*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi lên xe Ngu Thư Hân vẫn đang suy nghĩ tới mấy lời vừa rồi của Tuyết Nhi, càng nghĩ càng khó hiểu đầu lông mày nhíu chặt lại, nàng mân môi biểu hiện nghiêm túc. Bên cạnh Lisa đang lái xe, dư quang chăm chú vào nửa gương mặt của nàng, nhìn thấy dáng vẻ suy nghĩ của Thư Hân vẫn chưa đình chỉ cô hỏi: "Đang suy nghĩ gì?"
Ngu Thư Hân hoàn hồn, nàng quay đầu: "Không có gì ạ."
Ngoài cửa sổ ánh tà dương nhảy vào bên cửa sổ đánh ở trên người Thư Hân đem vẻ mặt nghiêm túc của nàng làm nhạt đi rất nhiều. Trong xe phảng phất mùi thơm nhàn nhạt vị chanh, Lisa hiếm khi sửa lại tư thế lái xe của mình. Cô một tay tựa ở bên cửa sổ chống đỡ tại khóe môi, một tay khác đặt lên vô lăng điềm tĩnh lái xe, trời nóng nên Lisa đã cởϊ áσ khoác ra chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay lộ ra cánh tay tinh tế. Trên tay đeo một chiếc đồng hồ màu xanh lam, Lisa trầm mặc vài giây lại nói: "Có phải là Tuyết Nhi cùng em nói cái gì?"
Ngu Thư Hân nghiêng đầu nhìn Lisa sắc mặt có chút không tự nhiên, trong ký ức của Thư Hân chỉ khi đυ.ng tới chuyện của Tuyết Nhi chị Lisa mới có vẻ mặt như thế. Thư Hân chần chừ mấy giây sau gật đầu: "Cô ấy xác thực có nói vài điều với em."
Ngu Thư Hân nói xong nhìn chằm chằm vào Lisa mang theo nghi ngờ nói: "Chỉ là chị Lisa em rất hiếu kì, bây giờ chị cùng Tuyết Nhi đến cùng có quan hệ gì?"
Nét mặt Lisa bỗng trở lên cứng đờ, quan hệ gì ư ? Tất nhiên là không có gì rồi, sau khi Lisa gửi tin nhắn kia cho Tuyết Nhi hai người coi như chấm dứt quan hệ cho nhau một câu trả lời rõ ràng. Ấy thế mà trong lòng lại không nghĩ như vậy, đâu phải nói buông tay là buông tay được luôn đâu. Khoảng thời gian này Lisa đã cố hết sức không đi hỏi thăm tin tức về Tuyết Nhi, cũng không giống ngày trước lúc nào rảnh rỗi sẽ tìm lại mấy video của Tuyết Nhi để xem. Đây là việc tốt nhất Lisa có thể làm được khi quyết định quên đi quá khứ, không đi hỏi thăm, không đi quấy rối nhưng một mực Tuyết Nhi lại có hành động gia nhập dưới trướng của Kinh Nghi chung công ty cô làm quản lý nghệ sĩ, lại còn tới đoàn phim bên này góp mặt vào một vai diễn.
Hai người lại như đang tái diễn lại một màn kịch khi xưa, Lisa mới vừa chuẩn bị sẵn sàng quên đi lại bị Tuyết Nhi dùng toàn bộ hành động đến quấy rầy.
Ở trong cùng một công ty Lisa sẽ theo bản năng chú ý đến hướng đi của Tuyết Nhi, sẽ xem công ty phân vị quản lý nào cho cô. Rồi khi ở đoàn phim liền càng không cần phải nói... Lúc trước còn theo Thư Hân đi ghi hình tống nghệ Lisa vẫn luôn bị phân tâm đặt sự chú ý lên trên người Tuyết Nhi, thật vất vả không cần đưa Thư Hân đi ghi hình tống nghệ nữa thì Tuyết Nhi lại khăng khăng muốn tiến vào chung một đoàn phim, này không phải cố tình thì là cái gì?
Trong xe nhất thời yên lặng, mấy phút sau Lisa nói rằng: "Không có gì."
"Không có gì ạ ?" Này cùng dự đoán của Thư Hân kết quả không giống nhau lắm, Ngu Thư Hân còn tưởng rằng chí ý còn có quan hệ tình cũ chứ. Coi như không còn tình cảm nữa thì ít nhất hai người cũng từng có quan hệ tình cảm đặc biệt một thời gian mà. Dù sao Tuyết Nhi đều sẽ tiến vào Kinh Nghi làm việc còn tham gia chung đoàn phim, Ngu Thư Hân càng không phải bé ngốc không thấy được Tuyết Nhi là bởi vì ai mà làm ra mấy quyết định như thế. Nhưng chị Lisa nói ra câu không có quan hệ gì lại khiến Thư Hân cảm thấy đau đầu.
Nghĩ mãi mà không ra.
Lisa cũng không nhiều lời, cô đem Ngu Thư Hân đưa đến Vi Anh Hoa Uyển sau đó nói ngày có lịch trình sẽ trở lại đây đón Thư Hân rồi mới lái xe rời đi. Triệu Tiểu Đường đã chờ ở cửa, Ngu Thư Hân cùng Tiểu Đường phất tay với Lisa sau đó cùng nhau tiến về nhà của mình. Thời gian đã muộn hai người cũng không có ở nhà bên này dừng lại lâu, Ngu Thư Hân thu thập một phen thay đổi bộ quần áo mới rồi cùng Triệu Tiểu Đường lên xe. Ngu Thư Hân ánh mắt vẫn luôn hướng về chỗ ngồi bên phía tay lái của Tiểu Đường mãi đến khi bị cô tóm gọn hỏi: "Làm sao vậy?"
