Chương 26: Cún con ăn không đủ

Dụ Dao đi chân trần, đứng thẳng tắp ở đó, toàn thân giống như bị đông cứng, cứng lại đến mức không động đậy được nữa, chiều cao của Nặc Nặc vượt xa cô, cho dù là tư thế ngồi quỳ chân ôm lấy eo cô, anh hơi ngẩng đầu một cái cũng có thể chạm tới môi của cô dễ như trở bàn tay.

Nặc Nặc cảm nhận được chứng bệnh kỳ lạ của anh lại tới rồi, anh sợ bị phát hiện nên khó chịu mà kéo lấy chăn mền, vội vàng bọc quanh mình, ôm Dụ Dao không nỡ buông tay, nhỏ giọng cầu xin cô: “Dao… hôn tôi.”

Trong giọng nói của anh hòa lẫn với sự khàn khàn vào buổi sáng, trong trẻo lạnh lùng lại như có cát, nghiền qua màng nhĩ của Dụ Dao.

Dụ Dao bị kí©h thí©ɧ quá độ, phản ứng đã hoàn toàn mất sự nhanh nhạy, cô cứng đờ đối mặt với Nặc Nặc, trái tim ở trong l*иg ngực nhảy đến mức giống như nổ tung.

Ánh sáng chân thành nóng rực trong mắt anh đã thiêu đốt thành ngọn lửa hừng hực, cô gần như sắp bị phỏng.

Nặc Nặc không đợi được nụ hôn của anh, cũng nhận thức được thái độ thay đổi sau khi cô tỉnh lại, anh bất an giữ chặt bả vai cô, chủ động đưa đến phía trước người mình, đuôi mắt ửng hồng rũ xuống, giống như tối hôm qua khi thân mật nhất, triền miên muốn cùng cô hôn môi.

Muốn được cô yêu.

Dụ Dao sắp điên rồi, có lẽ trước đó không lâu Nặc Nặc đã tắm qua, trên người vẫn còn mùi cây cỏ nhàn nhạt của sữa tắm, hòa với hơi nước lành lạnh, dễ ngửi đến mức quyến rũ người ta nếm thử, môi của anh bởi vì ma sát quá mức mà càng no đủ hơn thường ngày, màu máu tràn đầy, ngoan ngoãn đưa tới trước mặt cô, còn chính miệng nói ra lời ngay thẳng nhất.

Là người thì đều không nhịn được.

Một đêm qua đi, Dụ Dao đối với anh đã có phản ứng theo bản năng, suýt chút nữa đã bị mê hoặc đến mức đè anh xuống mà hôn.

Lúc sắp dán vào nhau, cô ép buộc bản thân mình tỉnh táo lại, đầu nặng chân nhẹ mà đẩy Nặc Nặc ra, lùi về sau mấy bước, mãi đến khi bả vai chống lên tường, mu bàn tay che trên miệng.

Cô không muốn thừa nhận trong một giây vừa rồi, cô thật sự có xúc động muốn hôn anh.

Sắc mặt Dụ Dao trắng bệch.

Tựa như một hạt giống u tối không biết khi nào đã lặng lẽ chôn vào lòng, vốn chỉ vào lúc bí mật không muốn ai biết mới hơi lấy ra suy nghĩ một chút, chưa từng có ý định thả ra bên ngoài, càng không có khả năng thực hiện, kết quả trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, nó bỗng nhiên biến thành hiện thực bại lộ dưới ánh mặt trời.

Nặc Nặc mê người, hết lần này tới lần khác trêu chọc cô trong vô thức, cho dù cô có làm từ sắt thép thì chắc chắn cũng sẽ có gợn sóng.

Một cái chớp mắt thoáng qua, cô quả thật muốn ôm anh, nhào nặn anh, muốn ôm anh qua rồi hung hăng ức hϊếp, thậm chí là dứt khoát hôn anh để anh biết được cái gì gọi là sự hiểm ác giữa trần gian.

Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, từ đầu đến cuối cô đều tuân thủ ranh giới cuối cùng một cách nghiêm ngặt, không ngừng cảnh cáo bản thân không thể vi phạm, tình cảm của cô đối với Nặc Nặc không liên quan đến tình yêu nam nữ.

Mà bây giờ… thật sự hôn rồi thì tính là mẹ nó chuyện gì! Quan hệ ban đầu sẽ hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo được không! Sau này phải làm sao?

Còn có vấn đề quan trọng, rốt cuộc là ai chủ động trước, hẳn lẽ sẽ không phải cô chứ?!

Dụ Dao chỉ vào Nặc Nặc, trong mắt đều đã ép ra tơ máu: “Chuyện xảy ra tối hôm qua tôi thật sự không nhớ rõ, anh thành thật trả lời tôi, ai động… miệng rước.”

Nặc Nặc quỳ gối ở mép giường, tủi thân mở to mắt, nghiêm túc nói cho cô nghe: “Tôi ôm Dao lên lầu, đặt vào trong chăn, Dao không cho tôi đi, nói… Nặc Nặc ôm, còn tự tay cởϊ áσ bẩn cho tôi, làm rơi từng chiếc một.”

