Ngôn Bỉnh Sơ ôm cô từ phòng tắm ra đặt cô trên giường, thay cô đắp chăn đàng hoàng rồi xoay người đi phòng kế bên.
Quan hệ của cả hai không thích hợp với chuyện ôm nhau ngủ, chẳng qua là cách một bức tường ai cũng không ngủ được.
Lý Nhĩ Lạc nhìn trần nhà, nước mắt rốt cuộc vỡ đê, cô biết giữa bọn họ đã không thể quay lại được nữa.
Ngôn Bỉnh Sơ mặc một chiếc áo tắm dài màu đen đứng ở trước cửa sổ, màn đêm vô tận buông xuống, mơ hồ nghe được tiếng khóc từ phòng kế bên, anh cũng không có chút nào buồn ngủ.
Anh không biết bản thân mình làm vậy là đúng hay sai, sống 33 năm, lần đầu tiên có chút lúng túng, tất cả mọi thứ đều nằm ngoài dự tính của anh.
……
Lưu Hạ nhìn cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại, đè nén tất cả nóng nảy mà nhấc máy.
“Hạ Hạ, Lạc Lạc có liên lạc với cậu không?”
Chuyện giữa bọn họ, tuy rằng Lưu Hạ là người bạn thân nhất của cả hai, thế nhưng cảm thấy tốt nhất là để bọn họ tự giải quyết, Lạc Lạc không nói, cô cũng sẽ không nói gì cả, “Cậu ấy nói có một cuộc huấn luyện khép kín gì đó, trước khi đi cậu ấy gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu không nghe máy, làm tớ chuyển lời lại cho cậu một tiếng.”
“Ừ, là như vậy sao, tớ còn tưởng em ấy xảy ra chuyện gì chứ, bên này tớ đang rất bận, cúp trước nhé.”
Lưu Hạ cười lạnh một tiếng, làm thiết kế thì làm gì có chuyện cắt đứt liên lạc với bên ngoài được chứ, cái cớ vụng về như thế mà Lâm Cảnh cũng tin, nên nói cậu ta đơn thuần hay là nên nói cậu ta căn bản không để tâm.
Lưu Hạ nhấn số điện thoại của Lý ba ba, cũng dùng nguyên nhân đó giấu diếm.
Ba mẹ của Lý Nhĩ Lạc và ba mẹ của Lâm Cảnh, bốn người là bạn tốt của nhau.
Sau khi dì Lâm sinh Lâm Cảnh, cả ngày đều nhắc mãi muốn mẹ của Lý Nhĩ Lạc sinh con gái, sau này thân càng thêm thân, có lẽ ông trời cũng bị dì Lâm nhắc đến phiền, vung tay lên, Lý Nhĩ Lạc liền đi tới trong bụng mẹ.
Không phụ lòng mong mỏi của người lớn, từ nhỏ cả hai người đã thân nhau, cái ngày sinh nhật 18 tuổi của Lâm Cảnh, tình cảm liền chờ không nổi mà phơi bày dưới ánh mặt trời.
“Về sau con đã là người lớn rồi, mọi người hãy yên tâm giao Lạc Lạc cho con, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.”
Nhìn bốn người ngơ ngác nhìn nhau, khóe miệng của Lý Nhĩ Lạc cười có chút kiêu ngạo, nào có ý thức yêu sớm. Có được kim bài miễn chết, cuộc sống bọn họ ít khi bị chia cắt uyên ương.
Chú Lâm vốn dĩ muốn cho con trai đi du học ở Mỹ, nhưng Lâm Cảnh muốn cảm giác yêu xa đến chậm một chút, học đại học ở trong nước.
Ba người bọn họ cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ mọi người cùng nhau chơi trò gia đình, nếu như cô dâu là Lý Nhĩ Lạc, chú rể chắc chắn là Lâm Cảnh, mà nhân vật của cô sẽ là người hộ tống cô dâu.