Ngu Thư Hân một mặt vô tội: "Không có chuyện gì a, liền muốn nhìn Đường nhiều một chút."
Đôi mi thanh tú của Tiểu Đường khẽ nhếch lên vui vẻ: "Xem tôi cái gì?"
"Xem Đường rất lợi hại, rất tuyệt."
Cái gì.... ý tứ ? ? ?
Triệu Tiểu Đường nghe xong câu trả lời của Ngu Thư Hân đầu óc trở nên mơ hồ, cô vẫn chưa hỏi kỹ lại xem lời Thư Hân nói là ý gì thì hai người đã đến Triệu gia. Trong sân Mẹ Triệu cùng ông nội hai người đang ngồi tán gẫu dùng trà, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về cửa, vừa hay thấy chiếc xe chạy tới hai người liền nhìn sang. Đợi chiếc xe ô tô màu đen của Tiểu Đường ngừng lại, cô bước xuống xe vòng qua bên kia mở cửa đỡ Thư Hân cẩn thận xuống, Mẹ Triệu cũng bận rộn đứng dậy đi tới đón hai đứa. Bà nhìn hai người từ trên xuống dưới một lượt sau đó nói rằng: "Hai đứa nay đi đâu chơi?"
Ngu Thư Hân trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn: "Dì ơi, chúng con liền đi gần đây dạo chơi một chút."
Mẹ Triệu kéo tay Thư Hân: "Dì không phải không cho con ra ngoài đi dạo, chỉ là thân thể con quá gầy cần bổ sung dinh dưỡng. Tiểu Đường nó cũng sẽ không biết chăm sóc con và đứa nhỏ ra sao nên Dì mới không yên lòng."
"Lần sau ra ngoài Dì cùng con đi."
Ngu Thư Hân tự nhiên biết Mẹ Triệu vì quan tâm nàng mới vậy mà Mẹ Triệu từ lâu ở trong lòng Thư Hân giống như mẹ ruột, nàng cười : "Dì ơi, Tiểu Đường chị ấy sẽ chăm sóc con tốt ."
"Nó chỉ có công tác thôi làm gì biết chăm ai."
Mẹ Triệu không ngại nhổ nước bọt chê con gái ruột của mình làm Tiểu Đường thấy ngột ngạt á khẩu nói không thành lời. Tiểu Đường nhìn mẹ mình mấy ngày nay sự nhiệt tình không giảm mà có xu hướng tăng lên khiến cô có chút đau đầu, trán giật giật, đôi mắt đen như mực có phần bất lực nhìn về phía trước hai người phụ nữ kia đã vào trong nhà rồi. Triệu Tiểu Đường đi theo phía sau hai người, bên người ông nội lên tiếng hỏi: "Thư Hân mấy ngày nay thân thể thế nào?"
Triệu Tiểu Đường nghiêm chỉnh báo cáo lại : "Ông nội, em ấy rất tốt." Nàng nói xong quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của ông nhìn về phía Thư Hân, gương mặt rất cao hứng khiến cô không hiểu nói: "Mẹ con làm sao vẫn là như vậy?" Rất Bánh Bèo nga!
"Loại nào?" Ông nội tựa hồ không có cảm thấy con dâu mình có cái gì không đúng, ông trả lời: "Vậy còn không phải là bởi vì trước kia con chỉ lo công tác, mẹ con lo lắng con chăm sóc không tốt cho Thư Hân và đứa bé sao."
Một người một câu như đâm đao vào niềm kiêu hãnh của Tiểu Đường khiến cô vô lực phản bác. Cô cúi đầu đi ở bên người ông nội không dám nói nữa, bốn người tiến vào nhà ăn Dì Liễu đã sớm chuẩn bị kỹ càng cơm tối giống như mọi ngày. Trên bàn cơm đều là các món dựa trên khẩu vị Thư Hân thích ăn mà nấu ra, Mẹ Triệu nhiệt tình gắp cho Thư Hân còn không quên dặn nàng ăn nhiều một chút.
"Thư Hân a, phòng cho em bé Dì cùng ông nội đã bố trí kỹ càng, đợi lát nữa con ăn xong đi lên xem một chút muốn thêm cái gì cứ việc cùng Dì nói."
Ngu Thư Hân hơi ngạc nhiên: "Nhanh như vậy ạ?"
"Này, đâu có nhanh." Mẹ Triệu vui vẻ ra mặt: "Dì còn cảm thấy chậm đây."
"Đúng rồi, Dì cùng ông nội con quyết định đem một phần hậu hoa viên sửa sang lại trải cỏ làm một công viên trò chơi nhỏ cho đứa nhóc, con thấy thế nào?"
Ngu Thư Hân nắm chiếc đũa trong tay dừng lại, nàng kéo kéo khóe miệng: "Dì ơi, bé con còn chưa có đi ra đây."
"Không sao." Mẹ Triệu cười híp mắt nói: "Sớm làm chuẩn bị đón đứa nhỏ sau này đỡ vội vàng. Dì cùng con nói ah Thư Hân, lúc trước Dì sinh Tiểu Đường . . ."
Triệu Tiểu Đường nắm chặt chiếc đũa, cúi đầu trầm giọng nói: "Mẹ."
Mẹ Triệu đang hưng phấn kể bị lời cô nói cắt đứt nhà ăn trong chốc lát rơi vào vắng lặng, Tiểu Đường nói: "Trước hết để cho Thư Hân ăn cơm đi."
