Ngày hôm qua, khi Đồng Bình đột nhiên hỏi về chuyện của con gái ông, ông còn có chút hoảng hốt. Cũng không lập tức nói cho Đồng Bình biết chuyện con gái ông đã chết, bởi vì nhà nước có quy định sau khi người trong nhà mất đi cần phải gạch bỏ chứng minh thư cũng như làm lại sổ hộ khẩu, phòng ngừa dãy số trong chứng minh thư sẽ bị người xấu chiếm dụng.
Mà ông vì để trấn an tinh thần của vợ mình nên cũng chưa đi gạch bỏ dãy số này, cũng coi như là làm trái quy định pháp luật. Ngoại trừ việc sở hữu một xí nghiệp lớn trong nước, còn vừa mới tham gia một hội nghị cấp cao qua trọng, cũng sẽ có tên trong một hiệp nghị hợp tác quan trọng của chính phủ, đột nhiên bị một cảnh sát hỏi đến việc này, cũng có chút mẫn cảm, nhất thời do dự nên không nói ra tình hình thực tế.
Nhưng sau đó ông cẩn thận suy nghĩ, nếu thật sự có người chiếm dụng dãy số chứng minh thư của con gái hắn làm ra chuyện vi phạm pháp luật, sau đó sự việc bại lộ, cũng điều tra ra chuyện ông che giấu, hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng, suy nghĩ cả đêm, ngày hôm sau ông liền gọi điện cho Đồng Bình, chủ động báo ra chuyện này.
Đồng Bình bị hoảng sợ, da đầu tê dại, lập tức nói người kia gửi ảnh con gái của ông qua điện thoại cho hắn.
Ảnh chụp rất nhanh được gửi qua, Đồng Bình nhìn gương mặt trên máy tính, chân mày cau lại, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Gương mặt cô gái trong bức ảnh này cùng với bạn gái của em trai hắn là Vũ Tuệ có nét tương đồng tới sáu, bảy phần, chỉ cần giống nhau cỡ vậy là có thể thông qua những kiểm tra linh tinh của hải quan, có thể người ta cũng chỉ nghĩ rằng là do trang điểm nên dung mạo có chút thay đổi mà thôi, thoạt nhìn càng thêm tinh xảo xinh đẹp hơn so với trong ảnh. Nhưng Đồng Bình đã từng gặp qua Vũ Tuệ, cô không hề trang điểm.
“ Ngài xác định là con gái ngài thật sự đã qua đời sao?”
“ Cảnh sát Đồng Bình, đây là chuyện đùa được sao?”
Đồng Bình gác điện thoại, sắc mặt có chút khó coi, Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh. Lương Bình, Vũ Tuệ, cuối cùng lại như ngừng lại trên khuôn mặt phẫn nộ không giống như là nói dối kia của Thanh Nãi. Là sao… Vũ Tuệ này… rốt cuộc là người như thế nào?
……..
Mặc dù Lương Bình không nói ra nhưng người trong nhà đều khẳng định hắn đang yêu đương. Điều này càng được chứng thực khi Lương Bình thay đổi quần áo đến ba lần, mà lần nào cũng hỏi mẹ hắn rằng bộ đó hắn mặc có đẹp hay không. Lương Bình cũng không phải là kiểu người hay để ý đến vẻ bề ngoài, ngoại trừ việc có bạn gái rồi, thì không còn khả năng nào khác.
Mẹ Lương Bình rất hào hứng, cũng không có hỏi nhiều, chỉ vui vui vẻ vẻ mà cho ý kiến, sau đó đợi Lương Bình đi rồi liền lập tức gọi điện thoại cho ông bà của Lương Bình ở nông thôn báo cáo một phen, giống như là thông báo chuyện mừng rằng Lương Bình đã có vị hôn thê rồi vậy.