Anh đỏ mặt.

Dụ Dao hận không thể tìm bình dưỡng khí đến để thở, cô uống say không phải rất ngoan rất yếu đuối sao, thế mà lại như vậy?!

Ánh mắt cô run rẩy dời qua, âu phục áo sơ mi của Nặc Nặc quả nhiên là bị ném hết xuống đất, rõ ràng là từ góc ở chỗ gối ném qua, bà mẹ nó, đều là cô làm à?!

Nặc Nặc không ngừng lại mà tiếp tục miêu tả hình tượng một cách sinh động: “Tôi ôm lấy Dao, hôn mắt em, sau đó em bóp mặt tôi, hôn… môi tôi.”

Cảm giác trong trẻo lạnh lùng trong giọng nói của anh kèm theo một loại gợi cảm cấp cao nào đó, ở trong những từ ngữ không trong sáng này được phát huy đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.

Dụ Dao bị giọng nói này dẫn dắt tự động tưởng tượng ra hình ảnh, ngay cả ký ức của cảm giác cũng đang mơ hồ khôi phục.

Cô thiếu không khí đến mức thở không ra hơi: “... Đủ rồi đủ rồi, không cần nói nữa!”

Giọng mũi của Nặc Nặc hòa lẫn một chút thẹn thùng, anh kiên trì kể hết cho cô: “Em nói sẽ dạy tôi, hôn rất lâu, môi Dao mềm, là… vị ngọt, cắn nát rồi, nhưng tôi vẫn…”

Anh tìm tòi hồi lâu trong kho chữ nghĩa mà bản thân nắm giữa, tổng kết ra một từ thích hợp nhất, mắt anh sáng quắc nhìn Dụ Dao, anh nói: “Ăn… ăn không đủ.”

Dụ Dao muốn lập tức gọi xe cấp cứu cho mình.

Nặc Nặc không thể nào nói dối được, vậy thì những thứ anh miêu tả chính là sự thật đã chân chính xảy ra, cô không chỉ có nhân lúc say chiếm được của hời của Nặc Nặc mà còn hướng dẫn anh đi lạc lối, sau khi tỉnh lại còn từ chối không nhận nợ, đồng thời hiện tại… còn định không chịu trách nhiệm.

Dụ Dao có thể bình tĩnh quyết đoán với những chuyện khác, nhưng duy chỉ có chuyện này là cô không làm được, những nhân vật mà cô từng diễn có nhiều hơn đi chẳng nữa thì cô cũng chưa từng đích thân trải qua gút mắc tình cảm, không biết bản thân đến tột cùng là bị tổn thương trở nên yếu đuối đến tìm sự an ủi nhất thời mới hôn anh, hay là đã nảy sinh ra ham muốn không nên có với Nặc Nặc.

Bất luận là cái nào thì đều sai trái.

Nếu như cô thật sự xem Nặc Nặc như một chú thú cưng, một nam sủng mà người khác nói, hay là một người bệnh tâm trí không hoàn thiện muốn gì thì lấy, cô đều có thể không quan tâm nhiều như vậy, chỉ ham muốn hưởng lạc, vậy thì muốn hôn là hôn, thậm chí muốn lên là lên, dù sao người cũng do cô nuôi.

Nhưng không phải.

Cô xem Nặc Nặc như một người bình đẳng với cô, anh biết đau xót, biết buồn bã, không phải là một vật phẩm có thể lấy ra chơi đùa, ngày nào đó hối hận không muốn chịu trách nhiệm liền ném đi.

Nặc Nặc quá quan trọng với cô, cô không thể mất đi anh, cho nên càng không thể chạy theo kí©h thí©ɧ tùy tiện trêu chọc anh.

Sự tiếp xúc da thịt mà không thể xác định rõ tình cảm chính là đùa giỡn anh.

Dụ Dao ngắt mi tâm, ngắt đến mức sắp chảy máu mới buông tay, cô cố gắng điều chỉnh vẻ mặt, đi về bên giường, ngồi xổm xuống nhìn Nặc Nặc, vừa đối diện với hai mắt của anh cô liền bị công phá, cô buột miệng nói ra: “Nặc Nặc, có thể xem như… chưa từng xảy ra không?”

Nói xong, Dụ Dao hóa đá, cái này con mẹ nó là lời phát ngôn cặn bã đạo đức tồi tệ gì vậy!

Cô thử suy nghĩ vãn hồi hai câu, hốc mắt Nặc Nặc đã đỏ thấu, anh mím đôi môi sưng đau, ánh mắt từ không tin tưởng đến dập tắt, ánh sáng giống như bị bôi lên một lớp mực đen nặng nề, cũng không còn thấy mặt trời nữa.

Dụ Dao khó chịu đến mức trong ngực co rút, cô khoác thêm áo cho anh, đầu ngón tay không cẩn thận mà chạm vào xương bướm*, nghĩ đến việc hôm qua mình giở trò như thế nào thì chột dạ tới rụt lại.

*Xương bướmEm Có Thể Nuôi Anh Không? - Chương 26: Cún con ăn không đủCô gian nan giải thích: “Tôi uống say, không nên như vậy với anh, sau này chúng ta… vẫn giống như trước kia, ngoại trừ không thể ngủ chung, không thể hôn môi, những cái khác… đều như cũ, được không?”

