Chương 71: Hoàn chính văn

Quan Tri Ý xuống máy bay liền lên mạng, một loạt tin nhắn Wechat cùng lúc nhảy đến.

Bấm vào trong, có rất nhiều bạn bè gửi đến tin nhắn về việc mang thai của cô. Cô nghĩ mọi người rất ngạc nhiên, sau đó có chút buồn cười, quả nhiên thế mà nhìn thấy Thích Trình Diễn là một trong số họ.

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quan Tri Ý sửng sốt, người khác không nói làm gì, nhưng Thích Trình Diễn thế nào cũng náo nhiệt.

Cô có mang thai hay không, chẳng lẽ gạt được anh hay sao.

Tin tức này sức ảnh hưởng quả là lớn…

Quan Tri Ý mở danh sách điện thoại, muốn gọi cho Thích Trình Diễn, kết quả anh đã gọi đến trước.

“Alo.”

“Bên ngoài có xe đợi em, lát nữa trực tiếp lên xe.” Thích Trình Diễn nói.

Quan Tri Ý: “Anh đến đón em? Sao lại không nói trước.”

Thích Trình Diễn tạm dừng: “Em…”

“Hửm?”

“Lần trước đi bệnh viện là vì dạ dày?”

Quan Tri Ý vui vẻ, cô thật rất ít khi nghe được ngữ khí này của Thích Trình Diễn, từ trước đến nay đều là giọng điệu chắc chắn mọi chuyện. Vì thế, cô ngược lại muốn trêu chọc anh một chút: “Ừm… nếu không phải, thì làm sao đây?”

Thích Trình Diễn nhất thời khẩn trương: “Tin tức là thật? Nhưng em không có nói với anh.”

Quan Tri Ý đè nặng tiếng cười: “Không phải muốn cho anh kinh hỉ sao?”

Đầu dây yên tĩnh hai giây, Quan Tri Ý cho rằng anh thật sự kinh ngạc, đột nhiên nghe được một thanh âm khác truyền đến: “Quan Tri Ý!!”

“……”

Ý cười trên môi cứng đờ, âm thanh này?

Không phải chứ…

Bên kia, Quan Nguyên Bạch đoạt lấy di động: “Quan Tri Ý em giỏi lắm, hiện tại ra đây ngay cho anh, chạy ngay ra đây!”

Quan Tri Ý nuốt nước bọt: “Không phải, anh như thế nào lại ở đây. Em, em là nói đùa. Là nói đùa.”

“Em đừng nói không nói có với anh, nhanh lên!”

Sau khi nói xong tựa hồ nhớ tới điều gì, sửa lại lời nói: “Em, em từ từ. Không cần chạy, nhưng tới đây, khẩn trương.”

Quan Tri Ý: “……”

Thật sự cho rằng cô mang thai?!

Khi Quan Tri Ý và Lưu Vân vội vã chạy ra ngoài, liền nhìn thấy xe của Thích Trình Diễn.

Thấy cô đi tới, Quan Nguyên Bạch lập tức mở cửa: “Lên xe.”

Quan Tri Ý ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.

Quan Nguyên Bạch nét mặt nghiêm túc, Thích Trình Diễn tất nhiên càng nghiêm túc hơn,bên trong chứa đựng cả chút chờ mong.

Quan Tri Ý nhìn hai người một hồi, bật cười lớn một tiếng: “Em sao lại không biết hai người ngốc như thế từ bao giờ chứ, vì sao tin loại tin tức này.”

Quan Nguyên Bạch: “Em có ý gì?”

“Ha ha ha ha ha ha, hai người thật dễ trêu chọc.”

Thích Trình Diễn nheo mắt: “Không lẽ, không phải thật sao?”

Quan Tri Ý: “Tất nhiên không phải.”

“Vậy em ban nãy…”

“Em nghe giọng anh nghiêm túc mới trêu chọc một chút, ai ngờ anh hai cũng ở đó.”

Quan Nguyên Bạch lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là em đừng nói dối.”

“Không có”

Quan Tri Ý chỉ Lưu Vân bên cạnh.

“Không tin anh hỏi người đại diện đi. Hôm đó cô ấy cũng ở bệnh viện, dạ dày em không thoải mái mà thôi, mấy bức ảnh đó… Áo lông vũ cũng là của nhân viên công tác đưa cho em.”

Lưu Vân thấy vậy nói: “Xác thật là thế, tin tức giả, hai vị yên tâm.”

