Chương 3: Thời thơ ấu (3): Năm 15 tuổi (2)

"Cách!"

"Thả con bé xuống. Ta không muốn nhắc lại lần 2".

Một tiếng nói trầm ấm, ma mị, lạnh lẽo vang lên giữa đêm tối mịt mùng, vắng lặng cùng với ngòi súng đang chĩa thẳng vào đầu tên được gọi là "đại ca" chỉ chực nổ. Gã đó bỗng cứng đờ người, tay chân bủn rủn, sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng giữ điềm tĩnh:

-"Ngươi là ai? Biết điều thì ra chỗ khác, đây là địa bàn của ta, ta đã chọn miếng mồi này rồi."

"Đoàng" – Người đàn ông đó chĩa ngòi súng lên trời, một tiếng nổ sợ hãi vang lên kèm theo một nụ cười nhếch mép khiến nhiệt độ xung quanh xuống tận âm độ:

-"Giờ, ngươi muốn thế nào?"

-"Ta...ta...nhường con bé cho ngươi đó!"- Gã nói xong, gương mặt biến sắc, nhanh chóng buông Lãnh Băng Băng xuống, cùng đồng bọn chạy trốn.

Hắn – Lăng Thần Nam, hồi nhỏ từng lăn lộn trong giới xã hội đen, trải qua bao thăng trầm, giờ đã có thể đứng vững trong cao thủ của cao thủ, lão đại của lão đại. Hắn – chưa bao giờ biết đến tình thương......

Lăng Thần Nam cất súng vào túi, cúi xuống nhẹ nhàng bế cô bé đang ngất lịm, gương mặt xanh xao, gầy gò ốm yếu, tưởng chừng không còn sức sống, cô nhẹ bẫng, mặt vẫn còn vương vài giọt nước mắt chưa kịp khô. Hắn im lặng, bế cô lên chiếc xe hơi màu đen sang trọng, hắn nhìn cô, gạt mớ tóc rối khỏi trán, bỗng dưng lòng hắn dâng lên một nỗi thương cảm xót xa, mơ hồ....Phải chăng, hắn thấy tuổi thơ của hắn trong cô?.........

"Thiếu gia...ngài định làm gì với cô bé này? " – Tên tài xế còn khá trẻ tuổi, hỏi hắn với giọng ngập ngừng.

"Gọi cho Tử Thiên Vũ" – Hắn bừng tỉnh, dập tắt mọi suy nghĩ hỗn độn trong lòng, đáp lại.

" Vâng " -Tên tài xế nhanh chóng nối máy.

__________________________

Ở một nơi khác, Tokyo – một người đàn ông tóc vàng, khá điển trai, đứng sát tấm cửa kính của một tòa nhà cao tầng, nhìn xuống phía dưới thành phố tấp nập, những con người bé tí chạy đua với công việc, thời gian, nhàn hạ nhấp li rượu vang đỏ trong tay, bắt máy, giọng điệu pha chút đùa cợt:

"Thần Nam lão đại hôm nay có chuyện gì mà phải cất công gọi điện cho kẻ hèn mọn này thế?"

"Tôi có việc nhờ anh đây" – Một giọng nam lạnh lẽo bên kia đáp lại.

Thiên Vũ ngạc nhiên, khóe miệng ánh lên nụ cười nửa vời nửa không, hỏi lại:

"Nào, anh cứ nói đi, bổn thiếu gia sẵn sàng giúp anh"

"Tôi muốn gửi anh một cô nhóc, khoảng chừng 13-14 tuổi. Anh chăm sóc cô bé cho tôi, hàng tháng thiếu gia sẽ trả tiền công đầy đủ cho anh, bao gồm cả vốn lẫn lãi. Việc rất gấp, tôi không tiện nói qua điện thoại, anh bay về đây ngay cho tôi. Tôi không muốn nói nhiều."

Thiên Vũ im lặng, giọng anh không còn giễu cợt nữa, nghiêm túc nói:

"Được!"

______________________

Sáng hôm sau.....

"Chíp! Chíp....."

Lãnh Băng Băng từ từ mở đôi mắt nặng nhọc, mơ hồ, ánh sáng ban mai bao trùm khuôn mặt cô, ngoài cửa sổ là tiếng chim hót líu lo. Cô bừng tỉnh, giật mình, nhìn xung quanh, chợt nhìn bản thân mình và phát hiện.......đồ của cô đã được thay, ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Sợ hãi, lo lắng, đau đớn, thất vọng cùng tủi nhục, cô ôm mặt bật khóc, cô – tiền không có, gia đình không còn, giờ, ngay đến cả thứ quý giá cũng mất luôn sao? Bao năm qua, cô chịu đủ tủi nhục, giờ đây mọi thứ như vỡ òa, tiếng gào khóc của cô đau đến xé lòng, xé tan cả sự mới mẻ, tươi vui của không gian bên ngoài....

-"Cô tỉnh rồi à? Sao cô lại khóc? "

Tử Thiên Vũ mở cửa chạy vào, trên tay là một khay đồ ăn sáng, với chút bánh mì và sữa, anh lo lắng đặt khay xuống cạnh giường, hỏi han:

"Này...."

"Bốpppp"- Tiếng bạt tai vang lên giữa căn phòng.

"Cô..."

"Bốpppp" – Một cái tát nữa vang lên.

Tử Thiên Vũ thật sự nổi giận, mọi lo lắng cho cô đều tan biến hết. Anh giữ chặt 2 tay cô, quát:

"Cô bị điên à? Tôi đã làm gì cô mà cô tát tôi? Từ trước đến nay chưa ai dám tát bổn thiếu gia, cô là người đầu tiên..."

