Chương 8: Hóa ra bàn tay của một cô gái có thể mềm mại như vậy

Vẫn còn cho vinh quang của trường?

Cuối cùng anh không phải là một trường đại học với tôi.

Khương Mộc Tình nhìn bộ dáng giả vờ đứng đắn của Dư Cận, hít sâu một hơi, bình phục tâm tình của mình.

Sau đó, cô cười ý vị sâu sắc: "Bạn nói đúng, vì vậy bạn phải cố gắng đến phút cuối cùng, không bao giờ phân tâm, đi đến một trường học tốt hơn, bạn biết không? ”

“???” Dư Cận.

Ý cô ấy là sao?

Tương lai mình thi đậu?

Khương Mộc Tình nhìn bộ dáng ăn bông của chồng mình, trong lòng có chút đắc ý.

Bảo anh làm tôi tức giận.

Hai người kết bạn mà đi, Khương Mộc Tình tăng nhanh vài bước, đối mặt với Dư Cận, một bên lùi lại đi, một bên cười vươn tay.

"Bạn học Dư Cận, chúng ta học trung học không phải là bằng hữu nam nữ, vậy chúng ta có thể trở thành bằng hữu sao?"

Giờ phút này Khương Mộc Tình mặc kệ là thần thái, hay là ngôn ngữ cơ thể, hoặc là ngữ khí, đều là tự nhiên như vậy.

Cô dường như hoàn toàn trở thành một cô gái 17 tuổi, trẻ trung và thơm thấu.

Dư Cận nhìn Khương Mộc Tình trước mắt có được nụ cười ngọt ngào, lúc này mới phát hiện, thì ra lúc cô cười rộ lên, khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền nông cạn.

"Được."

Hơi do dự, anh vươn tay cùng Khương Mộc Tình nhẹ nhàng hợp lại một chỗ.

"Tay hắn, vẫn ấm áp như vậy." Sau khi sống lại Khương Mộc Tình, lại cầm tay chồng, có một loại cảm giác mất mà trở lại.

Mà Dư Cận hiện tại trong đầu đầy một ý niệm.

"Thì ra tay con gái, có thể mềm mại như vậy."

......

Bất tri bất giác, hai người nắm tay, đã trôi qua mười mấy giây.

Khương Mộc Tình thấy đối phương còn chưa có ý buông tay, khóe mắt mang theo cười hỏi: "Bạn học Dư Cận, cậu còn muốn nắm bao lâu nữa? ”

"Vâng...."

Dư Cận lúng túng thu tay lại, nói: "Không có việc gì, ta liền đi trước. ”

"Chờ một chút."

Khương Mộc Tình hô: "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta trở thành bằng hữu, cậu không chuẩn bị mời tôi một bữa cơm sao? ”

"Tại sao không phải là cậu mời tôi?" Dư Cận hỏi ngược lại.

Khương Mộc Tình nghĩ đến số dư trên thẻ cơm của mình, nói: "Hôm nay anh mời tôi, lần sau tôi lại mời anh. ”

"..." Dư Cận.

"Này, ngươi sẽ không luyến tiếc chứ?"

Dư Cận im lặng nói: "Đi thôi. ”

Hai người đi tới căng tin, đại bộ đội đã đi không sai biệt lắm, đồ ăn cửa sổ cũng không sai biệt lắm.

Khương Mộc Tình đưa tay nói: "Đem thẻ cơm của anh đưa cho tôi, tôi đi lấy đồ ăn, anh đi tìm một vị trí. ”

"Quên đi, cậu đi tìm một vị trí, tôi đi lấy đồ ăn."

Dư Cận từ chối: "Tôi ăn, một chút kén ăn, rất nhiều thứ không ăn." ”

"Yên tâm, tôi đều biết, tỷ như hành hoa, đúng không?"

Khương Mộc Tình phản tướng nhất quân: "Nhưng tôi thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, cậu lại không biết. ”

"..." Dư Cận.

"Cho nên vẫn là ta đi gọi đồ ăn đi(sao cãi đc nóc nhà chứ)."

Khương Mộc Tình cầm lấy thẻ cơm trên tay Dư Cận, cao hứng đi tới cửa sổ.

Dư Cận nhìn quanh một vòng, chọn một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống, sau đó lấy ra khăn giấy, đem dư lượng còn sót lại người khác trên mặt bàn làm ra thanh lý một lần.

Kiên nhẫn chờ đợi Khương Mộc Tình.

Một lát sau, Khương Mộc Tình bưng hai cái đĩa cơm bằng thép không gỉ đi tới, đem một cái trong đó đặt ở trước mặt cậu.

Tất cả đều là những món ăn mình thích ăn.

"Bởi vì đến quá muộn, đồ tốt cũng không có, chỉ có những thứ này."

Khương Mộc Tình hỏi: "cậu xem một chút, là cậu thích ăn đồ ăn sao? ”

"Cũng được."

Dư Cận nhìn thoáng qua mâm cơm của Khương Mộc Tình, nghi hoặc nói: "Sao thịt của anh cũng không có, tất cả đều là đồ chay? ”

"Tôi không thích ăn thịt, dễ bị hôi miệng."

