Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa bản dịch: Andrea
24
“Hai người chúng ta đã được chú định là không thể ở bên nhau.” Ngu Hành Chu nói.
“Chị em nói muốn đưa em xuất ngoại, vậy rất tốt, bây giờ em còn nhỏ, đợi qua hai năm nữa, em sẽ phát hiện quãng thời gian từng thích anh ngớ ngẩn biết bao nhiêu.”
Ngu Hành Chu chỉnh chỉnh chăn giúp tiểu thiếu gia, chuẩn bị rời đi.
Trên đường hắn tới đây, đầu óc nóng lên, nghĩ cứ ở bên tiểu thiếu gia như vậy cũng được.
Hắn nghĩ hắn dựa vào cái gì mà không thể có được một Chung Nịnh, có được một Tiểu Nịnh Mông tràn ngập ánh mặt trời, chiếu sáng quãng đời còn lại của hắn?
Nhưng thời gian đi trên đường đã đủ làm hắn bình tĩnh lại.
Hắn không thể bởi vì quãng đời còn lại của mình, huỷ hoại tương lai của Chung Nịnh.
—
Ngu Hành Chu chuẩn bị rời khỏi mép giường của tiểu thiếu gia, hắn đã kéo dài thời gian không ít, tiểu thiếu gia còn đang bệnh, nên nghỉ ngơi.
Nhưng tiểu thiếu gia lập tức cầm lấy tay hắn, không chịu buông.
Tay của cậu nhanh chóng giật giật ở trong lòng bàn tay của Ngu Hành Chu, hai ngón tay trắng nõn mảnh khảnh bám lấy ngón tay cái của Ngu Hành Chu, siết thật chặt, là cách nắm của trẻ con, ngây ngốc mà lại dùng sức, liều mạng muốn giữ lại đồ mà mình nhìn trúng đồ vật.
Cậu không cho Ngu Hành Chu đi.
“Anh rốt cuộc có thích em hay không?” Thân thể tiểu thiếu gia bật dậy khỏi giường một chút, đầy mắt trông mong mà kéo lấy Ngu Hành Chu, đôi mắt thực hồng, khi nói chuyện còn ho vài cái.
Cậu nhìn chằm chằm vào Ngu Hành Chu, trên làn da sữa bò còn có thể thấy rõ nước mắt.
Nhưng cậu không khóc.
Ngu Hành Chu bị tầm mắt của cậu bức cho không thể né tránh.
Hắn rất muốn nói “anh không thích”, nhưng mà lời nói đến bên miệng lại không cách nào thốt nên lời.
Hắn chỉ có thể tìm cách lảng tránh vấn đề này, “Em rất tốt, nhưng mà anh…”
Tiểu thiếu gia không muốn nghe hắn nói sang chuyện khác.
Tiểu thiếu gia chui ra khỏi ổ chăn ấm áp, dán thân thể mềm mại mang theo hương chanh của mình vào l*иg ngực của Ngu Hành Chu, áp sát lỗ tai lên trước ngực Ngu Hành Chu.
Cậu có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập của Ngu Hành Chu, thình thịch thình thịch, đập rất mạnh, cũng thực nhanh.
Cậu ôm chặt lấy eo của Ngu Hành Chu, nghe tiếng tim đập của Ngu Hành Chu, lại hỏi thêm một lần.
“Anh đừng có trốn tránh vấn đề, anh trả lời em, anh thích hay là không thích?”
Ngu Hành Chu nói không nên lời, hầu kết của hắn nhấp nhô lên xuống một chút.
Tiểu thiếu gia dán ở trước ngực hắn, mái tóc mềm mại cọ lên cổ hắn, có phần giống như đang làm nũng, tay còn ôm eo hắn.
Trái tim của hắn không chịu khống chế mà đập mạnh dữ dội, giống như có ý muốn rời khỏi cơ thể hắn, hận không thể nhảy ra khỏi l*иg ngực, nhảy đến bên tai tiểu thiếu gia, lớn tiếng nói thích.
Tiểu thiếu gia cũng nghe thấy tiếng đập thình thịch thình thịch từ trái tim của Ngu Hành Chu, nhịp tim của Ngu Hành Chu hoàn toàn rối loạn.
Miệng người có thể nói dối, đôi mắt có thể ngụy trang.
Nhưng nhịp tim sẽ không.
“Anh thích em.” Tiểu thiếu gia tự mình kết luận.
Cậu vụиɠ ŧяộʍ nhếch khóe miệng lên.
Cậu ngẩng đầu, hai tay nâng lấy mặt của Ngu Hành Chu.