Ông nội phụ họa: "Ăn cơm trước."
Đề tài đứt đoạn ở đây, không ai nói gì nữa. Sau khi ăn cơm tối xong Mẹ Triệu liền lôi kéo Thư Hân lên lầu, mở cánh cửa gỗ ở một gian phòng ra nói rằng: "Vào xem xem?"
Căn phòng này so với căn phòng trước kia của Thư Hân có thiết kế gần giống nhau. Chỉ bằng thời gian mấy ngày ngắn ngủn cả căn phòng trở lên rực rỡ hẳn, giấy dán tường mang màu sắc ấm áp, phía dưới còn vẽ một chút hoa hoa thảo thảo rất có sức sống. Rèm cửa sổ cùng giấy dán tường cùng màu được buộc gọn gàng, vì trời tối nên không có ánh mặt trời chỉ có đèn thủy tinh chiếu sáng khắp căn phòng, tràn ngập cảm giác ấm áp. Ở bên cạnh cửa sổ sát đất có đặt một chiếc nôi bé xíu, ở dưới nền nhà trải thảm màu xanh lục, trên thảm thả rất nhiều thú nhồi bông, món đồ chơi to nhỏ đều có hết. Mẹ Triệu để Thư Hân đi vào, bà hỏi: "Thư Hân con cảm giác thế nào?"
Ngu Thư Hân gật đầu: "Rất ưa nhìn ạ."
Mẹ Triệu cười: "Yêu thích là tốt rồi."
Mẹ Triệu vừa nói vừa đi tới bên cạnh một chiếc tủ dài được thiết kế áp sát một bên tường chạm tới trần nhà. Chiếc tủ có rất nhiều ngăn bên trong xếp rất nhiều quần áo váy nhỏ giày dép, tất, mũ,.. không thiếu thứ gì. Mẹ Triệu lần lượt mở ra cho Thư Hân coi : "Bên trong đều là y phục của em bé các con đã chọn lúc trước."
Váy nhỏ hai dây, giầy, mũ, áo cộc quần ngắn quần dài,... đủ màu sắc, trang phục từ mùa Hạ đến mùa Đông toàn bộ đều có đủ. Ngu Thư Hân đi về phía trước hai bước gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, bỗng điện thoại trong túi Mẹ Triệu vang lên. Trên màn hình là tên của Ba Triệu gọi tới, Mẹ Triệu liền quay qua dặn Tiểu Đường : "Mẹ ra ngoài nghe điện thoại, con ở đây cùng Thư Hân đi."
Triệu Tiểu Đường gật đầu, Mẹ Triệu ra ngoài nghe điện thoại, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh cuộc trò chuyện.
Ngu Thư Hân đưa tay ra chạm lên những bộ trang phục bé nhỏ kia, tưởng tượng hình ảnh bé con mặc trên mình những bộ quần áo dễ thương, đi đôi giày bé xíu bi ba bi bô tập đi khiến Ngu Thư Hân bất giác cười lên. Bên người Triệu Tiểu Đường không biết Thư Hân tại sao lại cứ tủm tỉm cười liền hỏi: "Đang suy nghĩ gì?"
"Không có gì." Ngu Thư Hân thở dài: "Dì và mọi người thật sự rất chu đáo vì bé con mà suy nghĩ."
Nhưng càng là chu đáo Thư Hân lại càng cảm thấy áy náy hơn, không chỉ bởi vì chính mình sắp muốn đi đóng phim còn có đứa bé này. . .
Triệu Tiểu Đường từ phía sau ôm lấy Thư Hân, học theo tư thế Thư Hân hay ôm cô làm nũng cằm Tiểu Đường đặt lên bên vai Thư Hân an ủi nàng: "Đừng suy nghĩ nhiều."
"Mọi người ở nhà nhàn rỗi không chuyện gì liền yêu thích tìm dằn vặt."
"Em cứ nghe theo mọi người đi."
Ngu Thư nghiêng đầu qua một bên dùng má của mình sượt qua chóp mũi Tiểu Đường rồi bật cười: "Em không nghĩ nhiều."
Triệu Tiểu Đường cảm nhận sự mềm mại từ đôi má của Thư Hân cô bật cười ngẩng đầu lên nhìn một bên mặt của Thư Hân biểu cảm của em ấy có vẻ không cao hứng lắm.
Hai người dụi dụi thân mật thì thầm với nhau vài câu, Triệu Tiểu Đường nghe được tiếng gọi của mẹ liền thầm nghĩ chắc là ba đang tìm mình có việc rồi. Tiểu Đường đáp lại lời của mẹ sau đó nói mẹ chờ mình một chút, cô quay qua nói với Thư Hân mấy câu, Thư Hân liền gật đầu dịu dàng nói với cô: "Đường đi đi."
Đúng là Ba Triệu tìm cô bởi vì ở công ty có một số chuyện ông cần hỏi lại Tiểu Đường. Triệu Tiểu Đường ra ngoài nhận lấy điện thoại từ Mẹ Triệu tiếp tục trò chuyện cùng ba mình, cô im lặng lắng nghe người ở đầu bên kia nói thỉnh thoảng sẽ đề cập tới một câu, sắc mặt vô cùng nghiêm túc. Mẹ Triệu thấy con gái đang trao đổi về công việc bà cũng không muốn quấy rối, đứng ở một bên chờ đợi không nói tiếng nào.