Có thể là nhân vật này đã dung nhập vào linh hồn của cô, qua nhiều năm như vậy, cô đã quen với việc như một người chị của Lý Nhĩ Lạc ra mặt thay cậu ấy.
Tình cảm của hai người bọn họ, Lưu Hạ là người hiểu rõ nhất, từ trước đến nay Lưu Hạ chưa từng nghi ngờ điều gì qua, cô dùng từ lương duyên trời định là để hình dung hai người họ.
Mãi đến có một ngày Lý Nhĩ Lạc nói cậu ấy không có cảm giác an toàn.
Đó là khi nào nhỉ?
Khoảng một năm trước, hai người họ một người ở Anh, một người ở Mỹ, nếm trải một năm yêu xa.
Vào thời điểm đó, Lý Nhĩ Lạc nói cô ấy có chút bất an, mới đầu Lưu Hạ chê cười cô ấy quá đa nghi, nhưng trong một năm cô ấy đã nói điều đó nhiều hơn một lần.
Lưu Hạ biết cô ấy là người như thế nào, không ra vẻ, không làm bộ.
Làm một khán giả đứng ngoài xem cô quá rõ điều đó có ý nghĩa như thế nào.
Sáng hôm sau, Ngôn Bỉnh Sơ dậy rất sớm, gần như là không ngủ. Thế nhưng thời điểm lúc xuống lầu anh phát hiện cửa phòng bên cạnh đã mở ra, không có ai, chăn cũng rất ngăn nắp.
Ngôn Bỉnh Sơ ngồi trên sô-pha trong phòng khách, trong lòng có chút rối loạn, vẫn còn tràn ngập cảm giác sai lầm, phát sinh từ tối hôm qua đến bây giờ, nhất là khi nhìn thấy căn phòng trống rỗng của Lý Nhĩ Lạc, cảm giác sai lầm đó lại bành trướng đến cực hạn.
Có một lần anh vô tình nhìn thấy chứng minh thư của cô, mới 20 tuổi.
Đúng vậy, cô ấy chỉ mới 20 tuổi, vẫn còn trẻ không hiểu chuyện, nhưng mà mày so với cô ấy lớn hơn 10 tuổi còn xúc động gì chứ? Ngôn Bỉnh Sơ nhắm hai mắt lại, tay xoa cái trán, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương.
Hối hận không?
Không, anh không hối hận.
Lần nữa mở mắt ra, anh lại biến trở lại như ngày thường, ấm áp vô hại, điềm tĩnh không kinh sợ, xóa sạch cảm giác buồn bực kia tan thành mây khói.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh bên trong căn nhà.
“A lô, mợ ạ.”
“Bỉnh Sơ, khi nào thì con về nước?”
“Con” Ngôn Bỉnh Sơ dừng lại một chút, “Ngày mai.” Sắp đến cuối kỳ, công việc có hơi nhiều, anh không thể ở nơi này qua lâu được.
“Vậy thật đúng lúc, thằng em họ của con hôm nay từ California trở về, ầm ĩ muốn tìm con kìa!”
“Được rồi, một lát nữa con sẽ qua đó.”
Ngôn Bỉnh Sơ sửa soạn đơn giản rồi ra cửa.
Lý Nhĩ Lạc dạo bước trong sân trường xa lạ, bầu không khí học tập nặng nề đập vào mặt, đây là nơi Lâm Cảnh đã sống 2 năm.
Đây là lần thứ ba cô đến đây, chẳng qua đây là lần đầu tiên cô đi một mình.
Trước đó bọn họ đã hẹn trước là cùng nhau đi Anh, cô học đại học, anh ta học thạc sĩ. Thế nhưng trời xui đất khiến, Lâm Cảnh đến nước Mỹ.
