Chương 19: Cho em sờ

Buổi chiều lúc Dụ Dao chạy tới trường quay thì đã là ba giờ rưỡi, vừa xuống xe liền thấy mấy nhân viên công tác của đoàn làm phim, mặc dù thái độ chào hỏi với cô vẫn nhiệt tình như ngày thường như rõ ràng còn kèm theo một chút hóng hớt, không có ác ý, đơn thuần là cảm giác hưng phấn của quần chúng vây xem khi tóm được dưa* yêu đương.

*Dưa ở đây là một ngôn ngữ mạng của TQ, dùng để chỉ những tin tức dù là lời đồn hay đã được xác nhận.

“Cô giáo Dụ, cô đến rồi,” Phó đạo diễn nhanh chóng chạy tới, chỉ vào bên trong, nhỏ giọng nói: “Tiểu Lục tổng tới được hồi lâu rồi, đang ở đó đợi cô, chúng tôi cũng không dám lên tiếng.”

Một đám người tép riu vùng vẫy ở tầng thấp nhất, bỗng nhiên đυ.ng phải công tử bột trong giới tư bản mà chỉ ở trong tin tức mới có thể lướt thấy, lại không biết rõ ý đồ của đối phương, họ khó tránh khỏi không biết làm sao.

Dụ Dao đè lại lửa giận, bước chân tăng tốc đi vào trong, liếc mắt nhìn thấy chiếc xe thể thao bựa nhất của Lục Ngạn Thời, bình thường cũng không thấy anh ta lái, hôm nay lại đặc biệt lôi ra, anh ta mặc nguyên bộ đồ đặt may, lười nhác đứng bên cạnh xe, đang nhíu chặt lông mày, bày tỏ sự ghét bỏ với cái phim trường rách rưới đơn sơ.

Trên đường đi đều là ánh nhìn chăm chú, Dụ Dao cũng không rảnh đáp lại, vốn muốn túm Lục Ngạn Thời đi, anh ta lại trực tiếp đi vào ghế lái.

Dụ Dao không muốn làm ầm ĩ khó coi, chỉ có thể đi theo anh ta vào trong xe, Lục Ngạn Thời đã sớm chuẩn bị, không đợi cô nổi giận, anh ta đã giành trước mà đưa cho một cái hộp trang sức nhỏ, ngón cái hờ hững mà khẩy một cái, nắp hộp bị mở ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương lóe mù mắt, hơn bốn năm cara.

Anh ta lại nghiêng đầu, ra hiệu cho Dụ Dao nhìn ra đằng sau: “Nhẫn, hoa, bánh gato, ở cốp sau còn có mấy cái túi số lượng có hạn và đồ trang sức hot gần đây, tớ không tiếc chạy xa như vậy để tới cầu hôn, Dụ Dao, cậu làm vẻ mặt này à?”

Dụ Dao đối với anh ta không còn lời nào để nói, trong lúc nhất thời cô còn có chút buồn cười: “Tớ nhớ nhà họ Lục các cậu lăn lộn cũng không kém, sao lại sợ ông ngoại tớ như vậy? Tớ chỉ tùy tiện nói với ông ấy là sếp Lục không chủ động, kết quả là mới hai ngày như thế mà cậu đã đến rồi? Cậu có còn chút tôn nghiêm nào không, không biết dây dưa với ông ấy sao?”

Lục Ngạn Thời giấy đi sự thất vọng trong phút chốc, anh ta nhướng mày: “Hóa ra là cậu lấy cớ qua loa lấy lệ với ông cụ? Tớ nào biết được, cậu lại không nói sớm cho tớ biết, tớ còn tưởng rằng đại tiểu thư Dụ đột nhiên mở lòng với tớ rồi chứ.”

“Mở lòng với cậu?” Dụ Dao thấy anh ta liền chán: “Vậy tớ còn không bằng đi mở lòng một con cún con.”

Cô vốn ám chỉ những con cún nhỏ lang thang mà đoàn làm phim nuôi, nhưng chờ hai chữ này được ép ra từ môi, cô mới ý thức được “cún con” đối với cô mà nói có ý nghĩa đặc biệt, cô không tự chủ được mà trở nên yên tĩnh, lấy điện thoại ra muốn nhắn tin Wechat báo bình an cho Nặc Nặc.

Lục Ngạn Thời bất mãn với sự phân tâm của cô, anh ta không khách sáo mà cướp lấy điện thoại, khóe mắt liếc về phía chiếc nhẫn gỗ trên ngón tay cô, anh ta nhạt giọng cười nhạo: “Dụ Dao, có phải cậu nghèo đến phát điên rồi không, đeo cái loại đồ chơi không đáng tiền này, mặt mũi nhà cậu đều bị cậu vứt hết rồi.”

Sắc mặt vẫn được tính là ôn hòa của Dụ Dao hoàn toàn đóng băng.