Nặc Nặc không tự chủ được mà khom lưng xuống, trong l*иg ngực đau đến mức giống như bị mũi dao khuấy đảo.

Anh hiểu rồi, Dao Dao không muốn hôn anh, cô hối hận rồi, buổi tối mà anh hạnh phúc nhất là vết nhơ không thể chịu nổi của cô.

Huống chi anh còn bị bệnh, không biết sẽ bệnh nặng đến mức nào, ngay cả nói cho Dao Dao biết cũng không dám.

Anh có thể nói không được à.

Nếu như không được, Dao Dao sẽ không gặp mặt anh nữa, anh sẽ bị vứt bỏ.

Nặc Nặc níu chặt chăn mền, chậm rãi kéo lên, hoàn toàn khóa mình ở trong đó, hồi lâu sau, trái tim đau đến mức bị ép thành mảnh vỡ, trong l*иg giam yếu ớt mà anh dựng lên cho mình, anh nghe thấy tiếng hít vào sốt ruột ở bên ngoài của Dụ Dao.

Làm sao anh nỡ để Dao Dao khó chịu.

Nặc Nặc đẩy chăn ra một cái khe hở rất nhỏ, lộ ra đôi mắt ướt sũng, anh khẽ nói: “Được.”

Dao Dao vẫn chưa biết, anh đã học điều xấu xa rồi, không phải chú cún con ngoan ngoãn nghe lời kia, hiện tại anh tham lam đến mức đáng ghét, muốn làm quá nhiều chuyện xấu.

Anh giả vờ đồng ý, có được không.

Dụ Dao nhẹ nhàng thở ra, thứ dâng lên theo đó lại là sự mất mát buồn bã nặng nề, trái tim bị khoét mất một miếng, vì để chứng minh bản thân mình nói được làm được, cô xoa xoa đầu anh giống như trước đây.

May mà… Nặc Nặc được cô dẫn dắt, anh vẫn ngây thơ đơn giản như thế, dù cho đã hôn thì đối với anh mà nói hẳn cũng chỉ là biểu đạt sự yêu thương của chủ nhân đối với cún con, không kí©h thí©ɧ được ham muốn khác của anh.

Chờ đến ngày Nặc Nặc có phản ứng thân thể với cô thì thật sự không thể lui nữa.

Dụ Dao âm thầm vui mừng, lại không phát hiện ra động tác xoa nhẹ lặp đi lặp lại của cô đã khiến Nặc Nặc gian nan cuộn thân thể lại.

Anh cắn cổ tay, toàn thân nóng hổi.

Làm sao bây giờ, bệnh của anh hình như nặng hơn rồi.

Bên ngoài phòng bệnh VIP chăm sóc đặc biệt của bệnh viện trung tâm, Lục Ngạn Thời chật vật ngồi dựa vào tường, cúi đầu nhắm mắt, ngón tay siết chặt rồi lại thả ra, y tá nhỏ giọng thông báo ông Trình đã tỉnh lại, anh ta giống như mới ý thức được mà đứng dậy rồi yên lặng đi vào.

Tối qua sau khi Dụ Dao được đưa đi, Trình Hoài Sâm lập tức tái phát bệnh tim, bác sĩ gia đình bó tay hết cách liền đưa tới bệnh viện trong đêm, cho tới bây giờ, gần mười hai tiếng đồng hồ qua đi, nhà họ Trình không có một người thân nào tới.

Hai người con trai của Trình Hoài Sâm từ nhỏ đã được đưa ra nước ngoài dạy dỗ, cho tới hôm nay cũng phần lớn ở bên ngoài kinh doanh việc làm ăn trong tay mình, mặc dù đã lấy vợ sinh con dựa theo ý nguyện của Trình Hoài Sâm nhưng rất ít khi về nước, cho dù có về thì đa số cũng là qua lại chuyện công việc, rất ít nói chuyện tình cảm.

Bản thân Trình Hoài Sâm cũng không phải là người có thể nói chuyện tình cảm.

Dì Trình Mộng là con gái duy nhất của ông, vốn là đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, đáng tiếc lại tự tiện thay đổi quỹ đạo cuộc đời, tùy hứng gả cho người không nên gả, cuối cùng mới rơi vào kết cục trẻ tuổi mất sớm.

Lục Ngạn Thời không thích nghe chuyện của người đời trước nhất, cho tới bây giờ chưa từng hỏi sâu thêm, đây là tình hình mà anh ta biết được trước đêm qua, không nghĩ tới chân tướng lại có một phiên bản khác.

Trình Hoài Sâm nằm trên giường bệnh, Lục Ngạn Thời nhất thời không nói gì với ông, chờ hồi lâu, thấy sắc mặt ông đã hơi khá lên được một chút, anh ta mới thấp giọng hỏi: “Ông ngoại, chuyện bố của Dụ Dao, lời ông nói là thật hay là cảm xúc kích động nên nói lẫy?”

Không có ai trả lời.