Quan Tri Ý ngồi trên xe: “Chính là ta thật sự có gì lẽ nào sẽ không nói cho người nhà hay sao…”

Quan Nguyên Bạch thấy Quan Tri Ý một chút đùa cợt cũng không có, cuối cùng nhẹ nhõm thở dài, nghiêm mặt nói: “Nếu dám mang thai trước khi cưới, tôi khẳng định sẽ quét sạch cả hai ra khỏi nhà.”

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngữ khí Quan Nguyên Bạch mang vài phần giống vị trưởng bối, khiến Thích Trình Diễn nghe được hơi nhướng mày.

Quan Nguyên Bạch thấy Thích Trình Diễn nhìn mình, hừ lạnh: “Nhìn cái gì, nhìn nhận vấn đề cho rõ, tôi là anh trai cậu.”

“……”

Một trận khôi hài.

Quan Tri Ý đăng bài thanh minh trên Weibo, cuối cùng cũng đè xuống lời đàm tiếu của mọi người.

Mấy ngày sau, cô ở nhà nghỉ ngơi bồi dưỡng cái dạ dày đáng thương của mình. Mà Thích Trình Diễn cứ ba lần một ngày gọi điện đến, sợ rằng cô làm khổ chính mình.

Hôm nay, ở nhà nhàm chán, Quan Tri Ý lên mạng tìm vài video dạy làm bánh. Cô hiếm khi làm đồ ngọt, sau vài giờ đồng hồ, cuối cùng cũng làm ra được một chiếc bánh kem nhỏ.

Làm xong, cô chụp ảnh gửi Thích Trình Diễn xem.

【 Tác phẩm của em, thế nào? 】

Thích Trình Diễn rất nhanh hồi tin: 【 Nhìn không tồi, giữ lại cho anh. 】

Quan Tri Ý: 【 Buổi tối anh mới trở về, để quá lâu sẽ không thể ăn. 】

Thích Trình Diễn: 【 Thật đáng tiếc. 】

Quan Tri Ý nghĩ ngợi: 【 Hôm nay anh rất bận sao, bằng không, em đưa đến công ty cho anh. Thế nào? 】

Đưa đồ chỉ là cái cớ, chủ yếu vẫn là muốn gặp anh.

Quan Tri Ý: 【 Em không quấy rầy anh đâu, đưa xong liền rời đi. 】

Thích Trình Diễn: 【 Anh còn sợ em quấy rầy anh sao? Tới nơi nói với anh, anh đón em. 】

Quan Tri Ý: 【 Được nha. 】

Cúp máy xong, Quan Tri Ý lòng đầy hứng thú đem bánh kem nhỏ để vào hộp, trực tiếp lái xe đến công ty anh.

Để mà nói kể từ khi lớn lên, cô chưa từng đến Thích thị. Một mặt, bởi vì cô bình thường rất bận rộn. Mặt khác, bất kể nơi nào cô đến đều bị giám sát.

Hôm nay cũng là nhất thời nổi hứng, đột nhiên muốn gặp anh mới tới.

Đến công ty, Quan Tri Ý đỗ xe ổn thoả, đội mũ lên rồi tiến vào sảnh lễ tân. Đại sảnh người ra người vào tấp nập, bước đi ai cũng vội vàng, thoạt nhìn không người nào để ý tới cô.

Quan Tri Ý ngồi ở khu vực dành cho khách, gọi điện cho Thích Trình Diễn. Trong lúc chờ anh liền cúi đầu chơi di động.

“Tiểu thư, xin hỏi cần hỗ trợ gì sao?” Lúc này, có nhân viên đi tới, thuận tiện đem theo một ly nước.

Quan Tri Ý ngước mắt nhìn, tiếp nhận cốc: “Cảm ơn, tôi đợi người.”

Nữ nhân viên theo lẽ thường, có người đến thì mang nước đến hỏi xem đã có hẹn trước hay chưa, ai biết rằng… người đội mũ này lại là Quan Tri Ý.

Làm nhân viên ở đây, cô tất nhiên biết ông chủ nhà mình bạn gái chính là một đại minh tinh, chỉ là, trước giờ chưa từng gặp qua người thật.

“Quan tiểu thư!”

Quan Tri Ý thấy cô nhận ra mình, hài hoà cười một cái.

Nhân viên kích động: “Cái đó, tiểu thư là đến tìm Thích tổng?”

Quan Tri Ý gật đầu.

Nữ nhân viên: “Vậy tôi giúp tiểu thư liên hệ với trợ lý của Thích tổng.”

