả lời được, cô hít sâu hai cái hòa hoãn nói: "Tuyết Nhi."

Phía sau hai người có một đôi tình lữ đang đi tới phía này, Lisa theo bản năng muốn kéo Tuyết Nhi rời đi lại bị Tuyết Nhi dùng dằng giật lại kéo Lisa đi vào trong. Lisa nét mặt đanh lại cắn răng nói : " Tuyết Nhi."

Trong giọng nói của Lisa chứa đựng sự cảnh cáo nhưng lại bị Tuyết Nhi bịt tai coi như không nghe thấy, trên tay nàng giơ lên hai tấm phiếu. Lisa sắc mặt cả kinh: "Em nơi nào lấy được nó!"

Ở chỗ này mua vé xem phim sẽ phải xuất trình thẻ căn cước, Tuyết Nhi nếu dùng chính thẻ căn cước của mình để mua vé thì....

Gương mặt Lisa hơi tái đi, Tuyết Nhi nhìn dáng vẻ lo lắng này của cô không khỏi cảm thấy mắc cười : "Yên tâm, cái này em tìm một người bạn thân nhờ hỗ trợ mua vé."

Nàng vẫn chưa ngốc đến mức thật sự dùng thẻ căn cước để mua vé xem phim.

Lisa thở một hơi, Tuyết Nhi kéo Lisa đến trước mặt nhân viên soát vé cười nói: "Kiểm phiếu giúp tôi, cảm ơn."

Nhân viên rạp chiếu phim tận tình hướng dẫn hai người sau đó nhận lấy vé quét mã kiểm tra thông tin. Lisa quay người muốn rời đi suýt chút nữa va vào cặp đôi đứng xếp hàng phía, Tuyết Nhi vội thay cô nói lời xin lỗi: "Thật xấu hổ, thật xấu hổ."

Lisa bị Tuyết Nhi ôm vào lòng tạo thành tư thế cứ như một cặp đang giận dỗi nhau mãi không đi vào trong phòng. Những người khác như đã quen với tình cảnh này tỏ ra rất bình thường, phía sau người tiến vào ngày càng nhiều hơn Lisa không muốn cứ ở trước cửa phòng chiếu phim diễn cảnh bất hòa. Cô thở dài chủ động dắt tay Tuyết Nhi đi vào trong, hai người đi tới phòng riêng của mình khóa trái cửa lại.

Nơi này không gian lớn chia ra rất nhiều phòng riêng kín đáo, quan trọng nhất chính là hiệu quả cách âm rất tốt để bảo mật sự riêng tư của khách hàng. Hai người đi vào trong phòng âm thanh ồn ào bên ngoài hoàn toàn bị ngăn cách, Tuyết Nhi đi tới chiếc ghế sô pha dài đặt trong phòng ngồi xuống quay đầu nhìn Lisa đứng bên cạnh cửa nói : "Tới đây đi."

Cách đó không xa là màn hình TV lớn, Lisa bất đắc dĩ đi lên ngồi xuống cạnh Tuyết Nhi bầu không khí có chút trầm, Tuyết Nhi cầm lấy điều khiển nghiêng mặt qua hỏi : "Chị muốn xem phim gì?"

Lisa như cũ cau mày: "Đều không muốn xem."

"Vậy thì liền tùy tiện chọn một cái đi." Tuyết Nhi nói rồi dùng ngón tay bấm nút điều khiển lựa một bộ trên TV kích vào.

"Chị thả lỏng một chút đi, nơi này để mọi người thư giãn đầu óc mua vui chứ không phải nơi khiến người ta tức giận."

Lisa nhìn dáng vẻ hiện giờ của Tuyết Nhi rất quen thuộc không khỏi nhíu mày sâu hơn, cô hỏi: "Em thường xuyên đến mấy chỗ như này hả?"

"Chị nói chuyện này á?" Tuyết Nhi nhún vai ra vẻ bình thường : " Em đã tới hai lần."

Sắc mặt Lisa đại biến ngày càng đen hơn, hai tay nắm chặt chiếc dây lưng bên ghế có chút khó chịu mở miệng hỏi: "Cùng ai?"

"Một mình a." Tuyết Nhi nghiêng đầu nhìn Lisa: "Làm việc mệt mỏi, dù thế nào thì chị cũng phải để em có một nơi thả lỏng chứ?"