Dường như Lục Ngạn Thời vẫn chưa đủ ghiền, anh ta dùng một tay giữ lấy điện thoại của cô, một tay nắm chặt hộp trang sức, âm thầm dùng sức, nói một cách châm chọc: “Cậu xem cậu trong mấy năm nay, nhất định phải tách khỏi gia đình đi quay phim gì đó, trước kia lăn lộn tốt thì không nói, bây giờ đều đến mức lăn lộn vào đoàn làm phim nát như vậy, còn luôn bị người ta hại, cậu không rút lui thì rốt cuộc là đang chờ cái gì vậy?”

“Tớ thấy ông ngoại nói cũng không sai, bố mẹ cậu chính là quá nuông chiều cậu, nuông chiều đến mức biến cậu trở nên tùy hứng như ngày hôm nay, sau khi bọn họ qua đời, cậu thay đổi thành một người khác hoàn toàn, cứng đầu khó bảo.”

“Dụ Dao của quá khứ dịu dàng thế nào, khi còn bé ngọt ngào đến mức có thể ra ngoài chữa bệnh cho bệnh nhân toàn thời gian, cậu lại nhìn cậu của bây giờ xem, như ngọn núi băng, có nhà mà không về, ăn mặc cái gì cũng đều là đồ nát! Đừng nói là đối với tớ, cậu đối với ông ngoại ruột của mình cũng không nghe lấy nửa câu…”

“Lục tổng,” Trong đôi mắt hạnh nhân của Dụ Dao không có một chút nhiệt độ dư thừa: “Nói đủ chưa?”

Khuôn mặt cô không hề có cảm xúc, ánh mắt bén nhọn sắc sảo trong không gian chật hẹp của xe.

Lục Ngạn Thời bỗng nhiên ngậm miệng, phiền muộn dựa ra sau, gượng gạo muốn vãn hồi: “...Tớ nể mặt cậu là thanh mai trúc mã nên mới nói những lời này, đến cầu hôn cũng là vì không muốn cậu khó xử ở chỗ ông cụ, mỗi ngày ông ấy ngủ không yên, chỉ muốn xách cậu về nhà lấy chồng.”

“Ông ấy còn ngấp nghé Dung Dã, không phải là cậu không biết chứ.” Lục Ngạn Thời “A” một tiếng: “Dung Dã là ai, anh ta có biết bao lời đồn đại mà ông ấy cũng dám trèo lên thì còn có cái gì mà không làm được, cũng chỉ có cậu đắc tội Dung nhị thiếu, suýt chút nữa là bị đuổi tận gϊếŧ tuyệt, nếu không thì có thể đến lượt người dễ nói chuyện như tớ sao?”

Dụ Dao quét mắt nhìn bên ngoài một vòng, mặc dù thành viên của đoàn làm phim ở cách xa nhưng đều đang tò mò mà hướng về phía bên này dò xét, nếu hiện tại cô đẩy cửa đi ra ngoài thì Lục Ngạn Thời sẽ không bỏ qua, lại đuổi theo, lại là một tài liệu tốt để bôi đen.

Cô cướp lại điện thoại, nhắm mắt lại hít thở, một vài hình ảnh rải rác gai mắt xuất hiện trước mắt, không bị khống chế mà lóe sáng.

Những chuyện ở trong nhà, cô có thể tránh thì sẽ tránh, từ trước đến nay ngay cả việc nghĩ một chút cũng không muốn, sợ đau.

Người mẹ Trình Mộng của cô là con gái duy nhất của ông ngoại, từ nhỏ được xem như là châu báu mà nuôi nấng, ông ngoại đã sớm lên kế hoạch sẵn về quỹ đạo cuộc đời của bà, đi học cái gì, gả cho người thế nào, sinh con ra thì lại giáo dục như thế nào, tất cả đều đã có dự định toàn diện.

Trình Mộng được nuông chiều mà lớn lên, lại đi học nghệ thuật dựa theo ý nghĩa của ông ngoại mà lại trầm mê vào tâm lý học, trốn gia đình thi vào trường học nổi tiếng, lấy cái chết để bức bách mới học được đến lúc tốt nghiệp, trở thành bác sĩ tâm lý cực kỳ xuất sắc.

Sau đó thì bà quen biết được Dụ Thanh Đàn anh tuấn nghèo khó, bệnh nhân bị bệnh uất ức trầm trọng của bà.

Dụ Thanh Đàn yên tĩnh dịu dàng, không thích nói chuyện, theo chính trị, là vị Kiểm sát trưởng trẻ tuổi ưu tú, trong quá trình tìm Trình Mộng trị liệu, ông đã yêu bà, tình yêu này cố chấp khắc sâu, đang ở lúc ban sơ nhưng cũng là sự thầm mến lặng lẽ hiu quạnh.

Mãi đến khi ông tích cực phối hợp trị liệu, tình trạng bệnh giảm bớt gần như là khỏi hẳn, cùng với Trình Mộng không còn là quan hệ bác sĩ người bệnh nữa, ông mới căng thẳng đến mức run rẩy mà hỏi: “Bây giờ em không phải là bác sĩ của anh nữa, có thể xin em, làm vợ của anh không?”

