- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Có Nghe Thấy
- Chương 17: Hoàng Chi Lệnh (1)
Em Có Nghe Thấy
Chương 17: Hoàng Chi Lệnh (1)
Không cho cô thời gian nghĩ nhiều nữa, giao diện trang web cho thấy cô đã đăng nhập vào Weibo của Djay rồi.
Không cẩn thận liếc mắt tới góc trên bên phải, cô lại bị chấn động mạnh lần nữa.
5w+ bình luận, 5w+ chia sẻ, 2w+ fan hâm mộ mới, còn có số tin nhắn đếm không hết của những người chưa theo dõi.
Cấp thần của thế giới thật sự là quá kinh khủng, loại phàm nhân như cô căn bản chỉ có thể duang, duang mà đi nhảy lầu thôi...
"Đăng nhập vào rồi?" Lúc này tin nhắn thoại của Djay lại nhảy ra.
"Ừm." Cô đáp một tiếng, cũng dứt khoát gửi tin nhắn thoại qua, "Công Tử đại nhân muốn em thay mặt đăng Weibo gì?"
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên con chuột, cô ngơ ngác nhìn giao diện Weibo, cứ cảm thấy giây phút này thật sự quá không chân thật.
Cô bây giờ, thế mà lại đăng nhập vào giao diện Weibo của bản mạng, trượt ngón tay lên, còn có thể thấy Weibo của những người mà anh theo dõi đăng.
"Hai câu thôi." Không bao lâu, Djay từ tốn nói, "Câu đầu tiên, có khả năng tôi không thể tới tham gia ca hội được rồi."
Đùng.
Kha Giảo nghe xong câu này, há miệng, giống như bị người đối diện hung hăng đấm một cái.
Đáy lòng trùng hẳn xuống, tựa như trăm ngọn đèn vừa rồi vẫn đang lấp lánh trước mặt, trong nháy mắt đều tắt hết vậy.
Sao lại đột nhiên không thể tới? Là có việc gấp sao? Hay là cơ thể xảy ra vấn đề? Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật anh mà, có thể... anh sẽ ra ngoài đón sinh nhật cùng người thân cũng không chừng.
... Nhiều lời đã đến bên mép, cô lại một câu cũng không hỏi ra miệng.
Thật ra thì, ngay từ đầu, cô muốn thành công tổ chức ca hội lần này, không phải để quảng cáo bản thân, cũng không phải vì muốn chứng minh cái gì, càng không phải để tăng lượng tiêu thụ sách xuất bản của cô.
Nguyên nhân duy nhất của cô, chỉ là vì anh.
Bởi vì anh tin cô làm tốt, cho nên cô mới tổ chức, bởi vì anh sẽ tham gia, cho nên cô mới để ý như vậy.
Trước giờ không hề liên quan đến cái khác.
"Được ạ, không vấn đề." Cô dụi dụi mắt, "Công Tử đại nhân anh cứ bận đi, không vấn đề gì cả, em đi nói với bọn Hàn Thiếu một tiếng."
... Đến bản thân cô cũng nghe ra, tâm tình bao hàm trong giọng nói này của cô, một chút cũng không giống "không vấn đề".
Giây kế tiếp, Djay thế mà trực tiếp thực hiện cuộc gọi thoại QQ gọi sang.
Tay chân luống cuống nhấn "chấp nhận", giọng nói cô căng thẳng, "Công, Công Tử đại nhân?"
"Ừ," Hoàn cảnh bên kia của anh vô cùng ầm ĩ, "Bên này của tôi rất ồn, nghe rõ không?"
"Có ạ." Cô đáp, "Anh nói đi."
"Câu thứ hai là, đừng vào lúc ca sĩ khác hát, gọi tên tôi." Lời nói của anh thấp mà nhanh, "Chính là hai câu này."
Kha Giảo dựa theo phân phó của anh gõ hai câu này ra, trong nháy mắt đột nhiên chỉ cảm thấy mũi ê ẩm, trong lòng cũng không khó chịu như vừa rồi nữa.