"Em --" Lisa tựa hồ muốn nói cái gì lại không nói ra được, Tuyết Nhi thay cô nói : "Yên tâm, trước đây em một mình tới đây đều là nhìn người ta thả lỏng."

Nghe Tuyết Nhi nói như vậy nỗi lòng lo lắng của Lisa được thả xuống, hô hấp cũng hoãn hoãn đi: "Sau này nơi như thế này đừng đến nữa, vạn nhất bị chụp lại thì không hay."

"Có nhu cầu không được giải quyết ah ?" Tuyết Nhi một mặt không thèm để ý: "Em là người trưởng thành, có du͙ƈ vọиɠ không phải rất bình thường sao?"

"Tuyết Nhi." Lisa nhíu mày gắt gao khuyên nhủ: "Em hiện tại là nghệ sĩ! Em đối với fans của em, đối với hình tượng của bản thân phải có trách nhiệm !"

"Vậy thì ai sẽ vì em mà chịu trách nhiệm đây ?" Tuyết Nhi nói xong nở một nụ cười nhạt, quay qua nhìn Lisa chờ câu trả lời từ cô. Trong màn hình TV bộ phim đã bắt đầu trình chiếu, âm thanh của nữ chính yêu mị động lòng người chậm rãi vang lên từng chút từng chút một như bùa đòi mạng vờn quanh bên tai của hai người. Tuyết Nhi nhìn về phía Lisa ánh mắt dần tối : "Bằng không, chị Lisa đối với em phụ trách là được rồi?"

Lisa phát hiện bàn tay của Tuyết Nhi từ lúc nào đã đặt trên chân mình, cô khẽ động cơ thể đẩy tay Tuyết Nhi ra, ngữ khí không vui: "Tuyết Nhi."

Tuyết Nhi đầu ngón tay dùng sức đâm vào quần tất phía dưới của Lisa, trong không gian lẫn tạp âm có tiếng xé rách của vải vóc vang lên. Lisa cả người cứng đờ, vội vàng kéo tay Tuyết Nhi ngăn lại, Tuyết Nhi không nhụt chí tiến tới sát mặt Lisa nói thầm : "Làm sao chất lượng của cái quần này vẫn là kém như vậy ah."

Cảm giác trên mặt Lisa nóng bừng bừng nhìn hình ảnh trên TV lại càng ngượng ngùng hơn. Tuyết Nhi người như không xương mềm nhũn siêu vẹo ngả vào người Lisa, bàn tay phiêu du châm lửa.... Không gian riêng tư cách biệt, ánh đèn ám muội trong rạp chiếu phim tăng thêm sự lãng mạn, bộ phim trong TV như liều thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ thôi thúc hai người dùng phương thức chân thật nhất an ủi nhau.

🧖🧖🧖🧖🧖

Đợi đến lúc bộ phim kết thúc hai người từ rạp chiếu phim đi ra lôi kéo vành nón thấp xuống, Lisa bước đi có chút bất ổn Tuyết Nhi đi bên cạnh muốn đưa tay dìu cô lại bị Lisa từ chối muốn kéo dài khoảng cách. Tuyết Nhi nhìn Lisa đi ở phía trước phút chốc nghĩ đến ngày xưa, khi đó nàng cùng Lisa sống chung một nhà hai người yêu đương nhưng Lisa lại luôn lo lắng tình yêu của hai người bị phát hiện thời thời khác khắc che giấu. Mỗi lần hai người trò chuyện Lisa cũng rất dè chừng chọn lựa câu chữ những lúc như vậy nét mặt căng thẳng của cô rất là đáng yêu khiến Tuyết Nhi ở lại phòng thay đồ thật là lâu, hôn đến hai người thiếu dưỡng mới bỏ qua.

Tuyết Nhi mải theo đuổi kí ức xưa kia mà dừng chân tại chỗ rất lâu, Lisa đi phía trước cảm thấy có gì đó không đúng bèn quay đầu nhìn lại, gương mặt khó hiểu hỏi Tuyết Nhi: " Em làm sao nữa?"