Khi đó Trình Mộng đang bị trong nhà ép cưới, bà trộm hộ khẩu cùng Dụ Thanh Đàn lén lút đi lấy giấy kết hôn, sau khi ông ngoại biết được thì tức đến mức gần như tái phát bệnh tim, con gái ngoan ngoãn mà ông bỏ ra nhiều tâm huyết muốn bồi dưỡng, mọi thứ đều đi lệch khỏi quỹ đạo.

Trình Mộng làm việc nghĩa không chùn bước mà chuyển ra khỏi biệt thự, cùng Dụ Thanh Đàn có được một căn nhà nhỏ, ba năm sau thì sinh ra cô, hai người hạnh phúc đến mức như hình với bóng.

Lúc còn rất nhỏ, cô ở phòng khám tâm lý của Trình Mộng vạch ra một kế hoạch trị liệu “thiên sứ chữa trị”, dùng động vật nhỏ hoặc trẻ con ngọt ngào ngoan ngoãn để đi sưởi ấm cho những bệnh nhân có bệnh tâm lý nghiêm trọng kia.

Ngoại trừ mấy con mèo con chó thì cô là đứa trẻ đầu tiên tham gia tuyển chọn.

Khi đó cô ngây thơ hoạt bát, đủ kiên nhẫn, ai gặp cũng yêu, đi theo mẹ chữa trị cho rất nhiều người bệnh, bỗng một ngày nào đó, mẹ nghiêm túc nói với cô: “Có một đứa trẻ đặc biệt, không chênh lệch với con nhiều, bệnh tình cực kỳ nguy cấp, nhưng bạn ấy có tính công kích, con dám đi thử một chút không? Mẹ cam đoan, một khi bạn ấy làm tổn thương con thì mẹ sẽ lập tức mang con đi.”

Cô nghiêm túc gật đầu.

Chỉ cần có thể giúp người, cô đều bằng lòng đi.

Bây giờ cô sớm đã không còn nhớ rõ nơi cụ thể mà lúc đó cô đi, chỉ biết đó là một căn nhà kinh khủng bị đóng kín đến mức chật như nêm cối, trong căn phòng nhỏ tối đen, có một cậu bé ôm đầu gối ngồi trên bệ cửa sổ, trong khoảnh khắc cô đi tới, cậu nâng tầm mắt lên, ánh mắt như ngâm máu lạnh lùng hung ác, giống như thú dữ sắp chết nổi điên.

Năm đó cậu bảy tuổi, không có tên, người khác gọi cậu đều là “Này”.

Lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã hung dữ ném đồ về phía cô, cào rách tay cô.

Trình Mộng bị dọa sợ, ôm lấy cô muốn rời đi, cô thổi thổi cho bản thân mình, cảm thấy không nên từ bỏ như thế nên năn nỉ mẹ thả cô xuống, cô vẫn muốn thử lại một lần.

Thế là một ngày, một tháng, một năm, hai năm, cô bất tri bất giác mà kiên trì nổi, luôn luôn muốn tới cái sân rộng đáng sợ này, đối mặt với cậu bé dường như không có nhân tính kia.

Hai năm, cậu nói với cô tổng cộng ba câu, cậu luôn luôn cách thật xa, cô biết cậu cực kỳ chán ghét cô, cô cũng không quá để ý mà chỉ ngoan ngoãn ở trong cùng một không gian với cậu đan len, nhảy ô, tự chơi tự vui, mỗi một lần cố gắng muốn tiếp xúc với cậu thì đều bị từ chối một cách cực kỳ chán ghét.

Cô nghĩ, ít nhất cũng có một người sống, biết hít thở, biết động đậy, ở cùng với cậu một hồi thì kiểu gì cậu cũng sẽ tốt hơn một chút.

Rất đáng tiếc, lâu như vậy mà cô vẫn không thể nào trị liệu được cho cậu, cô vẫn bị cậu phiền chán sâu sắc như cũ, sau đó chủ nhân của căn nhà từ bỏ, bảo cô không cần đến nữa.

Hoặc ít hoặc nhiều cô cũng bị đả kích, đối với chuyện chữa trị này cô cũng mất đi lòng tin, huống chi tuổi tác của cô cũng đang tăng lên, bắt đầu bận đi học, cậu bé kia trở thành sản phẩm thất bại trong kiếp sống toàn thời gian nho nhỏ của cô, đồng thời mãi mãi không còn cơ hội thành công nữa.

Rất nhanh cô đã quên dần đi, dần dần từng bước trưởng thành, trong cuộc sống hạnh phúc, ông ngoại là sự tồn tại hung thần ác sát duy nhất, sau khi trưởng thành, cô đi học diễn xuất, quay phim, mọi thứ ông ngoại đều không hài lòng.

Mãi đến năm ngoái, Trình Mộng bận rộn công việc, trong một năm có rất nhiều khoảng thời gian không ở nhà, bệnh trầm cảm của Dụ Thanh Đàn tái phát một cách lặng yên không tiếng động, không ai biết ông đã chống đỡ bao nhiêu sự đau khổ, một mình lặng lẽ chết trên ngọn núi mà ông cầu hôn Trình Mộng.

