Chương 42

Vụ án tạm thời chưa có điểm nào đột phá, mọi người chỉ có thể chia nhau ra đi tìm manh mối. Cốc Lai là người bận rộn nhất, chạy tới chạy lui từng nhà trong thôn Thần Khúc, đương nhiên cũng không quên chào hàng đồ anh ta bán.

Không dễ gì mới có thể đi thăm quan thôn Thần Khúc, Triệu Tô Dạng và Quách Nhất Cầm không có ý thức của đặc vụ hỗ trợ, trong lòng chỉ có mục đích riêng là đi lượn quanh thôn. Chân còn chưa bước ra khỏi cửa sân trống, đã bị người ở phía sau gọi lại.

“Tô Dạng.”

Sầm Qua đứng sau lưng bọn họ, bộ mặt thư thái khi nhìn thấu được động cơ bất lương của bọn họ, giống như là chủ nhiệm lớp đột nhiên xuất hiện tóm được hai đứa học sinh hư chuẩn bị trốn tiết học thể dục để đi ngủ.

“Thế nào? Vậy đã muốn đi rồi?” Sầm Qua đã biết những vẫn hỏi, chỉ vào thẻ làm việc đeo trên cổ bọn họ: “Tiểu Quách, pháp y Tưởng ở cổng thôn đợi cô, ba thi thể đã được chuyển tới phòng kỹ thuật của trung tâm hình sự thành phố. Tô Dạng, cô đi với tôi.”

Hai người bọn họ xấu hổ nhìn nhau, đồng chí Tô Dạng thở dài một hơi, chỉ có thể lặng lẽ đi theo Sầm Qua.

Anh gọi cô là ‘Tô Dạng’, gọi Nhất Cầm là ‘Tiểu Quách’. Triệu Tô Dạng ngước mắt lên nhìn bóng lưng anh, chạy về phía trước vài bước, cố gắng đuổi kịp bước chân anh.

Sau khi đi phà ra khỏi thành cổ Long Uy, Sầm Qua lên xe có biển hiệu của cục điều tra, Triệu Tô Dạng ngồi ở ghế phụ, anh lập tức lái xe chạy về thành phố Tửu Lương.

“Tôi nói thật với anh, tuy rằng tôi đã qua được bài thi viết, nhưng là cái tên cuối cùng. Nghe nói kiểm tra thể lực có mục thi tám trăm mét, nhưng tôi chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn.” Triệu Tô Dạng nhớ lại Sầm Qua giới thiệu cô là ‘đặc vụ thực tập sinh, sợ hãi trong lòng, không nhịn được thẳng thắn nói.

Sầm Qua không để bụng, hai tay từ từ nắm vô lăng: “Mức tối đa các cô phải đạt được là bao nhiêu?”



“Bốn phút hai mươi giây.”

“Bốn phút hai mươi giây.” Sầm Qua lặp lại, nghe giọng điệu giống như không để mức tối đa này trong mắt, giống như bạn nghe được mức điểm tối đa của một trường học nào đó là bốn mươi điểm vậy: “Thành tích chạy của cô còn có thể thấp hơn mức tối đa?”

Triệu Tô Dạng hơi thất vọng, trợn mắt nhìn sang một bên.

Sầm Qua không bỏ qua: “Vì thế, là bao nhiêu?”

Tại sao trong giọng điệu còn kèm theo chế giễu cười trên nỗi đau của người khác.

“Năm phút hai mươi giây!” Triệu Tô Dạng không vui trả lời.

“Mức tối đa phải đạt được của kiểm tra thể lực nữ là bốn phút mười giây.” Sầm Qua nói ra sự thật tàn nhẫn cho cô biết.

“Thật không khoa học tí nào.” Triệu Tô Dạng bình luận nói.

“Đối với người năm phút hai mươi giây mà nói, mức tối đa là bốn phút mười giây hay năm phút mười giây đều giống nhau thôi.” Sầm Qua tiếp tục xát muối vào vết thương.

“Phải làm sao giờ…” Triệu Tô Dạng xúc động: “Tại sao làm đặc vụ còn phải vượt tám trăm mét? Không lẽ, phạm nhân chạy rồi chúng ta đuổi phía sau, còn cần so xem thành tích chạy tám trăm mét của chúng ta hay phạm nhân tốt hơn sao?”



“Cô nói có lý.” Sầm Qua phụ đạo nói, nhưng một giây sau lại đổi đề tài chuyện: “Có lúc là một cuộc vượt chướng ngại vật một nghìn năm trăm mét, thậm chí là ba nghìn mét.”

“Vậy thì thành tích tám trăm mét của anh thế nào?”

“Không biết.” Sầm Qua dứt khoát trả lời.

“Tại sao lại như thế? Không lẽ anh chưa từng tham gia bài kiểm tra thể lực?” Triệu Tô Dạng hứng thú trở lại, bắt đầu liên tục hỏi.

Triệu Tô Dạng không biết, người bên cạnh cô đây là do thông qua kiểm tra tuyển dụng nội bộ để vào cục điều tra. Năm đó anh được đại học hình sự thủ đô giới thiệu, bộ an ninh đặc cách tuyển vào Cục phòng chống ma túy quốc gia, trải qua huấn luyện đặc thù nửa năm, trong đó có bao nhiêu tám nghìn mét anh đã không còn nhớ rõ, thì làm sao có thể nhớ nổi tám trăm mét được.

“Huấn luyện của chúng tôi từ lúc ngủ dậy bắt đầu là năm nghìn mét.” Sầm Qua miêu tả qua loa với cô.

Triệu Tô Dạng chấn động đánh giá anh một lượt từ đầu đến cuối. Làm khẩu hình ‘ồ wow’ không có tiếng, sau này không cần thảo luận với anh về vấn đề chạy nữa rồi.

Sầm Qua nhìn thẳng nói: “Nếu như lần này cô biểu hiện tốt, vụ án tiến hành thuận lợi, thì tôi sẽ nói cho cô một bí quyết để có thể thuận lợi thông qua kiểm tra thể lực nặng.”

“Thật sao? Tôi chỉ còn lại chưa tới một tháng, có thể đảm bảo qua sao?”

“Xem tố chất.” Thật là một câu nói lạnh lẽo.