Trình Hoài Sâm thở tốn sức, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm thấy.

Cả đời này ông chưa từng làm sai một việc nào, mọi thứ đều làm từng bước, chấp hành nghiêm ngặt theo kế hoạch đã dự định trước, sản nghiệp của nhà họ Trình từng bước thành công mở rộng đã đủ để chứng minh sự chính xác trong quyết sách của ông, vì sao trên phương diện làm ăn chưa từng bại trận, đến chuyện nhà lại nhiều lần xuất hiện sai lầm khiến ông không có cách nào chấp nhận được.

Đời trước của nhà họ Trình từng có một người con gái không nghe lời, nhất định phải gả cho người đàn ông mà cả nhà phản đối, nhốt lại, đưa ra nước ngoài cũng không thể nhốt được, người ấy tự mình chạy đi kết hôn, rơi vào kết cục tàn lụi thê thảm.

Đối với việc này ông cực kỳ chán ghét, thề không thể xảy ra trong nhà mình, con trai đều được đưa ra ngoài tôi luyện, đến tuổi nào thì làm việc đó, con gái một được giữ bên cạnh nuông chiều, từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp, ông vì nó mà đã lên kế hoạch hết cho một đời bình an suôn sẻ, nó lại cứ một mực muốn phản kháng.

Nếu như nó ngoan ngoãn, nếu như nó sống theo sự sắp xếp của ông thì sao lại chịu khổ rơi lệ, làm sao lại chết được.

Trình Mộng sai vì phản nghịch, Dụ Thanh Đàn sai vì không tự kiềm chế được, rõ ràng biết rõ bản thân là bệnh nhân khó mà khỏi hẳn, nghèo khó còn dấn thân vào nghề nguy hiểm, dựa vào cái gì mà trêu chọc con gái ông.

Ông không làm sai.

Ông càng không thể dung tha cho Dụ Dao tiếp tục theo gót, thậm chí là trầm trọng hơn.

Ngành giải trí dơ bẩn, diễn viên thì được tính là công việc đứng đắn gì, quay về yên ổn kế thừa mấy cái gia sản rốt cuộc là có chỗ nào không tốt, nhà họ Lục là thế giao, môn đăng hộ đối, làm sao lại không thể đính hôn trước rồi bồi dưỡng tình cảm sau.

Lục Ngàn Thời nhìn ra được Trình Hoài Sâm sẽ không trả lời, anh ta nhíu mày nói: “Dao Dao bên kia, cháu sẽ đi tìm cô ấy, có lẽ từ lúc bắt đầu cháu đã chọn sai cách rồi.”

Vào lúc làm bạn thuở ấu thơ, thế giới đang tốt đẹp, anh ta ham chơi, không biết theo đuổi, sau này cô vào ngành giải trí, anh ta thấy tức giận, càng không chịu theo đuổi, bố mẹ cô qua đời, tính cách cô thay đổi lớn, đối với anh ta không có chút kiên nhẫn nào, anh ta không nói được lời dễ nghe, chỉ có thể đối chọi gay gắt để đề cao cảm giác tồn tại của mình, cùng cô oán giận đôi bên cùng có lợi.

Nguy cơ xuất hiện, anh ta liền lười biếng mà chọn phương thức nhanh gọn nhất, thật ra là vì bớt việc cho bản thân, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, muốn trực tiếp chiếm được người tới tay mà thôi.

Trình Hoài Sâm chợt mở miệng: “Cháu đừng đi.”

Nghĩ đến đồ ngốc bên cạnh Dụ Dao rất có thể là vị tổ tông nhà họ Dung, ông cũng có chút rùng mình.

Ông cũng từng nghĩ tới Dung Dã, cùng không phải là trèo cao một cách không có cơ sở, là lúc Dụ Dao mới lên đại học, một lần nào đó ông đi ngang qua cổng trường Trung Hí, nhớ tới rồi đi vào xem cô một chút, ở bên ngoài phòng tự học một người trống rỗng, xuyên qua cửa sổ nhỏ, ông tận mắt nhìn thấy Dụ Dao gục xuống bàn mà ngủ, mà trong bóng tối bên cạnh cô có một người đang ngồi.

Người kia khiến ông kinh hãi đến mức mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Là Dung Dã chưa hết hơi thở thiếu niên, ông lờ mờ có thể nhận ra.

Ngày đó mặt trời chiều đang lặn, trong sự giao hợp của ánh chiều tà và bóng tối, người máu lạnh bạc tình trong ấn tượng của ông lặng lẽ canh giữ ở nơi đó, cẩn thận nhặt lên sợi tóc dài rải rác của con bé, cúi đầu, đặt ở bên môi, yên tĩnh, ẩn nhẫn mà hôn.

Ông chưa từng nhắc đến chuyện này với bất kỳ người nào, mấy lần thăm dò, trong thế giới của Dụ Dao cũng chưa từng thấy Dung Dã xuất hiện, ông lại âm thầm đi thăm dò nhà họ Dung, Dung Dã vẫn là Diêm Vương khiến người ta nghe mà biến sắc.