Người phía sau mặc một chiếc váy hoa nhí xẻ tà, đầu đội mũ lưỡi chai, kính râm cầm trên tay đang nhìn về phía mình chăm chú. Lisa nhìn sâu vào đôi mắt ấy cảm giác thời gian như quay ngược lại quá khứ tìm thấy bóng dáng ngoan hiền của Tuyết Nhi khi xưa, Lisa có vài giây thất thần. Tuyết Nhi mỉm cười lấy lại tinh thần bước về phía Lisa lướt qua một chút nhỏ giọng nói : "Không có gì, vừa rồi đột nhiên phát hiện ra một chuyện."

Lisa trong lòng tâm tình còn đang lăn lộn bị cô mạnh mẽ đè xuống, thanh âm hơi thấp nói: "Chuyện gì?"

Tuyết Nhi nghĩ lại vài giây đưa ra câu trả lời : "Đột nhiên phát hiện, em bây giờ thật sự có thể ôm chị rồi đây không phải là đang nằm mơ đâu."

Ngăn ngắn một câu nói để Lisa mất đi âm thanh, tâm tình vừa bình lặng lại một lần nữa mãnh liệt kéo tới so với khi nãy còn hung hăng hơn trực tiếp nhấn chìm Lisa. Dưới vành nón đôi mắt Lisa mơ hồ hiện lên hơi nước, cô muốn gọi tên Tuyết Nhi nhưng làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh.

"Đi thôi, chúng ta nên về rồi." Tuyết Nhi nhắc nhở cô một tiếng

Hai người bước ra bên ngoài rạp chiếu phim sắc trời đã tối, Tuyết Nhi nhìn đồng hồ trên tay đã là 7 giờ kém liền trực tiếp bắt xe trở về khách sạn. Suốt quãng đường đi hai người không nói với nhau nửa lời, sau khi tới khách sạn Tuyết Nhi là người lên tiếng trước: "Em về phòng trước."

"Cùng nhau đi." Lisa đánh gãy lời của Tuyết Nhi, Tuyết Nhi mím môi nàng nhớ lại lời Lisa từng nói với mình ở đoàn phim hãy giữ khoảng cách cho dù cô ấy hiện tại là quản lý của mình và Thư Hân nhưng ngoại trừ công việc ra Lisa sẽ trả bao giờ đặt chân tới trước cửa phòng của nàng. Nếu có cơ hội Lisa sẽ tìm cách tránh mặt đi, lúc đầu Tuyết Nhi rất hâm mộ ghen tị với Ngu Thư Hân vì thái độ Lisa dành cho cô ấy khác biệt với nàng. Sau đó thì Tuyết Nhi lại thấy bình thường, nàng không làm gì thẹn với lương tâm tại sao phải ghen tị chứ mà Lisa cố ý tránh mặt nàng chắc chắn là do cô cảm thấy hổ thẹn ở trong lòng.

Tuyết Nhi cũng không từ chối, nhìn về phía Lisa : "Cùng nhau về phòng sao ?"

Gương mặt Lisa bình tĩnh: "Tôi là quản lý của em, đưa em trở về phòng là chuyện nên làm."

Tuyết Nhi gật đầu cùng Lisa bước vào thang máy bấm nút lên tầng cao nhất, không gian bên trong thang máy thu hẹp lại hai người đứng thẳng tắp nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương. Trước khi rời khỏi phòng chiếu phim Lisa đã thay một chiếc quần tất mới khá vừa vặn với bộ đồ hôm nay.

Thang máy đến nơi Tuyết Nhi là người bước ra trước tiếp đó là Lisa nối bước theo. Gần tới phòng của mình Tuyết Nhi quay đầu lại nói với cô: "Quản lý chị có muốn vào trong ngồi chốc lát?"

Lisa gật đầu: "Cũng được tôi có chuyện cần nói với em."

Tuyết Nhi cao ngạo giẫm đôi guốc cao gót đi ở trên hành lang vắng người, âm thanh lộc cộc từ chiếc giày chạm vào mặt đá hoa kêu rất vang vọng. Đến trước phòng của mình Tuyết Nhi lục trong túi lấy ra tấm thẻ quét mã sau đó vặn tay cầm cửa bước vào trong.

"Quản lý đưa nghệ sĩ về rồi cùng vào chung một phòng khách sạn cũng là chuyện nên làm ha ?" Tuyết Nhi ung dung khıêυ khí©h, dáng người đong đưa tiến về phía giường ngủ.