Trình Mộng hoàn toàn sụp đổ, khi đó Dụ Thanh Đàn có một vụ án lớn, kết quả thẩm tra xử lý hợp tình hợp pháp, ông lại bị nói xấu bịa đặt, nhất là sau khi ông chết, ông không ngừng bị hắt nước bẩn.

Trình Mộng không tiếc mọi thứ mà rửa sạch cho Dụ Thanh Đàn, trả lại cho ông một đời sạch sẽ, sau đó bà khóc nói với cô: “Dao Dao mẹ xin lỗi, mẹ thật sự không kiên trì được nữa, mẹ rất nhớ bố.”

“Ông ngoại con cũng là người đáng thương, mẹ khiến ông ngoại buồn, nếu như có thể thì xin con cô gắng hết mức mà bao dung cho ông ấy.”

Sau khi cố gắng để lại cho cô nhiều cơ hội trong tương lai, Trình Mộng lựa chọn tự sát vào một buổi tối bình thường.

Cô mất đi bố mẹ, cũng mất đi sự dịu dàng trong một đêm, hoàn toàn biến thành người khác.

Ông ngoại gần như điên lên, chịu đựng sự giày vò dài đằng đẵng, tập trung tình cảm lên người cô, muốn đưa cô về nhà tự tay dạy dỗ, giống như lúc trước đối với con gái, ông muốn nuôi dưỡng cháu ngoại trở thành một bé ngoan nghe lời ngoan ngoãn, sẽ không phản nghịch lệch ra khỏi quỹ đạo.

Ông gần như hy vọng cực đoan rằng cô sẽ làm đại tiểu thư, ngoan ngoãn gả cho người đàn ông mà ông cảm thấy có ích, có chỗ tốt chứ tuyệt đối không phải là xuất đầu lộ diện, lăn lộn trong giới điện ảnh gì đó.

Dụ Dao rất rõ ràng, Lục Ngạn Thời đương nhiên là không biết chi tiết trong chuyện này, anh ta chỉ dựa vào sự hiểu biết của anh ta để dạy dỗ cô.

Đáy lòng cô đau từng cơn, sự kiên nhẫn trở nên khô cạn: “Lục Ngàn Thời, tôi nói với ông ngoại như vậy không phải là để cậu đến cầu hôn quấy rối tôi, tôi hy vọng cậu làm tốt việc của một công cụ, tìm lý do cho qua là được rồi, nếu như cậu không làm được, vậy thì tôi cũng không có chuyện không phải cậu thì không thể.”

Lục Ngạn Thời tức giận đến mức sắc mặt biến thành màu đen, tranh cãi nói cô không biết tốt xấu.

Đầu mùa đông, ngày rất ngắn, không bao lâu trời đã hoàn toàn tối đen.

Trong lúc đó Dụ Dao nhận được một tin Wechat của cún con Nặc, so với gõ chữ thì anh thích tin nhắn thoại hơn: “Dao Dao, tôi về bệnh viện rồi.”

Sau đó nên có một chuỗi “Em đang ở đâu”, “Chừng nào thì em mới trở về”, “Tôi rất nhớ em”, nhưng anh đều rất ngoan ngoãn mà nhẫn nhịn, không nói ra.

Nghĩ đến hôm nay vốn nên cùng Nặc Nặc ăn cơm dạo phố, kết quả lại bị Lục Ngạn Thời quấy rầy, Dụ Dao càng chỉ muốn quay về.

Chỉ có đối với Nặc Nặc, trái tim cô mới mềm mại.

“Được rồi, cậu mau cút đi, về nhà nói với ông ngoại thế nào thì cậu biết đấy.” Cô nói với Lục Ngạn Thời: “Nếu như không biết thì nói cho tôi biết sớm, hai chúng ta nhanh chóng đổi công cụ mới cho nhau.”

Lục Ngạn Thời lại đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Người rồi ai gửi tin nhắn thoại cho cậu?! Nam?! Bệnh viện gì, bệnh viện nào, không nói rõ thì bây giờ tôi sẽ đi mách lẻo ngay.”

“... Trợ lý của tôi! Liên quan gì tới cậu?!”

Lục Ngạn Thời không tin, lập tức khởi động xe thể thao, không cho Dụ Dao cơ hội đi xuống: “Nói địa chỉ bệnh viện, tôi đúng lúc xác định với bác sĩ xem có phải cậu thật sự không bị thương hay không, trở về tiện bàn giao với ông ngoại, nếu như cậu không đồng ý, tôi liền nói cho truyền thông biết cậu là vợ chưa cưới của tôi.”

Dụ Dao không có tâm tình để cãi nhau, muốn để Lục Ngạn Thời dừng xe cách xa bệnh viện một chút, cô đi vào lấy báo cáo nghiệm thương lúc đó của mình rồi để anh ta mau cút, Nặc Nặc ở phòng bệnh trên lầu, hai người cũng sẽ không gặp phải.

Nhưng bất kể thế nào cô cũng không nghĩ tới, trong gió lạnh thấu xương, Nặc Nặc lại lẻ loi trơ trọi canh giữ trong đêm tối, không biết đã đợi bao lâu rồi.