Trong thư phòng ánh đèn sáng trưng hai người đứng ở bên trong phòng, cánh cửa thư phòng chưa hề hoàn toàn khép lại. Ngu Thư Hân từ phòng của con đi ra liền có thể nghe được từ bên trong thư phòng truyền đến giọng nói lành lạnh nghiêm túc của Tiểu Đường, cô nói chuyện rất ngắn gọn, nói thuật ngữ gì đó mà Thư Hân nghe không hiểu. Ánh mắt Thư Hân nhìn về phía thư phòng chuẩn bị đi tới đó thì lại nghe thấy tên của mình trong cuộc hội thoại.
Cuộc điện thoại giữa Tiểu Đường và ba mình đã kết thúc, cô đưa trả chiếc điện thoại cho Mẹ Triệu. Mẹ Triệu liền nói: "Tiểu Đường a, con định khi nào thì cùng với Thư Hân phục hôn?"
Bước chân của Thư Hân ngừng tại chỗ, nàng theo bản năng không đi về phía trước nữa.
Trong phòng âm thanh lục tục truyền đến.
"Mẹ, con hi vọng mẹ ở trước mặt Thư Hân không cần đề cập tới vấn đề phục hôn này, có thể không ạ?"
Mẹ Triệu vừa nghe vậy liền sinh khí: "Làm sao? Con không muốn chịu trách nhiệm hả?"
Triệu Tiểu Đường dở khóc dở cười lắc đầu: "Đương nhiên không phải."
"Thế thì bởi vì cái gì?" Mẹ Triệu có chút không hiểu: "Con cùng Thư Hân hiện tại tình đầu ý hợp lại còn có con chung với nhau. Con không vội vã thì cũng phải nghĩ tới Thư Hân chứ, con bé bụng ngày một lớn có thể không nóng nảy sao được? Đến thời điểm đứa bé sinh ra con muốn con của mình không có danh phận gia đình đầy đủ sao ? Con còn nói được mấy lời này à ? Chuyện nhập hộ khẩu cho đứa bé rất là quan trọng sau này bé con còn phải đi học nữa."
"Thời gian này mẹ đã tìm người xem qua ngày lành tháng tốt cho hai đứa rồi, liền tháng này. . ."
"Mẹ!" Triệu Tiểu Đường nghe mẹ nói như thế mơ hồ có chút không vui, cô mặt trầm xuống nói rằng: "Chuyện của con và Thư Hân tự chúng con có dự tính riêng."
"Tính toán gì?" Mẹ Triệu lôi kéo Tiểu Đường : "Con nói cho mẹ biết, có phải con không muốn cùng Thư Hân kết hôn?"
"Không phải." Triệu Tiểu Đường nghe mấy lời này của mẹ vô cùng đau đầu cô ấn ấn hai bên thái dương, thở dài thẳng thắn nói thẳng: "Mẹ làm ơn đừng để bản thân giống như ông nội ngày trước được không ạ ?"
Mẹ Triệu bị lời của Tiểu Đường làm cho thức tỉnh, trong lòng khẽ run lên bà không có nói nữa lắng nghe Tiểu Đường nói tiếp : "Con cùng Thư Hân đã là người trưởng thành chúng con có thể tự làm chủ chuyện của bản thân. Chúng con có kế hoạch của riêng mình xin mẹ đừng tạo thêm áp lực cho em ấy nữa."
"Có đứa bé mọi người trong nhà cao hứng con có thể hiểu được nhưng cũng xin mọi người hiểu cho con và Thư Hân."
"Thư Hân em ấy không thể nói với mẹ và mọi người những câu nói này vậy thì con thay em ấy nói. Em ấy còn có công việc, có sự nghiệp của riêng em ấy, em ấy cũng giống những người ngoài kia có chủ kiến có sự độc lập trong tư tưởng. Thư Hân càng không cần vâng theo yêu cầu của chúng ta về cuộc sống hàng ngày của em ấy đó chính là sự tôn trọng mà con muốn dành cho Thư Hân. Thư Hân em ấy đối với tương lai có dự định, có kế hoạch riêng, nếu như mẹ và mọi người thật sự quan tâm em ấy, quan tâm chúng con thì nên ủng hộ con và em ấy chứ không phải tự ý can thiệp vào bất kỳ quyết định nào trong lai."
"Càng không cần thay chúng con đưa ra quyết định."
"Có thể không ạ?"
Triệu Tiểu Đường nói xong đi tới cửa hai bước cuối cùng nói: "Con cùng Thư Hân đi về trước, phiền phức mẹ cùng ông nội nói một tiếng giúp con."
Đã từng đối mặt với mọi quyết định của ông nội thay mình Tiểu Đường không có bất kỳ phản kháng nào cũng không có dựa vào lí lẽ để biện luận cho những yêu cầu vô lý kia. Chính vì điều này mà vô duyên vô cớ cô đã làm tổn thương Thư Hân trong 3 năm hôn nhân chẳng mặn chẳng ngọt. Tuy rằng Thư Hân bảo không có trách cô thế nhưng trong sâu thẳm suy nghĩ của cô vẫn để ý chuyện này. Tiểu Đường đã từng nghĩ nếu khi đó cô kiên định hơn, cố chấp hơn dù cho lưỡng bại câu thương có phải là cũng tốt hơn kết quả kia hay không?
Nhưng khi đó tất cả đã thành chắc chắn mà hiện tại Tiểu Đường hi vọng không giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Trước khi Tiểu Đường bước ra khỏi thư phòng thì Ngu Thư Hân cũng đã trở lại phòng ngủ rồi.
