Chuyển ngữ: Agehakun
29
Yêu đương với tiểu thiếu gia chưa tới hai ngày, Ngu Hành Chu lập tức dọn đến ở cạnh nhà Chung Nịnh. Nhà của tiểu thiếu gia nằm trong khu biệt thự Nam Sơn, các tòa biệt thự không nằm gần nhau nhưng tốt xấu vẫn có thể đi bộ tới được. Ngu Hành Chu có bất động sản ở đây, nhưng mà lúc trước hắn để trống không dùng tới, vẫn luôn ở chung cư cao tầng tại trung tâm thành phố.
Chung Uẩn giận sôi máu trước chuyện này, kêu hắn bớt chạy tới để tránh ảnh hưởng tới việc học của em trai mình.
Kết quả tiểu thiếu gia thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Chị, Ngu Hành Chu không ảnh hưởng tới việc học của em, lần này em lại đứng thứ hai lớp.”
Ngu Hành Chu cảm thấy vợ mình thật là giỏi, học tập không bị yêu đương ảnh hưởng.
30
Nhưng mà vừa mới khai giảng năm học mới tiểu thiếu gia lại phải trọ ở trường, là trường học thống nhất quy định, suy xét về hiệu suất ôn tập của học sinh cấp ba, tất cả đều phải trọ ở trường.
Tiểu thiếu gia đặc biệt không vui, cậu rầu rĩ ngồi trong xe để Ngu Hành Chu chở về nhà, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cậu muốn vận dụng đặc quyền trong nhà để không phải vào ở trọ.
Kết quả chị cậu không chịu.
Trái lại Ngu Hành Chu lại thấy rất vui khi được tài trợ tiếp một khoản cho trường học vì bạn trai nhỏ nhà mình, chỉ là — “Chị em không cho.”
Ngu Hành Chu suy xét tổng thể một chút, tạm thời còn chưa dám đắc tội Chung Uẩn, chỉ có thể lén lút bế tiểu thiếu gia lên: “Tường bao quanh trường của bọn em thấp lắm, chút nữa anh sẽ tới tìm em.”
Lúc này tiểu thiếu gia cũng mặc kệ nội quy trường học gì gì đó, nhỏ giọng thò lại gần: “Anh đừng để bị ngã nhá.” Cậu ngẫm lại vẫn thấy không yên tâm: “Nếu không để em ăn cơm chiều xong rồi ra ngoài kiếm anh đi, anh đừng tới đây.”
Ngu Hành Chu hôn cậu, phổ cập khoa học cho cậu về một câu chuyện xưa rằng năm đó mình tay không lật đổ ba tầng lầu.
Tiểu thiếu gia:╭(°A°)╮
Thẩm Văn Hiên thật ra lại rất vui vẻ đối với việc trọ ở trường, hắn chung một phòng với Hàn Dữ Tiếu. Trong ký túc xá rõ ràng có hai chiếc giường, hắn lại nghênh ngang chen ở trên giường của Hàn Dữ Tiếu, còn muốn gác chân lên trên người Hàn Dữ Tiếu.
Hàn Dữ Tiếu cười mắng hắn hai tiếng, đứng lên lấy sữa bò ấm cho hắn uống.
Nhưng chưa đến ba ngày Thẩm Văn Hiên liền héo.
Hắn thừa biết Hàn Dữ Tiếu là “bà mẹ già” tri kỷ, nhưng lại quên mất Hàn Dữ Tiếu cũng là một tên biếи ŧɦái trên phương diện học tập, không chỉ tịch thu điện thoại, máy chơi game và truyện tranh của hắn, mà ban đầu mỗi ngày chỉ cần học thuộc năm mươi từ đơn, hiện tại thành mỗi ngày một trăm từ đơn.
Thẩm Văn Hiên sống không còn gì luyến tiếc, suốt ngày trốn trong ký túc xá của tiểu thiếu gia, kết quả tiểu thiếu gia cũng không cần hắn.
“Buổi tối Ngu Hành Chu sẽ đến.” Tiểu thiếu gia ngọt ngào trải chuốt cái giường nhỏ của mình, cậu ở ký túc xá đơn, nhưng giường vẫn lớn như bên phòng đôi: “Cậu về nhanh lên, đừng quấy rầy buổi hẹn hò của tớ, buổi tối anh ấy mang đồ ăn khuya tới tớ sẽ chia cho cậu một chút.”
Thẩm Văn Hiên vừa nghe có đồ ăn khuya lập tức gật đầu lia lịa.
Kết quả hôm nay Ngu Hành Chu mang BBQ nướng và tôm muối tiêu đến, Thẩm Văn Hiên mới vừa ăn vụng được một miếng ở ký túc xá của tiểu thiếu gia đã bị Hàn Dữ Tiếu bắt được lôi trở về. Hắn nước mắt lưng tròng bị Hàn Dữ Tiếu kéo đi, lúc quay đầu lại thấy Ngu Hành Chu đang lột một con tôm đút vào miệng của tiểu thiếu gia.
Con tôm kia cong thành hình chữ Q, thân mình trơn mềm, dính một chút bột ớt với bột muối tiêu, hương vị hải sản kết hợp hoàn hảo cùng với vị cay nồng. Tiểu thiếu gia há to miệng nuốt trọn trong một phát.
Thẩm Văn Hiên sụp đổ khóc lớn, màn đêm buông xuống liền bọc chăn bò về giường của mình. Hắn ôm lấy chiếc điện thoại mà mình đã phải thật vất vả mới cướp trở về được, truy cập vào bbb trả lời câu hỏi.
Trải nghiệm khi có một người bạn trai là học bá như thế nào?
— Như cức.
Ngày hôm sau hắn cũng không phải rất muốn để ý tới Hàn Dữ Tiếu, nhưng mà khi màn đêm buông xuống hắn trở về ký túc xá, thấy trên bàn có đặt một cái hộp giữ nhiệt. Thẩm Văn Hiên tò mò mở ra nhìn xem, bên trong là cháo tôm với sườn đã được nấu tốt.
“Đã nói em không thể ăn cay, đến lúc đó bị đau dạ dày em lại đổ thừa cho anh.” Hàn Dữ Tiếu cầm hai cái chén nhỏ đã được rửa sạch đi ra ngoài, mỗi cái chén đều đơm đầy một phần cháo, đẩy một cái cho Thẩm Văn Hiên: “Ăn không?”
Thẩm Văn Hiên khịt khịt cái mũi, đầu hàng chỉ trong một giây: “Ăn.”