Chương 46

Tuy không biết trong l*иg hấp bánh bao hay là màn thầu, nhưng Triệu Tô Dạng và Quách Nhất Cầm để bụng đói xuất phát nên dường như cũng có thể nghe thấy mùi thơm của đồ ăn. Các cô ngồi chen chúc ở ghế sau xe với một nữ đặc vụ của một Trung tâm điều tra hình sự thành phố khác, gió mạnh từ cửa sổ thổi đến làm cho mắt người ta đau nhức.

Lúc chờ thuyền, Sầm Qua bước xuống từ một chiếc xe đến từ phía sau, tiện tay ném cho Triệu Tô Dạng một cái bao nilon. Cô mở ra nhìn thử, bên trong có một số đồ gì đó được bọc trong lá cây, quan trọng nhất chính là… có mùi đồ ăn.

“Đây là cái gì thế?” Trong mắt Triệu Tô Dạng lập tức ánh lên sự vui vẻ.

“Không biết.” Sầm Qua thu lại ánh mắt đang nhìn ra mặt sông, nhìn vào đôi lông mày được vẽ thon dài tinh tế của cô, hai nét màu xanh đen hơi hơi hướng lên trên, rồi lại đúng lúc đi xuống, rất có khí khái nhưng cũng không thiếu phần quyến rũ, trông như lá dương liễu đầu xuân.

Triệu Tô Dạng có hơi xấu hổ, nói cảm ơn đồng thời còn hỏi anh đã ăn chưa, sau đó mới biết được trong mười mấy người này chỉ có hai người các cô là chưa ăn gì.

Sầm Qua liệu sự như thần.

Có thời gian vẽ mày kẻ mắt mà lại không có thời gian mua bữa sáng mang theo… Mỗi người phụ nữ đều là một quyển sách triết học huyền bí, mà đối với đàn ông, trở thành nhà triết học cũng giống như trở thành thi nhân, đều là nghề nghiệp có rủi ro cao.

Âm thanh động cơ của thuyền xình xịch từ xa tiến lại gần, ở đây không có du khách, đặc vụ và các thành viên của Tổ điều tra đặc biệt lần lượt lên thuyền. Từ bờ bên này đến bờ bên kia phải mất đến hơn hai mươi phút, Triệu Tô Dạng và Quách Nhất Cầm chọn một vị trí ở phía bên hông, mỗi người lấy một cái từ trong bao nilon ra, lột lớp lá, bên trong là thứ giống như sủi cảo, to bằng cái bánh hẹ.

Cái này gọi là bánh dày có nhân, là một trong những đồ ăn sáng yêu thích nhất của người Tửu Lương. Gạo được xay thành bột để làm lớp vỏ bên ngoài, dày và dai hơn so với sủi cảo, bên trong có khoai sọ bào sợi, đậu phụ thái sợi, măng xé sợi, thịt thái hạt lựu vân vân, nhân thì dùng muối, thập tam hương*, ớt,… để nêm nếm, sau đó gói lại bằng lá và hấp chín. Khi ăn kết hợp với một chén canh huyết heo chua cay, đổ cả mồ hôi, bất kể là đông hay hạ, cả người đều sảng khoái.

*thập tam hương: bao gồm tai vị, tiểu hồi, hoa tiêu, tiêu trắng, quế cây, đinh hương, bạch chỉ, sa cương, trần bì, mộc hương, sơn tra, thảo quả.



“Ngon quá!” Quách Nhất Cầm nhịn không được reo lên.

“Chỉ là có hơi cay!” Triệu Tô Dạng đã ăn hết hơn nửa cái, đôi môi nóng rát.

Tiểu Mã thuộc Trung tâm điều tra hình sự thành phố thấy các cô ăn ngon như vậy, giải thích nói: “Nơi này của chúng tôi khí hậu nóng ẩm, cho nên rất nhiều đồ ăn đều vừa chua vừa cay, thứ nhất là để loại bỏ khí ẩm, thứ hai là cũng kí©h thí©ɧ vị giác. Có thời gian thì các cô đi nếm thử bún chua đi, bảo đảm một chén không đủ ăn!”

“Nói đến mức tôi cũng không muốn trở về luôn rồi!” Quách Nhất Cầm đã mở ra cái thứ hai.

Nước ở giữa sông khá vẩn đυ.c, khi tới gần bờ thì trong hơn nhiều, có thể nhìn thấy cá lớn cá bé, có con cá lớn có màu đỏ tươi đẹp trên đôi mắt, có con cá nhỏ kết thành từng đàn bơi tới bơi lui, một giọt nước rơi xuống cũng có thể làm cho chúng nó tản ra trong chớp mắt.

Sau khi tiến vào Cổ Thành Long Uy, không khí nhẹ nhàng trên thuyền liền biến mất, một tuần phá án đã phải tranh thủ từng giây từng phút, thế mà lại xảy ra chuyện người già tử vong một lần nữa. Con đường nhỏ ở lối vào thôn Thần Khúc vẫn xanh um tươi tốt, chim hót dễ nghe như vậy, nhưng cả thôn dường như bị bao phủ bởi một tầng mây đen u ám.

Vốn tưởng rằng người chết cũng thảm không nỡ nhìn giống như Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý, nhưng khi mọi người chạy tới nơi phát hiện thi thể thì lại ngây ngẩn cả người. Trong nhà một hộ dân, xà nhà phía trên phòng ngủ có sợi dây thừng, phía dưới có một cái ghế gỗ, người chết đã bị chuyển qua trên giường, chăn mỏng che từ đầu đến chân, giống như tất cả những nhân vật treo cổ tự tử trong phim điện ảnh.

Vén chăn lên nhìn, hai mắt và môi của bà lão đóng chặt, đã trở lại bộ dạng ngủ say, thậm chí trên quần áo còn có vết ướt, rõ ràng có người vì muốn cứu sống bà mà cho bà uống nước.

Các đặc vụ đều không nói nên lời bởi thôn dân không hề hiểu được cái gì là “bảo vệ hiện trường”. Tùy ý di chuyển thi thể, động chạm lung tung vào đồ đạc trong phòng, thậm chí còn tùy ý ra vào phòng, bao nhiêu chứng cứ có giá trị đều bị hủy hết!