Ngu Thư Hân ngồi ở trên giường rơi vào trầm tư còn Tiểu Đường điều đầu tiên khi ra khỏi thư phòng là đi tới phòng của em bé tìm Thư Hân. Không thấy nàng ở đó cô liền quay người trở về phòng ngủ liền thấy Thư Hân đang ngồi trên giường trầm tư. Cô đi tới ngồi xuống bên cạnh im lặng theo tầm mắt của Thư Hân nhìn ra bên ngoài cửa sổ một màu đen kịt của màn đêm. Thư Hân nhỏ giọng hỏi cô: "Chị nói chuyện điện thoại xong rồi à ?"
Biểu cảm của Thư Hân rất tự nhiên giống như mọi ngày thậm chí còn có mấy phần ung dung, trên mặt mang theo ý cười. Triệu Tiểu Đường tuy rằng không hiểu tại sao tâm tình của Thư Hân lại phát sinh biến hóa như thế nhưng vẫn gật đầu đáp lời: "Ừm."
Cô nói xong ngồi xích gần Thư Hân hỏi: "Chúng ta về nhà chứ?"
Ngu Thư Hân nghiêng mặt qua nhìn cô, ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô cười nói : "Được ạ."
Thư Hân không có hỏi tại sao không cùng Mẹ Triệu và ông nội chào hỏi liền cứ như thế chẳng từ nguy nan đi theo phía sau Tiểu Đường. Đôi tay bị Tiểu Đường nắm lấy dắt đi, đem so sánh với lần trước đêm nay mới coi như là thật sự bỏ trốn.
Ánh trăng đêm nay rất sáng treo trên cao, bóng cây cổ thụ đổ mình trên mặt đường, thỉnh thoảng trên bầu trời có đám mây đen lướt qua che khuất ánh trăng khiến sắc trời càng mờ ám.
Tiểu Đường để tài xế lái xe đưa hai người trở về nhà riêng, cô cùng Thư Hân ngồi ở hàng ghế phía sau xe. Trong xe được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng ấm áp, ngoài cửa sổ gió đêm gào thét, tiếng nghẹn ngào không ngừng mơ hồ có dấu hiệu của cơn mưa. Khuỷu tay của Thư Hân chống đỡ ở một bên cửa sổ xe, nàng nghiêng mặt đối với người bên cạnh nhìn thật lâu trong mắt đều là ý cười.
Triệu Tiểu Đường bị Thư Hân nhìn có chút không tự nhiên, không còn cách nào khác chỉ đành hỏi nàng: "Lại làm sao vậy?"
Sau khi Ngu Thư Hân lên xe liền quét qua khung cảnh Triệu gia một lượt rồi lại nhìn cô như bây giờ, Thư Hân cười nhạt: "Xem Đường a."
Triệu Tiểu Đường hướng về bên cạnh Thư Hân ngồi gần hơn một chút, trên cửa sổ phản chiếu bóng hình của hai người, ánh mắt cô trở nên thâm u: "Nhìn tôi làm gì?"
Ngu Thư Hân như cũ chống cằm, tư thái thanh thản, liền ngay cả âm thanh đều thêm phần lười biếng, nàng nói: "Xem Triệu tổng thật sự rất lợi hại, rất tuyệt."
Mặc dù là dùng giọng điệu trêu chọc nói ra nhưng mấy lời này của Thư Hân là chân tâm thực lòng biểu đạt. Ở trong mắt nàng Triệu Tiểu Đường thật sự càng ngày càng săn sóc, càng ngày càng ôn nhu.
Đêm nay lần thứ hai Thư Hân nói đến câu này, Triệu Tiểu Đường ngu ngốc đến mấy cũng cảm giác được nàng cố ý. Cô ngồi kế bên nàng đôi mày nhíu lại: "Thư Hân, lời này của em đến cùng có ý gì?"
"Em cũng không hiểu lắm là có ý gì." Ngu Thư Hân chậm rì rì trả lời: "Là Tuyết Nhi nói cho em nghe vậy đó."
"Nếu không Triệu tổng giải thích cho em một chút đi, đây là ý gì?"
Tuyết Nhi ?
Triệu Tiểu Đường chớp mắt liền rõ ràng, trong thần sắc của cô hiểm thấy xuất hiện của hai từ hối hận. Tiểu Đường muốn mở miệng đối với Thư Hân giải thích nhưng vừa nghĩ tới giao dịch giữa mình và Tuyết Nhi, cô lại không nói ra được. Tình thế bây giờ khá là khó xử, Ngu Thư Hân còn chống nửa bên mặt nhìn cô, ánh mắt rất bình tĩnh làm Tiểu Đường sắc mặt không tự nhiên hô: "Thư Hân."
Tựa hồ muốn nàng không cần truy cứu vấn đề này nữa được không bởi vì cô giải thích không được.
Ngu Thư Hân tư thái lười biếng, hai chân nàng đan chéo lên nhau tỉnh thoảng lắc lư qua lại chạm đến đôi chân nhỏ bên cạnh của Tiểu Đường. Thư Hân nghiêng đầu liếc mắt, một đôi mắt híp lại, hẹp dài, sóng mắt lưu chuyển đặc biệt dụ người. Triệu Tiểu Đường nhìn Thư Hân đột nhiên hóa thân thành hồ ly quyến rũ miệng có chút khô, cảm giác tê dại từ đôi chân hai người tiếp xúc truyền tới trong lòng như lông chim nhẹ phẩy một cái. Lòng bàn tay Tiểu Đường chậm rãi tiết ra mồ hôi, mấy giây sau bàn tay cô lặng lẽ đặt ở mắt cá chân của Thư Hân xoa nắn.
