Chương 14: Lo Lắng
Diệp Tâm sau khi khóc đến ngủ gục, cô thức dậy là vì Cố Tư Thanh ở bên ngoài không ngừng gõ cửa. Lười nhác mặc vào quần áo đi ra mở cửa.
Cố Tư Thanh thấy Diệp Tâm mang dáng vẻ vừa mới ngủ dậy, cô nhớ lại lúc chiều khi đang đi dạo bắt gặp anh ba cô không nói một lời liền lái xe rời đi. Mặc dù biết vợ chồng anh ba luôn như vậy nhưng anh ba vẫn rất yêu thương chị dâu nên đối với chuyện cãi vã giữa hai vợ chồng họ cô cũng không tiện hỏi nhiều.
Diệp Tâm nhìn thấy Cố Tư Thanh, cô có chút khó hiểu: "Tư Thanh, có chuyện gì sao?"
"Chị dâu, không phải chị định ngủ quên cả ăn đấy chứ?" Cố Tư Thanh không khỏi ngạc nhiên nhìn bộ dạng này của cô.
Trước kia cho dù thế nào cô cũng không để mình lộ ra bộ dạng nhếch nhác như vậy. Nhưng hôm nay cô thật sự đã quá mệt, không còn suy nghĩ được gì nhiều. Cứ thế trực tiếp mở cửa.
"Ừm..." Diệp Tâm khẽ đáp lại.
Cố Tư Thanh nhìn ngó một lúc, không thấy bóng dáng của anh trai, cô không khỏi khó hiểu: "Anh ba vẫn chưa trở về sao?"
Diệp Tâm nhẹ gật đầu.
Cố Tư Thanh vốn rất tinh ý, cô nhận ra Diệp Tâm không có tâm trạng vậy nên cô cũng chỉ nhắc nhở rồi rời đi: "Chị mau chuẩn bị xuống ăn cơm thôi. Hôm nay anh hai dẫn bạn gái về ra mắt. Quả thật chị ấy rất được! Chị cũng sẽ thích thôi!"
Nhìn Cố Tư Thanh rời đi Diệp Tâm mới đóng cửa phòng lại, cô đứng tựa lưng vào cửa, nhìn căn phòng rộng, cô bất giác thấy thật lạnh lẽo.
Lúc Diệp Tâm đi đến gian nhà chính, tất cả mọi người đã sớm ngồi ở vị trí của mình. Chỉ còn thiếu cô và Cố Duy Khiêm mà thôi.
Bà nội Cố nhìn thấy cô một mình đi đến, liền hỏi: "Duy Khiêm đâu? Sao lại chỉ có mình cháu xuống vậy?"
Diệp Tâm ngồi xuống vị trí của mình, cười gượng đáp: "Anh ấy có việc đã ra ngoài từ chiều rồi ạ."
Cố Khải Minh cũng không mấy bận tâm nói: "Chúng ta ăn thôi!"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều bắt đầu dùng bữa, Cố Tư Thanh ngồi cạnh cô, không ngừng bắt chuyện. Diệp Tâm không có tâm trạng để ý đến lời nói của em chồng chỉ ợm ờ đáp lại. Một cảnh tình chàng ý thϊếp của Cố Duy Dực và cô gái tên Tinh Nhi lại cứ đập vào mắt cô, muốn tránh cũng không tránh được. Cô sớm phải biết trước chuyện này sẽ có một ngày xảy ra rồi chứ. Bữa cơm này thực khó ăn. Không những thế Cố Duy Khiêm lại mất hút từ chiều, bỏ mặc cô ở lại nơi này một mình đối trọi. Có anh ở đây thì việc tranh luận đã hết ngày. Làm gì có thời gian để ý chuyện khác nữa.
Bà nội Cố nhìn đến thấy cô ăn không ngon liền hỏi: "Tiểu Tâm, cháu khó chịu ở đâu sao?"
Diệp Tâm ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của mọi người đều tập trung hết trên người mình, khiến cô không khỏi suy nghĩ thật kĩ trước khi trả lời: "Cháu không khoẻ một chút thôi. Không có vấn đề gì đâu ạ."
