Chương 7

Trong căn hộ, Chu Mục hiếm hoi có được kỳ nghỉ phép đang ngồi trên ban công nhỏ, trong tay là một cuốn sách về tâm lý học, trên bàn trà bên cạnh là một cốc cà phê nồng đượm hương thơm, mà bên cạnh cái cốc là chiếc điện thoại màu đen của anh. Không có bất cứ cái gì trang trí, cũng không có ốp điệp thoại, đơn điệu y hệt con người anh.

Anh dựa lưng vào ghế ngồi, cúi đầu, nhìn chăm chú vào cuốn sách trong tay, nghiêm túc đến nỗi dường như mọi thứ xung quanh chỉ là để làm nền. Ánh mắt anh dán chặt vào trang sách, chậm rãi đưa tay ra lấy cốc cà phê trên bàn, nhấp một ngụm ngồi đặt xuống, anh khẽ nhíu mày.

Lạnh.

Lúc anh đặt cốc xuống thì chuông điện thoại đồng thời vang lên, tiếng cốc va chạm vào cái lót ly bằng thủy tinh hơi che khuất đi âm báo. Anh chần chừ một chút, rồi vẫn cầm điện thoại lên.

Không nghe lầm, đúng thật là tiếng điện thoại reo.

Mở khóa màn hình ra, anh mở tin nhắn lên, là Thời Nhan gửi tin nhắn tới cho anh, là một tấm hình.

Anh mở bức ảnh ra, rồi lại bấm vào bức ảnh, bức ảnh lập tức được phóng to lên. Là một bức ảnh chụp Thời Nhan đang đeo tạp dề, mái tóc dài của cô đã được búi lại thành một cái búi lỏng ở trên đỉnh đầu. Cái tạp dề có màu cam nhạt, phía trước có in một chú thỏ tai dài rất dễ thương, còn có mấy con thỏ ở phía bên dưới túi.

Đơn giản, đáng yêu, rất thích hợp với cô.

Đây là cảm nhận đầu tiên của Chu Mục.

Chu Mục khẽ cười, anh vừa định rời khỏi cửa sổ trò chuyện thì Thời Nhan lại gửi thêm một tin nhắn trước khi ngón tay anh chạm vào nút quay lại.

Thời Nhan: [Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm! Hồi hộp quá, lo lắng quá.]

Vài giây sau đó, lại có thêm hai tin nhắn nữa.

Thời Nhan: [Anh có thể động viên em được không?]

Thời Nhan: [Hy vọng được động viên.]

Chu Mục gập cuốn sách trong tay lại, nghiêm túc nghĩ cách động viên cô.

Bỗng nhiên, anh lại mỉm cười, cô nhóc này đúng là rất thú vị, không sợ anh sẽ bỏ qua cô sao?

Chần chừ một lát, sau đó Chu Mục mới trả lời lại.

Chu Mục: [Đừng lo lắng, cố lên.]

Tin nhắn gửi đi chưa được mấy giây, Thời Nhan đã trả lời lại.

Thời Nhan: [Được! Bác sĩ Chu, anh cũng cố lên nha!]

Chu Mục nhìn cái tin nhắn đó một lúc, không nhịn được mà cong khóe miệng lên.

Cố lên? Tại sao lại muốn anh cố lên chứ?

Đột nhiên, anh khẽ thở dài, có chút phiền não, có chút đau đầu.

Bên này, Thời Nhan nhìn vào tin nhắn mà Chu Mục trả lời, cô ngồi ở chỗ của mình cười tủm tỉm. Mãi đến khi biết có học viên bước vào, cô mới hoàn hồn.

Có hai người phụ nữ trung niên bước vào.

“Mọi người tới rồi!” Thời Nhan đứng dậy, mỉm cười nói: “Cháu chào hai cô.”

“Cháu chính là cô giáo mới sao! Bùi Nam đã nói với hai cô rằng giáo viên mới tới là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, đáng yêu, bọn cô còn không tin đâu.” Một người phụ nữ trong đó nói.

Người kia cũng nhanh chóng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy!”