Mãi đến sau này có lời đồn nói Dụ Dao đắc tội với Dung Dã ầm ĩ đến mức dư luận xôn xao, ông cũng dần dần tin tưởng, lúc trước chẳng qua là một lần ngoài ý muốn hoặc là trùng hợp mà thôi, thế là ông thuận theo đó mà thêm dầu vào lửa, can thiệp vào không ít sự phát triển của Dụ Dao trong ngành giải trí, muốn ép cô về nhà.

Nhưng nếu như Nặc Nặc thật sự là Dung Dã…

Với thái độ hiện tại của Nặc Nặc, ông sợ là khó có thể thu dọn được.

Người mấy đời nhà họ Trình có nhiều hơn nữa, gia nghiệp có lớn hơn nữa thì cũng không theo kịp với gia thế của Dung Dã.

Trình Hoài Sâm mở mắt ra, nhìn về phía Lục Ngạn Thời: “Trong giới những người trẻ tuổi các cháu, gần đây có nghe thấy tin tức của Dung nhị thiếu không.”

Lục Ngạn Thời ngẩn ra: “Người trong giới tụi cháu có ai có thể với tới Dung Dã? Có điều quả thật đã một khoảng thời gian anh ta không có động tĩnh rồi, người anh trai khiêm tốn kia của anh ta ngược lại lộ diện khá nhiều.”

Trình Hoài Sâm nheo mắt lại, vẻ mặt bất định, một lát sau ông thông báo với Lục Ngạn Thời: “Có một bên truyền thông nào đó đã chụp được Dụ Dao, ông hôn mê trong thời gian dài như vậy, nhất định đã phát tán ra ngoài, đối với bên ngoài cứ ôm lấy hết trách nhiệm đi, nói là ông sắp xếp không chu đáo.”

Ông nhắc lại: “Nhớ kỹ, Ngạn Thời, cháu đừng đi tìm nó, chuyện đính hôn trước tiên tạm thời bỏ qua đã.”

Lễ đính hôn của Tiểu Lục tổng Bất động sản Bạc Lương và cháu ngoại nhà họ Trình ầm ĩ gióng trống khua chiêng, không ít cư dân mạng ăn dưa nhà giàu đều online gõ chén chờ tin tức, có người vẫn không quên đến bên dưới Weibo của Dụ Dao nói âm dương quái khí vài câu, cười cô chân trước vừa có tin xấu với Tiểu Lục tổng, chân sau người ta liền chọn đại tiểu thư môn đăng hộ đối.

“Cho nên nói, nữ minh tinh lỗi thời không có danh tiếng thì tốt nhất là cụp đuôi làm người, tôi đã nói rồi, Tiểu Lục tổng sao có thể coi trọng cô được, cô cho rằng cô cũng có gia sản chờ kế thừa à?”

Một đống người đang chế giễu đến mức hưng phấn thì có tài khoản marketing nhảy ra thông báo, tiêu đề làm cho người ta nghe mà kinh sợ.

“Nữ minh tinh nghèo túng lại là công chúa đang bỏ trốn, từ chối chồng chưa cưới nhà giàu, độc sủng trợ lý nhỏ ngu xuẩn.”

Sau mấy phút, hai tấm ảnh chiếm màn hình toàn bộ Internet.

Một tấm là Dụ Dao mặc váy đỏ, hất tay Lục Ngạn Thời, ném đi vương miện kim cương, giận không kìm được.

Một tấm khác là Dụ Dao khoác âu phục, được một bóng dáng thon dài cõng lên, bên mặt bị chụp lén trong sự hỗn loạn, không thấy rõ diện mạo và biểu cảm nhưng lại rõ ràng nhìn ra được bầu không khí không ai có thể hòa vào.

Chủ đề trong nháy mắt bùng nổ, loại dưa này có vẻ vô cùng mới mẻ trong số các tin tức yêu đương chia tay sinh con bên trong làng giải trí, huống chi nhân vật chính lại là Dụ Dao bị cả internet giễu cợt rất lâu.

Mấy phút trước, chuyện còn nhắm đến hướng “Đừng nằm mơ trèo cao vào nhà giàu”, chỉ giây lát thôi mà nhà giàu đã biến thành của chị gái nhà mình.

“Mẹ nó… mẹ nó?! Cô chủ nhỏ nhà họ Trình trẻ đẹp khiêm tốn có tố chất, một đống nữ minh tinh thêm đến thêm lui của ngành giải trí cũng kém hơn mà chúng ta đã nói mấy nay, là con mẹ nó Dụ Dao sao?!”

“Cho nên trước đó những tin tức nói Dụ Dao từ chối Tiểu Lục tổng vốn chính là sự thật nhỉ! Người ta ngay cả đính hôn cũng phản kháng, ném vương miện đi tại chỗ, bên ngoài đều là phóng viên, bên trong trực tiếp từ chối đính hôn?!”

“Khá lắm, một đống người nâng Tiểu Lục tổng lên trời, nói hồi lâu Dụ Dao người ta thật sự là không coi trọng, ngay tại chỗ đã được trợ lý cõng đi! Hơn nữa nhìn khí chất của trợ lý trong tấm hình, cún con ngu dại cái gì, nói là sói còn tạm được đấy, cún con nhà mấy người có thể được như vậy sao?!”