Cảm giác nhẵn nhụi từ da thịt của nàng mang theo cảm giác lành lạnh như trên một tấm ngọc tốt. Mấy giây sau mảnh ngọc này nhiễm phải nhiệt độ từ lòng bàn tay cô trở nên ấm áp nóng hổi. Ngu Thư Hân híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ, đôi chân thon dài của Thư Hân dưới ánh đèn trông rất đẹp mắt, trắng không tỳ vết mịn màng, chạm vào có cảm giác đàn hồi sờ rất thích. Triệu Tiểu Đường đối với sắc xuân này yêu thích không buông tay, nhiều lần xoa xoa rất nhanh lòng bàn tay cảm giác thấy nhiệt độ từ đôi chân của Thư Hân so với bàn tay của cô cao hơn.
Ngu Thư Hân mặc một chiếc váy xẻ tà lộ ra đôi chân thon dài giúp Tiểu Đường dễ dàng len lỏi vào bên trong tà váy chạm dần lên phía trên. Đầu ngón tay cô phiêu du chạm lên đầu gối của Thư Hân muốn lên trên nữa thì bị một chân khác của nàng hẩy một cái chặn lại.
Ngu Thư Hân thay đổi dáng vẻ vừa lười biếng khi nãy chuyển qua ngồi thẳng thân thể nhưng dáng người vẫn nằm nghiêng cùng Tiểu Đường kề sát. Chỉ một vài tích tắc tư thế của hai người trở nên không có khe hở, mặt gần kề, hô hấp dây dưa, mùi thơm trên người Thư Hân phả vào mặt. Triệu Tiểu Đường nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được đôi môi căng mọng ngọt ngào kia, mỗi khi Thư Hân mỉm cười rất đẹp.
"Muốn hôn em không?" Ngu Thư Hân thấy Tiểu Đường cứ nhìn chằm chằm vào đôi môi của mình, nàng liền nhẹ giọng trêu đùa cô. Ngữ điệu còn đan xen ý vị làm nũng làm tâm Tiểu Đường mềm nhũn như vũng nước, ánh mắt cô vẫn không hề dời qua nơi khác chìm đắm ở đôi môi kia chần chờ hai giây gật đầu: "Muốn."
Thái độ rất thẳng thắn và thành thật, lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi chạm lên da thịt của Thư Hân. Ngu Thư Hân động động eo nhỏ tới gần Tiểu Đường hơn, nghiêng đầu tại bên tai cô thì thầm : "Đường nhịn chút đi."
"Lúc nào nói cho em biết Tuyết Nhi tại sao nói câu kia thì lúc đó em liền cho Đường hôn em."
Không tới gần cũng còn tốt, một hồi nàng áp sát khí tức trong nháy mắt bao phủ lấy Tiểu Đường. Cô đối mặt với Ngu Thư Hân sức đề kháng rất kém nghị lực chẳng mất chốc rơi về con số không. Cảm giác bị trêu chọc khá là khó chịu ah, cổ họng cũng thấy ngứa, Tiểu Đường ho nhẹ vừa mới chuẩn bị nói chuyện với Thư Hân chuông điện thoại bỗng vang lên. Ngu Thư Hân ngồi ngay ngắn lại tìm lấy điện thoại tiện tay hất đôi tay hư hỏng kia ra khỏi đùi mình.
" Này!"
Là An Kỳ ah.
Ngu Thư Hân nghe đầu bên kia nói gì đó nàng khẽ cau mày: "Cái gì?"
"Hiện tại sao?"
Ngu Thư Hân không có đeo đồng hồ liền kéo tay Tiểu Đường qua xem đồng hồ trên tay cô rồi trả lời: "Mình lập tức tới ngay."
Cúp điện thoại Ngu Thư Hân đã khôi phục dáng vẻ bình thường, như người vừa dẫn dụ Triệu Tiểu Đường khi nãy không phải là nàng. Triệu Tiểu Đường nhìn Thư Hân biểu tình rất tự nhiên như không liên quan tới nàng, Triệu Tiểu Đường thật sự muốn lập tức ôm lấy Thư Hân mạnh mẽ hôn nàng, hôn đến khi nàng thở không lên khí cầu xin mình mới thôi. Nhưng mà suy nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ, Tiểu Đường bất đắc dĩ nhịn xuống du͙ƈ vọиɠ đang cháy trong lòng, cô mở miệng mang theo ngữ khí trầm ấm : "Ai vậy?"
"An Kỳ." Ngu Thư Hân nghịch di động bình tĩnh nói: "Chị Lisa ở chỗ An Kỳ uống hơi nhiều."
Lisa tuy rằng tửu lượng rất tốt nhưng không phải rất thích uống rượu, trừ khi gặp phải trường hợp không thể từ chối bằng không hiếm khi thấy chị ấy chạm vào cồn. An Kỳ đối với Lisa không phải rất thân quen, lúc nhìn thấy Lisa xuất hiện ở quán bar của mình An Kỳ còn sửng sốt một chút, sau đó mời Lisa đi tới một bàn riêng tư ngồi chơi. Lisa rất giữ lễ đối với An Kỳ vô cùng khách sáo, tới quán bar cô liền gọi một đống rượu và đĩa hoa quả sau đó nói cảm ơn với An Kỳ bà chủ quán. Vì Lisa có quen biết với Thư Hân nên An Kỳ cũng đặc biệt lưu tâm chăm sóc cô tận tình, Lisa gọi nhiều rượu cô cũng không cản lại tùy ý để Lisa uống say, say rồi thì đưa Lisa về thôi không sao cả.
