Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Có Thể Thích Anh Được Không?

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người con trai này ngày thường vô cùng bình tĩnh lại hư hỏng như vậy, thật sự rất hư. Rõ ràng làm chuyện xấu mà còn có thể bình tĩnh nói ra những chuyện mình làm như vậy, tuy rằng không tới bước cuối cùng, nhưng Thời Nhan vẫn không thể chống đỡ được.

Cô đẩy anh ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sắp chiếu đến mông.

“Em đói rồi.”

Cô chớp chớp mắt, bộ dạng trông thật đáng thương như một đứa trẻ bị bắt nạt.

Chu Mục cười, quyết định tạm thời buông tha cho cô. Anh xoa xoa đỉnh đầu cô, xốc chăn lên rồi ngồi ở trên mép giường. Thời Nhan kéo chăn bông lên, chỉ để lại một đôi mắt đen nhánh sáng trong trộm nhìn bóng lưng anh. Trước đây đã từng nhìn thấy anh mặc áo ba lỗ và quần đùi, nhưng lúc này lại nhìn thấy trọn vẹn cơ thể anh, cô mới biết, anh thật sự rất phong độ. Điều này làm trái tim nhỏ bé của cô vô thức đập loạn như con nai con chạy loạn. Điều quan trọng nhất chính là da anh rất trắng, đặc biệt tôn da.

Thời Nhan liếc nhìn cánh tay của mình, rồi lại nhìn anh, trông không khác gì cô là mấy.

“Nhìn cái gì?” Một giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền tới, không biết anh đã quay lại từ lúc nào, nhìn cô cười: “Đẹp sao?”

Thời Nhan ngây ngốc, vài giây sau lại kéo cái chăn qua đỉnh đầu: “Không, em không nhìn thấy cái gì cả.”

Thật lâu sau, cô cảm thấy chiếc giường khẽ chuyển động, sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng. Thời Nhan trộm xốc chăn lên, thứ cuối cùng cô nhìn thấy chính là sườn mặt của Chu Mục, nhìn không sót một cái gì.

Trời ạ, cô đã nhìn thấy cái gì chứ.

Cô há miệng thở dốc, sau đó ngậm lại.

Một lúc sau, cô từ trên giường quấn chăn bông đứng dậy, đi đến ghế sofa nhỏ trong góc, cầm bộ quần áo đã thay ra tối qua rồi mặc vào. Cô vừa mặc quần áo xong liền nghe thấy tiếng chuông cửa dồn dập rồi tiếng đập cửa. Cô bước ra khỏi phòng nghe ngóng rồi bàng hoàng chạy về phòng ngủ.

“Điện thoại, điện thoại đâu rồi?” Cô lo lắng muốn chết, thật lâu sau mới nhớ điện thoại nhét ở dưới gối. Cô nhấc cái gối lên, màn hình điện thoại đang phát sáng, trên đó hiện ra hai chữ “Anh trai”.

Cô vừa định nhận cuộc gọi thì đầu dây bên kia cúp máy.

Cô vội vàng mở khóa, mấy chục cuộc gọi không nghe, Wechat cũng nổ tung.

“Ai! Tại sao còn tìm tới tận cửa chứ.” Thời Nhan chạy tới phòng tắm, gõ cửa: “Mục Mục…”

Vài giây sau, cửa phòng tắm được mở ra. Trên người Chu Mục chỉ quấn một cái khăn tắm, nước trên tóc vẫn còn đang nhỏ giọt.

Thấy Thời Nhan hoang mang hoảng sợ như vậy, anh rất lo lắng, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Anh trai em tìm tới cửa rồi.”

Chu Mục nghe vậy thì nhíu mày, anh mím môi, xoa xoa đỉnh đầu cô, dịu dàng nói: “Em đi mở cửa cho anh ấy vào trước đi, anh thay quần áo xong rồi sẽ ra ngoài.”

Thời Nhan mếu máo: “Em sợ.”

Chỉ một câu “Em sợ” mềm mại vang lên đã khiến trái tim Chu Mục như muốn tan ra. Anh thở dài rồi bước ra ngoài: “Vậy anh đi thay quần áo, em chờ anh một chút.”