“Ai tới cứu tôi với, sợ là tôi trúng độc rồi, tôi lại nhìn ra cảm giác CP nồng nặc là có chuyện gì vậy!”

“Làm quảng cáo, hoan nghênh theo dõi siêu thoại của CP bạch ngọc, bạn sắp trở thành một trăm người hâm mộ may mắn đầu tiên, tôi có linh cảm mãnh liệt, đầu tư sẽ không lỗ.”

“Một nữ minh tinh gây tranh cãi còn là đại tiểu thư nhà giàu, bên cạnh có một con sói nhỏ aka trung khuyển tâm trí thiếu hụt đi theo, địa vị chênh lệch, tình cảm chênh lệch, mặc kệ là kết hôn hay bỏ trốn thì đều sẽ chống lại thế giới mà bảo vệ anh, con mẹ nó tôi thích rồi đấy!”

Siêu thoại của CP bạch ngọc trong nửa tiếng đã có hơn mười nghìn người hâm mộ, ở đầu liền treo một tin sáng chói mắng Dụ Dao: “Trong khoảng thời gian này Dụ Dao tạo ra bao nhiêu chủ đề thì có ích lợi gì, còn không phải là không có tác phẩm?”

Đoàn làm phim “Minh Hôn” quả thật đang gấp gáp, vốn dĩ đã làm xong đoạn trailer đầu tiên của phim, vốn dự định tung ra vào sáng hôm nay nhưng trăm triệu không nghĩ tới lại đυ.ng phải chủ đề vô cùng hot của Dụ Dao.

Biên kịch nuốt nước bọt hỏi đạo diễn: “Cái đó, còn đăng không?’

Đạo diễn vỗ bàn một cái: “Đương nhiên là đăng! Ai dám nói Dụ Dao không có tác phẩm, tôi là người đầu tiên không đồng ý!”

Cả đoàn làm phim nổi lên nhiệt huyết, cùng nhau theo dõi đoạn trailer đầu tiên của “Minh Hôn” lấy Dụ Dao là tuyến chính chính thức ra mắt, như tráng sĩ chặt tay* mà tự móc tiền túi ra gom góp tuyên truyền, làm mấy hình ảnh kinh điển thành ảnh động, tận dụng mọi thứ mà đưa lên top tìm kiếm, sau đó thì bùng nổ như trong dự đoán, nhất thời lại không có ai khen, tất cả đang thật lòng điên cuồng mắng chửi, dùng từ chỉnh tề như một.

*Một thành ngữ của Trung Quốc, dùng để chỉ những việc dứt khoát không do dự.

“Mẹ nó mẹ nó mẹ nó làm tôi sợ muốn chết!”

Dụ Dao đã xin đoàn làm phim nghỉ hai ngày, vốn nên quay lại vào ngày mai, nhưng cô ở trong nhà đứng ngồi không yên, hơi có chút yên tĩnh, trong đầu đều là cảnh ôm hôn vào đêm khuya mà tự mình phác họa ra.

Cô đứng ở đầu giường tìm chiếc váy đỏ kia, nó đã bị vò đến mức không còn hình dáng, cũng biết được lúc ấy kịch liệt cỡ nào.

Trên người Nặc Nặc còn vết thương do mảnh thủy tinh làm ra, ngay cả việc muốn bôi thuốc cho anh cô cũng không đưa tay ra được, người mà cô thương yêu nhất bỗng nhiên trở thành nước lũ thú dữ mà cô không dám sờ vào.

Dụ Dao quyết định quay về đoàn phim làm việc trước thời hạn, cô đi ra phòng khách muốn gọi Nặc Nặc thì nhìn thấy anh lẻ loi cuộn mình trong góc của sô pha, vùi đầu chọt điện thoại, trái tim cô đau nhói, đi qua muốn dỗ anh nhưng mà khi đi đến sau lưng anh xem xét.

Nặc cún con đang cẩn thận đánh dấu trong siêu thoại CP bạch ngọc, đυ.ng tới bình luận mắng cô, anh liền mắng lại, những cái khác thì đều like, không bỏ sót một cái nào.

Dụ Dao nhìn đến ngây ngốc, không đợi nói được lời gì thì đã bất ngờ nhận được cuộc gọi của cửa hàng thú cưng, trong điện thoại, nam sinh lần trước tiếp đón Xoài sắp khóc lên, gấp rút nói: “Hiện tại cô có rảnh không? Có thể tới một chuyến không? Tôi xin lỗi… Xoài… làm con cɧó ©áϊ của người ta ở sát vách mang thai rồi!”

Hai mươi phút sau, Dụ Dao che đậy đầy đủ đi tới cửa hàng thú cưng, lúc xuống xe, dưới chân cô vấp một cái suýt nữa thì ngã xuống, Nặc Nặc đỡ lấy cô, từ phía sau kéo eo cô qua một cách tự nhiên.

Trời rất lạnh, cách áσ ɭóŧ váy dài và áo khoác, phần làn da bị đυ.ng chạm kia vẫn nổi lên nhiệt độ khác thường.