“ ̄□ ̄||”

Dư Cận tốt bụng nhắc nhở: "Trường trung học ban đầu nhiệm vụ học tập là chặt chẽ, cường độ lớn, bạn rất dễ bị suy dinh dưỡng, dẫn đến suy dinh dưỡng cơ thể chậm phát triển, trí não không theo kịp." ”

Gây chậm phát triển thể chất?

Khương Mộc Tình theo bản năng nhìn thoáng qua bộ ngực của mình, sau đó quyết đoán nói: "Anh nói có đạo lý, đem ức gà của cậu cho tôi đi. ”

Bây giờ mình là thân thể 17 tuổi, cũng không phải 23 tuổi, là muốn nắm bắt cơ hội bổ sung, tranh thủ phá vỡ kỷ lục kiếp trước, biến thành C+.

"..." Dư Cận.

Anh nhìn ức gà trống rỗng trong mâm cơm của mình, hối hận chính mình vừa rồi nhiều miệng.

Hai người mặt đối mặt, ăn cơm, bỗng nhiên Khương Mộc Tình hỏi: "Dư Cận, hôm nay có phải là lần đầu tiên cậu kéo tay nữ sinh hay không? ”

"Phốc!"

Dư Cận đang ăn cơm trực tiếp phun ra, khiến cho Khương Mộc Tình ngồi đối diện đó phải hứng mưa.

"..." Khương Mộc Tình.

"Chú ý dùng từ của cậu."

Dư Cận Bực tức sửa lại: "Tôi và cậu không nắm tay, là bắt tay, đó là một cử chỉ lễ phép! ”

"Vậy được rồi, bắt tay."

Khương Mộc Tình vỗ vỗ hạt cơm trên mặt, lại hỏi: "Vậy hôm nay có phải là lần đầu tiên anh bắt tay con gái không? ”

- Không phải!

Khương Mộc Tình tò mò nói: "Vậy lần đầu tiên anh nắm tay cô gái nào đó? ”

"Làm sao tôi biết được."

"Anh làm sao lại không biết."

Dư Cận đối mặt với Khương Mộc Tình truy vấn, đành phải thẳng thắn nói: "Lúc đó tôi còn đang học mẫu giáo! ”

"Trường mẫu giáo? Đó là không, O (∩_∩) O haha ~"

Khương Mộc Tình vui vẻ cười nói: "Xem ra, tôi vẫn là lần đầu tiên của cậu nha. ”

- Ấu trĩ! Dư Cận ghét bỏ nhìn cô một cái, cũng tỏ vẻ không muốn để ý tới cô.

Vừa rồi không nên đồng ý làm bằng hữu với cô.

Khương Mộc Tình: "Anh không hiểu, đây là niềm vui., giống như sưu tầm tem vậy..."

Chồng phát triển kế hoạch, bắt đầu từ vô số lần đầu tiên.

Cơm nước xong, hai người một trước một sau chơi ký túc xá đi tới, lúc ngã ba, Khương Mộc Tình lấy điện thoại ra chủ động nói: "Bạn học Dư Cận, wechat của chúng ta thêm một người bạn tốt. ”

"Tôi không mang theo điện thoại di động." Dư Cận nói dối.

Buổi sáng anh đúng là không mang theo, nhưng buổi chiều anh vì lúc nào cũng quan sát tin tức của mình trong nhóm WeChat, liền mang theo trên người.

"Phải không?" Tôi không tin điều đó. ”

Khương Mộc Tình nhớ rõ chồng đã nói với cô, số điện thoại của anh từ hồi trung học, chỉ có một, chưa bao giờ đổi qua.

Đã như vậy, vậy số điện thoại hiện tại của hắn khẳng định cũng là người tương lai mình biết.

Chỉ cần thử nó.

Khương Mộc Tình thuần thục gọi một số điện thoại đi qua, mở rảnh tay, sau đó liền nhìn Dư Cận.

"cậu đang làm gì vậy?" Dư Cận nghi hoặc nói.

Vài giây sau, điện thoại bật.

"Ông ông..."

Trong quần áo Dư Cận, vang lên tiếng điện thoại rung động.

"...." Dư Cận.

Khương Mộc Tình cười lắc lắc di động của mình, ý tứ không cần nói cũng biết.

Muốn nói dối tôi, không có cửa!

Dư Cận lúng túng nói: "Làm sao cậu biết số điện thoại của tôi? ”

"Muốn biết không? Tôi sẽ không nói với anh. ”

Khương Mộc Tình nói: "Hiện tại anh không có cớ cự tuyệt tôi chứ? ”

Dư Cận thấy thế, đành phải lấy điện thoại di động ra, quét qua đối phương, thêm bạn tốt với nhau.

"Cho dù chúng ta có thêm bạn tốt, tôi cũng không thường xuyên xem điện thoại di động, cậu gửi tin nhắn, tôi không nhất định có thể nhìn thấy, nhìn thấy tôi cũng nhất định sẽ trả lời cậu."

"Không sao, ta không quan tâm."

Khương Mộc Tình cười thu hồi điện thoại di động, cảm thấy mỹ mãn xoay người rời đi, đuôi ngựa xinh đẹp ở phía sau nhoáng lên một cái.

"..." Dư Cận.