Chương 11: Ôm lấy

Phần da nhỏ bị liếʍ qua của Dụ Dao như thiêu như đốt, mang theo vô số dòng điện nhỏ bé luồn vào nơi sâu của máu thịt.

Hô hấp của Nặc Nặc ở ngay bên tai cô, mỗi một lần lên xuống đều dồn dập nóng rực, gọi tên cô nhiều lần, thậm chí ngay cả bản thân anh cũng có chút mông lung, âm cuối không tự chủ được mà kéo dài, thấp giọng gọi cô là “chủ nhân”.

Móng tay của Dụ Dao bấm vào trong lòng bàn tay cô dùng sự đau đớn để xua tan đi cảm giác run rẩy gần như sắp không nhẫn nhịn được.

Nặc Nặc thấy cô bất động thì tưởng rằng đã được cho phép, anh theo bản năng mà dán vào cô gần hơn.

Đèn còn chưa được mở, trong phòng khách rất tối, anh không thấy rõ là cô có khóc hay không, thế là nghe theo bản năng, đầu lưỡi anh chạm vào lông mi cô.

Muốn làm mất đi giọt lệ.

Muốn dỗ cho cô cười.

Nghĩ tới Xoài không ở nhà, cô có thể chỉ chú ý đến anh, chỉ thích âu yếm anh hay không.

Nhiệt độ của anh lại một lần nữa muốn nuốt lấy cô, Dụ Dao cứng đờ giơ tay lên, tìm tòi ấn “Tách” một tiếng mở đèn, tia sáng trên trần nhà lập tức trút xuống.

Dụ Dao tránh né sự kề cận của Nặc Nặc, trong lòng cô quá rõ ràng rồi.

“Hôn” mà Nặc Nặc nói không liên quan gì đến hôn, chỉ là kỹ năng mới học theo Xoài trong tối nay, từ trong gốc rễ anh cho mình là chó, có hành động thân mật với cô hơn nữa thì cũng không tồn tại bất kỳ sự kiều diễm nào.

Có bề ngoài mê hoặc người ta nhất, làm chuyện mập mờ quá giới hạn nhất, kết quả là tâm tư đơn thuần hơn ai hết, hoàn toàn là một tờ giấy trắng!

Cho dù cô muốn tức giận thì cũng không tìm được lối ra.

Tâm tình của Dụ Dao không có cách nào hình dung được, cũng chẳng để tâm tới thái độ tốt bao nhiêu, cô lui về sau hai bước, trừng mắt nhìn đôi mắt sạch sẽ ngây thơ của Nặc Nặc, cô nghiêm khắc nói: “Cho dù tôi có thể tiếp nhận chuyện anh xem bản thân là chó nhưng không có nghĩa là anh có thể tùy tiện làm ra hành động này với tôi.”

Cô không muốn hù dọa anh, cố hết sức làm dịu giọng điệu, dựa theo cách thức anh hiểu được: “Anh đã thành tinh rồi, sống ở bên cạnh tôi, mọi thứ nhất định phải dựa theo quy tắc của con người, sau này mặc kệ là hôn hay là liếʍ thì đều cấm tiệt, đã nghe chưa?”

Trên cổ và trên mặt của Nặc Nặc vẫn còn màu đỏ nhạt lay động, anh ngây người, cách một hồi nói: “Xoài có thể…”

“Đúng, Xoài có thể.” Dụ Dao nhìn thẳng vào anh: “Anh không thể.”

Cô đưa tay lau đi bên môi, không nhìn anh thêm, quay người đi vào phòng tắm tắm rửa.

Sau này cũng phải trông coi Xoài, không thể thường xuyên thân mật với cô được, nếu không thì cái gì Nặc Nặc cũng muốn học theo.

Dụ Dao khóa cửa lại, tay chống vào một bên bồn rửa tay, nhiệt độ trên gương mặt lúc này mới ầm vang dần lên cao.

Mấy năm nay cô đi học ở Trung Hí, vào nghề quay phim, mức độ lớn nhất giữa các diễn viên cũng chỉ có ôm, chưa từng hôn.

Bên ngoài lan truyền tin tức xấu về cô đến mức vô cùng kỳ diệu, bạn trai cũ có thể xếp hàng ôm trọn một vòng Hoành Điếm, hai tháng đổi kim chủ một lần, sự từng trải phong phú như cá gặp nước, trên thực tế thì cô đã lớn như vậy rồi nhưng cũng chưa từng yêu đương nghiêm túc gì, càng đừng nói tới kinh nghiệm thân mật với người ta.

Dụ Dao nghĩ, bàn tay đi xả nước không để ý một hồi.

Cũng không phải…

Cô mơ hồ từng có một lần bị người ta hôn mặt, nhưng tới bây giờ hồi tưởng lại cũng không xác định được là ảo giác hay là hiện thực.