Aiii, cái này cũng thật là không dễ dàng gì, hai anh em nhà này như hai đứa cực đoan, một học tra một học bá*, một đào hoa, một lại lạnh lùng cấm dục, không biết bao nhiêu lần bà mong rằng Lương Bình và Đồng Bình có thể bù trừ cho nhau thì tốt biết mấy, hiện tại Lương Bình cũng hẹn hò, cũng coi như là có chút tiến bộ đi.
// một học giỏi, một học dở//
Lương Bình lên xe điện, nhìn thời gian trôi qua trên điện thoại, cảm giác bản thân đang trải qua một loại hạnh phúc mà trước nay chưa từng có, hạnh phúc đến nỗi không khống chế được mà khóe môi cũng nhếch lên, cũng không che dấu được niềm hạnh phúc ngập tràn trong ánh mắt.
Ngay tại giây phút Vũ Tuệ nói cô ấy thích hắn, thế giới vốn bình thường trong mắt hắn cũng trở nên thật đặc biệt, mặc kệ là chen chúc trên xe điện, cảnh tượng người người vội càng, hay đám trẻ âm ĩ, thậm chứ là thầy Đại Thụ vẫn luôn lãi nhãi khuyên bảo cũng không làm hắn chán ghét. Trái tim hắn trở nên mềm mại, đối với mọi chuyện đề vô cùng bao dung.
Chuyện yêu đương này vậy mà có thể làm cho một người thay đổi đến mức không thể tưởng tượng được, theo lý thuyết nếu bị thay đổi như vậy sẽ làm cho người ta nảy sinh cảm giác không an toàn, sẽ phản kháng theo bản năng, nhưng mà tứ chi hắn mềm mại vô lực, không chút khả năng chống cự, cứ như vậy mà bị đem đi cải tạo.
Có lẽ đây là sức mạnh của tình yêu? Hắn đã từng cảm thấy loại chuyện này thật hư vô, mờ mịt, những quyển tiểu thuyết tình yêu kia cũng không có quyển nào nói rõ ràng, mãi cho đến khi gặp Vũ Tuệ, cô ấy mang lại cho hắn một cảm giác hấp dẫn mãnh liệt, ở trong mắt hắn, mỗi thần thái của cô đều vô cùng xinh đẹp động lòng, mỗi lần tươi cười đều như câu hồn đoạt phách hắn, cả người Vũ Tuệ dường như luôn phát ra ánh sáng rực rỡ, lấp lánh.
Hắn giống như một đồ vật chìm trong bóng đêm, không người phát hiện mà lén lút theo đuôi cô, còn vì hành vi này của mình mà tìm ra lý do, thật ra bản chất cũng không khác gì những tên biếи ŧɦái cuồng si.
Mà hiện tại….
Hắn nhớ tới ngày hôm đó, khi vào trong nhà Vũ Tuệ, hắn rốt cuộc cũng không khắc chế được mà dùng sức ôm lấy Vũ Tuệ, hôn cô, làm càn mà luồn tay vào những lọn tóc luôn tản mát ra hương thơm dụ hoặc của Vũ Tuệ, làm càn cảm thụ sự tồn tại của cô, loại cảm giác như đã có được cả thế giới này làm hắn hạnh phúc tới choáng váng.
Trên người hắn lại tản ra hơi thở ôn nhu hiền lành, để cho người khác nảy sinh ảo giác hắn là con người ôn nhu nên dọc theo đường đi luôn có nữ sinh muốn xin phương thức liên lạc, hắn đều nhất quyết cự tuyệt, sau khi xuống xe điện liền đi tới chỗ mà Vũ Tuệ hẹn gặp mặt.
Nơi Vũ Tuệ đang đứng bị một đám nam sinh đang muốn lân la đến dần, nam sinh kia cùng đám bạn bè là ở nơi xa đến chơi, lúc này một đám con trai đứng ở xa xem náo nhiệt, hắn đỏ mặt gãi đầu muốn xin phương thức liên lạc của Vũ Tuệ. Bởi vì người này lớn lên đẹp trai, nói chuyện cũng rất hài hước, Vũ Tuệ liền nhiều lời cùng hắn vài câu, không nghĩ tới lại bị Lương Bình bắt gặp.