Lisa theo Tuyết Nhi bước vào phòng cắn răng không nói chậm rãi đóng cửa phòng lại. Ngoài hành lang cứ cách chục phút lại có nhân viên khách sạn đẩy xe đồ ăn phục vụ tới các phòng khác. Khi nhân viên phục vuh đẩy xe đồ ăn đi ngang qua phòng của Tuyết Nhi thấy trước cửa có tấm bảng chớ quấy rầy, nhân viên khách sạn kia nhìn tấm bằng thông báo vài giây rồi sải bước đưa đồ ăn dừng trước cửa phòng của Ngu Thư Hân giơ tay gõ cửa.

🌼🌼🌼🌼🌼

Ngu Thư Hân ở trong phòng của mình ngủ thẳng đến hết cả buổi chiều, mơ mơ màng màng bị đồng hồ báo thức kêu inh ỏi gọi dậy. Bây giờ đã là 7 giờ tối đến lúc ăn cơm tối rồi, khi mang thai Thư Hân ham ngủ tới mức không để ý tới thời gian nên nàng hay đặt trước báo thức nhắc nhở. Ngoại trừ đóng phim hay nghiên cứu kịch bản, những lúc khác đều dùng để ngủ bù, rõ ràng Thư Hân cảm giác trạng thái tinh thần của mình rất tốt nhưng một giây sau liền có thể mệt mỏi ngáp liên tục. Tiếng gõ cửa vang lên đều đều, Thư Hân xuống giường khoác thêm chiếc áo choàng che phần bụng tiến về phía cửa phòng thông qua mắt mèo xem người bên ngoài là ai. Sau khi xác nhận đó là nhân viên trong khách sạn mới mở cửa đứng qua một bên mỉm cười : "Cực khổ rồi."

Nhân viên phục vụ đem xe đẩy giao cho Thư Hân, anh ta cũng không có bước vào phòng rất cung kính nói: "Ngu tiểu thư chậm dùng."

Thư Hân gật đầu đem xe đẩy vào phòng khách, nhân viên phục vụ tiện tay đóng cửa lại giúp nàng, Thư Hân đem các món ăn bày lên bàn trà sau đó ngồi xuống mở kịch bản ra đặt một bên vừa ăn vừa nghiên cứu. Diễn biến của bộ phim diễn ra trong 48 giờ lúc nào nhân vật chính cũng ở trong trạng thái hồi hộp lo âu, tình tiết rất chặt chẽ đòi hỏi diễn viên phải có kỹ năng diễn tả hết nội tâm nhân vật từ cái nhíu mày hay chỉ là nụ cười nhạt đều phải dụng tâm. Ngoại trừ tới gần cuối bộ phim khi nữ chính trốn thoát trở về nhà trọ tiết tấu bộ phim mới coi chậm lại nhưng trong lòng nhân vật rất nặng nề không biết ngày mai sẽ ra sao.

Kịch bản này nghe nói là Lộ Dần dựa vào linh cảm bất chợt của mình viết ra, nhiều năm về trước việc kết hôn đồng tính đã được chính phủ thông qua hợp pháp hóa. Để được công nhận kết hôn đồng giới người dân và nhà nước đã trải qua cả một quá trình dài đấu tranh đắn đo, quốc hội có bên đồng ý thì cũng có bên không đồng ý vì họ cho rằng việc kết hôn đồng tính sẽ không thể sinh con vậy thì sẽ ảnh hưởng tới dân số, ảnh hưởng tới xã hội. Ngu Thư Hân khi đó vẫn chưa ra đời chỉ nghe người sau nói lại bởi vì vấn đề này mà có một đôi nghiên cứu sinh dày công nghiên cứu nhiều năm tìm ra phương pháp mang thai bằng thuốc nhưng tỉ lệ thành công rất là thấp. Nàng và Tiểu Đường thành công có bé con quả là kỳ tích may mắn.

