Em Có Tin Vào Định Mệnh?

4/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Lần đầu gặp mặt ở cô nhi viện , cô chỉ là cô bé 8 tuổi , là người xa lạ , nhưng trong mắt anh cô có điều gì đó đặc biệt , một cậu bé mười tuổi dám đứng trước mặt cô hùng hồn tuyên bố rất quyết đoán "K …
Xem Thêm

Chương 17
Đến gần khuya , Lạc Ân đột nhiên phát sốt , Ngô Thiên Kỳ đã chườm đá cho cô nhưng cũng không bớt chút nào , dù anh có gọi bao nhiêu lần cô cũng không tỉnh lại. Hết cách , Ngô Thiên Kỳ cầm lấy mấy viên thuốc , uống một ngụm nước rồi áp môi mình lên đôi môi Lạc Ân , đẩy những viên thuốc vào miệng cô , chờ cô nuốt xuống , anh lại đẩy vào miệng cô hớp nước mát lạnh.

"Khụ...khụ..." - Lạc Ân ho khan vài tiếng , Ngô Thiên Kỳ cầm miếng dán hạ sốt dán lên trán cô . Cô hôn mê cũng gần 3 tiếng , anh đều bên cạnh canh chừng , mỗi lần Lạc Ân thều thào than , anh đều nghĩ cách khiến cô đỡ mệt..Cơn sốt này rốt cuộc giày vò cô đến bao giờ ?

Lạc Ân mơ màng mở mắt , cả khuôn mặt đỏ bừng vì sốt , khẽ gọi "Kỳ ca ca...Kỳ ca ca...."

Nghe tiếng gọi nhẹ hẫng như không khí , Ngô Thiên Kỳ quay đầu lại...

Lạc Ân lại nói "Tại sao anh không trả lời thư của em ? Có phải anh...không cần em nữa ?"

Ngô Thiên Kỳ ngây người ngồi nhìn cô , Lạc Ân sốt đến nỗi mê sảng. Nói những điều từ bao năm qua luôn giấu trong lòng "Ba năm...Lạc Ân đều đặn gửi thư cho anh , nhưng anh một chút hồi âm cũng không có..."

Ngô Thiên Kỳ đau lòng nắm lấy tay cô áp vào mặt mình , bàn tay cô nóng rát , càng làm anh thêm đau xót "Ân Ân , là anh không tốt , nếu lúc đó anh quay lại cô nhi viện mỗi ngày thì có thể nhận được thư của em...Anh xin lỗi..."

"Kỳ ca ca...có phải anh...không cần Ân Ân nữa ?"

"Anh cần....cả đời này anh chỉ cần Ân Ân..."

Từ khóe mắt Lạc Ân tuôn ra một làn nước trong , cô vẫn nghĩ đây chỉ là mơ .. Giọng nói trở nên nặng trĩu "Kỳ ca ca..."

"Ừ..."

"Có thể ôm em không ?"

"Được..."

Ngô Thiên Kỳ ngồi trên giường , vòng tay nâng Lạc Ân dậy , để cô ngồi dựa vào lòng mình , Lạc Ân khẽ cất tiếng "Có thể hát cho em nghe không ?"

"Hát sao ?"

"Phải , lúc nhỏ anh từng hát em nghe , bài ca có giai điệu rất nhẹ nhàng...Có thể hát lại không ?"

"Được..."

Ngô Thiên Kỳ ôm chặt lấy Lạc Ân , nhẹ nhàng cất lên lời bài hát. Đó là bài hát lúc nhỏ Ngô Thiên Kỳ đã hát cho cô nghe , dù là vui hay buồn anh cũng đều hát bài ca này...

*Thật ngọt ngào, nụ cười của em hết đỗi ngọt ngào

Tựa như đóa hoa chớm nở trong gió xuân

Chớm nở trong gió xuân

Anh đã gặp em ở đâu, ở đâu nhỉ?

Nụ cười của em trông quen thuộc thế này !

Anh nhất thời không nhận ra

À ~ Là trong giấc mơ !

... ...

Là em, là em, người anh gặp trong mơ là em

Anh đã gặp em ở đâu, ở đâu nhỉ?

Nụ cười của em trông quen thuộc thế này

Anh nhất thời không nghĩ ra

À ! Là trong giấc mơ....

[Lời dịch bài hát Điềm Mật Mật (甜蜜蜜/Tian Mi Mi) - Lộc Hàm (Luhan)].

Giọng hát của Ngô Thiên Kỳ rất trầm ấm lại chất đầy yêu thương , tựa hồ giống như lúc nhỏ , điều đó khiến cô có chút buồn phiền , nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp...từ từ thϊếp đi...

Ngô Thiên Kỳ ôm cô trong lòng , nỗi thống khổ trong lòng lại dâng lên , khiến hốc mắt đỏ dần , tuôn ra một làn nước trong veo...Đối với Ngô Thiên Kỳ đây như một hi vọng nhỏ , nhiều năm như thế trong lòng cô vẫn nhớ đến anh...