Hạnh phúc phơi phới liền bị dập tắt, trái tim ngâm sâu trong nước đường nhanh chóng trướng lên. Những chuyện như thế này thật ra hắn gặp rất nhiều lần, Vũ Tuệ đi đến đâu cũng có người nhìn chăm chú, cũng sẽ có người đến gần, mỗi lần như vậy hắn cũng chỉ nấp ở chỗ tối ghen ghét đến vặn vẹo, chính là lúc này ngoài cảm giác ghen ghét đơn thuần còn có cả cảm giác đau đớn rất nhiều.
“ A, ngại quá, bạn trai mình đến rồi.” Vũ Tuệ thấy được Lương Bình, nói với nam sinh kia, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu liền chạy nhanh về phía Lương Bình.
Vũ Tuệ nhàn tản chống cằm, đem sửa chua đậu đỏ trong ly múc lên bỏ vào miệng, vị ngọt ngào lại lạnh lẽo làm cô có chút hưởng thụ mà hơi nheo nheo lại đôi mắt. Lương Bình ngồi đối diện cô, dáng ngồi đoan chính, áo sơ mi vẫn cài cúc không chút cầu thả, cầm trên tay cuốn notebook nhỏ, ngoài miệng nói về hành trình hẹn hò hôm nay, mặt không cảm xúc, thoạt nhìn không có chút kì lạ nào.
Nhưng mà Vũ Tuệ vẫn từ những động tác nhỏ cũng những biến hóa trên khóe mắt, đuôi lông mày của hắn có thể nhận ra được hắn đang tức giận, Vũ Tuệ múc một muỗng kem ly, đưa tới bên miệng hắn, đánh gãy lời hắn nói.
Lương Bình xem qua, liền nhìn thấy thiếu nữ đối diện lười biếng như một con mèo, ôn hòa lại tươi mát. Nhưng hắn đã rất quen thuộc với Vũ Tuệ, nhìn ra được vài phần xấu xa trong tính cách của cô, chỉ là xấu xa đến mức đáng yêu như vậy, hắn thật sự là không có khả năng chống đỡ. Chẳng sợ hắn rõ ràng là đang vô cùng tức giận.
“ Tay em mỏi rồi đó nha.” Vũ Tuệ mềm mại làm nũng.
Lương Bình liền cúi đầu ăn luôn miếng kem mà hắn luôn cảm thấy ngọt ngấy.
“ Có phải rất ngọt không?”
“ Ừm.”
“ Có lấp được vị chua ê ẩm trong lòng anh không đó?”
“….. Anh không ghen.”
“ Thấy em bị đứa con trai khác tiếp cận mà không ghen hả? Aiii, thật làm người ta thương tâm, em nhìn thấy mấy bạn nữ xin phương thức liên lạc của Lương Bình, lúc mà Lương Bình không có lập tức cự tuyệt em cảm thấy vô cùng thương tâm đó.”
….Cứ như vậy mà trả đũa sao? Rõ ràng trước nay hắn đều lập tức cự tuyệt.
“ Được rồi.” Vũ Tuệ giống mèo chiêu tài vẫy vẫy tay với hắn.
Lương Bình chần chờ thò lại gần, bị cô giữ lấy hai má, ánh mắt Vũ Tuệ thâm thúy, nhìn chằm chằm hắn, nỉ non nói: “ Có người nào đáng để anh ghen ghét đâu cơ chứ? Em chỉ yêu mỗi anh mà.”
Lương Bình cảm thấy, linh hồn hắn đang run rẩy.
……….
Đồng Bình ngồi trong xe thật lâu, Lương Bình mới rời khỏi nhà Vũ Tuệ. Hắn nhìn Lương Bình và Vũ Tuệ ở chung một chỗ, toàn thân đều toát ra hơi thở tình yêu mãnh liệt, là điều mà hắn chưa từng nghĩ sẽ toát ra trên người đứa em trai này. Sau khi rời khỏi nhà Vũ Tuệ, em trai hắn còn đứng trên đường si ngốc một hồi lâu sau mới rời đi, bước đi so với ngày thường nhẹ nhàng, tản ra hơi thở hạnh phúc.
