“Ông thừa nhận đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.” Sầm Qua hiền hòa thuyết phục ông ta, nhấp vào ảnh chụp màn hình video: “Hướng Mạn dùng những thứ này đe dọa tống tiền ông, vốn dĩ đây là hành động phạm pháp, ông nên báo cảnh sát nhưng với thân phận là phần tử tri thức cao cấp, ông không hi vọng cá chết lưới rách nên đã chọn gϊếŧ người diệt khẩu."
Nghe thấy Sầm Qua hoàn toàn không nhắc đến Hoàng Đinh Huệ, A Đông nhìn anh có chút nghi ngờ.
“Còn nữa, ngay từ đầu ông đã biết chúng tôi đến đây vì Hướng Mạn, bây giờ lại khổ sở chống đỡ là có ý gì?” Sầm Qua nhìn thẳng vào Phạm Côn Nghị, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của ông ta.
Phạm Côn Nghị dường như vẫn đang đấu tranh tâm lý.
"Bức ảnh tôi cho ông xem lúc đầu hoàn toàn không phải là Hướng Mạn. Ông rốt cuộc đã lo lắng đến mức độ nào mà ngay cả điều đó cũng không nhận ra chứ?" Sầm Qua lấy bức ảnh ra một lần nữa, A Đông ngó qua nhìn, đúng vậy, quả thực không phải Hướng Mạn. Phạm Côn Nghị hiển nhiên đã có định kiến từ trước, cho nên bất luận có cho ông ta xem ảnh gì, ông ta đều cho rằng đó là Hướng Mạn mà lên tiếng phủ nhận bản thân quen biết cô ta.
Phạm Côn Nghị nhắm mắt lại, nắm tay để trên chóp mũi, bộ dạng như mọi ý niệm đều đã thành tro: “Đúng vậy, là tôi làm, là tôi hạ độc cô ta.” Nói xong, ông ta dùng lực mím môi, cúi đầu xuống.
“Đưa đi.” Sầm Qua đứng lên, bộ dạng như thể việc lớn đã thành.
A Đông trong lòng tràn đầy nghi ngờ nhưng vẫn rút còng tay đưa Phạm Côn Nghị về cục.
Điều khác biệt so với trước đây là A Đông không lập tức thẩm vấn Phạm Côn Nghị mà sắp xếp ông ta vào một phòng nghỉ có người trông coi. Sầm Qua đợi trong đại sảnh tổ trọng án của cục điều tra Nhà nước, A Đông chạy ra nói: “Tôi để ông ta ở trong đó một lúc, điện thoại cũng không thu hay kiểm tra, Hoàng Đinh Huệ phải làm thế nào? Rốt cuộc ai là người gϊếŧ Hướng Mạn?”
“Kẻ chủ mưu phải là Hoàng Đinh Huệ, còn Phạm Côn Nghị là đồng phạm. Mục đích của chuyến thăm bất ngờ hôm nay không phải là muốn để ông ta thừa nhận tội gϊếŧ người, mà để xác định một việc ông ta rốt cuộc có biết chuyện Hoàng Đinh Huệ muốn gϊếŧ Hướng Mạn hay không— rất rõ ràng, ông ta có biết. Tôi đã cho ông ta một nấc thang đi xuống, bịa ra chuyện Hướng Mạn tống tiền ông ta. Giả sử ông ta căn bản không biết hung thủ là ai, nhiều lắm thì cũng sẽ chỉ thừa nhận bản thân nɠɵạı ŧìиɧ và thích bạo da^ʍ, sau này lại tẩy trắng chuyện này sạch sẽ không còn dấu vết là được – Ông ta không hiểu biết về kiến thức hóa học, không có khả năng điều chế thuốc độc hoặc không có bất kì xung đột nào với Hướng Mạn…tất cả điều này đều có thể được dùng làm lý do bào chữa. Tuy nhiên, để bảo vệ Hoàng Đinh Huệ, ông ta đã chọn gánh tội thay, thủ pháp, cách dùng chất độc của Hoàng Đinh Huệ, ông ta đều biết rất rõ. Ông ta tự tin có thể thành công hướng mọi tội danh vào mình, một người đàn ông đã đi quá giới hạn vẫn bảo vệ vợ như vậy, thật khiến người ta…” Nói tới đây, Sầm Qua cười một cái rồi không nói tiếp nữa.
Lúc này, Tiểu Vương gọi điện thoại đến nói Hoàng Đinh Huệ không giải thích được xuất xứ nguyên liệu sản xuất thuốc độc trong phòng thí nghiệm, cuối cùng thừa nhận việc vì phát hiện chồng nɠɵạı ŧìиɧ mà sinh ra ghen tuông đố kị hạ độc chết tiểu tam Hướng Mạn. Bà ta nói, Phạm Côn Nghị từ Úc trở về có đem về một ít sản phẩm chăm sóc sức khỏe và mĩ phẩm, bà ta phát hiện số lượng trên hóa đơn với số lượng nhận được không giống nhau, trong lòng nảy sinh nghi hoặc, sau một phen kiểm chứng phát hiện Phạm Côn Nghị tự mình giữ lại một hộp Vitamin viên và dầu con cừu, liền động tay động chân với hộp vitamin viên, đợi đến một ngày nào đó người thứ ba tự mình uống thuốc độc mà chết.
Sầm Qua liệu sự như thần. Quả nhiên, hai vợ chồng bên nào cũng cho là mình đúng, diễn ra Rashomon*.
*Rashomon( La Sinh Môn) ban đầu là tiếng Nhật, sau này được dùng để chỉ cánh cổng thế giới và địa ngục, sự khác biệt giữa thực tế và ảo ảnh. Thông thường, điều đó có nghĩa là các bên liên quan đến vụ việc đều giữ ý kiến riêng của mình, thể hiện bằng chứng hoặc thêu dệt những lời nói dối theo hướng có lợi cho họ, điều này cuối cùng khiến sự thật trở nên rối rắm và khó tìm hiểu chi tiết, hãy xem vụ việc Rashomon.
Cao, thật sự là cao tay. A Đông sững sờ trong giây lát. Nếu Sầm Qua không phát hiện ra sở thích đặc biệt của Phạm Côn Nghị, không bất ngờ tập kích ông ta thì sau khi Hoàng Đinh Huệ thú nhận tội lỗi của mình thì không còn chuyện của ông ta nữa rồi. Ông ta hoàn toàn có thể làm như không biết vợ gϊếŧ người, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
“Vào lúc như này, hai vợ chồng lại có thể bắt đầu bảo vệ lẫn nhau, trong mắt bọn họ, Hướng Mạn rốt cuộc là cái gì?” A Đông lắc đầu, vô cùng khó hiểu than thở.