Sáng sớm hôm sau, lúc Trầm Tranh tỉnh lại đã cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Anh xoa xoa huyệt thái dương, ngơ ngơ ngác ngác đi vào phòng ăn. Vừa vào đã ngửi được hương vị sữa đậu nành nhàn nhạt. Anh sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Vũ Ngang đang bận rộn trong bếp.
"Anh dậy rồi hả?"
Thấy Trầm Tranh đi đến, Lục Vũ Ngang chỉ hờ hững nhìn sang: "Em đã làm bữa sáng rồi. Anh mau ngồi xuống ăn đi.”
Chân mày Trầm Tranh hơi nhăn lại: "Ngày hôm qua là em đưa anh về à?”
"Còn không phải là em à!"
Lục Vũ Ngang đem bữa sáng đặt lên bàn, đột nhiên nhướng mày: "Anh lại hi vọng là ai?"
Trầm Tranh không nghe ra trong lời nói của Lục Vũ Ngang mang theo tia không vừa lòng, chỉ đơn giản là ngượng ngùng cười cười: "Lớn như vậy rồi còn uống đến say mèm, để em chê cười rồi, lần sau anh nhất định sẽ chú ý.”
Lần sau chú ý!?
Vũ Ngang cúi đầu cười nhạt. Hắn chính là hy vọng Trầm Tranh có thể mỗi ngày đều uống say như vậy, vĩnh viễn đừng chú ý.
Nhưng hắn đương nhiên không đem suy nghĩ trong lòng nói ra, chỉ là ở bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, rót cho Trầm Tranh một ly sữa đậu nành.
Trầm Tranh đến trước vòi nước rửa sạch tay mới đến bên bàn ngồi xuống. Anh vừa chuẩn bị lấy khăn giấy lau tay lại thấy khăn giấy trên bàn đã hết sạch. Anh lập tức sửng sốt: "Khăn giấy sao lại hết rồi, anh nhớ hôm qua vẫn còn đầy hộp mà.”
Lục Vũ Ngang nghiêng người dựa vào thành ghế, trong miệng còn đang ngậm bánh quẩy, theo ánh mắt của anh nhìn sang, hờ hững nói: "À, là em dùng..."
"Em dùng?" Trầm Tranh kinh ngạc:
"Em làm gì lại dùng hết nhiều khăn giấy như vậy?"
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Trầm Tranh, Lục Vũ Ngang đột nhiên nở nụ cười: "Anh à..." Hắn lười biếng ngả người ra sau, cắn một miếng bánh quẩy, đuôi lông mày đẹp đẽ khẽ nhếch lên, như cười lại như không:
"Anh thật sự muốn biết em đã làm gì sao…"
Trầm Tranh sững sờ, còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt anh lướt qua vai Lục Vũ Ngang nhìn đến thùng rác trước cửa WC. Chỉ thấy trong thùng rác đầy khăn giấy, toàn bộ đều vô thành cục, trắng toát.
Trầm Tranh: "..."
Anh cũng là đàn ông, lập tức hiểu được Lục Vũ Ngang tối hôm qua dùng đống khăn giấy này làm gì.
"Em..." Lần này đúng thật là làm Trầm Tranh lúng túng, anh triệt để không biết nên biểu lộ dáng vẻ gì. Nhưng mà nghĩ tới bản thân mình là anh của Lục Vũ Ngang, bản thân nên có nghĩa vụ dạy dỗ hắn, vì vậy mặc dù do dự nhưng cuối cùng anh vẫn ho nhẹ một tiếng mở miệng: "Tiểu Ngang, tuy rằng em hiện tại tuổi trẻ nhưng vẫn nên kiềm chế một chút.” Dùng gần hết cả hộp khăn giấy, cái này hẳn cần đến mấy lượt chứ.
Quả nhiên là tuổi trẻ, tinh lực dồi dào.
Lục Vũ Ngang hơi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn thấy Trầm Tranh đang giả vờ trấn định nhưng mặt cùng vành tai đỏ ửng, hắn mới phản ứng lại anh nói "kiềm chế" là ý gì. Trong chốc lát hắn không nhịn được cười ra tiếng.
"Anh à, yên tâm đi.” Hắn tựa má vào lòng bàn tay, cố nén ý cười.
"Em bình thường nhu cầu sẽ không lớn như vậy đâu."
Lục Vũ Ngang nói lời này đều là thật. Hắn cũng không phải kiểu người phóng túng, chỉ là ngày hôm qua giúp Trầm Tranh tắm rửa, mỹ cảnh trước mặt, hắn mới không nhịn được phản ứng nhiều mấy lần.
Trầm Tranh nhưng lại không nghe ra ý tứ của Lục Vũ Ngang, chỉ là lúng túng gật đầu: "Vậy thì tốt.”
Trầm Tranh hôm nay không phải làm phẫu thuật, nhưng xuất phát từ trách nhiệm, ăn bữa sáng xong anh đã vội vã đi làm. May mắn là tuy văn phòng của anh và Tô Viễn Bạch ở cùng một tầng, nhưng không biết là do Tô Viễn Bạch cố ý hay như thế nào, các ca trực ban của anh và đối phương đều khác nhau. Bởi vậy kết thúc một ngày làm việc cũng không hề gặp mặt.
Chạng vạng, Trầm Tranh một bên vừa kiểm tra xong bệnh án, vừa chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi ăn cơm, không hề nghĩ sẽ thấy một bóng người cao gầy đứng sẵn ở cửa phòng làm việc.
Nhận ra người trước mặt, anh lập tức sững sốt: "Cố Linh Linh tiểu thư?" Anh đi tới, có mấy phần kinh ngạc:
"Cô đến tìm bác sĩ Tô sao? Phòng làm việc của anh ấy không phải ở bên này.”
"Hôm nay tôi không phải đến tìm Viễn Bạch.”
Cố Linh Linh ngẩng đầu nhìn Trầm Tranh, lộ ra nụ cười xán lạn: "Bác sĩ Trầm, tôi hôm nay chính là đến tìm anh."