Nghe thấy tên này, Hứa Mạt Mạt bất giác ôm ngực.
Dường như chỗ đó vẫn còn cảm giác bị lưỡi hái bọ ngựa xuyên thủng.
Vừa trống rỗng, vừa lạnh lẽo lại vừa đau đớn.
Cô nhớ bản thân nghe thấy Lâm Duyệt kia khóc lóc nói nếu hôm nay cô ta không gϊếŧ Hứa Mạt Mạt, sau này Hứa Mạt Mạt sẽ gϊếŧ chính mình.
Lúc đó cô không hiểu vì sao Lâm Duyệt nói vậy.
Hiện giờ có vẻ cô đã hiểu.
Hẳn khi đó, Lâm Duyệt đã thức tỉnh năng lực Dự báo.
Ở tương lai mà cô ta dự báo, Hứa Mạt Mạt gϊếŧ cô ta.
Vì tránh khỏi tương lai này, cô ta ra tay gϊếŧ Hứa Mạt Mạt trước.
Nhưng cô vẫn không hiểu, tương lai trong dự báo thì chắc chắn sẽ xảy ra sao?
Nếu như tương lai không thể thay đổi, tương lai gϊếŧ Lâm Duyệt vẫn nhất định sẽ xảy ra.
Nếu tương lai có thể thay đổi, vậy vì sao cứ phải dùng cách gϊếŧ người chứ?
Từ ký ức còn sót lại của Hứa Mạt Mạt, cô biết được rõ ràng hai người là bạn thân lớn lên từ nhỏ mà.
Có lẽ loài người chính là sinh vật phức tạp như vậy, loài nấm vĩnh viễn sẽ không hiểu được.
-
Ngoại ô Thành phố A, khu cách ly hoang vắng.
Lâm Duyệt đi xuống từ xe việt dã, liếc mắt liền trông thấy Tạ Trăn chống gậy thống chế.
Trái tim cô ta đập thình thịch dữ dội.
Lần đầu tiên cô ta gặp mặt kẻ mạnh cấp S xếp top 10 khu Đại Hoa Quốc.
Mà lại còn là người đàn ông tuấn tú tao nhã như thế.
Cô ta kiềm chế sự kích động trong lòng, bước tới trước mặt Tạ Trăn chào hỏi: “Trưởng quan, tôi là đội viên Tiểu đội tuần tra số ba – Lâm Duyệt, năng lực Dự báo, cấp E.”
Lâm Duyệt là cô gái khá trẻ.
Cao nhất không quá hai mươi tuổi.
Tạ Trăn hơi tới gần để quan sát cô ta.
Anh bước vào cấp S đã nhiều năm, bên cạnh ít khi xuất hiện đội viên trẻ như thế, đặc biệt là phụ nữ.
Cái tuổi này khiến anh ta nhớ tới cô gái tên Hứa Mạt Mạt vừa mới gặp.
Có điều so với cô nhóc đáng thương kia, hiển nhiên cô gái trước mặt là loại người khác hoàn toàn.
Tạ Trần hỏi: “Cô có thể dự báo thời gian địa điểm xuất hiện của Thành phố sương mù?”
Lâm Duyệt: “Tôi không chắc, nhưng tôi có thể thử.”
Năng lực của cô ta có khi cần kích hoạt chủ động, có khi là kích hoạt bị động. Cô ta vẫn chưa lần ra hết quy luật.
Tạ Trăn hất cằm, ra hiệu cô ta bắt đầu.
Lâm Duyệt nhắm mắt, huy động sức mạnh tinh thần để chạm vào tương lai cô ta muốn thấy.