Chương 16

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vào ban đêm đôi mắt đen của Lý Nhĩ Lạc chậm rãi mở, phát hiện bản thân không còn ở trên sô pha, mà là ở trên giường trong phòng ngủ.

Một ngọn đèn ngủ sáng lên, vầng sáng xua tan màn đêm tăm tối, mượn ánh sáng mông lung nhìn rõ đồng hồ treo tường đã 11 giờ rồi.

Một giấc ngủ này thực sự là trời đất u ám bất tỉnh nhân sự, thời gian dài đến nỗi làm não cô có chút thiếu dưỡng khí, đầu óc không tỉnh táo.

Mà trên eo còn bị bao phủ bởi tay một người đàn ông.

"Đừng ngủ..." Lý Nhĩ Lạc nhắm mắt lại, một bàn tay duỗi qua sờ loạn, giọng nói còn mang cảm giác buồn ngủ mơ hồ không rõ.

Cô tỉnh là phải lăn lộn người khác!

"Tỉnh?" Giấc ngủ của Ngôn Bỉnh Sơ rất nông, mới vừa vào giấc nên trong mắt anh vẫn mang theo một tia thanh minh.

"Không có." Lý Nhĩ Lạc nói.

"Vậy thì ngủ tiếp."

Lý Nhĩ Lạc không muốn ngủ tiếp, dùng cánh tay không an phận kia kháng nghị không tiếng động.

"Đừng sờ loạn." Ngôn Bỉnh Sơ bắt lấy cái tay làm của xằng làm bậy của cô.

"Bật đèn." Lý Nhĩ Lạc nhỏ giọng nói.

Ngôn Bỉnh Sơ mở đèn, bất chợt ánh sáng mãnh liệt tràn ngập mỗi một góc phòng, Lý Nhĩ Lạc dùng mu bàn tay che khuất đôi mắt.

Trì hoãn vài phút, cô dùng hết tất cả sức lực để ngồi dậy, muốn đi tắm để tỉnh táo một chút, thế nhưng vừa chạm đất, chân cô mềm nhũn, cả người ngã trên mặt đất.

Ngôn Bỉnh Sơ bị âm thanh bất thình lình làm cho hoảng sợ, anh mở to mắt xuống giường đi vòng qua bên kia, bế cô lên, "Bị sao vậy?"

"Không có sức lực." Giọng nói Lý Nhĩ Lạc yếu ớt.

Ngôn Bỉnh Sơ cảm nhận được một tầng chất liệu may mặc mỏng bao lấy cơ thể cô, vai nhỏ eo thon, mềm mại giống một yêu tinh không có xương, cánh tay mảnh khảnh vô lực khoác lên cổ anh, tựa như một cái đầm bùn nát vụn ở trong ngực anh, khiến người ta nhịn không được mà muốn bày ra dáng vẻ và hình dạng mà mình muốn.

Cổ họng của anh trên dưới giật giật, nỗ lực khống chế cái tay hơi mất khống chế của anh, "Cô đi làm cái gì?"

"Tắm."

Sự cố đột ngột này cũng không làm cho Lý Nhĩ Lạc ngã đến tỉnh, trên mặt đất trải thảm, cho nên ngã một chút cũng không đau, hơn nữa hiện tại nhắm mắt dựa vào ngực anh, càng thêm thoải mái.

Cho nên cảm giác buồn ngủ bao phủ cô, cũng không phát giác ra những nhân tử mập mờ trong không khí đang sinh sôi xẹt ra tia lửa.

"Với bộ dạng này?" Anh đoán chừng cô sẽ chết đuối trong bồn tằm.

Lý Nhĩ Lạc mở to mắt, sắc đen như được ngâm trong nước trong trẻo, mà khóe mắt hơi nhướng lên, tỏ ra quyến rũ, hai loại đều dung hợp trên gương mặt này phát ra phong tình vô cùng đẹp, "Anh giúp tôi tắm."

Ngôn Bỉnh Sơ nghe vậy, đôi mắt không hề bận tâm xuyên thấu qua ánh mắt của cô muốn tiến vào sâu tâm hồn, ngón tay từ khóe mắt cô từ từ quẹt đến khóe miệng, chậm rãi vuốt ve hai mảnh môi anh đào, sau đó theo cổ vẽ đến xương quai xanh, đi xuống dưới.