Chỉ là Lisa uống say cũng không giống sâu rượu bình thường hay gây sự làm ồn ào, cô rất yên tĩnh ngồi ở chỗ đó nếu như không phải là bởi vì An Kỳ nửa giờ hỏi không ra một câu trả lời thì An Kỳ vẫn đúng là không tin người trước mặt uống say.
Cửa phòng bị đẩy ra Chu Tranh ló đầu vào: "Người ở đâu?"
An Kỳ chỉ vào bên người: "Này."
Hiện tại vừa vặn đến giờ quán bar hoạt động khách đến tụ tập rất đông khẳng định không thể để Ngu Thư Hân tới nơi này đón người. An Kỳ đành đem Lisa lên tầng 2 đến phòng làm việc của cô chờ, dù sao quán bar còn có cửa sau. Thời điểm Ngu Thư Hân đến đây có thể từ cửa sau tiến vào lên đây đón người, thế nhưng một mình An Kỳ không có cách nào tha Lisa đi lên lầu, vừa vặn cô đυ.ng phải Chu Tranh cũng ở đây chơi liền nhờ cô ấy giúp mình một tay.
Chu Tranh đi tới bên người An Kỳ, mắt xem Lisa vừa nhìn về phía trước mặt Lisa là rất nhiều bình rượu xiêu vẹo, Chu Tranh dừng vài giây đối với An Kỳ nói: "Tôi sẽ đưa cô ấy lên lầu, cô đi ra ngoài trước đi."
An Kỳ sửng sốt: "Cô ? Một mình cô?"
Ngữ khí tràn đầy không tin, Chu Tranh gật đầu: "Tôi một người không có chuyện gì, có thể dẫn cô ấy lên lầu cô cứ đi ra ngoài trước làm việc của mình đi."
An Kỳ bán tín bán nghi cảm thấy thái độ này của Chu Tranh rất lạ nhưng cụ thể muốn nói chỗ nào kỳ quái thì An Kỳ cũng không nói lên được. Dù sao hai người cũng từng hợp tác qua, hơn nữa cũng là người quen nên An Kỳ không nghĩ nhiều liền đồng ý.
An Kỳ đi rồi cửa phòng khách khép lại, Chu Tranh giẫm giày cao gót đứng trước mặt Lisa đưa tay cầm lấy chai rượu lên xem thử rỗng toếch không khỏi lắc đầu đối với Lisa nói: "Cô như này lại là vì cái gì chứ?"
Đáng tiếc câu hỏi của Chu Tranh không có người trả lời lại, Lisa hiện giờ say bí tỉ rồi, hai mắt vô thần đối với ngoại cảnh xung quanh hoàn toàn không có phản ứng. Chu Tranh nhìn Lisa vài lần sau đó lắc đầu một cái, cô nhấc cơ thể Lisa lên vừa mới chuẩn bị dùng sức đỡ lấy Lisa thì chuông điện thoại vang lên, bên ngoài tiếng ồn ào không ngừng điện thoại của cô nếu không phải đặt chế độ rung thì kì thực cô cũng sẽ không nhận ra. Chu Tranh đem Lisa vừa nhấc lên lại đặt ở trên ghế sofa, từ trong túi xách cầm điện thoại lên nhìn tên người gọi tới rồi lại nhìn lại Lisa rồi mới nhận điện thoại: "Tuyết Nhi."
Quán bar huyên náo còn chưa tới cửa quán đã có thể nghe được tiếng ồn ào, tiếng nhạc sập xình. Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường từ cửa sau lên lầu hai, nàng mang theo khẩu trang cùng mũ, áo khoác kéo cao che nửa gương mặt, vừa tới văn phòng liền nhìn thấy bên trong đi ra một người. Ngu Thư Hân gọi một tiếng mang theo nghi hoặc: "Chu Tranh?"
Chu Tranh một thân quần dài, trang phục thanh lịch đi vào trong quán bar có vẻ không phù hợp cho lắm. Chu Tranh nhìn thấy Thư Hân lại đây bèn gật đầu chào hỏi: "Thư Hân."
Sau đó cô lại cùng người phía sau Thư Hân chào hỏi: "Triệu tổng."
Ngu Thư Hân hỏi: "Cô làm sao cũng tới đây?"
"Chị Lisa đâu?"
Chu Tranh hướng bên trong nhìn một cái nói rằng: "Cô ấy uống nhiều rồi cũng không có vấn đề khác xảy ra."
Ngu Thư Hân lúc này mới hoãn khẩu khí, nàng đối với Chu Tranh nói: "Còn lại giao cho chúng tôi đi, tôi đưa chị ấy về nhà cho."
Nàng nói xong cũng chuẩn bị hướng về văn phòng đi vào thì Chu Tranh gọi lại: "Thư Hân."
Ngu Thư Hân quay đầu nhìn cô, vẻ mặt có hai phần không rõ, Chu Tranh mở miệng nói: "Kỳ thực tôi vừa rồi cũng đã gọi điện thoại cho Tuyết Nhi."
"Cô ấy lập tức tới ngay."
Xem ra là muốn cho Tuyết Nhi đưa chị Lisa trở về, Ngu Thư Hân cũng không đi sâu vào mối quan hệ của hai người này nhưng Thư Hân biết Chu Tranh so với nàng hiểu rõ chuyện này hơn. Hơn nữa cô ấy đã thông báo cho Tuyết Nhi đến đây thế gì Thư Hân còn nói gì thêm được nữa, nàng khẽ gật đầu coi như đã hiểu nói : "Vậy được rồi, vậy chúng tôi ở đây chờ Tuyết Nhi đến rồi mới ra về."