Cô nhớ lại cả một buổi chiều, cô chỉ vội vàng trả lời một chữ “Ừ” đơn giản cho Nặc Nặc.

Trong khoảnh khắc Dụ Dao cách cửa sổ xe nhìn thấy Nặc Nặc, trái tim nhảy lên lại đình công, giống như kim châm mảnh nhỏ đâm đầy vào tim, nói không rõ là đau hay là xót, khó chịu giống như rơi vào nước đá.

Đồ ăn được gói lại đặt ngay bên cạnh, anh cũng chưa từng lên lầu mà một mực canh giữ ở đây.

Cô xem Nặc Nặc như một người bình thường dần dần có năng lực hành vi, cho là anh có thể đi, biết biểu đạt biết dùng điện thoại, cho dù bảo anh ở lại thì anh cũng có thể tự chơi tự vui, sẽ không bởi vì việc cô đột nhiên rời đi mà bị ảnh hưởng quá lớn.

Nhưng cho tới bây giờ, sau khi mấy tiếng đồng hồ trôi qua, cô mới giật mình nhận ra một sự thật chân chính.

Trong thế giới của Nặc Nặc chỉ có một mình cô.

Mà cô còn quá nhiều… quá nhiều bạn bè người thân mà Nặc Nặc đều chưa từng gặp qua, anh chỉ là một người rất nhỏ bé trong số đó.

Đầu ngón tay của Dụ Dao bấm vào trong lòng bàn tay.

Lục Ngạn Thời ở đây, cô có đau lòng hơn nữa thì cũng phải nhịn, nhất định phải bảo vệ Nặc Nặc không bị quấy rầy.

Dụ Dao mạnh mẽ thu hồi ánh mắt, nói: “Cậu ở đây đợi, đừng đi về phía trước, tôi lấy báo cáo cho cậu rồi cậu nhanh chóng rời đi.”

Lục Ngạn Thời nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Nặc Nặc, bỗng nhiên nhiên đạp chân ga xông lên trước rồi dừng lại ở nơi gần Nặc Nặc, sau đó anh ta mới nghiêng đầu sang nhìn Dụ Dao: “Được, cậu đi đi.”

Dụ Dao hận không thể băm Lục Ngạn Thời thành tám mảnh.

Nặc Nặc đã chú ý tới chiếc xe, hốc mắt bị lạnh đỏ lên dần dần mở to, xuyên qua lớp kính mơ hồ mà nhìn cô, sự vui sướиɠ ngọt ngào phút chốc tỏa ra trong mắt anh, anh cẩn thận ôm đồ trong ngực, đi về phía cô.

Lục Ngạn Thời dường như cảm thấy thân hình của Nặc Nặc có chút quen thuộc, nhìn kỹ gương mặt thì lại chưa từng thấy qua.

Anh ta cười lạnh: “Quả nhiên là quen biết với cậu, đúng không, tin nhắn thoại chính là do anh ta gửi? Dáng vẻ như vậy mà cậu nói với tôi anh ta chỉ là một trợ lý?!”

Dụ Dao đã nhịn đến cực hạn, cuối cùng cũng không nhịn được, một cái tát đẩy cái đầu Lục Thời Ngạn đưa tới gần để chất vấn: “Bà nội nó cậu có thể làm đúng vị trí không?! Chuyện của tôi cần cậu hỏi à!”

Cô không quản được nhiều như vậy, dùng sức đẩy cửa xuống xe rồi trực tiếp đi về phía Nặc nặc.

Gió gào thét mà nổi lên, thổi tung áo khoác của Nặc Nặc, bó hoa và hộp bánh ngọt mà anh yêu quý cất giấu lộ ra, phơi bày trong đêm lạnh thấu xương.

Lục Ngạn Thời liếc nhìn, cũng đồng thời đi ra, thậm chí còn chuyển đến hàng ghế sau, kéo cánh cửa xe bên phía Nặc Nặc, hoa tươi bánh ngọt đắt đỏ hiện ra trước mắt, ánh đèn sáng lắt nhắt, cùng với bó hoa nhỏ kia của anh khác nhau một trời một vực.

Nặc Nặc dừng lại ở khoảng cách vài mét, sững sờ nhìn Dụ Dao, anh muốn gọi tên cô, môi động đậy rồi lại khẽ mím.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Dụ Dao đi cùng với Lục Ngạn Thời, tất cả sự vui mừng hớn hở phồng lên trong ngực đều bị nghiền nát thành bụi phấn, chi chít mà đâm vào anh, giống như khắp nơi đều đang chảy máu.

Nặc Nặc cúi đầu nhìn bản thân mình, không có vết thương.

Vì sao lại đau đến mức muốn cuộn mình lại.

Dao Dao để anh lại một mình, không cho phép anh đi theo, hóa ra là… gặp mặt người này sao, cô và anh ta ở chung một chỗ rất lâu, có biết là cún con chờ đến trời tối hay không, chờ đến khi gió thổi lên nhưng vẫn muốn nhìn thấy cô đầu tiên.