Cố Tư Thanh thấy vậy cũng phụ hoạ theo: "Bà nội, lúc nãy cháu lên chị dâu còn đang ngủ, xem ra có chỗ không khoẻ thật."
Cố Khải Minh khẽ nhíu mày: "Nếu đã không khoẻ sao không gọi cho Duy Khiêm? Thằng nhóc này đến bây giờ vẫn không biết suy nghĩ cho người khác gì cả!"
Diệp Tâm vội giải thích: "Cái này không phải lỗi của anh Khiêm. Quả thật anh ấy rất bận, mà con cũng chỉ là hơi mệt một chút cũng không có gì to tát cả."
Trước nay cho dù tình cảm của cô và Cố Duy Khiêm không tốt nhưng trước mặt người lớn trong nhà cô luôn giữ đúng phép tắc, cái gì nên nói và không nên nói cô đều biết rõ. Vậy nên bà Cố tuy trước nay rất không thích Cố Duy Khiêm nhưng cũng sẽ không ghét cô.
Cố Khải Minh thở dài, ông đối với Diệp Hùng cũng khá thân thiết vậy nên cũng rất quý Diệp Tâm: "Vậy con lên phòng nghỉ đi. Chốc nữa muốn ăn gì kêu người mang lên phòng là được."
"Vậy con xin phép." Diệp Tâm lúc đứng lên, cô nhìn thoáng qua nét mặt vô cùng hờ hững của Cố Duy Dực tự cười chính mình đã quá ngu ngốc, chấp mê bất tỉnh không chịu buông tay.
Trở về phòng, cô tựa lưng vào cửa, ngồi sụp xuống sàn đá lạnh lẽo. Thật lạnh! Tất cả đều cô quạnh đến mức đáng sợ, lại nhìn đến những mảnh vỡ của chiếc gạt tàn bằng thuỷ tinh, cô đứng dậy đi đến thu dọn, chậm rãi nhặt từng mảnh nhỏ một. Trong một phút bất cẩn, chân cô giẫm lên một mảnh, đau đến bật khóc. Cô thế nhưng lại ngây ngốc nhìn máu không ngừng chảy trên sàn nhà.
Qua rất lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cô mới có chút phản ứng. Lúc này tâm trí cô rất phức tạp, cô đau lòng vì Cố Duy Dực thế nhưng ngay lúc này cô rất cần, rất cần hơi ấm, vòm ngực rộng của Cố Duy Khiêm. Cô không biết tại sao bản thân lại nghĩ đến anh nhưng cô thực sự rất cần, rất nhớ.
Cô khóc, ôm lấy thân mình, cuộn tròn ngồi trên sàn nhà. Bàn chân chảy máu sớm đã không còn để ý đến.
Cố Tư Thanh đem theo đồ ăn nhẹ và một cốc sữa đến, gõ cửa rất lâu không thấy có một chút động tĩnh gì truyền đến, cô có chút lo lắng. Rời khỏi gian nhà, đi đến gian nhà chính, gặp được Cố Duy Dực cô lập tức đem những lo lắng trong lòng kể lại cho anh hai nghe.
Cố Duy Dực hơi nhíu mày, anh an ủi em gái, rồi tự mình đi đến gian nhà phía sau của Cố Duy Khiêm. Trước nay anh rất ít khi vào đây, đặc biệt từ lúc Diệp Tâm về làm dâu thì lại càng không đến. Cố Duy Dực một đường đi đến phòng ngủ chính, gõ cửa. Không một ai trả lời, anh kiên nhẫn tiếp tục gõ. Vẫn không có lấy một lời đáp lại. Lúc này anh mới trực tiếp mở cửa đi vào.
Trong phòng đèn bật sáng trưng, Cố Duy Dực đưa mắt đảo khắp căn phòng cuối cùng cũng tìm được.