Thời Nhan nhìn anh đi về phía tủ quần áo, cô nói “Vâng”, nhưng vài giây sau, cô hét lên một tiếng rồi xoay người sang chỗ khác, gương mặt cũng đỏ ửng lên.

“Tại sao anh lại như vậy chứ?” Thời Nhan dậm chân.

“Anh thế nào?” Chu Mục cười, hỏi lại.

Thời Nhan mặc kệ anh, dùng lòng bàn tay xoa xoa gò má nóng bừng, khẽ lẩm bẩm: “Không nói một lời đã cởi ra rồi.”

Phía sau, từng tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên, rồi đột nhiên yên lặng.

Người đâu rồi?

Thời Nhan nghi ngờ quay đầu lại, lại bị người con trai ở phía sau làm cho hoảng sợ, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất. Chu Mục nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đứng thẳng lại.

“Hấp tấp.” Anh nhỏ giọng nói.

Thời Nhan ngước mắt lên trừng anh: “Không biết là ai đi đường mà không có tiếng động nào.”

Chu Mục cong khóe môi: “Được rồi, ra ngoài mở cửa đi.”

Tiếng gõ cửa bên ngoài đã ngừng, nhưng điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông. Thời Nhan biết Thời Hàm chắc chắn vẫn còn ở bên ngoài cửa.

Cô ôm cánh tay Chu Mục đi về phía hành lang cửa ra vào, sau đó xấu hổ trốn sau lưng Chu Mục. Cô chỉ vào ổ khóa, nói: “Anh mở đi.”

Nói xong, chỉ để lộ mỗi cái đầu ở sau lưng Chu Mục.

Chu Mục cười, anh mở cửa ra giống như không có việc gì cả. Ngoài cửa quả nhiên là Thời Hàm đang vô cùng tức giận. Nhìn thấy người mở cửa là Chu Mục, mà Thời Nhan thì đang trốn sau lưng anh, Thời Hàm thật sự rất rất tức giận.

“Thời Nhan, em nói xem em đường đường là một đứa con gái, còn chưa kết hôn mà đã qua đêm ở nhà một người con trai khác, điều đó có hợp lý không vậy?” Thời Hàm còn chưa vào cửa đã bắt đầu gầm gừ.

Thời Nhan nhìn anh ta, vốn định tranh luận, nhưng lời nói còn chưa thốt ra đã bị một giọng nói khác cắt ngang.

“A… Anh Thời, anh có dám nói anh chưa từng đưa người con gái khác chưa kết hôn đi ra ngoài thuê phòng không?”

Chu Thanh không biết xuất hiện từ lúc nào, chỉ thấy cô ấy đi ra từ trong thang máy, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt đầy sự châm biếm.

“Cô…” Thời Hàm nghẹn lời mà thở dốc, thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Anh ta hít sâu mấy hơi, kiêu ngạo hếch cằm lên: “Tôi bây giờ đang giáo dục em gái tôi, liên quan gì đến cô chứ?”

Chu Thanh đi tới, tự tin trả lời anh ta: “Tại sao không liên quan đến tôi?” Cô ấy chỉ vào Thời Nhan: “Con bé là em dâu tôi mà.”

“Cái gì mà em dâu chứ?” Thời Hàm khó chịu nói: “Còn đã kết hôn đâu!”

Chu Thanh nhìn anh ta, một lúc sau, cô ấy không nói gì mà đi đến trước mặt Chu Mục, vươn tay đẩy anh ra, nghênh ngang đi vào trong phòng.

Thời Hàm nhìn theo bóng lưng cô ấy, vô cùng sửng sốt.

Người phụ nữ này hôm nay bị cái gì vậy?

Không, bây giờ không phải lúc để nghĩ về điều này.

Thời Hàm hoàn hồn, liếc nhìn Chu Mục, sau đó trừng mắt nhìn Thời Nhan: “Tôi sẽ từ từ ngồi xuống tính sổ với hai người.”

Nói xong, anh ta bước vào phòng, liếc nhìn Chu Thanh rồi ngồi xuống chiếc sofa đơn cách xa cô ấy nhất.