-----

Sáng hôm sau vì khá đói nên Lạc Ân tỉnh dậy , dù vẫn mệt nhưng cũng đỡ hơn hôm qua , rửa sạch mặt , cô khoác áo bước xuống nhà... Hôm qua , Lạc Ân đã mơ một giấc mơ rất lạ , được nghe người đó hát bài ca lúc nhỏ...nhưng cô lại quá mệt không thể hỏi anh những gì muốn hỏi trong mấy năm qua...

Bước xuống bếp , Lạc Ân đã nhìn thấy Ngô Thiên Kỳ đang cắm cúi nấu cháo...Phải rồi...mấy ngày nay đều do anh nấu cơm...Lạc Ân ngập ngừng gọi tên anh "Thiên Kỳ...!"

Ngô Thiên Kỳ bất ngờ quay lại , đăm đăm nhìn Lạc Ân. Lần đầu tiên nghe cô gọi tên nên anh có chút ngạc nhiên "Em xuống đây làm gì ? Nếu đói , tôi sẽ đem cháo lên phòng cho em."

Lạc Ân kéo ghế ngồi xuống , hai tay chống cằm "Nằm một chỗ rất mệt..."

Ngô Thiên Kỳ đi ra sofa cầm chiếc áo khoác to rộng ấm áp , ép cô mặc vào "Mặc thêm áo , em chưa khỏi hẳn."

Lạc Ân cũng biết nghe lời , xỏ hai tay vào áo , chiếc áo khoác to rộng như một cái mền bao bọc lấy cô , cánh tay áo dài tới nổi không thấy bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Ân , cô ngồi chống cằm , chờ đợi Ngô Thiên Kỳ múc cháo "Thiên Kỳ , tôi đói..."

Ngô Thiên Kỳ quay lưng về phía cô , khóe miệng khẽ giương , từ hôm qua đến giờ không biết anh đã nghe bao nhiêu tiếng "Tôi đói" của cô. Đưa tay tắt bếp , Ngô Thiên Kỳ múc ra một tô cháo để trước mặt cô , kéo ghế ngồi đối diện.

Lạc Ân chìa tay lấy thìa , nhưng dù có cố kéo tay áo lên , bàn tay cô vẫn không thể vươn ra khỏi tay áo. Ngô Thiên Kỳ mỉm cười , cầm thìa múc cháo đút cho Lạc Ân , ôn tồn nói "Không ngờ em lại nhỏ con như vậy , để tôi giúp em , há miệng ra !"

Lạc Ân liếc anh một cái , bĩu môi bất mãn"Là anh quá to mới đúng , đúng là đồ quái vật khổng lồ.."

"Mau ăn đi."

Lạc Ân nhìn thìa cháo trước mặt , ngập ngừng một lúc. Thấy vậy Ngô Thiên Kỳ lại lên tiếng "Nếu không mau ăn , tôi sẽ ăn hết đấy."

Hết cách , Lạc Ân đành há miệng nhận lấy thìa cháo thơm ngon , nhai một cách rất thỏa mãn , thực sự rất ngon , lại có hương vị rất quen thuộc...? "Rất ngon..."

Được Lạc Ân khen ngợi , Ngô Thiên Kỳ nhất thời vui vẻ nhếch miệng cười , vẻ mặt rất dịu dàng , múc thêm thìa nữa đút cho cô "Tôi đặc biệt nấu cháo thịt bò cho em đấy !"

Lạc Ân tròn mắt nhìn anh , nụ cười của Ngô Thiên Kỳ quá đỗi ngọt ngào , lại rất tươi , lần đầu tiên Lạc Ân nhìn thấy anh cười... Nụ cười chất đầy yêu thương , nhất thời khiến cô nhớ đến một ai đó . Lạc Ân buột miệng nói "Thì ra anh cũng biết cười."

Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười , không trả lời , tiếp tục đút cho cô. Nụ cười của anh từ trước đến nãy chỉ dành mỗi cô...

--- ---

Ăn xong , Lạc Ân lại đi lên phòng , dù rất chán nhưng cô không biết làm gì hơn ngồi đọc sách , xem lại những gì Ngô Thiên Kỳ dạy , được một lúc , Lạc Ân lại đi ra ngoài.

Bên ngoài , Lạc Dương chợt mở cửa đi vào , vì lo lắng cho Lạc Ân nên anh về nhà xem thử , vừa thấy anh Lạc Ân đã chạy đếm choàng qua cổ anh , vui vẻ nói "Anh !"

Lạc Dương bật cười "Có chuyện gì ?"

Lạc Ân cất tiếng , đưa hai tay ra "Tiểu Bạch của em !"

"Tiểu Bạch ?" - Lạc Dương nhíu mày , anh không hiểu cô đang nói về vấn đề gì.

Cô nhẫn nhịn nói lại một lần nữa "Con chuột Hamster của em , không phải anh đã đem về sao ?"

"Không , anh còn không biết em có nuôi Hamster."