Lục Ngạn Thời không nói một câu, chỉ hững hờ quan sát Nặc Nặc, anh ta đã thấy nhiều loại tiểu nam sủng không tiền không thế này rồi, hoàn toàn không cần anh ta phí sức, tinh thần và cấp bậc áp bách hiểu không.

Dụ Dao chạy đến trước mặt Nặc Nặc, nắm lấy cánh tay anh, mở miệng muốn gọi anh.

Nặc Nặc gục đầu xuống, lông mi rũ xuống rất thấp, hơi nước tập hợp bên trong đó lặng yên không tiếng động mà từ kẽ hở ngưng tụ lại rồi nhỏ xuống, bất ngờ rơi xuống đất trong bóng tối.

Ở nơi sâu trong xương máu có rất nhiều thứ ngang ngực đang ngo ngoe muốn động, chúng điên cuồng xay nghiền thần kinh của anh.

Nước mắt liên tục rơi xuống, là phía sau sự yếu ớt này là sự u ám nồng đậm như sóng triều hoàn toàn xuất phát từ bản năng.

Anh muốn xua đuổi, muốn khiến người kia biến mất, muốn ôm Dao Dao, cắn vào bên gáy cô, để trên người cô nhiễm đầy hơi thở của anh, chiếm giữ đánh dấu.

Một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn bỗng nhiên đưa qua, lau đi vệt nước trên mặt anh, động tác dịu dàng, nhẹ nhàng, chậm rãi.

Nặc Nặc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Dụ Dao ở khoảng cách gần.

… Không được, Dao Dao không thích anh làm người ta bị thương, anh ra tay thì Dao Dao sẽ sợ, xa lánh anh, vứt bỏ anh.

Anh chỉ là cún con, là thú cưng của cô, không xứng tặng hoa và bánh cho cô.

Cún con không được phép… làm cô mất mặt.

Anh không thể làm chuyện xấu, anh muốn Dao Dao thương anh.

Lục Ngạn Thời cũng đi tới theo, ngược lại muốn xem xem tiểu nam sủng có lý do thoái thác gì.

Nước mắt của Nặc Nặc vẫn chưa khô, anh dốc sức lộ ra một nụ cười, vào lúc Dụ Dao còn muốn chạm vào anh, anh lùi về sau một bước nhỏ, khẽ nói: “Tôi là… trợ lý.”

Lục Ngạn Thời ngẩn ra.

Con mẹ nó? Thừa nhận là trợ lý?!

Dụ Dao cũng kinh ngạc đến ngây người.

Nặc Nặc dùng bóng râm để giấu đi vẻ khổ sở trên mặt, anh đưa món quà mà anh dùng toàn bộ tiền của mình để mua hướng về phía trước: “Dụ… Dao, người hâm mộ, người hâm mộ tặng cho em, không phải tôi.”

Lần đầu tiên anh gọi tên đầy đủ của cô.

Bởi vì chính mình không có tư cách gọi cô là Dao Dao trước mặt người khác.

Động tác của Nặc Nặc rất nhỏ, anh dùng cằm cọ cọ cánh hoa mang theo nhiệt độ cơ thể, trầm giọng nói: “Không thể so sánh, với những cái kia, em không thích, tôi ném đi.”

Lục Ngạn Thời một lần nữa than con mẹ nó, người có mắt đều biết tiểu nam sủng nói dối yếu kém, đây là thủ đoạn mê hoặc lấy lùi làm tiến gì vậy?!

Loại tâm tư sắt thép như Dụ Dao, chắc chắn sẽ không mắc câu đâu nhỉ?

Nhưng mà anh ta tò mò quay đầu thì trở mắt nhìn thấy hốc mắt Dụ Dao đỏ lên.

… Má nó?!

Dụ Dao cướp lấy bó hoa và bánh ngọt trong tay Nặc Nặc rồi lạnh lùng tàn ác mà ngẩng lên nhìn chăm chú về phía Lục Ngạn Thời, giọng điệu không nén được sự bực bội nữa: “Cậu có thể đừng vu vạ ở đây nữa không?! Kéo hết mấy thứ chướng mắt chất đầy xe của cậu đi đi! Trở về nói với ông ngoại thế nào thì tùy cậu!”

“Không phải cậu muốn biết tôi có bị thương hay không sao?” Dụ Dao nắm chặt cổ tay Nặc Nặc: “Vậy tôi nói cho cậu biết, không có, là bởi vì anh ấy đã cứu tôi trong đám cháy, hiện tại tôi muốn cùng anh ấy trở về phòng bệnh, nếu như cậu vẫn chưa xong thì tôi gọi bảo vệ của bệnh viện, dù sao thì tôi cũng không thành vấn đề, chẳng lẽ Lục tổng cũng không sợ ầm ĩ lên bản tin luôn sao?”

Cô không quan tâm đến Lục Ngạn Thời nữa, túm lấy Nặc Nặc rồi đi vào trong bệnh viện.

Lục Ngạn Thời trừng mắt dáng vẻ sinh động có sức sống này của cô, đứng tại chỗ giống như tượng đá.