Lộ Dần chính là sau khi nghe được cố sự này mà nảy sinh ra hứng thú vẽ phác thảo lên khung kịch bản, anh ta dùng 2 năm để nghiên cứu những kiến thức liên quan rồi viết lên kịch bản hoàn chỉnh của bộ phim này. Kịch bản bộ phim điện ảnh khi được ra mắt các nhà đầu tư nhận về vô số sự cười nhạo trào phúng. Khi việc kết hôn đồng tính được công nhận, việc sử dụng thuốc để mang thai vẫn vấp phải sự phản đối vì họ lo rằng như vậy sẽ khiến nhiều cặp nam nữ nảy sinh tình cảm ít đi cho nên phần cuối của bộ phim không thể để khán giả có cái nhìn phụ thuộc vào công dụng của thuốc này. Ngu Thư Hân một bên ăn cơm tối một bên lật kịch bản xem, ngày mai sẽ quay đến cảnh nhân viên nghiên cứu phát hiện một nhóm phụ nữ mang thai không bị lây nhiễm bệnh, bọn họ muốn đưa nhóm phụ nữ này đi cách ly. Ngu Thư Hân đang dùng trí não để mường tượng ra hình ảnh đó thì tự nhiên bị tiếng chuông điện thoại trên bàn cắt ngang, nàng chuyển tầm mắt thấy tên người gọi tới là Triệu Tiểu Đường bỗng nhiên thấy vui vẻ hơn.

Triệu Tiểu Đường tuy rằng bận rộn với công việc nhưng điện thoại một phút cũng không rời khỏi tầm tay. Dù là đêm khuya hay sáng sớm, hay lúc cô đang họp chỉ cần Ngu Thư Hân gửi tới một tin cô sẽ lập tức trả lời nàng ngay. Cô gọi điện cho nàng luôn nhắc nhở ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, không cho bỏ bữa rồi nói bản thân sẽ sắp xếp công việc nhanh chóng về với hai mẹ con. Những lời thủ thỉ của Tiểu Đường rất ấm áp khiến Thư Hân có chút không chống đỡ được.

"Em nghe nè Đường ?" Ngu Thư Hân sau khi dùng cơm xong sẽ dùng một chút điểm tâm ngọt, một tay cần chiếc thìa nhỏ xúc bánh kem, một tay cầm điện thoại chờ người đầu bên kia nói chuyện : "Em ăn cơm chưa?"

Ngu Thư Hân cười khanh khách: " Em mới vừa ăn xong."

Triệu Tiểu Đường nói tiếp : "Vậy em có muốn ăn gì khác không tôi mang đến cho em ?"

"Không cần a.. " Ngu Thư Hân nói còn chưa dứt lời hai mắt sáng lên : "Đường muốn tới đây sao?"

Triệu Tiểu Đường nghe ra trong giọng nói của Thư Hân ẩn chứa sự hưng phấn cô cười sủng nịnh nói : "Ừm, tôi tan làm rồi."

"Hôm nay về sớm nha." Ngu Thư Hân nói thầm, Tiểu Đường đáp : "Sau này mỗi ngày đều sẽ tan làm sớm về với em và bé con."

Bên này tất cả các hạng mục đã đi vào quỹ đạo, hội đồng quản trị cũng đã được trấn an hoàn toàn. Cổ phần của Phan Tuấn bị cô nắm trong tay chỉ chờ Thư Hân lại đây kí tên nữa là mọi chuyện sẽ ổn thỏa cô có thể dành nhiều thời gian bên Thư Hân hơn.

Ngu Thư Hân buông dĩa ăn xuống: "Vậy Đường trên đường cẩn thận."

Triệu Tiểu Đường nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Thư Hân nhắc nhở mình tâm liền mềm nhũn, cô nhẹ giọng đáp ứng nàng: "Được."

Hồ Ba ở bên ngoài gõ cửa sau đó liền tiến vào văn phòng muốn nhắc nhở Triệu tổng đã đến giờ tan tầm vừa hay bắt gặp hình ảnh khác của sếp nhà mình. Cậu ta nháy nháy mắt có chút ngờ vực, khẽ cau mày lại muốn quan sát lão bản nhà mình thêm một chút lại chạm tới ánh mắt lạnh lẽo kia liền rụt cổ lại. Triệu Tiểu Đường khôi phục lại sắc mặt cúp điện thoại, Hồ Ba rùng mình một cái cơ thể đứng thẳng tắp: "Triệu tổng, xe chuẩn bị tốt rồi, có thể đi rồi."

Triệu Tiểu Đường gật đầu đứng lên từ trên ghế cầm lấy áo khoác đi về phía trước. Bởi vì cô còn phải diễn mang thai nên trang phục cũng phải thay đổi quần dài áo rộng. Hồ Ba đi phía sau nhìn bóng lưng lão bản nhà mình muốn nói gì đó lại thôi đem lời nuốt lại yết hầu.