Thảm cỏ ở bên kia, cô cùng Lâm Cảnh đã từng ngồi ở trên đó đọc sách, có điều bây giờ đã bị tuyết bao phủ; cái ghế dài bên trái, ngày trước cô ngồi trên đó chờ Lâm Cảnh đi mua trà sữa cho cô, hiện tại có một đôi tình nhân khác đang ngồi đó; còn có cái hội trường nhỏ bên kia, Lý Nhĩ Lạc và Lâm Cảnh đã từng cùng nhau tham gia một cái vũ hội do bạn học của anh ta tổ chức; còn có nơi đó….
Sau cùng Lý Nhĩ Lạc đi vào tòa nhà có kiến trúc cổ điển, những tầng lầu được thiết kế theo phong cách cổ xưa trang nhã, uy nghiêm trang trọng, làm cho mọi người có suy nghĩ nó đã có lịch sử lâu đời.
Cô đi lên lầu hai vào phòng học thứ nhất bên trái, cô và Lâm Cảnh đã cùng nhau nghe một tiết học ở đây, bàn thứ ba bên trái gần cửa sổ, tuy rằng cô một chút cũng không biết giáo sư giảng cái gì. Hiện giờ phòng học trống không, một người cũng không có.
Lý Nhĩ Lạc ngồi xuống chỗ mà Lâm Cảnh đã từng ngồi, không muốn nghĩ gì cả, nhưng mà những kỉ niệm đó không kiềm chế được mà xuất hiện trong đầu, làm đầu cô đau đớn, cô cứ như thế mà ngồi ở đây 2 tiếng đồng hồ.
Sau đó lại tiếp tục đi dạo xung quanh, đi qua những nơi mà bọn họ đã từng đi qua, những ký ức đó rõ rệt như mới xảy ra ngày hôm qua, thế nhưng hôm nay đã hoàn toàn thay đổi.
Chờ đến lúc cô từ phòng học đi ra thì sắc trời đã tối rồi.
Từng bước một đi ra khỏi cổng trường, những đồ vật đã từng có bong tróc từng cái một, có một ít thứ cũng cách chính mình càng ngày càng xa.
Tạm biệt!
Lý Nhĩ Lạc trở về nhà của Ngôn Bỉnh Sơ, nhìn thấy ngoại trừ ngọn đèn ở trước cổng còn mở, xuyên qua cửa kính nhìn thấy trong nhà không một tia sáng, có lẽ là anh không có ở nhà, cô thở dài một hơi, ngồi trên bậc thang trước cửa nhà.
Hôm nay thật sự qua mệt, trải qua đêm qua… ừm, hơn nữa hôm nay lại đi dạo lung tung cả ngày, hiện giờ vẫn thật lạnh, cô lấy áo lông bao lấy mình, đôi tay ôm đầu gối co thân mình lại.
Rảnh rỗi không có gì làm, đôi mắt nhìn chằm chằm mũi giày của bản thân.
Không khỏi nhớ lại đêm qua, anh… rất dịu dàng, đúng là người tốt.
Gần đây cô đúng thật là càng ngày càng thích phát thẻ người tốt, nghĩ đến đây, Lý Nhĩ Lạc nở nụ cười, rất tinh khiết.
Ngôn Bỉnh Sơ từ đằng xa đi đến, phát hiện có một bóng người ở trước cửa, càng đi càng gần, mượn ngọn đèn lờ mờ ngoài cửa trùng hợp nhìn thấy nụ cười này của cô, rất sạch sẽ, rất giống với cảm giác bên ngoài khi nhìn vào cô, cô vốn dĩ nên có bộ dạng này.
Hôm nay anh không có lái xe đi, xe taxi cách đó không xa đã đi mất, không biết cô đang suy nghĩ điều gì, ngay cả lúc anh đến gần đều không phát hiện ra.
Lý Nhĩ Lạc nhìn thấy một đôi giày xuất hiện ngay trước mặt mình, sau đó liền đứng dậy, có thể do thời gian ngồi quá lâu, cùng với lúc đứng dậy quá nhanh, lại có khuynh hướng ngất xỉu.