Tính ra thì cũng nhiều năm rồi, bắt đầu từ cấp 3, hoặc là sớm hơn, kiểu gì cô cũng sẽ bắt được một vài dấu vết của người lạ vào một vài thời khắc, người này chưa từng thật sự xuất hiện trước mặt cô, nhưng mà rất nhiều lần lúc cô chuyên tâm học bài, lên lớp, hoặc là ở bên ngoài không cẩn thận ngủ thϊếp đi, và lúc quay phim…

Người này giống như sẽ im hơi lặng tiếng đến bên cạnh cô.

Cô đã từng muốn bắt tại trận người này, nhưng chưa bao giờ thành công, tựa như đối với mọi thói quen nhỏ chi tiết nhỏ của cô, người đó đều vô cùng hiểu rõ, tất cả những cái bẫy mà cô cố ý bày ra người đó cũng sẽ không mắc câu, chỉ có khi cô thật sự không có ý thức, người đó mới chịu tới gần.

Sờ đầu của cô, ngồi bên cạnh cô, mang sữa cho cô, một lần quá mức nhất, trong lúc đợi lên sân khấu, cô ngủ thϊếp đi, người đó dường như đã hôn má cô, nhưng đợi tới lúc cô giật mình tỉnh giấc thì người đó đã biến mất rồi, chỉ còn lại độ ấm sót lại.

Điều kỳ lạ là cô lại không sợ.

Dụ Dao buộc tóc lên cao, trong mắt có một chút thất thần.

Vừa nghĩ đến chuyện này, người đó gần như đã một năm không xuất hiện, không đến mới tốt, tốt nhất là mãi mãi cũng đừng đến.

Sau hơn nửa tiếng, Dụ Dao bao mái tóc dài bằng khăn lông đi ra ngoài, Nặc Nặc lại vẫn không nhúc nhích, xám xịt đứng ở đó, nghe thấy âm thanh, anh giống như người máy bị rỉ sét mà lung lay một cái, rất yên tĩnh không lên tiếng.

Trái tim của Dụ Dao bị một bàn tay vô hình véo lấy.

Nghĩ đến bề ngoài anh cao lớn áp bách như vậy nhưng bản chất chính là một chú cún con run lẩy bẩy, bởi vì liếʍ chủ nhân bị hung dữ mà sững sờ không biết nên làm thế nào, giống như trong nhà cũng đã mất đi chốn dung thân của anh, anh chỉ có thể tủi thân cuộn mình trong góc.

Dụ Dao xoắn xuýt đến mức sắp rạn nứt, chuyện như thế này không phải là chuyện có thể dung túng được, cô đau lòng thì có cách nào chứ.

“Đừng đứng đây nữa, nhanh đi rửa mặt rồi ngủ, ngày mai đến trường quay phải dậy sớm.” Cô chịu đựng không dỗ dành, còn tiến lên rải chút muối: “Nếu như buổi sáng trạng thái của anh không tốt thì tôi không thể dẫn anh đi được.”

Hôm sau trời vừa mới hừng sáng, Dụ Dao đã rời giường sắp xếp hành lý, cô mang theo một túi lớn một túi nhỏ, túi lớn là của cô, túi nhỏ có hoa văn hình con chó là của Nặc Nặc, cô đã xếp cho anh quần áo thay giặt và mấy quyển sách báo nhi đồng.

Nơi lấy cảnh chính của bộ phim cũng không xa, trường quay ở ngoại ô, không cần đi máy bay, tàu hỏa hay tàu cao tốc, lái xe hai giờ là đến, nếu không thì cô thật đúng là không có cách nào mang theo Nặc Nặc, một người khả nghi không có giấy chứng nhận thân phận, không ngồi được phương tiện giao thông công cộng.

Sáng sớm Bạch Hiểu mạnh mẽ yêu cầu lái xe tới đón, anh ta không thể theo đoàn thì cũng phải đưa Dụ Dao mới an tâm.

Bạch Hiểu dựa vào cạnh cửa, ánh mắt sầu lo lay động qua lại mấy lần giữa Dụ Dao và Nặc Nặc, đến cũng vẫn kìm nén không lên tiếng, chỉ nói với Dụ Dao: “Anh cho người nghe ngóng rồi, vị tổ tông nhà họ Dung kia gần đây đều không lộ diện, nghe nói là ra nước ngoài rồi hoặc là bị bệnh gì đó, dù sao thì chuyện trong nhà trước mắt đều do anh trai hắn đang xử lý.”

“Em tạm thời không cần lo lắng,” Anh ta an ủi: “Dung chó hẳn là sẽ không gây phiền phức cho em.”