Hồ Ba luôn có cảm giác tính khí dạo này của Triệu tổng càng ngày càng hỉ nộ vô thường, có lúc một giây trước còn rất cao hứng gọi điện thoại, một giây sau lại dùng ánh mắt nhìn hắn. Hồ Ba có chút bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên đáp lại mọi sự thay đổi có một câu nói phụ nữ khi mang thai tính khi rất khó chiều.

Cho tới bây giờ người khiến Triệu tổng mang thai là Hồ Ba cũng không biết, mọi người trong công ty càng không dám hỏi. Không chỉ có nhân viên công ty hiếu kỳ chuyện này mà ngay cả đối tác làm ăn cũng vậy, căn bản không dám hỏi bọn họ còn muốn sống muốn có công việc hơn.

Chờ sau khi Triệu Tiểu Đường ngồi yên vị trên xe, Hồ Ba quay người qua hỏi : "Triệu tổng, đưa cô về căn hộ ?"

Căn hộ Tiểu Đường đường đang ở đi mấy bước chân là tới cũng không cần xe hơi di chuyển, hôm nay không biết làm sao cô liền căn dặn chuẩn bị xe. Triệu Tiểu Đường đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hồ Ba như con dao găm rạch trên mặt cậu ta đâu tới mức muốn khóc. Hồ Ba lúc này cực kỳ nhớ tới Triệu tổng Triệu Tuyên, người lúc nào cũng nho nhã hiền hậu với nhân viên. Đáng tiếc là người anh ta nhớ thương không thể xuất hiện nữa, công việc bên này sẽ do đích thân Triệu Tiểu Đường quản lý, ngày tháng thoải mái của anh ta coi như hết rồi.

Triệu Tiểu Đường nhàn nhạt mở miệng: "Đi khách sạn Trường Lạc."

"Khách sạn ạ?" Hồ Ba kinh ngạc hỏi lại nhưng sau đó lại vội vã bịt miệng mình, ra hiệu cho tài xế mau lái xe đi. Trên xe Hồ Ba muốn thu nhỏ lại giảm thiểu sự tồn tại của chính mình. Triệu Tiểu Đường trước sau như một cúi đầu nhìn máy tính, biểu đồ xanh đỏ không ngừng lên xuống, cô xem một lúc lâu sau đó gấp máy tính lại để sang bên cạnh nhắm mắt nghỉ một chút. Sau khi tới trước sảnh khách sạn Hồ Ba nhanh chân xuống xe đi vòng qua bên kia mở cửa cho Tiểu Đường gọi một tiếng. Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn hắn, Hồ Ba ngừng một chút nói: "Triệu tổng có cần tôi đi cùng cô vào trong không ạ ?"

"Không cần." Triệu Tiểu Đường ngữ khí nhàn nhạt từ chối thẳng thừng, Hồ Ba hiểu ý: "Vậy mấy giờ tôi có thể tới đón cô ?"

"Trợ lý Hồ." Triệu Tiểu Đường hiếm khi dùng cách gọi này để nhắc nhở Hồ Ba, Hồ Ba ngẩng đầu lên nhận thấy Triệu Tổng đang nhìn mình chằm chằm lạnh lùng nói rằng: "Tại sao cậu đi bên cạnh lâu như thế mà con mắt hiểu lòng người tinh ý một chút cũng không có vậy?"

Hồ Ba: . . .

Hồ Ba bị ghét bỏ có chút ngu người không biết nên khóc hay nên cười nét mặt lúc đen lúc trắng cả người ngồi thẳng nhìn về phía trước. Triệu Tiểu Đường không có thời gian mà chê bai Hồ Ba nữa cô tiến trược tiếp vào khách sạn. Khi đứng trong thang máy Tiểu Đường liền nhắn tin cho Thư Hân nói mình sắp tới rồi. Ngu Thư Hân rất cao hứng đem lọ nước hoa xịt khắp phòng cho thơm sau đó lại đi đổi bộ quần áo mới đi đi đi lại giữa phòng khách chờ đợi. Bỗng nghĩ ra điều gì đó Ngu Thư Hân nhíu mày thầm trách bản thân có cần kích động tới mức đó không!? Cô và nàng lại không phải rất lâu mới gặp mặt.