Dụ Dao theo bản năng mà nuốt nước bọt, rời khỏi cánh tay anh rồi bước nhanh đi vào trong, nam sinh nhanh chóng ra đón, luôn miệng nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, là chúng tôi thất trách, Xoài đến kỳ động dục rồi, tôi không chăm sóc tốt mới xảy ra chuyện như vậy.”

Nặc Nặc chạy vào theo, anh sửng sốt, tiếp thu được từ ngữ mới.

Kỳ động dục… là cái gì.

Mỗi con chó đều có sao, thành tinh rồi… cũng có à.

Xoài ngồi phịch trong chiếc l*иg lớn, trên cổ đeo vòng cổ trói buộc, dây xích được cột trên cửa l*иg, dáng vẻ yếu ớt thân thể bị khoét sạch, nhìn thấy Dụ Dao và Nặc Nặc tới, nó không còn mặt mũi gặp ai mà ngoảnh đầu đi, hai mắt đẫm lệ mờ mịt phát ra tiếng ử ử đáng thương.

Lần trước gặp mặt còn là thiếu niên, lần này gặp lại nó đã thành bố rồi.

Chủ nhân của con chó cãi đầy sự căm phẫn, Dụ Dao hoàn toàn hiểu được, chủ động đi đàm phán phương án giải quyết.

Nặc Nặc bị một đống sách phổ cập kiến thức trên kệ hấp dẫn ánh mắt, quyển ở trên cùng có in hình con Samoyed giống Xoài, một hàng chữ nhỏ ghi chú --- “Ba phút dạy bạn hiểu rõ bí mật nhỏ về thời kỳ động dục của cún con”.

Nặc Nặc không khỏi căng thẳng, cầm lên lật tờ thứ nhất, đầu càng vùi càng thấp, tóc trước trán che khuất khuôn mặt ẩm ướt, tim đập lên đến yết hầu, anh lật đến cuối cùng rồi “Phập” một cái khép lại, khẩu trang che đậy khuôn mặt đã hoàn toàn đỏ rực nóng lên.

Anh mang hơi thở nóng rực mà lấy điện thoại ra, đầu ngón tay phủ một lớp đỏ nhạt chăm chú nhập chữ: “Thời kỳ động dục là bệnh sao?”

Đường truyền có tốc độ rất nhanh, trong mấy giây đã nhảy ra câu trả lời mới nhất: “Không phải bệnh, hiện tượng sinh lý bình thường, lúc vừa đến thì sẽ phát tác.”

Nặc Nặc dùng mu bàn tay lau đi đuôi mắt vui đến phát khóc, lại hỏi: “Sẽ bị chủ nhân chán ghét vứt bỏ sao?”

“Bình thường thì không đâu, chỉ là một số con chó sẽ mất khống chế, cần phải trói lại quản lý chặt, có điều cũng có chủ nhân sẽ thích, bởi vì có thể lai giống bán lấy tiền đó.”

Quản lý chặt, thì sẽ không bị vứt bỏ.

Có lẽ chủ nhân sẽ còn thích.

Nặc Nặc không có tâm tư tìm kiếm việc khác nữa, anh đi thẳng tới bên tường treo vòng cổ thú cưng, lấy ra cái có số đo lớn nhất rồi thử mang lên cổ mình.

Không được, nhỏ quá, anh không mang vào được.

Nặc Nặc bỗng nhiên nhớ lại, vừa rồi lúc vào cửa, anh tình cờ nhìn thấy ở cửa hàng cách đây hai căn nhà, trong tủ kích dường như bày biện rất nhiều vòng cổ tương tự, so với những thứ này thì lớn hơn không ít, trên đó cũng có dây xích.

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Dụ Dao còn đang xử lý chuyện của Xoài, không quá chú ý tới anh, anh đi ra khỏi cửa hàng thú cưng, tới gần tủ kính kia, liếc mắt nhìn trúng một cái vòng cổ cho người lớn ở trong đó.

Màu đen bằng da, bản to bằng hai ngón tay, trên đó có đinh kim loại, ở giữa có dây xích dài bằng cánh tay, phía cuối sợi dây xích là một cái vòng tay bằng da, có thể để chủ nhân khống chế.

Mi mắt Nặc Nặc chớp nhanh, anh đẩy cửa đi vào, trong cửa hàng lại là bầu không khí kỳ quái, các loại người mẫu bằng nhựa ăn mặc đồ lót hở hang, ánh đèn tối tăm mờ ám.

Anh chỉ đứng ở cửa, không chịu đi vào lấy một bước, dựa vào vẻ đẹp để nhận được giảm giá lớn, đạt được cái vòng cổ kia, cẩn thận giấu vào trong ngực.

Kết quả xử lý cuối cùng cửa hàng thú cưng coi như cũng khiến các bên hài lòng, bồi thường tiền cho chủ nhân của con cɧó ©áϊ, bao sản xuất bao bán chó con, đối với Xoài bên này, ngoại trừ xin lỗi bồi thường thì còn bao cả triệt sản. [Cg: XLEDBM]

Xoài áu một tiếng, tuyệt vọng nằm vật xuống.