Trở lại phòng bệnh, Dụ Dao từ cửa sổ nhìn thấy Lục Ngạn Thời ngập ngừng mà lên xe, bóng xe chậm rãi biến mất.

Cô không nói một lời mà đi lấy chậu nước nóng, thấm ướt khăn rồi lau tay lau mặt cho Nặc nặc, lau sạch sẽ lớp vụn băng mỏng trên lông mi anh.

Nặc Nặc không dám thở, anh muốn chạm vào góc áo của cô nhưng ngón tay vươn ra lại thu về lại, anh dùng sức nắm chặt.

Dụ Dao tách tay anh ra, cứng rắn nhét áo vào trong tay cho anh cầm.

Toàn thân Nặc Nặc khẽ run lên, anh cuối cùng cũng không chống cự nổi, cẩn thận mà đến gần cô, đầu cọ lấy bả vai cô, gọi lên tiếng “Dao Dao”.

Dụ Dao bóp lấy cằm anh: “Không phải anh gọi tôi là Dụ Dao sao? Đã biết đọc chữ Dụ rồi đúng không? Vậy từ giờ trở đi không được gọi là Dao Dao nữa.”

Nặc Nặc bối rối lắc đầu, luống cuống vòng tay lên lưng cô: “Chỉ có Dao Dao và tôi, hai người, không muốn, không gọi tên đầy đủ, Dao Dao đừng tức giận.”

“Đừng tức giận.” Anh nhỏ giọng cầu xin: “Tôi sợ.”

Dụ Dao để khăn lên trên tóc anh rồi mạnh mẽ xoa hai cái, xác định lau sạch sẽ rồi, người cũng ấm lên rồi thì mới ngồi đối diện anh.

Đối mặt với đôi mắt lưu ly đâm một cái là bể nát của Nặc Nặc, cô thở ra một hơi, gỡ bỏ sự lạnh lùng, cô trầm giọng nói: “... Tôi xin lỗi, tôi cũng là lần đầu tiên gặp được chú cún như anh, lần đầu tiên được ỷ lại và yêu cầu như vậy, không biết là anh sẽ đau lòng, để anh vất vả đợi hơn nửa ngày.”

Ánh mắt Nặc Nặc lấp lóe.

Dụ Dao nhìn anh chăm chú, nghiêng đầu một cái: “Ở trước mặt ai cũng không sao, anh không cần tự ti, hoa và bánh mà chó tinh nhà chúng ta mua, so với đồ đắt hơn nữa cũng tốt hơn, cho nên --- tha thứ cho chủ nhân hôm nay đã lỡ hẹn bỏ lại anh, có thể chứ?”

Nặc Nặc lúng ta lúng túng xuống giường, nhào tới ngồi xuống bên chân Dụ Dao, để đầu nằm trên đầu gối cô. [Gc: EDBM1112]

Dụ Dao mở hộp bánh ngọt ra, là bánh velvet đỏ cô thích.

Cô múc một muỗng đưa tới bên môi Nặc Nặc: “Ăn không?”

Nặc Nặc nuốt nước bọt một cái, xoắn xuýt: “Nhưng mà chỉ có, một cái muỗng.”

Dụ Dao “Ừ” một tiếng, xoay chuyển tay, bỏ cái muỗng này vào trong miệng mình, ăn một cách thỏa mãn, khóe mắt liếc thấy ánh mắt tội nghiệp của Nặc Nặc, cô một lần nữa múc một muỗng đầy rồi lại đưa tới: “Tôi dùng qua rồi, anh ghét bỏ sao?”

Nặc Nặc nhìn bánh ngọt, không dám tin tưởng mà nhìn cô rồi vội vàng mở miệng ra, a một cái ngậm lấy cái muỗng.

Ngon hơn bánh mousse socola.

So với bất cứ thứ gì, tất cả, đều ngon hơn.

Thời gian quay lại “Minh Hôn” được quyết định vào lúc hoàng hôn ngày hôm sau, Dụ Dao đúng lúc có thời gian vào buổi chiều để xử lý thủ tục xuất viện cho Nặc Nặc.

Buổi sáng anh còn một mũi thuốc phải tiêm, Dụ Dao vốn định ở cùng anh nhưng Nặc Nặc lại có thái độ khác thường, anh thúc giục cô quay về đoàn làm phim để chuẩn bị quay phim.

Chuyện xảy ra sự khác thường thì tất cả trò yêu, Dụ Dao không biểu hiện ra sự khác thường, cô thuận theo mà đồng ý: “Được, vậy tôi đi trước, anh ngoan ngoãn đó, buổi chiều tôi lại tới.”

Nặc Nặc luyến tiếc mà tiễn cô ra khỏi phòng bệnh, chờ cô thật sự rời đi rồi, anh mới mất mát mà dụi dụi mắt, lặng lẽ khoác thêm áo rồi một mình đi ra khỏi bệnh viện, đi đến cửa hàng gốm nghệ mà hôm qua anh làm công.

Anh còn muốn kiếm nhiều tiền một chút, mua món quà tốt hơn cho Dao Dao.