Dù có suy nghĩ như vậy nhưng Ngu Thư Hân cảm thấy thật sự kích động a, trái tim nhỏ của nàng đập bịch bịch thật giống sắp muốn đi hẹn hò làm thế nào đều không khống chế được. Ngu Thư Hân hít thở sâu vài lần ổn định tâm tình, vuốt ve bụng nhỏ cười híp mắt, tiếng chuông cửa vang lên Thư Hân liền bước tới nhìn qua mắt mèo xác định người bên ngoài đúng là Tiểu Đường mới mở khóa.

Hai người lần trước gặp nhau đến hiện tại đã gần 1 tuần rồi nhưng với Tiểu Đường cô lại thấy nó rất là lâu. Cô đi về phía trước hai bước đưa tay liền ôm lấy Ngu Thư Hân vào lòng cảm nhận hơi ấm mà Thư Hân đem lại giúp cô xua đi sự mệt mỏi trên cơ thể. Cánh cửa từ từ khép lại, Ngu Thư Hân ôm lấy Tiểu Đường nhẹ giọng nói : "Đường ăn cơm tối chưa?"

Triệu Tiểu Đường lắc đầu: "Vẫn chưa."

Ngu Thư Hân biểu tình như mình đã biết trước điều này, nàng cười: "Em đi chuẩn bị cho Đường."

Thư Hân nói rồi muốn tách khỏi cái ôm quay vào trong nhưng Tiểu Đường nhất quyết không chịu nới lỏng ra, đầu cô đặt bên cổ của Thư Hân dụi dụi ngửi một cái nhẹ giọng nói: "Để tôi lại ôm em một chút."

Ngu Thư Hân liền trầm mặc để cô tiếp tục ôm lấy nàng.

Sau 10 phút, hai người mới lưu luyến tách nhau ra Thư Hân đi hâm lại thức ăn còn Tiểu Đường đi lại nhà tắm thanh tẩy bụi bẩn sự mệt mỏi trên cơ thể. Đợi đến lúc Tiểu Đường tắm xong cơm nước đã chuẩn bị sẵn sàng bày trên bàn vẫn còn nghi ngút khói, Thư Hân ngồi bên sofa cầm điều khiển TV điều chỉnh bình thản nói : "Đường mau lại đây ăn cơm đi."

Triệu Tiểu Đường ngồi xuống bên cạnh, Thư Hân mở được canh mình muốn xem mới hài lòng buông điều khiển xuống. Tiểu Đường ngẩng đầu nhìn lên màn hình TV phía trước thấy rất nhiều nghệ sĩ, giám đốc, đạo diễn,.. rất quen mắt.

"Lễ trao giải Kim Cầu?"

Ngu Thư Hân gật đầu, cái này chính là lễ trao giải mà Du Khinh Chu hôm nay tham gia. Thư Hân nhìn chăm chú màn hình muốn coi thử Du Khinh Chu ngồi góc nào nhưng góc máy quay vẫn chưa lia tới, Tiểu Đường không mấy quan tâm chương trình này cô cúi đầu chuẩn bị ăn cơm.

Trao giải bắt đầu rồi sẽ có khách mời cầm phong thư đi lên khán đài công bố nghệ sĩ được vinh danh cứ như vậy 1 loạt các giải thưởng được trao. Những nghệ sĩ nhận được giải gương mặt luôn tươi cười hướng về ống kính cảm ơn khán giả cảm ơn ban tổ chức,.... và vài lời tâm tình ngắn gọn. Sau mọi nỗ lực được đứng lên sân khấu nhận giải quả là niềm tự hào của một nghệ sĩ ai cũng rưng rưng lệ vì xúc động, vì vui mừng, Thư Hân ngồi cách một màn hình TV cũng cảm nhận được tâm trạng đó. Tiểu Đường dùng cơm xong ngẩng đầu lên nhìn Thư Hân xem chăm chú như vậy cũng buông đũa, lau miệng, uống hớp nước cùng nàng coi TV.

"Đường có từng tham gia lễ trao giải như này sao ? Ngu Thư Hân thấy Tiểu Đường tự mình thu thập chén đũa không khỏi hỏi cô một câu, Tiểu Đường gật đầu: "Có nhận được thư mời nhưng tôi không đi ."

Ngu Thư Hân kinh ngạc: "Tại sao Đường lại không đi?"