Triệt sản cần chăm sóc cẩn thận, Dụ Dao không đành lòng để Xoài đáng thương như thế, cô hẹn đợi quay phim xong rồi nói, trước tiên thì tạm thời gửi nuôi tiếp.

Lúc quay lại đoàn làm phim thì đã là chạng vạng tối, sau khi đến nơi quay phim, Dụ Dao mới biết được khách sạn ban đầu thấy bọn họ nhiều người ở lâu nên lên giá tại chỗ, cả đoàn đều đã đổi chỗ ở mới.

Trợ lý phim trường sắp xếp căn phòng liền nhau cho Dụ Dao và Nặc Nặc, lúc giao thẻ phòng thì vẻ mặt thần bí kích động, Dụ Dao nhạy cảm bắt được một loại khí chất đặc biệt nào đó gọi là “Ship CP”.

Hơn nữa vấn đề là, ngoại trừ thẻ phòng thì còn có một chiếc chìa khóa rất nhỏ được đưa vào trong tay cô.

Trợ lý phim trường che mặt nói: “Vào phòng rồi là biết, làm thế nào thì tự chị quyết định đi.”

Dụ Dao ho khan hai tiếng, sờ cái trán hơi nóng lên một cái rồi đưa Nặc Nặc cùng đi lên lầu, cô đứng trong hành lang, nhìn hai cánh cửa phòng không có gì khác thường, nhưng chờ quẹt mở phòng của mình ra rồi, cô lập tức hiểu được tính toán của trợ lý kia.

Hai căn phòng không chỉ sát bên nhau mà trong đó còn có một cánh cửa có thể thông qua hai bên, có thể đóng có thể khóa, mà chìa khóa đều ở chỗ cô.

… Trong đầu mấy người này đều chứa tư tưởng đồi trụy gì vậy!

Cái trái vốn đã nóng lên của Dụ Dao liền tăng lên thêm vài độ.

Không gian trong phòng được coi như là lớn, Dụ Dao đi hai bước, có chút choáng váng mà đè cái tủ bên cạnh, không cẩn thận đυ.ng đổ một cái rổ tre nhỏ, đồ rơi vãi ra đầy đất.

Nặc Nặc vội vàng che chở cô ngồi xuống rồi cúi người thu dọn.

Dụ Dao vốn cho rằng đó là trà gói và đồ ăn vặt, nhưng chờ ánh mắt dời qua, dừng lại hai giây, cô bỗng nhiên chấn động, vội vàng đưa tay ngăn cản: “Anh đừng nhúc nhích, để tôi ---”

Động tác của Nặc Nặc nhanh, anh đã nhặt lên hai cái hộp nhỏ hình chữ nhật bắt mắt nhất trong số đó, không biết là hàng mà khách sạn lấy từ nơi nào, tất cả đều là tiếng Anh và tiếng Nhật, phía trước phía sau chỉ có một hàng chữ Hán to: “Làm cô ấy vui vẻ.”

Anh nhẹ giọng hỏi: “Dao, đây là cái gì?”

Nếu như là lúc trước, Dụ Dao sẽ không hoảng như thế, thuận miệng hai câu là có thể lừa gạt được, Nặc Nặc rất dễ bị lừa.

Nhưng cô cũng không nói rõ ra được nguyên nhân, giờ phút này đứng trước mặt Nặc Nặc, nhìn đồ trong tay anh, nhiệt độ cơ thể trong đêm khuya giá buốt, váy dài bị đè nhăn lại, sự đau đớn trên môi cùng với nụ hôn nóng bỏng như có như không từ chỗ sâu của ký ức đều đang thiêu đốt sự tỉnh táo của cô.

Cô giành lại rồi nắm chặt, bỏ ra sau lưng, vụng về tìm ra một cái cớ lừa gạt trẻ con: “... Bong bóng, đừng lộn xộn.”

Nặc Nặc cụp mắt nhìn cô.

Cửa phòng khách sạn tự động đóng lại, sắc trời đã tối, đèn còn chưa được mở, cô đứng ở trước mặt lại giống như cách xa ngàn dặm.

Làm cô vui vẻ.

Có thể đổi lấy một nụ hôn hay không.

Nặc Nặc cúi người, trong sắc trời lờ mờ, anh ôm lấy Dụ Dao, bàn tay đè chặt sau gáy cô, một đường không nặng không nhẹ mà hạ xuống, chụp đến hai tay giấu sau lưng của cô.

Toàn thân Dụ Dao căng cứng, không tự chủ được mà hơi ngẩng đầu lên, hô hấp tăng tốc.

Ngón tay Nặc Nặc dài đều đặn, dễ dàng cầm lấy hai thứ đồ mà cô nắm chặt, câu vào trong lòng bàn tay, anh gác cằm trên bờ vai nhỏ gầy của cô, nghiêng đầu, lấy lòng mà khẽ hôn tóc mai của cô.

Anh ôm cô, một tay nắm một hộp bαo ©αo sυ siêu mỏng, giọng nói lạnh lùng cấm dục giống như sương tuyết, nhẹ nhàng nói với cô.

“Dao… tôi thổi bong bóng cho em.”

“Một hơi thổi hai hộp.”