“Ừ! Bây giờ nhìn thấy rồi, quả nhiên đúng là rất xinh đẹp!”

Thời Nhan nghe vậy có chút ngượng ngùng, cô xấu hổ mỉm cười, sờ gương mặt mình.

“Hai cô, hai cô về vị trí của mình trước đi ạ!”

Sau đó, một vài người cũng tới, có hai cô vừa nãy, có hai cô gái khoảng hai mấy tuổi, một chàng trai cũng khoảng hai mấy tuổi, một người đàn ông khoảng 30 tuổi, tổng có tám người.

Thời Nhan đã từng dạy người khác nấu ăn, nhưng đây là lần đầu tiên cô dạy trong trường hợp chính thức như vậy, lại còn có nhiều người cùng nấu ăn với nhau nữa. May mà cô đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, nếu không chắc chắn sẽ luống cuống chân tay.

Một ca học kéo dài trong một tiếng rưỡi, trong khi giảng dạy, Thời Nhan giải thích cẩn thận về thành phần dinh dưỡng có trong các loại thức ăn và những thức ăn đó phù hợp với những đối tượng nào.

Các học viên đều khen cô rất kiên nhẫn, giảng rất dễ hiểu, đặc biệt là hai cô kia, nhìn cô cười run cả người, trông rất thích thú. Ánh mắt kia trông chẳng khác gì đang đi xem mắt con dâu tương lai.

“Cô giáo Nhan, cháu thật tốt bụng, giáo viên cũ ở đây rất hung dỡ, hỏi nhiều một chút là mặt cô ấy đã đen lại rồi, thật khó chịu.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Cô giáo Nhan, cháu ở lại lâu một chút nhé, tính cách tốt như vậy mà.”

“Đúng vậy! Cô giáo Nhan, cháu đã có bạn trai chưa?”

“Có chưa? Có chưa? Nếu chưa có, để cô giới thiệu con trai của cô cho cháu!”

“Cả con trai cô nữa.”

“Cả cô, cả cô nữa…”

……

“A…”

Mấy cô đó cứ mồm năm miệng mười mà nói, làm cho Thời Nhan không biết nên trả lời như thế nào.

Vốn tưởng chỉ cần lên lớp xong là xong, nào ngờ mấy cô này lại nhiệt tình như vậy. Cô ở nước ngoài đã lâu rồi, thật không quen với sự nhiệt tình ở trong nước như thế này.

Mấy cô ấy bây giờ, vừa tới liền giới thiệu con trai mình sao? Đây chính là sự biến tướng nhịp điệu của hội nghị hẹn hò trá hình sao?

Thật thần kỳ.

Sự ngạc nhiên qua đi, Thời Nhan đột nhiên mỉm cười, cô không nói lời nào, chỉ cầm lấy đĩa đựng đầy thịt thăn nấu cùng rượu vang đỏ mà cô đã làm, đưa tới trước mặt các cô kia.

“Các cô ơi, bây giờ chúng ta đừng nói đến chuyện đó nữa, cùng tới nếm thử món cháu làm đi ạ! Có thể là hầm không đủ thời gian, nhưng ăn rất ngon. Các cô có thể gói lại mang về rồi hầm thêm một chút ạ.”

……

Một lớp học nhẹ nhàng kết thúc, Thời Nhan chờ các học viên rời đi, rồi ngồi lại một mình trong phòng học. Cô lấy điện thoại ra, mở cửa sổ trò chuyện Wechat với Chu Mục, vui vẻ gửi cho anh một bức ảnh, chính là món cô vừa mới làm.

Thời Nhan: [Bác sĩ Chu, đây là món hôm nay em làm trong lớp. Anh có thích ăn không? Em sẽ đóng gói lại rồi mang qua cho anh.]

Gửi tin nhắn đi xong, một tay cô cầm điện thoại, một tay bật bếp lên, tiếp tục hầm lại thịt thăn trong nồi. Cô một bên ngồi chờ nồi thịt, một bên chờ Chu Mục trả lời lại, nhưng có vẻ anh đang bận, qua một giờ rồi vẫn chưa thấy trả lời lại.