Phải nói nhận được thư mời của lễ trao giải là ước mơ của tất cả các nghệ sĩ, chưa cần nói đến chuyện có lên sân khấu nhận giải hay không, xuất hiện ở đó đã là rất lợi hại rồi. Triệu Tiểu Đường có thư mời vậy mà không đi nhưng Thư Hân nghĩ lại thì mới nhận ra Triệu Tiểu Đường không phải nghệ sĩ mà là cao tầng trong giới cô không muốn đi cũng là đều dễ hiểu.

Chỉ là Thư Hân vẫn có chút hiếu kỳ nên mới hỏi cô vì sao.

Triệu Tiểu Đường nghĩ lại chuyện ngày trước khi đó cô mới tiếp quản Kinh Nghi được 2 năm, bởi vì dưới trướng có hai nghệ sĩ được đề cử ở một giải thưởng cho nên ban tổ chức liền gửi thư mồ tới nhưng khi đó cô lạnh lùng mà nhả ra 2 chữ ' không rảnh'. Khi đó bất kể chuyện gì làm trễ nải thời gian kiếm tiền của cô, Tiểu Đường đều từ chối hết.

Tiểu Đường không muốn nói về vấn đề này nữa, cô ôm Thư Hân vào lòng cùng nhau xem TV, trên màn hình TV MC đang nói rằng : "Năm nay giải thưởng nam chính xuất sắc nhât sẽ là của ai đây ?"

MC nói xong máy quay liền chuyển hình xuống phía dưới rồi lướt lên màn hình rộng đang chạy qua mâya cái tên được đề cử, cuối cùng dừng lại ở một tấm hình vị MC kia liền lớn tiếng đọc : "Chúc mừng Du Khinh Chu, Du tiên sinh!"

Lúc này tất cả tâm điểm chú ý đặt hết lên trên người Du Khinh Chu, anh ta thong dong đứng dậy cùng người phụ nữ ngồi bên cạnh nói hai câu sau đó mỉm cười giơ tay chào hỏi mọi người rồi đi lên phía sân khấu nhận cúp. Khi bước lên khán đài ánh mắt của Du Khinh Chu vẫn luôn hướng về người phụ nữ đó, Ngu Thư Hân bất giác nhíu mày lại nghĩ tới bức hình trước đây Du Khinh Chu bị chụp trộm nàng có cảm giác người phụ nữ trong bức hình rất giống cô gái ngồi cạnh Du Khinh Chu ở lễ trao giải! Chẳng lẽ....

Nhưng đây vẫn chỉ là suy đoán cá nhân mà thôi... Không đợi Thư Hân đắn đo lâu Du Khinh Chu chính thức đưa ra đáp án rồi. Anh ta khi phát biểu cảm nghĩ cảm ơn mọi người xung quanh ánh mắt luôn dồn về cô gái ấy, đôi mắt chứa đựng sự ôn nhu nhẹ nhàng nói : "Ngay lúc này đây tôi muốn gửi lời cảm ơn tới một người đặc biệt nhất cùng tôi tham dự lễ trao giải tối nay chính là vợ sắp cưới của tôi....."

Thoáng chốc vô số máy quay hướng về phía dưới sân khấu dừng ở một cô gái đang xúc động mà rơi lệ mỉm cưởi hướng về Du Khinh Chu cười. Ngu Thư Hân chứng kiến cảnh này cũng có chút bị cảm động lay, xụt xịt mũi làm Tiểu Đường không khỏi thấy buồn cười: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Ngu Thư Hân chớp mắt, giọng nói có chút lạc đi: "Tiểu Đường, em rất muốn có một ngày bản thân sẽ giống Du lão sư có thể đứng ở trên khán đài nói lời cảm ơn với người đồng hành với em tới lễ trao giải."

Gương mặt Tiểu Đường khẽ thay đổi, cô trở nên nghiêm túc hơn nhưng đôi môi lại bất giác dương lên một đường cong hoàn mỹ. Ôm Thư Hân vào trong lòng, vuốt nhẹ lên mái tóc đen láy của nàng thủ thỉ : "Sẽ có một ngày như thế."

"Thư Hân tôi tin chắc sẽ có một ngày em đứng ở đó nói với tôi lời thổ lộ kia, tôi chờ em."Em Có Tình Tôi Có Ý - Chương 120: Đến A Quốc