Đại học Lăng Nam của thành phố Gia Hoa là một trong những trường đại học xếp hàng đầu ở Lĩnh Châu. Đại học Lăng Nam nằm ở phía nam của thành phố, tiếp giáp với hồ Gia Lan, hồ nước ngọt lớn nhất Lĩnh Châu. Trong khuôn viên trường phong cảnh xinh đẹp, phía bên ngoài những con sóng nhấp nhô của hồ Gia Lan mênh mông như biển cùng tán cây liễu bay trong gió, đây là một trong những điểm thu hút khách du lịch không thể bỏ qua khi đến với thành phố Gia Hoa.
Triệu Tô Dạng đang đứng ngoài cửa ký túc xá tầng 5. Một sợi dây màu vàng được dựng ở cửa ký túc xá, sau khi thi thể của Hướng Mạn được phát hiện vào đêm hôm trước, ngoại trừ các đặc vụ thì không ai có thể vào được. Đồ dùng và vật dụng cần thiết hàng ngày của cô đều ở trong ký túc xá, đêm qua cô đã tạm chấp nhận ngủ trong nhà khách của trường, sáng sớm cô cảm thấy buổi bảo vệ luận văn của mình hỏng bét.
Tệ hơn nữa, vì mối quan hệ không mấy tốt đẹp với Hướng Mạn, cô trở thành một trong những nghi phạm trong vụ mưu sát Hướng Mạn. Chuyện tốt không ra nổi khỏi cửa, chuyện xấu xa thì truyền ngàn dặm, rất nhiều sinh viên đã đổi chữ ký thành “Cảm ơn bạn cùng phòng không gϊếŧ người” mà không biết đâu là sự thật.
Có lẽ là vì chống lại bọn họ, nên Triệu Tô Dạng lập tức đổi chữ ký của mình thành “Trong mắt người khác, trong hoàn cảnh mưa gió, chỉ có một mình tôi là đồ khốn, đơn giản phá vỡ.”
Vài năm trước, trong một vụ án sinh viên cùng nhau trúng độc ở trường đại học Xương Hoa tại Hỗ Châu, kẻ sát nhân chính là bạn cùng phòng của nạn nhân. Hung thủ đã dùng các kỹ năng nghiệp vụ để hòa tan n-dimethylnitrosamine vào nước uống của bạn cùng phòng khiến người bạn cùng phòng bị ngộ độc, sau khi cấp cứu không thành nên đã tử vong. Vào thời điểm đó, từ “Phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn cùng phòng” đã trở thành một từ nóng, câu nói trêu đùa “Cảm ơn bạn cùng phòng vì đã không gϊếŧ tôi” cũng trở thành chủ đề nóng một cách kỳ lạ.
Triệu Tô Dạng không nhìn thấy xác của Hướng Mạn nên không biết cô ta chết như thế nào, nghe người khác kể rằng Hướng Mạn cũng bị đầu độc chết. Còn việc đầu độc gì và như thế nào thì e rằng chỉ có đặc vụ và pháp y mới biết. Không thể vào ký túc xá, mọi thứ đều là vật chứng, trong lúc này cô không thể lấy ra một vật nào, bao gồm cả bộ sạc điện thoại di động và kem dưỡng ẩm. Cô khẽ thở dài đi đến phòng sinh hoạt trên tầng hai của khu ký túc xá theo tin nhắn trên điện thoại di động.
Bây giờ phòng hoạt động này đã trở thành phòng thẩm vấn tạm thời của các đặc vụ, chuyên tiếp nhận những người có liên quan đến cái chết hoặc biết chuyện bên trong của Hướng Mạn.
Với tư cách là bạn cùng phòng, vào đêm Hướng Mạn qua đời, Triệu Tô Dạng đã được hỏi một lần, tại sao điện thoại lại tắt, giữa cô và Hướng Mạn có mâu thuẫn gì không, cô trả lời những vấn đề đó đến nỗi chai sạm hết môi.
Vì cái tính nước đến chân mới nhảy, để tránh việc lười biếng lướt Weibo và xem Douban, cô chỉ mới tắt điện thoại một ngày. Làm sao cô có thể biết rằng Hướng Mạn lại chết ở trong ký túc xá, một số bạn học đã tìm thấy thi thể và quản lý tòa nhà đã thay nhau gọi điện cho cô. Sau đó họ nói rằng cô đã trốn tránh một cách vô trách nhiệm vì sợ phạm tội sau khi gϊếŧ cô ta.
Đi xuống cầu thang đến phòng sinh hoạt, cô gặp rất nhiều bạn cùng lớp và đàn em, những hành động né tránh xen lẫn với những ánh mắt dò xét của bọn họ, giống như cô là một kẻ gϊếŧ người mà chưa bị bắt nhốt.
“Cô Ngô.” Cách cửa phòng hoạt động vài bước, Triệu Tô Dạng chào hỏi Ngô Tuyết Lộ và hai người đàn ông xa lạ đang đứng đó rồi cúi đầu bước vào.
Có La Tử bên cạnh, Ngô Tuyết Lộ cảm thấy trong lòng ổn định hơn rất nhiều. "Người vừa bước vào là Triệu Tô Dạng, bạn cùng phòng của Hướng Mạn. Cô ấy nói rằng cô ấy đã đến thư viện sáng hôm qua và trước khi đến đó Hướng Mạn chưa thức dậy. Em nghe đặc vụ nói rằng lúc đó Hướng Mạn đã chết, và không thể gượng dậy được. Họ không cho em biết chính xác thời gian tử vong. Tô Dạng hiện đang là tâm điểm của cuộc điều tra. Nghe các sinh viên khác của ký túc xá nói cô ấy từng cãi nhau một trận với Hướng Mạn, Tô Dạng còn tát Hướng Mạn một cái. Chao ôi, em không thể tin được ở thời đại chúng ta chuyện như thế này còn có thể xảy ra!”
“Vào xem nào.” Lời còn chưa dứt, có người đã đẩy cánh cửa khép hờ ra.
“Này.” La Tử không kịp kéo anh lại, chỉ có thể bất đắc dĩ nói với Ngô Tuyết Lộ: “Sầm Qua chính là người như vậy, bất kể là chuyện lớn hay nhỏ, có phải vụ án của anh ta hay không, chỉ cần anh ta có thời gian, anh ta sẽ đi theo, không phải là nhiệt tình, anh ta chỉ lạnh lùng đứng một bên như một bóng ma. Một số tội phạm bạo lực nghiêm trọng gϊếŧ người không chớp mắt, lén than phiền với bọn anh, rằng khi họ nhìn thấy tiểu tử đó liền sởn tóc gáy, cảm giác nói gì cũng sai trái.”