Chu Thanh vắt chéo chân, liếc nhìn anh ta một cái rồi cúi đầu không nói gì.

Chu Mục nhìn hai người bọn họ, sau khi đóng cửa lại thì dắt Thời Nhan qua đó.

Chu Thanh ngước mắt nhìn bọn họ, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Nhan Nhan, ngồi xuống đây.”

Thời Nhan liếc nhìn Thời Hàm, tức khắc cảm thấy đây chính là vị trí an toàn nhất. Trên ghế sofa dài, Chu Thanh ngồi ở vị trí trong cùng bên cạnh ban công, Thời Nhan ngồi ở giữa, Chu Mục ngồi ở vị trí ngoài cùng, cũng là vị trí gần Thời Hàm nhất.

Bốn người ngồi đó với bốn biểu cảm khác nhau, bốn cặp mắt, anh nhìn tôi tôi lại nhìn lại anh. Cuối cùng, vẫn là Thời Hàm không nhịn được mà phá vỡ sự im lặng.

Ánh mắt anh ta rơi trên bàn tay đang ôm lấy cánh tay Chu Mục của Thời Nhan, một hồi lâu sau, anh ta ho khan một tiếng, sắc mặt trầm xuống, thấp giọng gọi: “Nhan Nhan.”

Thời Nhan kinh ngạc, tức khắc thẳng lưng: “Vâng.”

“Điện thoại đâu!” Thời Hàm lại hỏi.

Thời Nhan ngoài miệng cười nhưng bên trong không cười nổi, cô giương khóe miệng, lấy điện thoại từ phía sau ra: “Đây… Ở đây ạ!”

Thời Hàm tức giận: “Cố tình không nhận phải không?”

“Không ạ.”

Lời nói dối này xem như cũng đủ chính đáng.

“Không?” Thời Hàm còn lâu mới tin cô. Anh ta trừng mắt với cô, bắt đầu phê bình giáo dục như phụ huynh trong nhà: “Em nói em xem, đường đường là một bông cúc xinh đẹp chưa kết hôn, ở cùng với…M ột người đàn ông trưởng thành qua một đêm, em nói em làm như vậy có đúng không? Em nói em…”

Trong mười phút tiếp theo, Thời Hàm đã phát huy hết tinh thần cứng rắn của mình, nói cho Thời Nhan nghe một hồi, phân tích đầy đủ những thiệt thòi mà một người con gái chưa lấy chồng ở trong nhà một người đàn ông trưởng thành, cho dù điều đó có đúng hay không, đều nói ra tất cả.

Chu Thanh đã sớm không chịu được mà trốn ra ban công. Cô ấy cố nén tiếng cười gần như nổ tung của mình lại, vùi đầu vào đầu gối cười đến điên cuồng, bả vai giật giật theo tiếng cười, nhìn giống như là đang khóc.

Thời Nhan ngồi thẳng lưng, nghiêm túc gật đầu: “Anh, em hiểu rồi.”

Nói xong, cô lập tức ngả người ra sau, cái đầu trốn ở sau lưng Chu Mục, vùi mặt vào lưng anh. Cuối cùng cô cũng không thể nhịn được nữa mà ngáp dài.

“Thời Nhan.” Thời Hàm gọi cô, Thời Nhan lập tức lộ đầu ra: “Vâng…”

Với một tiếng ngáp dài còn đọng lại ở âm cuối, hơi nước cũng xuất hiện trong mắt cô.

Thấy thế, sắc mặt của Thời Hàm càng đen hơn, anh ta hỏi: “Lời nói của anh rất có tính thôi miên sao?”

“Vâng…” Thời Nhan phản ứng lại ngay lập tức, mạnh mẽ lắc đầu: “Không, tuyệt đối không phải, giọng của anh dễ nghe như vậy mà, dễ nghe đến mức em suýt khóc, làm sao có tính thôi miên được chứ! Em chỉ hận không thể không cần đến giấc ngủ, tiếp tục lắng nghe!”

“…” Khóe miệng Thời Hàm giật giật: “Đánh rắm.”