Chu Tranh gật đầu: "Thật xấu hổ, để hai người mất công tới đây một chuyến."
Ngu Thư Hân bật cười: "Đều là bạn bè không cần khách khí như thế."
Nàng vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, là tiếng giày cao gót đạp ở trên đá cẩm thạch lanh lảnh vang, bước chân còn có chút gấp gáp đang đi tới văn phòng bên này. Ngu Thư Hân quay đầu lại nhìn thấy Tuyết Nhi đứng ở phía sau, cô ấy còn mặc bộ quần áo buổi chiều hai người gặp nhau, ngực chập trùng lên xuống, hơi thở có phần gấp rút. Chu Tranh tiến lên đón: " Tuyết Nhi."
Tuyết Nhi lấy khẩu trang xuống: "Chị ấy người ở đâu?"
"Ở bên trong." Chu Tranh nói xong nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì, chỉ là uống nhiều vài chén, uống say mà thôi."
Tuyết Nhi thở ra một hơi, khuôn mặt hòa hoãn đi rất nhiều, cô ngẩng đầu nhìn thấy Ngu Thư Hân và Triệu tổng ở đây không khỏi nhíu mày: "Hai người làm sao cũng tới?"
Chu Tranh cười giải thích: "Mình không phải người đầu tiên liên lạc với cậu, An Kỳ trước đó đã liên hệ với Thư Hân cùng Triệu tổng."
Ngu Thư Hân đứng một bên nghe hai người nói xong liền mở miệng nói: "Có muốn chúng tôi hỗ trợ không?"
Tuyết Nhi xua tay: "Không cần, tôi đưa chị ấy về nhà là được rồi."
Biết được Lisa chỉ là uống say, vẻ mặt của Tuyết Nhi cũng không còn sốt sắng như vậy nữa. Cô nói xong lại đối với Chu Tranh nói: "Tranh Tử, cậu trước tiên đưa Thư Hân cùng Triệu tổng xuống lầu đi, mình vào phòng nhìn chị ấy."
Chu Tranh gật đầu: "Được."
Ngu Thư Hân cười: "Không cần, tự chúng tôi xuống."
Nàng nói xong nhìn về phía Triệu Tiểu Đường lại phát hiện Triệu Tiểu Đường nhìn về phía Tuyết Nhi, nàng kéo vạt áo Tiểu Đường nhắc nhở cô: "Đi thôi."
Triệu Tiểu Đường lại nói: "Em chờ tôi hai phút, tôi có lời muốn cùng Tuyết tiểu thư nói."
Tuyết Nhi bị chỉ đích danh ngón tay cô tự hướng về chính mình: "Tôi á?"
Vẻ mặt rất mộng, có chút hơi kinh ngạc, Triệu Tiểu Đường gật đầu: "Ừm."
Chu Tranh nhìn về phía Ngu Thư Hân phát hiện nàng cũng không có bất kỳ nét mặt nào tỏ ra không thích. Chu Tranh liền cùng Thư Hân nói chuyện phiếm vài câu, cách đó không xa hai người kia đứng chung một chỗ, tự giác giữ khoảng cách. Tuyết Nhi không hiểu tại sao lại bị Triệu Tiểu Đường gọi lại hỏi chuyện chứ, Tuyết Nhi đứng lại sau đó hỏi cô: "Triệu tổng có việc?"
"Là có chút việc." Triệu Tiểu Đường lạnh nhạt nói: "Trước đó cô nói muốn tiến vào Kinh Nghi cùng tôi bàn chuyện hợp tác còn nhớ sao?"
Tuyết Nhi thoáng chốc nghĩ tới ngày hôm đó, Triệu Tiểu Đường chỉ cần giúp cô tiến vào Kinh Nghi thì cô mỗi ngày sẽ giúp cô ấy ở trước mặt Thư Hân nói tốt vài câu. Chuyện này Tuyết Nhi vẫn còn nhớ như in trong đầu, cô gật đầu nhìn lại Triệu Tiểu Đường đáp: "Nhớ ."
Triệu Tiểu Đường nói: "Chúng ta thay đổi điều kiện đi."
Tuyết Nhi khẽ nhếch lông mày: "Điều kiện gì."
"Tôi có thể để cho cô tiến vào Kinh Nghi." Triệu Tiểu Đường lạnh lùng nói: "Thế nhưng cô phải đáp ứng tôi sau này không cần ở trước mặt Thư Hân đề cập đến tên tôi."
Triệu Tiểu Đường nói xong còn rất lễ phép nói: "Cảm ơn."
Tuyết Nhi nhíu mày không hiểu gì hết trơn: "Tại sao?"
Còn tại sao?
Triệu Tiểu Đường đi về phía trước một bước có hơi bị lỗi cơ thể lảo đảo suýt chút nữa không giữ được thăng bằng ngã chổng vó. Tiểu Đường bất đắc dĩ lắc đầu đi về phía trước hai bước sau đó lại quay lại đứng trước mặt Tuyết Nhi nói rằng: "Tuyết Nhi tiểu thư, cô nghe nói qua một câu nói như vậy sao? Ngôn ngữ là môn nghệ thuật."
Tuyết Nhi ngờ vực gật đầu: "Nghe qua."
"Vậy cô không cảm thấy chính mình còn chưa đủ tư cách nhập môn sao?"
Tuyết Nhi : . . .
Cô đây là bị khinh bỉ sao?
Làm sao? Ngày hôm nay Tuyết Nhi đại tiểu thư cô đây gặp phải chuyện xui xẻo gì thế này nhận phải đả kích rất lớn ah ?