“Cẩn thận một chút.” Không chút nghi ngờ, ngã vào trong ngực của Ngôn Bỉnh Sơ.
“Thật ngại quá.” Lui ra khỏi ngực anh, thật ra Lý Nhĩ Lạc không có ngượng ngùng, đối với cái người mà chuyện gì cũng đã làm với nhau rồi, không cần thiết phải ngượng ngùng.
Ngôn Bỉnh Sơ đυ.ng phải tay cô, lạnh ngắt, không biết cô đã ngồi bên ngoài được bao lâu rồi.
“Cửa không khóa.” Ngôn Bỉnh Sơ nói.
Lý Nhĩ Lạc thấy tay anh đẩy một cái cửa nhà liền mở ra, ngoại trừ việc thầm mắng bản thân ngu ngốc cũng không biết nên nói gì thêm, theo sau anh đi vào.
Ừm, vẫn là có chút cảm động.
Thời điểm Ngôn Bỉnh Sơ ra cửa cũng không biết cô có trở về hay không, dù sao sáng nay anh thật sự cho rằng cô đã đi rồi, chỉ là để phòng ngừa chuyện cô quay lại nên không có khóa cửa, hơn nữa an ninh ở đây cũng khá tốt, chẳng qua xem ra như thế cũng không có tác dụng gì.
Trong phòng khách, Lý Nhĩ Lạc ngồi trên ghế sô-pha, hiếm thấy cô không có đi thẳng lên lầu phong bế bản thân.
Ngôn Bỉnh Sơ pha một bình trà nóng, rót một chén nhỏ cho cô, Lý Nhĩ Lạc cầm bằng hai tay, cái miệng uống từng ngụm nhỏ, hơn nữa độ ấm trong nhà rất vừa phải, một lát sau cơ thể cô lại ấm áp lại.
“Ngày mai tôi về nước, đây là chìa khóa nhà, cô có thể ở đây trước.” Ngôn Bỉnh Sơ nói xong đặt cái chìa khóa trên bàn trà.
Lý Nhĩ Lạc thấy cái chìa khóa trên bàn trà, ở dưới ánh đèn lóe lên một tia ánh sáng.
Về nước sao? Trường học bên kia của cô đã không còn chuyện gì nữa rồi, nhưng mà về nước thì cô có chút sợ hãi, thành phố kia là nơi bọn họ đã sinh sống hơn chục năm, cho dù là cái quảng trường bình thường, cũng có thể có kỷ niệm, kỷ niệm của riêng bọn họ.
Nói như vậy, cô cảm thấy chính mình sẽ điên mất.
Hơn nữa lại nói cái dáng vẻ này của cô, ba mẹ sẽ lo lắng chết, cô không muốn vì chuyện của chính mình mà làm cho ba mẹ phải phiền lòng.
Thế nhưng đợi ở đây là không cần thiết, thành phố này không thuộc về cô, không có thứ gì giữ cô lại.
“Không cần, tôi cũng về nước.” Lý Nhĩ Lạc không ngẩng đầu, ánh mắt như cũ dừng lại trên chìa khóa, đôi mắt không có tiêu cự.
Nhìn ra cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, Ngôn Bỉnh Sơ cũng không nói lời nào, không khí thực im lặng, nhưng lại không có chút nào lúng túng, đây cũng là tình trạng bình thường ở chung của cả hai, dù sao hai người ai cũng là người ít nói.
Thật ra thì nghĩ kỹ lại, quan hệ của hai người bọn họ cũng không có gì để trò chuyện, mới chỉ quen biết được 4,5 ngày, mà trong đó hết 3 ngày cô đều đang hôn mê, trừ lần đó ra, bọn họ còn chỉ là hai người xa lạ, chẳng qua là giữa hai người xa lạ phát sinh một ít hành vi thân mật thôi.
Im lặng trong chốc lát, Ngôn Bỉnh Sơ dường như nghĩ đến điều gì, quay đầu hỏi cô, “Mua vé máy bay rồi sao?”