Chờ đến khi lên xe chuẩn bị xuất phát, Dụ Dao đột nhiên nhớ tới có đồ quên mang, cô đẩy cửa xuống xe, Nặc Nặc không muốn rời một tấc nào mà đi theo cô, ánh mắt Bạch Hiểu khẽ động, anh ta gọi anh lại: “Ôi --- cái đó, Nặc Nặc đúng không? Cậu đừng đi, đúng lúc tôi có mấy câu muốn nói với cậu.”

Bạch Hiểu cho rằng tính cách Nặc Nặc ngoan ngoãn mềm mại không cáu kỉnh, hẳn là sẽ nghe anh ta, nhưng Nặc Nặc không dừng lại chút nào, hoàn toàn bỏ qua anh ta.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nói đừng đi, có chuyện liên quan đến Dụ Dao dặn dò cậu!”

Hai chữ “Dụ Dao” là một sợi dây thừng giãy không đứt, trói Nặc Nặc lại, đóng đinh anh tại chỗ.

Cửa xe đóng lại, bên trong buồng xe nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người, Bạch Hiểu quay đầu nhìn Nặc Nặc một cái, thiếu niên xinh đẹp so với lúc mới gặp càng rực rỡ chói mắt hơn, nhưng lưng anh ta lại không hiểu sao lại có một luồng ý lạnh giá buốt thẳng đến cốt tủy vọt lên.

Hờ hững, hung ác, bên trong xương cốt lộ ra tính công kích tàn nhẫn, gần như muốn ngưng tụ thành con dao cắt đứt da thịt anh ta.

Bạch Hiểu lắc đầu, cảm thấy có lẽ là do anh ta ngủ không ngon, một tên nhóc đáng thương mất trí mà thôi, anh ta suy nghĩ quá nhiều rồi.

Anh ta bỏ qua những sự khó chịu kia, nghiêm nghị nói: “Tôi không biết là cậu có thể nghe hiểu được bao nhiêu, nhưng có mấy lời tôi nhất định phải nói, tình cảnh bây giờ của Dụ Dao rất kém, lần này đi quay phim chắc chắn cũng sẽ gặp phải nhiều vấn đề, bên cạnh cô ấy chỉ có một mình cậu, cậu không thể để cô ấy chăm sóc cậu nữa.”

“Hơn nữa so với những chuyện này thì điều quan trọng hơn là…”

Bạch Hiểu do dự một chút rồi vẫn nói thẳng: “Cậu đừng chê tôi nói chuyện khó nghe, hẳn là cậu hiểu rõ… đầu óc mình có vấn đề nhỉ?”

Nặc Nặc hơi buông thõng tầm mắt, bàn tay trong tay áo chậm rãi nắm chặt lại.

Nhìn dáng vẻ này của anh giống như là không hiểu, Bạch Hiểu dứt khoát vô tình hơn: “Nói một cách phổ thông thì chính là một kẻ ngốc.”

“Tôi không có ác ý, cũng không phải cố ý nói cậu như vậy, nhưng cậu đi đến trường quay đối mặt với nhiều người như vậy, tất cả mọi người sẽ phát hiện ra điều khác thường của cậu, bọn họ cũng sẽ gọi cậu là kẻ ngốc.”

Ngón tay Nặc Nặc càng cuộn tròn càng chặt, khớp xương trắng bệch hiện lên màu xanh.

Anh không phải là… đồ ngốc.

Bạch Hiểu nói lời thấm thía: “Mặc kệ cậu thấy bản thân như thế nào nhưng cậu quả thật không giống người khác, đây là sự thật, điều tôi muốn nói thật ra cũng đơn giản, cậu ở bên ngoài chú ý một chút, đừng làm Dụ Dao mất mặt.”

Bên ngoài cửa xe, tiếng bước chân của Dụ Dao tới gần, cô vốn định ngồi ở vị trí ghế phụ nhưng khóe mắt nhìn thấy Nặc Nặc ở hàng ghế sau, không biết làm sao mà anh lại đội mũ áo lên, nửa gương mặt đều giấu trong bóng tối, đôi môi lộ ra bên ngoài để hở một cái khe nhỏ, vết máu thấm ra bên ngoài.

Cô không tự chủ được mà ngồi vào bên cạnh anh, muốn vén mũ lên xem.

Nặc Nặc lại kéo lấy ống tay áo của cô, siết sao nắm chặt, đầu ngón tay lơ đãng chạm vào cô, lạnh như băng.

Dao Dao… cũng cảm thấy anh là kẻ ngốc à.

Bởi vì anh ngốc cho nên mới không thể hôn cô giống như Xoài, không có tư cách được cô ôm, được cô sờ đầu.