Lúc nhận được tin nhắn, Thời Nhan đang lật miếng thịt trong nồi. Nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, nghĩ đến có thể là Chu Mục trả lời lại, cô vội vàng vươn tay ra cầm điện thoại lên. Có chút vội vàng nên tay vô tình quệt phải mép nồi, một vệt đỏ lập tức nổi lên.

Cô bị đau nên khẽ kêu lên một tiếng, lập tức vươn tay ra để dưới vòi nước lạnh xối xả, cô vừa xối nước lạnh vừa cầm điện thoại mở màn hình lên.

Đúng thật là Chu Mục.

Chu Mục: [Không cần, cảm ơn ý tốt của cô, hôm nay tôi được nghỉ phép ở nhà.]

Thời Nhan nghĩ đến đây liền tắt vòi nước, dùng khăn giấy lau những vệt nước đi, ngón tay bắt đầu chuyển động trên màn hình.

Thời Nhan: [Không phiền, nhà anh ở đâu? Em sẽ mang qua đó.]

Gửi đi xong, Thời Nhan sợ anh sẽ từ chối, lập tức gửi thêm một tin nhắn nữa.

Thời Nhan: [Thật sự không phiền toái chút nào đâu, em nấu hơi nhiều, ăn không hết cũng rất lãng phí.]

Ở bên này, Chu Mục đang cầm tô mì sợi đơn giản của mình chuẩn bị ăn, thấy đèn trên điện thoại chợt lóe lên, anh cầm lên xem, tay đang gắp mì dừng lại một chút, sau đó đặt xuống.

Anh liếc nhìn tô mì suông của mình, trên đó chỉ có một quả trứng gà. Một tháng nay anh không ở nhà vài ngày, làm gì còn nguyên liệu nào để nấu ăn, trứng gà trong tủ lạnh chỉ còn một quả duy nhất, anh lười đi ra ngoài nên tạm chấp nhận ăn nó.

Vừa rồi lúc nhìn thấy hình ảnh kia quả thật anh rất thèm ăn, nhưng lại không muốn làm phiền cô.

Anh cho rằng mình đã từ chối rồi thì cô sẽ không hỏi lại nữa, không ngờ cô vẫn hỏi tiếp, giống như anh mà không đồng ý thì cô sẽ không từ bỏ ý định vậy.

Anh nhìn tin nhắn kia, quá phí thời gian, anh im lặng một hồi lâu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên, anh cười nhẹ rồi buông đôi đũa trong tay xuống.

Được rồi!

Chu Mục: [Được rồi! Cô đến đây đi.]

Sau đó, anh gửi địa chỉ và định vị căn hộ của mình cho cô.

Gửi đi xong, anh lại tự hỏi có phải mình quá dễ dàng mềm lòng với cô rồi không?

Lúc trước từ chối rất nhiều cô gái như vậy, tại sao chỉ có mình cô là không muốn từ chối chứ!

……

Thời Nhan hầm lại thịt thăn xong, chỉ bôi một chút thuốc bỏng lên vị trí vừa bị bỏng rồi dựa theo định vị Chu Mục gửi tìm đến khu căn hộ của anh.

Thời Nhan vẫn lái chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ của Thời Hàm. Lái xe được vài lần rồi nên so với lúc mới bắt đầu có thuần thục hơn một chút, nhưng mà vẫn rất chậm. Khi những chiếc xe bên cạnh đi ngang qua chiếc xe của cô, cửa sổ xe đều vô tình được mở ra nhìn cô chằm chằm.

Dựa theo địa chỉ mà Chu Mục đưa cho, cô đi vào trong một tiểu khu. Cảnh vật xung quanh tiểu khu khá thanh tịnh, đối diện còn có một cái công viên lớn. Ở lối ra và vào của tiểu khu đều có bảo vệ đứng ở đó, sau khi đăng ký với phòng bảo vệ xong, Thời Nhan từ từ lái xe vào bên trong. Tìm được căn hộ mà Chu Mục đang ở, Thời Nhan lại đi tìm chỗ đỗ xe, nhưng sau khi đi một vòng quanh tòa nhà, chỉ còn một chỗ đỗ xe bên hông tòa nhà, hơn nữa nó còn là chỗ ở bên trong nữa.