“Không cần đâu.”

“A? Làm sao vậy?”

Quan Tri Ý chỉ về đằng sau: “Anh ấy tới rồi.”

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nữ nhân viên quay đầu, lúc này mới phát hiện ông chủ đang đi về phía này. Cô sửng sốt một chút, vội vàng lui sang bên cạnh.

Thật ngu xuẩn, cái gì mà gọi trợ lý…

Là chính chủ tự mình xuống đón.

Ông chủ lớn xuất hiện chỗ này, người tới lui bên cạnh cũng tự nhiên mà liếc nhìn qua.

Tới khi nhìn đến người ngồi trong góc, đều cả kinh.

Kia, không phải đại minh tinh Quan Tri Ý sao!

“Ăn cơm chưa?” Thích Trình Diễn đứng cạnh Quan Tri Ý.

Quan Tri Ý đứng dậy: “Ăn rồi, anh thì sao?”

“Cũng ăn qua rồi.” Thích Trình Diễn cười, “Đang chờ điểm tâm của em.”

Nói rồi nhận lấy hộp nhỏ, sau đó nắm tay cô bước vào trong thang máy: “Cái này đã làm rất lâu sao?”

“Đương nhiên, còn làm hỏng hai lần đầu. Vất vả lắm mới làm được một chiếc thật ngon.” Quan Tri Ý nói, “Tuy rằng anh ngày thương không ăn đồ ngọt, nhưng thử cái này xem sao.”

Thích Trình Diễn khẽ cười: “Ừm, nhất định sẽ ăn hết.”

……

Cả hai đi vào thang máy rồi, đám đông lén lút nãy giờ mới thì thầm:

“Tình cảm hai người thật tốt.”

“Quan Tri Ý thật xinh đẹp nha!”

“Lát nữa có thể xin ký tên hay không?”

“Có gan liền đi hỏi Thích tổng của chúng ta xem.”

“Tôi không dám…”

“Ha ha ha ha ha ha----”

Trở về văn phòng, Quan Tri Ý đem bánh kem từ hộp bỏ ra.

“Ten ten ten tèn! Bánh caramel dứa nha! Thử xem sao.”

Thích Trình Diễn tiếp nhận nĩa nhỏ: “Ừm, hương vị rất ngon.”

“Phải không?” Quan Tri Ý nói, “Vậy anh ăn đi, ăn xong em liền đi.”

Thích Trình Diễn đem cô dịch lại gần: “Thật muốn đi sao?”

“Anh không phải rất bận à.”

“Bận tới đâu vẫn bồi được em.”

Cô không ngăn cản, dựa vào người anh: “Vậy thì được.”

Vì thế chờ anh ăn xong, cô nán lại phòng làm việc một lúc, cho đến khi trợ lý của Thích Trình Diễn đi vào thông báo mở cuộc họp.

“Họp hơn một tiếng đồng hồ, anh kêu người đưa em xuống lầu?” Thích Trình Diễn hỏi.

Quan Tri Ý ngồi trên ghế, lười biếng nói: “Lát nữa em tự mình đi, anh đi họp đi, không cần lo cho em.”

“Vậy chú ý an toàn, có chuyện gì gọi người…”

“Ai da biết rồi, Thích tổng, xe em dừng bên dưới bãi đậu của công ty, không ai có thể bắt cóc đâu.”

Trợ lý đứng ở cửa nhấp môi cười trộm.

Thích Trình Diễn liếc một cái: “Vậy đến nhà nhắn cho anh.”

“Tuân lệnh!”

……

Cuộc họp này một tháng tổ chức một lần, cơ bản kéo dài hơn một giờ.

Lần này, vì một vấn đề của bộ phận tiếp thị mà kéo dài tới hai giờ đồng hồ.

Hội nghị kết thúc đã là sáu giờ tối.

Thích Trình Diễn bên trong huấn luyện cấp dưới một hồi, khi ra ngoài mặt mày rõ ràng có chút bực bội.

Trợ lý thận trọng theo sau, đến văn phòng liền đẩy cửa giúp anh: “Thích tổng, ngài muốn quảng cáo làm theo kế hoạch bộ phận tiếp thị?”

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thích Trình Diễn hạ mi, nới cà vạt.

Trợ lý thấy sắc mặt ông chủ không tốt, sửa lời: “Vậy tôi báo bộ phận quảng cáo bên đó--”

Chưa dứt lời, đột nhiên Thích Trình Diễn nâng tay, ý bảo anh trật tự.