Lãnh Băng Băng cười lạnh, ngước nhìn anh với đôi mắt đầy oán giận, thách thức:

"Sao? Anh tưởng tôi không dám đánh anh ư? Anh nói anh là bổn thiếu gia, vậy thì anh thiếu gì những cô gái sẵn sang phục vụ anh, tại sao...tại sao anh còn.......còn....anh...."

Nước mắt lại một lần nữa lăn dài trên khuôn mặt cô bé, cô gào lên:

"Tôi chỉ là một đứa con gái gầy gò ốm yếu, tại sao anh lại làm vậy với tôiiiiiiiii! Anh nói đi, anh nói điiiiiiiiiiiiii! "

Lãnh Băng Băng tuyệt vọng, ôm mặt khóc nức nở, cô hất tay anh ra, quay mặt sang chỗ khác. Mọi thứ giờ đây với cô, sớm đã không còn gì nữa rồi....

Tử Thiên Vũ sững sờ, anh ngơ ngác, rồi bừng tỉnh. Anh im lặng nhìn cô, lửa giận đã nhanh chóng biến mất, cô như vậy, anh chợt cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng từ tốn, anh nói:

"Cô nhìn rõ tôi xem tôi có phải lũ hôm qua không? Nói cho cô nghe nhé, cô đã được tôi cứu, đừng có nghĩ nhiều nữa! "

Lãnh Băng Băng im lặng, cô quay sang, lập tức nắm chặt tay anh, mở to đôi mắt long lanh đầy nước mắt chưa kịp lau, hỏi dồn:

"Là anh cứu tôi? Anh nói thật không? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Là ai đã....đã...đã thay đồ cho tôi?"

Khi hỏi đến câu cuối, cô ấp úng, gương mặt đã đỏ ửng.

Tử Thiên Vũ thấy cô đã dần dần có chút vui vẻ, anh cười nhẹ, trêu đùa:

"Cô hỏi từ từ thôi, tôi mới trả lời được chứ! Phải! Là tôi cứu cô, đây là Thượng Hải, tôi mang cô đến đây. Còn đồ của cô, là tôi nhờ chị giúp việc thay giúp."

Sau đó, anh lướt nhìn cơ thể cô một lượt, rồi cười vang, nói:

"Cô yên tâm! Dù tôi muốn cướp sắc của cô, thì với thân hình của cô hiện giờ, chưa đủ để quyến rũ tôi đâu. Hahaha"

"Anh...nhưng....dù sao cũng cảm ơn anh...."- Lãnh Băng Băng đỏ mặt, ấp úng nói nhỏ.

"Cô tưởng thế là xong sao? Cô còn nợ tôi 2 cái tát đấy!" – Tử Thiên Vũ nói với giọng vờ giận dỗi, nhưng trong lòng càng lúc càng muốn trêu cô nhím nhỏ này.

"Tôi....tôi...xin lỗi! Giờ cho anh tát lại đấy!" – Cô đưa khuôn mặt đã sớm đỏ không thể đỏ hơn ra trước mặt anh.

Tử Thiên Vũ nảy ra một ý định, anh ghé sát tai cô, thủ thỉ:

"Giờ! Tôi muốn em. Được không?"

Lãnh Băng Băng đỏ bừng mặt, đẩy phắt anh ra, tức giận nói:

"Anh....."

Tử Thiên Vũ cười nhẹ, xoa đầu cô, nháy mắt:

"Thôi, tôi đùa thôi! Ăn sáng đi, rồi ra vườn hoa đi dạo, buổi sáng đi dạo tốt cho sức khỏe đấy"

Lãnh Băng Băng mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường.

___________________________

Vườn hoa ở đây rất đẹp, không khí buổi sớm trong lành, khiến tâm tình của cô cũng tốt lên. Anh chợt hỏi:

"Cô là ai? Tại sao giữa đêm khuya lại không ở nhà? "

Cô im lặng một lúc, giọng thấp dần, đáp:

"Tôi...đã sớm không có nhà rồi"

Tử Thiên Vũ sững sờ, anh không hỏi nữa, nhẹ nhàng cười:

"Vậy từ giờ, đây sẽ là nhà của cô"

"Anh....."- Cô ngước đôi mắt to tròn, đầy tinh khiết nhìn anh với dáng vẻ cảnh giác.

"Ước mơ cô là gì"

"Tôi?"

"Ừm"

"Tôi thích hát"- Lãnh Băng Băng đáp gọn lỏn, phải! Cô thích hát, từ nhỏ, mỗi khi cô buồn hay uất ức, cô đều ra một góc vắng, khóc một mình và hát thật to, cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

"Vậy tôi sẽ giúp em làm một idol"- Tử Thiên Vũ nghiêm túc nói. Lúc này, nhìn anh không có chút giễu cợt, thật khiến đối phương cảm thấy an tâm, tin tưởng lời anh.

"Nhưng..."- Lãnh Băng Băng quá bất ngờ, cô cảnh giác, lo lắng, bao suy nghĩ hỗn độn trong lòng.

"Cô không cần nghĩ nhiều! Tôi chỉ là tiện tay thôi, mai sau cô thành công, đừng quên ơn tôi là được. Lúc đó trả ơn sau cũng không muộn."

"Ơ..."

Tử Thiên Vũ mất kiên nhẫn, cúi xuống sát mặt cô, nhếch mép, hờ hững đáp:

"Dù sao em cũng không còn gia đình, không còn nơi nào để đi, tôi cũng đang thiếu một em gái. Không bằng, nhận tôi làm anh trai đi."