Thôi được rồi!

Thời Nhan lau mồ hôi, bắt đầu chậm rãi lái xe.

Nhưng mà, mọi chuyện không như mong muốn của cô. Thời Nhan dừng xe rất lâu nhưng vẫn không thể đỗ xe vào được, nhiều lần còn suýt tông vào xe phía trước. Thật sự không còn cách nào khác, Thời Nhan chỉ có thể cầu cứu.

Cô cầm điện thoại gọi điện cho Chu Mục, sau vài hồi chuông, cuối cùng cũng có người nhấc máy.

“Bác sĩ Chu, giúp em.” Thời Nhan cay đắng nói, thiếu chút nữa bật khóc.

Chu Mục nắm điện thoại thật chặt trong tay: “Sao… Làm sao vậy?”

“Em không đỗ xe vào được, đã thử rất nhiều lần rồi.”

Chu Mục thở phào nhẹ nhõm, ôm trán cười khổ.

Anh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, hóa ra lại là thế này.

“Đang ở đâu vậy?” Anh hỏi.

“Ở dưới nhà anh.”

“Ừ! Chờ tôi.”

Chu Mục đặt bát mỳ đã nguội ngắt vào trong phòng bếp, sau đó chậm rãi đi xuống dưới. Anh vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ ở giữa hai chiếc xe màu đen.

Chu Mục thở dài đi tới đó, cúi người nhìn vào bên trong cửa sổ, Thời Nhan đang ngồi ở vị trái lái xe với vẻ mặt lo lắng.

Anh mỉm cười, đưa tay lên gõ gõ cửa sổ xe, ý bảo người bên trong xuống xe. Thời Nhan nhìn thấy anh lập tức thấy vui vẻ mà mỉm cười, vội vàng mở cửa xe ra để xuống xe.

“Bác sĩ Chu, anh đến rồi!”

Đôi mắt ươn ướt, có chút đáng thương.

Chu Mục mím môi, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Ừ!”

Anh kéo cô sang một bên: “Để tôi!”

Nói xong, anh ngồi lên xe, động tác vô cùng thuần thục, không đến vài lần liền đỗ được xe vào vị trí.

Khi xuống xe, Chu Mục liền nhìn thấy Thời Nhan với vẻ mặt sùng bái đang vỗ tay, giống như anh vừa làm được một điều gì đó phi thường. Tự nhiên anh không kìm được, liền bật cười, mà còn cười thành tiếng.

Thời Nhan chạy tới, nụ cười trên môi càng tươi tắn hơn.

“Bác sĩ Chu, anh lại cười rồi.”

Chu Mục che mắt lại, cố nén nụ cười lại.

Trong mắt cô chẳng lẽ anh là người cười không nhiều sao! Tại sao mỗi lần nhìn thấy anh cười, cô đều làm ầm lên như vậy chứ.

“Đi lên thôi!” Anh nói.

Thời Nhan kêu lên: “Bác sĩ Chu, ý của anh là muốn mời em lên nhà sao?”

“Chẳng lẽ muốn tôi đuổi cô đi sao?”

Thời Nhan đột nhiên nghiêm mặt.

“Bác sĩ Chu, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, rất nguy hiểm.”

“Ồ…” Chu Mục trợn tròn mắt: “Nếu đã nguy hiểm như vậy, vậy thì cô đừng lên nữa!”

Nói xong, anh xoay người rời đi.

“Này…”

Thời Nhan sợ anh thật sự rời đi nên vội vàng gọi anh, Chu Mục dừng lại, quay đầu nhìn cô.

“Sao?”

“Từ từ, đợi em với!” Thời Nhan chạy đến bên cạnh cô, lấy một cái hộp đã được đóng gói ở trên ghế phụ ra, rồi chạy tới.

Chu Mục nhịn cười, nhướng mày nói: “Không phải vừa nói rất nguy hiểm sao?”

Thời Nhan lắc đầu: “Không nguy hiểm, một chút cũng không nguy hiểm.”