Ngại vì Bạch Hiểu trong xe líu lo không ngừng, Dụ Dao cũng không tiện hỏi Nặc Nặc điều gì, nghĩ tới nghĩ lui, cho rằng anh đi ra ngoài không quen hoặc là bởi vì chuyện tối hôm qua còn chưa hòa hoãn lại, cô nắm lấy cánh tay anh, từ đầu đến cuối cùng không thu lại.

Quay phim ở một trấn nhỏ ngoại ô, so ra thì kém thành phố phồn hoa, nhưng cũng coi như là có đủ cơ sở.

Đầu tiên là Dụ Dao tới khách sạn mà đoàn làm phim thống nhất sắp xếp làm thủ tục vào ở, cô đã báo cáo là sẽ dẫn theo một trợ lý bên cạnh tới, cho nên cũng không có cách nào cùng Nặc Nặc thuê một phòng ở chung, chỉ có thể chọn hai căn phòng đơn gần nhau.

Nặc Nặc không có thẻ căn cước, là nhờ vào Bạch Hiểu tới đăng ký, sau khi các công tác chuẩn bị được sắp xếp xong, Bạch Hiểu rời đi trước một bước, trước khi đi anh ta vẫn không quên mắng công ty máu chó đầy đầu.

Không vì cái gì khác, chỉ vì cái khách sạn rách rưới giống như tòa nhà sắp hỏng này, không hổ là tới quay phim ma.

Dụ Dao thì thấy không sao cả, cô đưa tay kéo hành lý thì không chụp được gì, cúi đầu nhìn, hai cái vali hành lý đều ở trong tay Nặc Nặc, giọng nói anh khàn đến mức không bình thường: “Dao Dao, dẫn tôi theo.”

Dụ Dao vẫn cứ cướp lấy một cái, kéo cổ tay anh đi lên lầu bốn, mở phòng của mình ra trước, muốn hỏi xem rốt cuộc Nặc Nặc làm sao.

Cô đóng cửa lại, đang định nói chuyện thì bên ngoài có người đến gần, gõ cửa ầm ầm: “Cô giáo* Dụ Dao ở căn phòng này sao? Tôi là phó đạo diễn lần này của chúng ta, muốn tìm cô thảo luận chi tiết khởi động máy.”

*Ở TQ thường gọi các tiền bối đi trước là lão sư, nghĩa là cô giáo thầy giáo, vì không tìm được từ nào của Việt Nam phù hợp nên mình sẽ để là cô giáo thầy giáo nhé.

Dụ Dao bất đắc dĩ, đành phải quay người lại đi ứng phó.

Nặc Nặc ở trong phòng cô cũng không sao, cô không sợ có ai nhìn thấy.

Nhưng khoảnh khắc Dụ Dao vừa mới muốn mở cửa thì phía sau cô bất ngờ truyền đến tiếng vang cuống quýt, tủ quần áo đơn sơ bên tường bị người ta nhanh chóng kéo ra, ngay sau đó nhẹ nhàng khép lại, vài giây đồng hồ, trong căn phòng đã không còn chút âm thanh nào nữa.

Cẩn thận lắng nghe mới có thể nhận ra được một chút tiếng hít thở nhẫn nại.

Cửa đã không thể khép lại nữa, Phó đạo diễn cười đứng bên ngoài, Dụ Dao với sắc mặt như thường giao lưu với anh ta, sau khi nói qua mấy câu, sự hỗn loạn bị đè ép trong lòng cô liền điên cuồng lên cao, cô kết thúc một cách qua loa.

Chờ sau khi phó đạo diễn đi rồi, Dụ Dao lập tức xoay người lại, nhìn chằm chằm tủ quần áo vừa mỏng vừa hẹp kia, cô hít sâu hai cái rồi đi qua kéo ra.

Nặc Nặc ôm đầu gối trốn trong đó, anh chậm rãi ngẩng đầu, mũ trượt xuống, lộ ra làn da giống như sương tuyết, bởi vì trên môi đã bị cắn nên vết máu lan ra lớn hơn, thoáng cái là một mảng đỏ tươi, dưới hàng mi dày rậm, đôi con ngươi xinh đẹp màu trà phủ một tầng bụi mờ ảm đạm.

Dụ Dao cúi người nhìn chăm chú vào anh: “Tại sao lại phải trốn đi?!”

Nặc Nặc không trả lời.

Cảm nhận được Dụ Dao tới gần, anh không khống chế được bản thân, giơ cánh tay lên ôm lấy cái cổ thon dài của cô.

Anh dán mặt vào hõm vai cô, bờ môi không dám chạm vào, chỉ có thể dùng thái dương, động tác nho nhỏ mà cọ vào cô.

Trong không gian mờ tối của tủ quần áo, Nặc Nặc nhẹ giọng mở miệng, ngoan đến mức làm cho lòng người chua xót.

“Bởi vì… tôi ngốc.”

“Tôi không thể, làm Dao Dao mất mặt.”