"Được."

Bồn tắm được xây cao hơn nền đất nửa thước, cùng hai mặt tường hòa thành một thể, mà bên trái là một bức tường thủy tinh to lớn, cái rèm cửa sổ được kéo sang hai bên đang thổi nhẹ, xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy mây và sao lấp lánh trên bầu trời đêm, bên phải là hai bậc thang, có thể từ bậc thang đi lên.

Phòng tắm rất lớn, bên trái là bồn tắm, bên phải là vòi sen cùng bồn rửa mặt, bên cạnh có một không gian nhỏ được che kín là buồng vệ sinh, giữa vòi sen và bồn tắm là một cái tủ đựng quần áo và đồ dùng hằng ngày, toàn thể những nét vẽ mạ vàng thiên hướng hoàng gia Anh quốc.

Ngôn Bỉnh Sơ ấn công tắc để buông rèm cửa xuống, sau đó mở nước, điều chỉnh đến một nhiệt độ dễ chịu.

Lần nữa trở về bên cạnh cô, thong thả ung dung cởi bỏ từng nút từng nút áo, giống như đang sáng tác một tác phẩm nghệ thuật, cố tình chậm lại động tác để cho cô cảm nhận càng nhiều thời gian bịn rịn, mãi cho đến khi quần áo cô bị lột sạch.

Chỉ là cởϊ qυầи áo mà thôi, thế nhưng Lý Nhĩ Lạc cảm thấy bản thân sắp không đứng vững.

"Thật sự muốn tắm?" Lý Nhĩ Lạc nhịn không được muốn xác nhận.

"Sợ?" Giọng nói Ngôn Bỉnh Sơ mang theo ba phần lười biếng.

Lông mày Lý Nhĩ Lạc nhếch lên, cười kiêu ngạo.

Ừ, cô không sợ.

Ngôn Bỉnh Sơ nhìn cái gương sau lưng cô, da thịt tuyết trắng bại lộ trong không khí, xương cánh bướm [1] tinh xảo, vòng eo một tay là có thể ôm hết, chân thon dài...

Một tay Ngôn Bỉnh Sơ bế cô lên, đi lên bậc thang, hai người cùng nhau chìm vào trong nước.

"Quần áo của anh ướt rồi."

"Ừ."

Đồ ngủ Ngôn Bỉnh Sơ còn mặc trên người vẫn chưa cởi ra, lúc này đây ướt đẫm anh cũng không thèm để ý.

Không biết do ý trời hay là trùng hợp, thật ra bộ đồ ngủ này của anh và Lý Nhĩ Lạc từ kiểu dáng chất liệu thậm chí là nhãn hiệu đều giống nhau như đúc, chỉ là một bộ màu đỏ rượu một bộ màu xanh đậm.

Đồng dạng, nội y màu đen bao lấy trên người Lý Nhĩ Lạc, giờ phút này cũng ngâm trong nước.

Ánh đèn màu trắng chiếu xuống làn nước trong vắt, dưới mặt nước, da thịt tuyết trắng dán chặt vào áo ngủ xanh đậm của anh, hai chân thon dài vén lên, áσ ɭóŧ màu đen tạo thành sức quyến rũ trí mạng.

Tất cả mọi thứ đánh sâu vào thị giác và xúc giác, khơi gợi thân thể nguyên thủy kêu gào.

Ngôn Bỉnh Sơ duỗi tay nhấn công tắc, trong phòng nháy mắt một mảnh tối om, sau đó anh lại nhấn một cái công tắc khác, rèm cửa sổ tự động mở ra.

Một bầu trời đầy sao.

Lý Nhĩ Lạc theo bản năng né tránh trong ngực Ngôn Bỉnh Sơ, bởi vì hiện tại bọn họ không có gì che đậy, hoàn toàn phơi bày ra bên ngoài.

Mặc dù cô biết trong phòng một mảnh tối om, bên ngoài cái gì cũng sẽ không thấy.

Thực sự rất kí©h thí©ɧ.