“Ra ngoài.”

Trợ lý ngẩn ra, lúc này mới phát hiện văn phòng có người, hơn nữa vẫn là vị kia, anh mới nhẹ nhàng thở ra.

Hiện tại ông chủ tràn ngập hoả khí, cùng cô liền có thể nguôi ngoai.

Anh dừng lại, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa để hai người riêng tư.

Chạng vạng, mặt trời lặn vô tận, bên ngoài tấm kính trong suốt từ trần đến sàn, ánh sáng mờ ảo tràn qua tấm kính, dường như mang cả văn phòng chìm vào giấc mộng.

Thích Trình Diễn đi vào bên trong, dừng cạnh bàn làm việc, nhìn người trước mắt.

Cô thế mà không rời đi.

Lúc này, cô ngồi ở ghế làm việc thường ngày của anh, ngoan ngoãn ngủ.

Ánh sáng mông lung, cô an tĩnh, nơi này chiếu vào phiến hoàn hôn.

“Tiểu Ngũ.” Anh thấp giộng gọi.

Ngươi đang ngủ mơ màng tỉnh dậy.

Cô mở mắt, ngược nhìn anh, đáy máy mang theo mê man: “Anh, kết thúc rồi?”

“Sao còn chưa đi?” Anh cong lưng, mặt mày sắc bén như trợ lý dự đoán, lửa giận đều rút đi.

Quan Tri Ý tự nhiên mà duỗi tay ôm cổ anh, thấp giọng cười: “Em đang đợi anh dẫn về nhà nha.”

Thích Trình Diễn hơi sửng sốt, không biết vì cái gì, đột nhiên nhớ đến thời niên thiếu của họ.

Khi đó, cô luôn là ở cổng trường chờ anh đến đón. Thời điểm nhìn thấy anh, sẽ ngọt ngào mỉm cười mà nói: “Em đang đợi anh dẫn về nhà nha.”

Khi đó anh thế nào cũng không nghĩ đến, cô gái nhỏ luôn miệng gọi anh ca ca, sau cùng thế nào dứt bỏ cũng không được.

Quan Tri Ý: “Như thế nào?”

Thích Trình Diễn bế cô từ trên ghế lên, trong lòng nảy sinh xúc động, không màng tất cả, chỉ muốn vĩnh viễn ở cạnh cô.

“Tiểu Ngũ.”

“Ừm?”

“Có muốn cùng anh kết hôn?” Anh đột nhiên nói.

Quan Tri Ý ngây người, ngơ ngác hỏi: “Cái này, cái này… Anh, là đang cầu hôn em?”

Thích Trình Diễn cũng không biết vì cái gì mà đột nhiên nói điều này.

Có lẽ là do khoảnh khắc đẹp như mơ của hoàng hôn, hoặc có thể là anh nghĩ về quá khứ và những năm tháng xưa.

Anh khẽ thở dài, nhẹ nói: “Bởi vì anh muốn đưa em về nhà, về nhà của hai chúng ta.”

Hoàng hôn buông xuống, quang cảnh thu liễm, chậm rãi chôn mình.

Thành thị rơi vào một mảng tối dần, tất thảy trở nên an tĩnh.

Cô không lập tức trả lời, chỉ chậm rãi nhìn.

Thích Trình Diễn mím môi, lòng dâng lân chút ít bất an.

Có lẽ… cô chưa nghĩ xa đến thế.

Anh nhẹ nhấp môi dưới, vừa định nói rằng “Không sao, sau này nhắc lại” thì cô đột nhiên mỉm cười, mặt mày diễm lệ, thần sắc ôn nhu.

“Được, em muốn.” Anh nghe cô nói.

Tia sáng duy nhất thoát ra khỏi bóng tối, chiếu sáng toàn bộ thế giới của anh.

Vì thế anh càng biết rằng, tia sáng này đã vĩnh viễn ở bên cạnh anh.

HOÀN CHÍNH VĂN.

*

Lời của Editor:

Cuối cùng bộ truyện đầu tiên mình Edit cũng đã kết thúc rồi. Lần đầu có nhiều sai sót và lúng túng, mong mọi người bỏ qua. Cũng cảm ơn mọi người thời gian qua đã luôn ủng hộ bộ truyện này nha. Hẹn gặp lại mọi người ở những bộ truyện khác <3

Lời cuối cùng, chúc cho Thích Trình Diễn và Quan Tri Ý của chúng ta sẽ mãi ngọt ngào và hạnh phúc. <3