Biểu tình Đồng Bình nghiêm trọng. Trước đó khi hắn biết được Lương Bình yêu đương thì còn có tâm trạng xem náo nhiệt, nhưng hắn vạn lần không ngờ tới, đối tương mà Lương Bình thích lại là một cô gái kỳ quái như vậy, bây giờ em trai hắn rốt cuộc là lâm bể tình hay dính vào một vũng bùn đáng sợ? Hơn nữa cũng bởi vì bản thân là một cảnh sát, mặc dù cũng là vì Lương Bình, hắn cũng cần phải là rõ rốt cuộc cô gái này đang tình toán làm điều gì.
Hắn xuống xe, đến ấn chuông cửa nhà Vũ Tuệ.
Vũ Tuệ mở cửa, nhìn thấy Đồng Bình, mặt cũng không có biểu tình ngoài ý muốn.
Đồng Bình đi vào nhà, ánh mắt đánh giá trang hoàng ngoài đại sảnh cùng đồ vật trang trí trong nhà, còn có chú mèo đang nằm lười biếng trên sofa, sau khi rút đi thần sắc cà lơ phất phơ không đứng đắn, đôi mắt hắn ánh lên vẻ sắc bén mang tính công kích.
“ Đồng Bình tiên sinh, anh có chuyện gì sao?” Vũ Tuệ bế mèo lên, ánh mắt vẫn trước sau như một, ôn hòa nhìn Đồng Bình.
“ Cô là ai?” Đồng Bình dùng ánh mắt thẩm vấn phạm nhân mà nhìn Vũ Tuệ hỏi.
“ Sao ạ?”
“ Đến bây giờ còn muốn giả ngu sao? Bộ dáng của cô rõ ràng là biết tôi sẽ tìm đến. Đừng nói lời dư thừa không có ý nghĩa, cô biết là cô đã không thể sử dụng được thân phận hiện tại nữa rồi. Nói đi, cô rốt cuộc là ai? Đến trường học báo danh, thuê nhà để ở đều cần đến chứng minh thư, cô đều dùng thân phận ‘ Vũ Tuệ’, chi tiêu hàng ngày cũng dùng tài khoản ngân hàng của ‘ Vũ Tuệ’, thậm chí khuôn mặt của cô và ‘ Vũ Tuệ’ cũng có vào phần giống nhau. Cô gần như hoàn toàn trở thành ‘ Vũ Tuệ’. Nhưng mà cô không phải, rốt cuộc cô là ai?”
Chi tiêu mà ‘ Vũ Tuệ’ sử dụng hiện tại dường như đều là tiền của Vũ Tuệ chân chính đã mất, chính điều này làm cho Đồng Bình để ý, Vũ Tuệ chân chính là thiên kim đại tiểu thư, tiền tiêu vặt từ nhỏ đến lớn của cô ấy không phải người bình thường có thể so sánh được, tài khoản ngân hàng tích lũy không ít. Nhưng mà số tiền kia đối với bố cô ấy mà nói cũng là con số không đáng kể, cho nên ông ấy không cần số tiền đó cũng tình nguyện không gạch bỏ đi chứng minh thư của con gái mình. Nhưng ông ấy trăm triệu lần sẽ không nghĩ đến, có một người không chỉ chiếm dụng số chứng minh thư của con gái ông mà còn ngang nhiên sử dụng tiền của con gái.
Vẫn còn một vấn đề nữa, Vũ Tuệ này, tại sao lại có thể biết được mật mã riêng của Vũ Tuệ chân chính? Hơn nữa còn là nhiều mật mã riêng tư đến vậy?