"Đừng sợ." Ngôn Bỉnh Sơ cảm nhận sự bất an của cô, khẽ dịu dàng an ủi.

Cơ thể Lý Nhĩ Lạc dần dần thả lỏng, nhìn bên ngoài cửa sổ. Hướng lên trên, sao lốm đốm đầy trời ánh trăng lờ mờ; hướng xuống dưới, ánh đèn neon lập lòe đông nghịt.

"Đẹp quá."

Xuyên thấu qua ánh trăng mông lung, Ngôn Bỉnh Sơ nhìn trước ngực cô nổi lên một ánh nước, "Ừ, rất đẹp."

"Anh cũng rất biết cách chơi." Hiện tại Lý Nhĩ Lạc mới phát giác, nếu thật sự chơi, bản thân nhất định không phải là đối thủ của anh, "Trước kia không ít lần cùng với bạn gái..."

Lời nói chưa nói xong đã tan biến ở cái hôn bất chợt, ôn nhu của Ngôn Bỉnh Sơ biến mất hầu như không còn nữa, mang theo ý vị không rõ không chút khách sáo nghiền áp đôi môi mỏng của cô.

Thật lâu sau anh mới buông ra, nghe được tiếng thở dốc liên tục của cô mới thỏa mãn.

Mà Lý Nhĩ Lạc thông qua vừa rồi mới biết, hôm nay không thể trêu chọc anh như thường ngày, bởi vì hôm nay anh rất nguy hiểm, cái "áo choàng" công tử khiêm tốn dịu dàng khi xưa đã hoàn toàn bong tróc, tỏa ra nồng nặc tính ngang ngược và yêu ma.

Mặc dù biết là thế, nhưng cô vẫn nhịn không được đi trêu chọc anh, bởi vì bộ dạng này của anh thật gợi cảm đáng chết.

Cô vẫn đang suy tư đột nhiên bị xúc cảm kéo suy nghĩ về. Bàn tay to của anh từ lưng của cô, chậm rãi trượt xuống sờ soạng, hàm răng cắn vành tai óng ánh của cô, phun toàn bộ hơi thở nóng lên đó, "Là tắm như thế sao."

Lý Nhĩ Lạc nhắm mắt lại, hơi thở có chút bất ổn, không có sức trả lời câu hỏi của anh, đôi tay dùng sức vòng lấy cổ anh mới không bị rơi xuống nước.

Anh, thật hư.

Ngôn Bỉnh Sơ kéo vòng eo của cô, để cho cô mặt vắt ngang ngồi trên người mình đối mặt với anh. Hai cánh tay của Lý Nhĩ Lạc vẫn vô lực khoác trên cổ anh như trước, cằm đặt ở bờ vai của anh, cảm nhận cái rùng mình anh mang lại cho cô.

Bàn tay Ngôn Bỉnh Sơ đưa đến lưng cô, ngón tay linh hoạt tháo móc áσ ɭóŧ, giơ tay lên một cái, ném cái vải dệt màu đen xuống mặt đất, cùng với đồ ngủ màu đỏ rượu tạo thành một bộ du͙© vọиɠ hỗn độn.

Anh đè lại bả vai của Lý Nhĩ Lạc, để cho cô cách trên người anh xa một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt của nhau.

Mà Lý Nhĩ Lạc, hơi muốn né tránh, cô chưa từng cảm nhận qua sự điên cuồng mãnh liệt rõ ràng như thế từ người khác giới mang lại, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng mà lần kia chỉ là một nghi thức, một nghi thức muốn được giải thoát, cô không có tâm trạng để cảm nhận.

Ánh mắt của cô quét qua cảnh xuân của bản thân dưới nước, mà anh ở đối diện, vẫn quần áo chỉnh tề như cũ, cái thị giác khác biệt này mang đến kí©h thí©ɧ trong ngực càng thêm mãnh liệt, phảng phất bản thân là một con sủng vật của anh, anh có thể tùy ý đùa giỡn.

Lý Nhĩ Lạc vươn cánh tay xanh nhạt của mình, cởi bỏ từng viên từng viên nút áo, sau đó làm động tác giống anh, ném xuống đất.