*Đùng ! Trong đầu cô như vừa nổ tung , anh trai cô không biết , vậy có nghĩa Ngô Thiên Kỳ đã nói dối. Lạc Ân tức giận xông thẳng lên tầng hai , không chút dịu dàng đạp cửa đi vào.

Thấy em gái mình mạnh bạo như thế , Lạc Dương lo lắng đi theo "Em chưa khỏe hẳn đừng làm như vậy."

Vừa bước vào phòng Ngô Thiên Kỳ , cô đã thấy anh ngồi ngủ trên bàn , trên mặt bàn bày đầy đống tài liệu...

Lạc Dương nhướn người lên phía trước "Cậu ấy ngủ rồi sao ?"

"Hừ , Này..." - Lạc Ân vừa hét lên đã bị Lạc Dương chặn lại "Để Thiên Kỳ ngủ."

"Nhưng anh ta..."

"Tiểu Ân , hôm qua cậu ấy chăm sóc em cả đêm sao ?"

"Hử ?!" - Lavj Ân nhíu mày nhớ lại , mỗi lúc cô mơ màng mở mắt đều thấy một người đàn ông ngồi bên cạnh nhưng cô lại nghĩ đó là mơ ? "Em không biết , chỉ là có cảm giác ai đó bên cạnh thôi."

"Là Thiên Kỳ , sáng sớm.. khoảng 2 giờ cậu ấy đã nhắn tin cho anh , 4 giờ lại gọi tiếp...Vậy...cả ngày hôm qua cậu ấy chỉ ngủ 2 tiếng ?!" Lạc Dương nhớ rõ , lúc đó anh còn ngủ , anh có thói quen tắt chuông điện thoại khi ngủ.

Lạc Ân trầm mặc một chút , lúc nãy chỉ mới 6 giờ anh đã dậy nấu cháo cho cô... Ngô Thiên Kỳ vì cô mà thức cả đêm điều đó làm cô có chút cảm động.

"Đây chẳng phải là..." - Lạc Dương bước đến bàn làm việc , cầm một tờ giấy lên xem , anh phát hiện là những thông tin về bệnh PTSD , còn có tài liệu ôn tập cho đợt xét duyệt kiểm tra sắp tới của thực tập sinh.. Ngô Thiên Kỳ đã cất công soạn cho Lạc Ân. Khóe miệng anh khẽ giương.

"Anh , mau đỡ anh ta lên giường."

Lạc Dương đưa tay nâng người Ngô Thiên Kỳ , cố vác lên giường một cách nặng nhọc . Xem ra không chỉ hôm nay mà hôm qua Ngô Thiên Kỳ cũng thức trắng nên mới ngủ như chết thế này , từ trước đến nay tai anh rất nhạy , khi ngủ chỉ cần một tiếng động nhỏ hoặc có người chạm vào người Ngô Thiên Kỳ , anh sẽ lập tức tỉnh dậy.

"Tiểu Ân , đi ra ngoài thôi. Để cậu ấy ngủ , em cũng về phòng nghỉ đi. Anh đi nấu bữa trưa."

"Bữa trưa ? Bây giờ chỉ mới 9 giờ."

"Anh nấu sẵn , khi nào đói em hâm lại rồi ăn , để Thiên Kỳ nghỉ đi. Anh chỉ ghé nhà một chút thôi."

"Ồ." - Lạc Ân gật gù , đi ra ngoài. Lạc Dương đưa tay xoa đầu cô "Em nên đổi cách xưng hô đi , Thiên Kỳ là bạn anh , còn là giáo sư của em tức là trưởng bối. Đừng xưng hô trống không như vậy."

Lạc Ân trả lời "Vâng." , tuy đã gật đầu nhưng không có nghĩa cô sẽ làm theo . Nếu Ngô Thiên Kỳ không còn đáng ghét nữa thì cô có thể suy nghĩ lại.

"A , anh à , chở em đến tiệm thú cưng gần bệnh viện đi , em phải đón Tiểu Bạch , để ở đó hai ngày rồi ." Lạc Ân chợt nhớ đến Tiểu Bạch nên đi xuống bếp , kéo áo Lạc Dương.

Lạc Dương nhàn nhã trả lời "Em chưa khỏi hẳn , đừng đi ra ngoài."

"Anh à , chỉ một chút thôi ! Em chỉ gửi Tiểu Bạch ngày hôm qua , chắc ông chủ đó sẽ bỏ đói nó đấy."

"Không được."

"Anh..." - Lạc Ân nằng nặc đòi đi , càng nói càng lắc mạnh áo anh đến nỗi nó gần muốn rách. Lạc Dương hết cách đành gật đầu "Đi lên phòng lấy áo khoác đi."

Nghe Lạc Dương nói vậy , Lạc Ân vui mừng chạy lên phòng , còn anh thì thở dài chán nản , nếu không phải chiếc áo anh đang mặc là do Dương Minh Dung tặng thì dù cô có kéo rách áo anh cũng không đồng ý...

Thêm Bình Luận