Nặc Nặc vừa vào cửa liền nhận được sự reo hò của cả cửa hàng, cửa hàng trưởng mang theo đôi mắt ánh sao lấy ra một bộ quần áo cosplay chuyên dụng mà hôm qua ông khẩn cấp mượn được, là một bộ đồng phục nghi trượng* màu đen, thon dài cấm dục lại có max điểm mê hoặc.

*Đồng phục nghi trượngEm Có Thể Nuôi Anh Không? - Chương 19: Cho em sờMột người mang dáng dấp của thần tiên như vậy đứng trong cửa hàng, cô ấy cũng không tin việc làm ăn không bùng nổ.

Nặc Nặc nói: “Không mặc.”

Cửa hàng trưởng gấp đến mức tăng giá: “Một tiếng một trăm! Cho cậu số tiền gấp đôi!”

Nặc Nặc cúi đầu xuống, mặt mày an tĩnh: “... Có thể kiếm tiền, mặc.”

Anh ôm bộ đồng phục, vừa mới vào bên trong phòng thay đồ để thay quần áo thì mơ hồ nghe thấy cửa lớn bên ngoài bị đẩy ra, tiếng chuông leng keng vang vọng, ngay sau đó, giọng nói của Dụ Dao cách một khoảng cách, lạnh lùng truyền đến.

“Người đâu? Giấu đi đâu rồi!”

Ngón tay Nặc Nặc cầm nút áo âu phục run lên, anh hoảng sợ ngẩng đầu.

Dao Dao… Dao Dao phát hiện ra anh rồi!

Cửa hàng trưởng từng tiếp đón Dụ Dao, đương nhiên là nhận ra, trước sau là một loạt hành động, cô ấy nhớ tới vòng tay thẻ bài quen thuộc trên cổ tay Nặc Nặc, rất nhanh đã kịp nhận ra quan hệ của hai người.

Mẹ nó, chị gái này vừa nhìn là biết không phải người dễ chọc, bọn họ lừa bạn trai xinh đẹp của người ta tới mặc đồ nghi trượng?!

Cửa hàng trưởng muốn cắt ngang một chút, Dụ Dao lạnh lùng nhìn sang: “Tôi tận mắt nhìn thấy anh ấy đi vào!”

Trong lúc nhất thời, không khí tĩnh lại, sau đó năm, sáu ngón tay đồng loạt giơ lên, chỉ về phía phòng thay đồ ở phía sau.

Bên trong lại bị người ta giữ lấy, kiên trì không chịu thả, mơ hồ còn có tiếng nghẹn ngào yếu ớt.

“Nặc Nặc, anh học được cách gạt tôi rồi đúng không?!”

Đồng phục trên người Nặc Nặc vẫn chưa được mặc hoàn chỉnh, đai lưng của quần dài được thắt lại rồi, cổ áo sơ mi mở rộng, lỏng lẻo đong đưa ở bên ngoài, âu phục bó sát bọc trên người đè ép ngực và eo.

Xương quai xanh và trước ngực anh đều đỏ lên, nhất thời không biết làm sao.

Không muốn Dao Dao tức giận, muốn cô thích.

Anh muốn… được cô yêu, vượt qua người khác, cướp được vị trí… gần gũi nhất, quan trọng nhất bên cạnh cô.

Tay Nặc Nặc đè trên cửa, anh cảm nhận được khí áp càng ngày càng thấp của Dụ Dao, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở một góc nào đó của phòng thay đồ.

Nơi đó chất đống một mớ đạo cụ mà trước kia cửa hàng gốm nghệ làm hoạt động dùng đến, ở giữa có một cái khăn quàng cổ màu trắng bằng lông, làm từ lông động vật, rất dài, bóng loáng.

Giống như… đuôi chó.

Nặc Nặc nhặt lên, soi gương bỏ nó vào phía sau lưng mình, dùng thắt lưng kẹp lại, phần còn lại thì rũ xuống, mềm mại lay động ở sau đầu gối.

Biến thành chó tinh không giống người, cô sẽ thích chứ.

Lúc Dụ Dao không thể nhịn được nữa sắp phá cửa thì cánh cửa này cuối cùng cũng mở ra từ bên trong, lộ ra mặt bên của Nặc nặc.

Cô đau lòng nghiêm khắc hỏi: “Tôi nuôi anh không nổi sao?! Sao anh ---”

Câu nói kế tiếp không thể nói hết được, im bặt mà dừng lại.

Cửa hoàn toàn mở ra, đồng phục trên người Nặc Nặc lỏng lẻo lộn xộn, nhưng vẫn phác họa ra được eo hẹp chân dài, đường cong lộ ra.

Anh cụp mắt nhìn qua cô, ở nơi đuôi mắt xinh đẹp có hơi nước, anh chậm rãi xoay người, nâng thứ đồ lông nhung màu trắng phía sau lên, ngượng ngùng đưa cho Dụ Dao, sau đó quay đầu lại, bên tai đỏ bừng, anh nhẹ giọng nói với cô.

“Dao Dao, cái đuôi đáng yêu, cho em sờ.”