Dường như đang nói, thế lực của chúng ta là ngang nhau.

Ngôn Bỉnh Sơ nhìn thấy tiểu tâm tư của cô, bất đắc dĩ cười, nhưng mà, tay lại không khách sáo một lần nữa kéo cô vào ngực mình, không để lại một khe hở nào.

Làn nước không che giấu được nhiệt độ cơ thể của nhau, tinh tế cảm nhận độ ấm truyền lại.

Ngôn Bỉnh Sơ cho rằng anh điên rồi.

Mà Lý Nhĩ Lạc, có chút không chịu nổi cảm giác vui sướиɠ mà anh mang đến.

Động tác cuồng nhiệt của Ngôn Bỉnh Sơ sau khi nghe thấy thanh âm động tình của cô, dừng lại.

Anh đây là đang làm cái gì chứ?

Anh hơi nghiêng cơ thể của cô, mượn ánh trăng, muốn nhìn rõ nét mặt vào giờ phút này của cô. Chỉ thấy đầu cô hơi ngửa về phía sau, cổ hình thành độ cong xinh đẹp, ánh mắt mê ly, hiện lên một tia ẩn tình thủy quang.

Đẹp đến rung động lòng người!

Anh dùng tốc độ nhanh nhất trên danh nghĩa tắm xong, sau đó lau khô thân thể trần trụi của nhau, mặc áo tắm dài trở về phòng ngủ.

Đặt cô trên giường, nhìn một cái thật sâu, tựa hồ như muốn đem cô của giờ phút này chạm khắc vào sâu trong linh hồn của anh.

Ngôn Bỉnh Sơ xoay người đi ra phía bên ngoài, bị Lý Nhĩ Lạc bắt lại.

"Đi đâu vậy?" Lý Nhĩ Lạc hỏi.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động.

"Tại sao không làm?" Lý Nhĩ Lạc hỏi.

Tại sao không làm! Ngôn Bỉnh Sơ cũng muốn hỏi chính mình, đến nước này rồi vì sao lại dừng!

Có một số việc sớm đã mất khống chế, trong lúc không ý thức được.

Cái tay không bị cô cầm, gắt gao nắm chặt thành uyền.

"Tại sao?" Lý Nhĩ Lạc đuổi theo không bỏ.

Tại sao! Nếu bắt buộc phải tìm một lý do, vậy chỉ có thể là --

Luyến tiếc.

Trong lòng có thứ gì đó rơi xuống, Ngôn Bỉnh Sơ thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nắm chặt cũng theo đó chậm rãi buông ra.

Nếu là thời điểm cô vừa mới đến đây ở, anh sẽ không trói buộc bản thân như vậy, mọi người đều là người trưởng thành, anh tình cô nguyện, theo như nhu cầu, hết sức bình thường.

Mà hiện tại, sớm chiều ở chung gần được một tháng, từ khi cô không có sức sống, không bận tâm điều gì, uống thuốc ngủ sau đó từng chút hồi phục lại, anh quan tâm, anh tức giận, anh phẫn nộ, anh đau lòng...

Tình cảm của anh mất khống chế.

Đúng vậy, anh mất khống chế.

Cô bất thình lình cắm rễ vào tim anh, giữa trưa ở trường học sẽ nghĩ xem cô có ăn cơm đúng giờ hay không; ngang qua tiệm trà sữa sẽ muốn mua cho cô một ly trà sữa chocolate; lúc bạn bè thân thiết hỏi anh có bạn gái hay không anh sẽ tự nhiên nghĩ đến cô...

Thế nhưng, người trong lòng cô không phải là anh.

Ngôn Bỉnh Sơ nở một nụ cười khổ, trong lòng hơi chua xót, đây là chuyện anh đã biết ngay từ đầu.

Cho nên, dù cho anh nhẫn nhịn đến nổ tung, cũng không muốn chạm vào cô như vậy.

Nếu không, anh bỉ ổi đến mức nào, mà tình cảm của anh, lại rẻ mạt đến mức nào.

Chú thích:

[1]: xương cánh bướm.Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không? - Chương 16
- ----------------------------------------------------------

Thương chú Ngôn 3s (╥_╥)