Chương 6: Cậu ta động dục

Tạ Trăn đẩy cửa văn phòng ra: “Các người lại tìm nhân viên chăn nuôi cho Thẩm Tế Nguyệt, chê chết chưa đủ hử?"

Tiến sĩ Cù đang phân tích số liệu trước máy tính, không thèm ngẩng đầu đáp: “Lần này khác.”

Tạ Trăn ngồi vào ghế bên cạnh, gậy thống chế đặt trước mặt ông, mỉm cười nói: “Khác chỗ nào?”

Tiến sĩ Cù ngẩng đầu, dựa theo tổ số liệu điều tra trên máy tính nói: “Ngài xem, đây là sự biến đổi số liệu cơ thể gần đây của Thẩm Tế Nguyệt. Tính tình ngày càng nóng nảy, giấc ngủ giảm, mẫn cảm với ánh sáng hơn, tính công kích tăng rõ rệt. Huyết áp, Adrenalin, Androgen, Testosterone, các loại hormone tiết ra đều tăng thấy rõ...”

“Nói tiếng người.” Tạ Trăn ngắt lời ông.

Tiến sĩ Cù đẩy mắt kính, nói: “Cậu ta động dục.”

“…”

“…”

“…”

Tạ Trăn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hiểu ra tại sao lần này lúc tuyển trợ lý cho Thẩm Tế Nguyệt lại giới hạn phụ nữ báo danh.

Anh ta bất chợt cười một tiếng, phun ra hai chữ: “Súc sinh.”

Anh ta đang mắng Tiến sĩ Cù.

Tiến sĩ Cù im lặng một giây, hỏi lại: “Ngài thấy cô gái kia rồi?”

Tạ Trăn: “Vừa khéo gặp trên đường.”

Tiến sĩ Cù: “Ngài không khuyên cô ta chạy mau à?”

Dù cho không biết Thẩm Tế Nguyệt tiến vào thời kỳ động dục, tỉ lệ tử vong của công việc “trợ lý riêng” cũng cực kỳ cao.

Tạ Trăn: “Tại sao tôi phải lo chuyện bao đồng?”

Tiến sĩ Cù: “Vậy... cũng thế thôi... ý tôi là súc sinh ấy.”

Tạ Trăn: “…”

Tiến sĩ Cù: “Yên tâm, phòng thí nghiệm sẽ mua bảo hiểm tai nạn cá nhân mức cao nhất cho cô ấy.”

-

Phòng quan sát khu A.

Hứa Mạt Mạt lại đi theo Lục Dương một lát, thẳng đến điểm cuối hành lang, trước mặt lại là một cánh cửa.

Lục Dương: “Từ đây đi xuống là đến rồi.”

Anh mở thang máy, Hứa Mạt Mạt theo vào.

Thang máy xuống thẳng tầng hầm số ba.

Cửa mở, bên ngoài một mảng tối đen, chẳng thấy cái gì.

Một luồng gió lạnh thấu xương thổi tới, mang theo hơi nước cực kỳ ẩm ướt.

Hứa Mạt Mạt không khỏi rùng mình.

Cô là nấm, cô thích môi trường ấm áp ẩm ướt.

“Cậu ấy không thích ánh sáng.” Không biết Lục Dương ấn vào nơi nào, một vòng đèn nhỏ bật mở, phát ra ánh sáng mờ nhạt, khẽ chiếu sáng không gian tối tăm.

Lục Dương: “Em gặp cậu ấy rồi hẵng quyết định xem có muốn nhận công việc này không.”

Trong phòng làm việc.

Tiến sĩ Cù cau mày đẩy gậy thống chế đang vắt ngang bàn máy tính của mình xuống, nhìn vị khách không mời mà đến Tạ Trăn, hỏi: “Lần này, ngài đến đây làm gì?”

Đường đường là Phó trưởng ban Ban hành động đặc biệt, chắc không rảnh đến mức chạy đến phòng thí nghiệm ngồi lê đôi mách.

“Đương nhiên tôi tới là có chuyện đàng hoàng.” Tạ Trăn mỉm cười móc tờ văn bản trong ngực mở ra: “Đây, giấy điều động tạm thời, đưa vật thí nghiệm 00S của các ông cho tôi mượn một tí.”