Mong muốn tồn tại này cũng đủ mạnh.

Nhìn thấy vẻ mặt giống như đang lấy lòng làm nũng của cô, Thời Hàm cũng không biết nên nói với cô như thế nào.

Anh ta thở ra một cách nặng nề.

Bỏ đi, nói con nhóc này cũng đủ rồi.

Thời Hàm trừng mắt với cô một cái, đột nhiên quay đầu sang nhìn Chu Mục.

“Chu Mục đúng không!” Giọng điệu có chút giằng co.

Chu Mục lễ phép gật đầu: “Vâng, anh.”

Anh.

Đột nhiên được một người đàn ông to lớn gọi là anh, lại còn gọi một cách thân mật như vậy, đột nhiên anh ta có một cảm giác tự hào không thể diễn tả được.

Cái chân vốn đang vắt lên trên đùi trái của anh ta lập tức hạ xuống, ngồi thẳng lưng, giống như đang dựa vào tường.

“Khụ khụ…” Anh ta để lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chu Mục, cậu cảm thấy mình làm như vậy là đúng phải không?”

Chu Mục lắc đầu: “Không đúng ạ.”

Thời Nhan lén liếc nhìn anh, cô cong môi. Khi Thời Hàm nhìn sang, cô lập tức khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc.

“Vậy sau này cậu có biết mình phải làm gì không?” Thời Hàm lại hỏi.

Chu Mục gật đầu: “Đã biết ạ, chính là…”

“Chính là cái gì?”

“Em đã cầu hôn Nhan Nhan, em tin rằng sẽ rất nhanh thôi, chúng em có thể quang minh chính đại ở cùng nhau.”

“Ồ! Cầu hôn sao!” Thời Hàm cười nói, nhưng giây tiếp theo, sắc mặt anh ta lập tức biến đổi: “Cầu hôn cái gì cơ?”

Anh ta nhìn Thời Nhan: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Thời Nhan né tranh, Chu Mục vươn tay ra nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, như thể chỉ cần buông nhẹ một chút, cô sẽ chạy trốn ngay lập tức.

Anh nhìn cô, rồi cũng thay cô trả lời.

“Tối hôm qua, tối hôm qua em đã cầu hôn cô ấy.” Chu Mục quay đầu nhìn vào mắt cô: “Em muốn cho cô ấy một mái ấm chỉ thuộc về hai chúng em. Em biết những chuyện xảy ra trước đây đã để lại nỗi đau không thể xóa nhòa trong lòng cô ấy. Vì vậy sau này, em sẽ tạo thêm thật nhiều kỷ niệm đẹp mà cô ấy không thể quên được, và chúng sẽ thay thế những ký ức không tốt đẹp đó.”

Thời Nhan nhìn sườn mặt của anh, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

“Mục Mục…”

Chu Mục mỉm cười với cô. Đột nhiên, anh buông tay cô ra rồi đứng dậy, thân thể cao lớn đột nhiên cúi người xuống hướng về phía Thời Hàm.

“Anh, em xin anh hãy giao Nhan Nhan cho em! Em sẽ cố gắng hết sức để đối xử thật tốt với cô ấy.”

Thời Hàm bị hành động này của anh làm cho sửng sốt, thật lâu sau mới có thể định thần lại: “Chuyện này… Tuy nói rằng anh lớn trong nhà giống như ba, nhưng đó chỉ là những thời điểm đặc biệt thôi.” Anh ta liếc nhìn Thời Nhan, thật sự chịu không nổi ánh mắt cầu xin của cô. Hồi lâu, anh ta đột nhiên xua tay: “Ai! Anh mặc kệ, hai đứa thích làm gì thì làm!”

Thấy vậy, Thời Nhan vui mừng, nụ cười rạng rỡ lập tức xuất hiện trên gương mặt cô. Cô tiến về phía Thời Hàm, ôm chặt cánh tay anh ta mà lắc qua lắc lại, nháy mắt liền biến thành cô công chúa nhỏ đáng yêu.

“Vẫn là anh trai thương em nhất.”
« Chương TrướcChương Tiếp »