Hắn còn mặc kệ lời nhắc nhở nguy hiểm của tiền bối, điều tra tin tức của những người đã mất tích hai năm gần đây, nhưng mỗi năm người mất tích quá nhiều, cùng xấp xỉ tuổi Vũ Tuệ cũng không ít, còn có một số ít người nhà không cung cấp ảnh chụp, thậm chí còn một số lượng lớn không đăng báo, này cũng không khác gì mò kim đáy biển, căn bản là không thể xác định được thân phận của người này.
Vũ Tuệ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng mèo, mắt rũ xuống, thâm trầm nhìn đầu gối mình.
“ Tôi vì để ý Lương Bình mới đến đây cùng cô nói nhiều như vậy. Nếu chính cô không thẳng thắn, tôi đành phải thành lập án, sử dụng biện pháp của nhà nước để xác định thân phận thật của cô.”
Đồng Bình cũng không phải nói giỡn, trên thực tế, làm một cảnh sát, khi phát hiện loại chuyện như thế này còn lén lút điều tra, khi điều tra ra được kết quả như vật cũng không lập tức lập án, báo cho đồng nghiệp, ngược lại chạy tới cùng người tình nghi nói ra những lời này, đã là quá không hợp quy củ, giả danh người khác, còn tự tiện dùng tiền của chính chủ, Vũ Tuệ đã cấu thành phạm tội, có thể lập án.
Nhưng mà bởi vì Lương Bình, hắn sinh ra cảm xúc cá nhân. Lương Bình và đồng nghiệp trong sở cũng đã từng ghét bỏ hắn, không chỉ đơn thuần vì diện mạo của hắn, khi ra ngoài làm việc thường hay gây ra chuyện sai lầm, mà chỉ riêng chuyện này thôi, hắn quả thật không đủ tư cách làm một cảnh sát tốt, không khai trừ hắn khỏi cục cảnh sát quả thật là trưởng nhóm đã thiên vị hắn rất nhiều.
Xem ra không còn cách nào khác, Vũ Tuệ chậm rãi thở ra một hơi, lúc Lương Bình đưa chứng minh thư trả lại cho cô, cô liền hơi hơi đoán trước được sẽ có tối ngày hôm nay. Cô ôm mèo để một bên, đôi tay nhẹ nhàng đặt trên đùi, chậm rãi giương mắt về phía Đồng Bình, nói: “ Nếu hiện tại em không cùng anh thẳng thắn, em sẽ bị bắt sao?”
“ Cô mạo danh thân phận của người khác, sử dụng số chứng minh thư của họ, còn tự tiện dùng tiền của người ta, đã là vi phạm pháp luật, đương nhiên sẽ bị bắt.”
“ Nếu em thẳng thắn nói sẽ bị bắt, không thẳng thắn cũng sẽ bị bắt, tại sao em còn phải ngồi đây nói nhiều như vậy với anh làm gì?” Vũ Tuệ hơi hơi đau đầu, nghi hoặc mà nhìn Đồng Bình, trước sau như một vẫn ôn hòa, ưu nhã.
Nhưng Đồng Bình nhìn cô, chỉ cảm thấn một trận lạnh lẽo bò dọc sống lưng, cũng không còn cảm thấy khí chất tươi mát, mỹ lệ như hoa anh đào nở rộ đầu xuân lại thoải mái nữa. Người con gái này rốt cuộc…. là chuyện gì xảy ra?
“ Đừng tùy hứng, cô còn nhỏ tuổi, nếu về tình cảm có thể tha thứ, cũng không phải chịu trừng phạt quá nghiêm trọng.”
“ Phải không? Nếu anh đã nói như vậy, em có thể cầu xin anh, cho em thêm hai ngày nữa được không?” Vũ Tuệ đứng lên, đi về phía bàn ăn rót một cốc nước.
Trong lòng Đồng Bình rùng mình, nhìn thiếu nữ bưng ly nước chậm rãi đến gần mình: “ Cái này là muốn nghe một lời giải thích từ cô. Trước tiên cô nói cho tôi biết cô là ai? Vì sao lại giả mạo người khác?”
“ Những việc này em cũng hi vọng hai ngày sau có thể thẳng thắn nói với anh.”