Ngu Hành Chu không biết phải dùng biểu tình gì để đối mặt với cậu.
Giây tiếp theo, đôi môi khô khốc bởi vì phát sốt của tiểu thiếu gia lập tức dán lên môi của Ngu Hành Chu, đôi môi khô ráo lại ấm áp, nhẹ nhàng chạm chạm vào Ngu Hành Chu, cách hôn giống như động vật nhỏ, không hề triền miên lâu, nhưng lại khiến lòng người run cả lên.
“Tất cả những gì anh nói ban nãy với em, một câu em cũng chưa nghe lọt.” Đại khái đây là lần đầu tiên tiểu thiếu gia vô lại như vậy từ lúc chào đời tới nay, nhưng mà hiện tại người ở trên tay cậu lại không phải là ai khác mà chính là Ngu Hành Chu của cậu đó, là Ngu Hành Chu mà cậu phải thực nỗ lực, không biết xấu hổ cũng không sợ vấp phải trắc trở mới có thể có được.
“Anh biết việc em nhỏ hơn anh mười bốn tuổi có nghĩa là gì không? Ngu Hành Chu?” Cậu thấp giọng cười rộ lên, trong ánh mắt lại thấm ra một chút nước mắt.
Cậu cũng không cần Ngu Hành Chu trả lời, tự cậu nói ra đáp án.
“Nghĩa là mỗi một ngày trong quãng đời còn lại của anh, em đều có thể cùng anh vượt qua.”
“Cho nên anh đừng nghĩ tới chuyện dùng tuổi để đuổi em đi, cũng đừng có nghĩ tới chuyện để em xuất ngoại, chờ em hết bệnh rồi thì mỗi ngày em đều sẽ quấn lấy anh, quấy rầy anh đi hẹn hò, tan làm sẽ chặn anh lại, em sẽ mua hoa hồng đứng ở dưới lầu chờ anh…”
Tiểu thiếu gia hít hít cái mũi, toàn bộ chóp mũi của cậu ửng hồng, cậu cảm nhận được sự mệt mỏi choáng đầu do sốt cao mang lại, cậu chỉ chống đỡ thân thể thôi mà cũng thấy cố sức.
Nhưng cậu vẫn muốn nói cho hết lời.
“Ngu Hành Chu, hôm nay anh tới đây không phải là vì muốn nói rõ ràng với em.”
“Anh luyến tiếc em.”
Cậu nở nụ cười giảo hoạt, giống con hồ ly nhỏ ngây thơ.
Nhưng cậu vừa nói xong câu đó, liền mềm mại ngã vào lòng ngực của Ngu Hành Chu, gương mặt nóng đến đỏ bừng, hô hấp cũng mang theo khí nóng.
Cậu còn đang phát sốt, mấy ngày thương tâm liên tục đã sài hao thân thể không tính là mạnh khỏe của cậu.
Mí mắt của cậu càng ngày càng nặng, nhưng tay vẫn còn nắm chặt lấy Ngu Hành Chu.
“Anh đừng đi…” Cậu cầu xin, một đôi mắt mênh mông sương mù nhìn thẳng vào Ngu Hành Chu.
Ngu Hành Chu biết, phương pháp có thể khiến lòng người đau nhất, có thể khiến người ta hết hy vọng nhanh nhất, cũng chỉ là một hành động gạt tay của tiểu thiếu gia ra trong khoảnh khắc này thôi, không cần phải quay đầu lại lập tức tránh đi.
Nhưng hắn đã ném tiểu thiếu gia xuống một lần rồi, ngày sinh nhật của tiểu thiếu gia, hắn để cậu lẻ loi đơn độc đứng ở đó.
“Anh không đi.” Ngu Hành Chu cúi đầu hôn lên gương mặt của tiểu thiếu gia.
Sau đó ấn chuông điện ở đầu giường của tiểu thiếu gia.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề buông tiểu thiếu gia ra, hắn ôm tiểu thiếu gia, để cậu trai vừa mới thổ lộ với hắn an ổn mà ngủ ở trong lòng ngực của hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Vốn dĩ đang có một lựa chọn là để Nịnh Nịnh xuất ngoại thật. Nhưng mà Ngu Hành Chu ấy… Ngoài miệng toàn nói dễ nghe là phải suy xét cho Chung Nịnh. Thật ra mỗi một phút đồng hồ đều đang hối hận. Thiên nhân giao chiến, nghĩ thầm vì sao mình lại không thể ăn một quả chanh nhỏ
(tiểu nịnh mông) chứ?