Diệp Tâm co mình ngồi trên sàn đá lạnh lẽo, xung quanh vẫn còn không ít mảnh vỡ của thuỷ tinh. Thu hút sự chú ý chính là bàn chân đang không ngừng chảy máu.
Cố Tư Thanh lúc này đi đến chưa kịp nhìn được gì đã bị Cố Duy Dực đuổi đi. Anh đi vào trong phòng, đem cô gái ngốc nghếch kia bế đặt lên sofa.
Diệp Tâm nhìn thấy người xuất hiện là Cố Duy Dực không hiểu sao cô lại hơi thất vọng. Cô dùng tay hung hăng gạt đi những giọt nước mắt, cố gắng bình tĩnh: "Anh Dực, anh tới đây có việc gì?"
Cố Duy Dực không để ý tới lời cô nói, trầm tĩnh hỏi: "Hộp y tế để ở đâu?"
Diệp Tâm cúi đầu nhìn bàn chân đầy máu của mình đáp: "Ngăn kéo thứ ba của tủ TV."
Cố Duy Dực lập tức xoay người đi lấy. Anh lấy trong hộp một cái nhíp, cẩn thận gắp mảnh thuỷ tinh ra, sau đó đem chai nước muối đổ lên chân cô. Nước muối đổ xuống làm cô đau đến không chịu được, suýt chút nữa kêu lên một tiếng. Nhưng cô vẫn nhất quyết cắn răng chịu đựng không để bản thân trở nên yếu đuối. Trước kia cũng vậy mà bây giờ cũng vẫn thế.
Cố Duy Dực sát trùng vết thương xong, bôi thuốc rồi dùng bông băng, băng bó lại vết thương cho cô. Mãi đến khi anh đặt chân cô xuống, thu dọn đống bông đầy máu kia, Diệp Tâm mới lên tiếng, giọng cô vô cùng yếu ớt nhưng vẫn có thể nghe ra sự kiên nghị trong đó: "Em không cần lòng thương hại này của anh."
Cố Duy Dực đỡ cô đứng dậy, muốn giúp cô trở về giường nhưng cô lại tránh khỏi tầm tay anh: "Không cần. Em có thể tự mình đi!"
Đối với sự kiêu ngạo này của cô, anh không bận tâm nói: "Tôi chỉ làm việc này giúp cho Duy Khiêm. Không hơn không kém!"
"Nếu vậy anh có thể đi được rồi." Diệp Tâm thẳng thừng đuổi khách. Càng nhìn chỉ càng khiến cô đau lòng hơn mà thôi. Cho dù có chết, cô cũng không bao giờ chấp nhận sự thương hại của anh. Thứ cô muốn là tình yêu.
Trước khi anh rời đi, Diệp Tâm lên tiếng: "Chuyện ban nãy là do em bất cẩn làm vỡ rồi chẳng may trong lúc thu dọn dẫm phải mà thôi. Vậy nên anh cũng không cần phải cảm thấy thương hại em."
Đúng vậy. Cô bị thương không phải vì anh mà là vì người khác. Người gây ra bãi chiến trường này rồi bỏ đi mới là người khiến cô bị thương. Cô bất cẩn dẫm phải, khiến chân bị thương. Rồi lại muốn xem xem vết thương này so với vết thương trong tim cô thì vết thương nào đau hơn. Quả thật so với trái tim bị tổn thương kia, chút đau đớn này có là gì.
Sau khi Cố Duy Dực rời đi, dì Lý đi vào dọn dẹp phòng. Cô cũng không để ý, bản thân thì ngây ngốc ngồi trên sofa, cuộn mình lại suy nghĩ.
Một đêm này cô không cách nào ngủ được, cứ như vậy thao thức. Dạo gần đây cô quả thực rất hay bị mất ngủ, có phải đã quen có người ngủ cùng hay cô chính là để tâm anh bây giờ đang ở nơi đâu? Làm cái gì? Có phải đang ở cùng một cô gái khác?