“ Cô cảm thấy có khả năng sao?” Đồng Bình nhăn mày.
Cho Vũ Tuệ thêm hai ngày? Dù thế nào đi chăng nữa, cũng là điều không có khả năng. Vũ Tuệ thực sự hai năm trước đã mất trong lần đi trượt tuyết, một năm trước, Vũ Tuệ hiện tại lại xuất hiện, nhập học ở cao trung Lĩnh Tây. Từ việc sử dụng chứng minh thư cho thấy phạm vi hoạt động của Vũ Tuệ cũng không quá xa, chỉ trong nội thành, giống như cô chỉ có một con đường là đi đến trường và về nhà. Như vậy tội mà Vũ Tuệ mắc phải cũng chỉ là mạo danh thân phân của người khác và sử dụng tiền của trái phép.
Nhưng tại sao Vũ Tuệ lại muốn làm vậy? Bản thân Vũ Tuệ không có chứng minh thư sao? Người trong nhà đâu cả rồi? Mới mười bảy tuổi, sao có thể làm ra loại chuyện như thế này? Hay là vẫn có đồng lõa đang âm thầm hỗ trợ? Nhưng rốt cuộc là có mưu đồ bó mật gì?
Phức tạp như vậy, nhiều bí ẩn như vậy, làm sao hắn có thể cho Vũ Tuệ thời gian hai ngày? Ai biết hai ngày sau Vũ Tuệ hoặc là kẻ sau lưng cô có thể làm ra chuyện gì? Mà hai ngày tới hắn cũng không thể ngăn cản Lương Bình cùng Vũ Tuệ tiếp xúc, làm sao hắn có thể đảm bảo được em trai mình sẽ không bị thương tổn?
“ Thời gian hai ngày mà thôi, cũng không được sao?” Vũ Tuệ nhìn hắn, trong mắt xuất hiện thêm vài phần khẩn cầu.
Đồng Bình thiết diện vô tư lắc đầu, ngay sau đó, đột nhiên hắn thấy Vũ Tuệ cầm ly nước tạt về phía mình. Thủ đoạn này đối với hắn chỉ là trò vặt vãnh, dễ như trở bàn tay là có thể né tránh được. Nhưng ngay sau đó, hắn cảm thấy đội mắt bị vật gì chói lóa chiếu vào, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, sau đó có thứ gì nện lên người hắn, toàn thân như bị điện giật, cảm giác đau đớn kịch liệt tập kích đại não, hắn mất đi ý thức.
Trong nhà quay lại trạng thái yên tĩnh.
Vũ Tuệ không còn như trước đó làm bộ bình tĩnh tự nhiên, hô hấp có chút thô nặng mà nhìn Đồng Bình ngã trên mặt đất.
Thôi xong….
Vũ Tuệ ngồi xổm xuống, ảo não ôm lấy đầu, một hồi lâu mới hít sâu một hơi đứng lên, lấy cây chích điện bên người Đồng Bình cất lại vào túi. Tay Vũ Tuệ l*иg dưới nách Đồng Bình, vất vả đem hắn kéo xuống dưới tầng hầm dưới nhà, sau đó ở trong phòng tìm kiếm, tìm được một cái dây thường, trói lấy tay chân Đồng Bình, sau đó dùng băng dính dán lấy miệng hắn.
“ Thật xin lỗi, anh chỉ cần ở đây ngây ngốc hai ngày là tốt rồi, đợi ngày hai mươi bảy qua đi, mọi chuyện sẽ kết thúc.” Làm xong hết tháy, Vũ Tuệ thở phì phì, xin lỗi Đồng Bình hiện đang mất đi ý thức, không hề hay biết gì.
Nghĩ nghĩ, Vũ Tuệ lại lên trên lầu, dọn chăn bông xuống dưới, đem Đồng Bình cuốn lại thật tốt, xác định hắn sẽ không bị cảm lạnh.
Làm xong tất cả, Vũ Tuệ đi lên lầu, tắt đèn, khóa của, tầng hầm lại một lần nữa chìm vào bóng tối.