Lúc này Lý Nhĩ Lạc mới nhớ, điện thoại của bản thân đã bị vứt đi rồi, lắc lắc đầu, “Vẫn chưa.”
Ngôn Bỉnh Sơ hỏi dãy số hộ chiếu của cô, sau đó mua vé máy bay giúp cô. Lúc này mới phát hiện, điểm đến của bọn họ đều giống nhau.
Không có suy nghĩ nhiều, một cái thành phố, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, có vài người xa lạ đến thế nào cũng gặp được nhau, lại có một vài người mặt đối mặt cũng có thể sát vai lướt qua nhau.
Anh chỉ hy vọng rằng sau khi về nước mọi chuyện đều đi vào quỹ đạo của nó, cuộc sống của bản thân vẫn cứ bình bình đạm đạm.
…
Còn nửa tiếng nữa là máy bay hạ cánh rồi.
Lý Nhĩ Lạc từ lúc cất cánh đã nhắm hai mắt lại, hiện giờ vẫn không có ý muốn mở ra, nhưng mà không phải là cô đang ngủ, cô không ngủ được, từ lúc sốt cao hôn mê đến giờ cơ hồ cô chưa từng ngủ.
Trên người cô đang đắp một cái chăn, Ngôn Bỉnh Sơ nhớ đến bệnh của cô vừa khỏi sợ cô lại cảm lạnh, liền hỏi tiếp viên hàng không lấy một cái chăn.
Lý Nhĩ Lạc nghĩ thầm, anh đúng thật là người tốt.
Máy bay hạ cánh rồi.
Ngôn Bỉnh Sơ không có nhiều hành lý, chỉ có một cái hành lý xách tay màu đen, Lý Nhĩ Lạc lại càng ít hành lý hơn, ngoại trừ hộ chiếu và ví tiền ra cái gì cũng không có, cô thật sự rất phóng khoáng.
Theo dòng người đi ra ngoài, Lý Nhĩ Lạc đi phía sau Ngôn Bỉnh Sơ, bước chân có chút chậm chạp. Giống như lần trước ở bệnh viện, Ngôn Bỉnh Sơ cố gắng bước chậm lại, đồng thời không biến sắc mà dùng một nửa thân hình của bản thân hơi hơi chắn phía trước cho cô, đề phòng có người không cẩn thận đυ.ng phải cô.
Đi trong chốc lát mới nhớ đến, Ngôn Bỉnh Sơ muốn cùng cô từ biệt, không vì điều gì cả, liền bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên của cô, mặc dù cũng không tốt đẹp là mấy, nhưng mà… anh phải có trách nhiệm.
Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ là cả đời này cũng sẽ không gặp lại, nghĩ đến điều này, trong lòng anh có một cảm xúc khác thường.
Ừm, có chút không muốn.
Ngôn Bỉnh Sơ rất thản nhiên thừa nhận.
Lý Nhĩ Lạc nhìn người đến người đi, mỗi người đều bị bao phủ ở trong biển người, ừm, còn chưa trở về nhà, chỉ mới trở về thành phố bọn họ cùng nhau sinh sống, tim cô đã đau âm ỉ.
Hai người vẫn đứng đó, không ai nói chuyện, chẳng qua là đều có những băn khoăn khác nhau.
Qua 2 phút, Ngôn Bỉnh Sơ xoay người cúi đầu nhìn cô, chuẩn bị mở miệng nói tạm biệt, thế nhưng cô lại nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của anh, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt anh.
“Tôi… có thể theo anh về nhà được không?”
- ------------------------------
Chào mọi người, nhà mình chỉ có mỗi mình mình thôi nên là mình sẽ không hứa sẽ ra chương mới thường xuyên ạ. Nhưng mình sẽ cố gắng 2c/1 tuần ạ. Vì mình cũng mới tập edit thôi nên có sai sót gì mong mọi người góp ý. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.