Cả một đêm thẫn thờ suy nghĩ lung tung, cô nhìn ánh nắng ban mai bên ngoài, bất giác cười khổ. Cố Duy Khiêm không trở về nhà! Đây là lần đầu tiên cô để ý đến vậy. Nhưng cũng thật buồn cười. Giữa hai người vốn không tồn tại tình yêu vậy tại sao cô lại lo lắng không thôi?
Chân cô bị thương cả nhà cũng chỉ có Cố Duy Dực biết. Bởi vì anh là người phát hiện và giúp cô băng bó. Còn mọi người bị vẻ nguỵ trang của cô đánh lừa.
Mỗi ngày trôi qua thật chậm, thật chậm. Diệp Tâm cứ ngây ngốc ngồi trước cửa lớn, đưa mắt nhìn ra ngoài, trông ngóng một bóng hình nào đó. Ngày hôm đấy, anh tức giận rời đi, cô quả thực không cách nào yên tâm.
Ba ngày, ba đêm cô suy nghĩ không thôi. Luôn ngồi trên sofa đợi, cho đến khi bản thân quá mệt mỏi mới ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Đêm ấy trong lúc đang chập chờn ngủ, dường như cảm nhận được hơi thở nam tính đầy quen thuộc, cô bất giác áp mặt vào vòm ngực đó, tay nắm chặt lấy áo anh. Mắt muốn mở lại không cách nào mở được. Mấy ngày này cô đã quá mệt rồi.
Cố Duy Khiêm trở về đã là rất khuya, anh cứ nghĩ cô đã ngủ từ lâu. Bước vào phòng, nhìn đến giường lớn vẫn trống rỗng, anh có chút lo lắng đảo mắt tìm quanh cuối cùng nhận ra cô gái ngốc này đang nằm trên sofa cuộn mình ngủ. Trên tay vẫn đang ôm chiếc gối tựa. Hai hàng mày hơi nhíu xem ra không mấy thoải mái với tư thế ngủ này.
Anh thở dài một tiếng, cúi người bế cô lên đi về phía giường lớn. Không ngờ tới hành động của cô. Người anh nhất thời cứng đờ.
Diệp Tâm cọ cọ má trắng mịn trên ngực anh, dường như rất thoải mái, hàng mày dãn ra, khoé môi cong lên tạo thành nụ cười thấp thoáng. Cô không bao giờ có thể tin rằng trong lúc mơ màng cô còn bất giác gọi tên anh: "Duy Khiêm..."
Cố Duy Khiêm nhất thời xúc động khẽ siết vòng tay, ôm cô thật chặt vào lòng mình. Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của cô, trong mắt ngập tràn yêu thương. Mấy ngày này không trở về, giờ chứng kiến một màn này cũng coi như ấm lòng rồi.
Anh cẩn thận đặt cô nằm xuống giường, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy áo khoác da của anh. Dường như cô sợ rằng chỉ cần buông tay anh sẽ ngay lập tức biến mất. Mọi buồn bực cũng bị hành động này làm tan biến hết rồi.
Nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, anh cởi bỏ áo khoác. Nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, đem cô ôm vào lòng. Cô thế nhưng chủ động vòng tay ôm lấy anh, má áp lên ngực anh cọ cọ vài cái rồi tiếp tục ngủ. Một đêm này đối với anh đã là rất mãn nguyện rồi.
Sáng hôm sau, Diệp Tâm tỉnh dậy rất muộn. Cô ngồi dậy, cảm thấy giấc ngủ đêm qua thật trọn vẹn. Mấy hôm nay cô đều ngủ chập chờn không yên. Nghĩ lại, rõ ràng hôm qua lúc ngủ còn đang nằm trên sofa, nhưng bây giờ cô lại đang ở trên giường. Cẩn thận quan sát căn phòng muốn tìm kiếm một bóng dáng nhưng chỉ có thất vọng. Cụp mắt xuống ủ rũ liền trông thấy chiếc áo khoác da.
Cô lập tức đưa tay kéo chiếc gối bên cạnh, chiếc gối là bằng chứng duy nhất giúp cô chắc chắn đêm qua anh đã trở về. Mùi hương trên gối và chút hơi ấm còn sót lại.