Mặc dù cô thấy mất mát vì anh không thể đến dự ca hội, thế nhưng câu phía sau, lại khiến cô cảm thấy, tiếc thì tiếc rồi thôi.
Đúng thế, anh chưa bao giờ câu fan, cũng chưa bao giờ cùng fan trao đổi, nhưng những hành động ngẫu nhiên rất nhỏ của anh, đều sẽ khiến những người vốn đã yêu tha thiết giọng của anh, càng cố chấp với con người anh từ tận đáy lòng.
Ngoài mặt như sông băng, nội tâm lại luôn có sự tinh tế và dịu dàng như vậy.
Đây chính là Djay đó.
"Em đăng rồi."
Sau khi cô nhấn nút "đăng", hít mũi một cái, đăng xuất khỏi Weibo của anh, "Còn gì cần em giúp không?"
Djay trầm mặc phút chốc, trước khi kết thúc cuộc gọi thoại, để lại một câu như này, "Tôi sẽ cố gắng về kịp, cho nên, giúp tôi khiến bản thân em vui lên."
Điện thoại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Kha Giảo ngây ngốc cầm điện thoại, ngốc một phát rất lâu.
Đợi đến lúc đồng hồ báo chín giờ, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện, hình như có chỗ nào đó, sai sai.
Lúc mới bắt đầu, đối mặt với chuyện anh đột nhiên kết giao với cô, cô ngạc nhiên mừng rỡ đến nỗi cảm thấy mình chỉ là đang nằm mơ, từ đầu đến cuối coi anh là vị thần để ngắm ở trong lòng, tuyệt đối không dám ảo tưởng nhiều hơn. Sau này, anh cùng cô càng đi càng gần, cho cô những đãi ngộ đặc biệt không giống bình thường, khiến lòng cô vô cùng vui vẻ, lại hoang mang cảm thấy mình không nên mơ xa quá nhiều nữa.
Khoảng thời gian này, từ đầu đến cuối cô loanh quanh trong cái thái độ mâu thuẫn này... Suy cho cùng, cô biết, dù cho cô thích anh hơn nữa, anh cũng không phải người tồn tại trong cuộc sống thật của cô.
Thế nhưng bây giờ, Djay thực sự đang dắt cô đi vào thế giới của anh.
Giống như lúc đầu, khoảng cách giữa cô và anh là một cánh cửa, nhưng bây giờ, nửa bước chân của cô đã bước vào cách cửa ấy rồi.
Cái tên Djay này, đối với cô mà nói, dường như trở nên, không còn hư ảo nữa rồi.
Đợi cô lấy lại tinh thần lần nữa, hộp thư tin nhắn riêng của YY đã sắp nổ tung rồi.
Tùy tiện mở một cái, liền nhìn thấy một hàng dấu chấm than của Thời Tiểu Gian: Công Tử không tới?!!
Cả Hàn Thiếu cũng hỏi thăm một câu trên QQ: Djay vừa đăng tin Weibo, cậu ấy có nói với cô có khả năng cậu ấy không thể tới tham gia ca hội không?
Vừa rồi cô đã trải qua cảm giác ngồi cáp treo rồi, lúc này ngược lại rất bình tĩnh, trả lời từng người tới hỏi thăm một: Ừm, tôi biết, nếu Djay không thể tới kịp giờ ra sân dự tính của anh ấy, vậy thì kết thúc ca hội sớm là được.
Lại leo lên Weibo của mình, bình luận bài Weibo vừa rồi mình thay anh đăng kia đã qua năm nghìn rồi.
Ngoại trừ mỗi một bình luận đều kèo theo lời chúc "Công Tử sinh nhật vui vẻ" ra, đại đa số bình luận tất nhiên đều là đang khóc ròng với đau lòng khổ sở, nhưng trong đó cũng có không ít fan hâm mộ khá lý trí, "Công Tử có cuộc sống của mình, chúng ta cứ nghe lời anh ấy, không gọi tên anh ấy, cho dù anh ấy không thể xuất hiện, cũng tôn trọng những ca sĩ khác, vui vẻ nghe hết ca hội."
Cô chống cằm, lại đeo tai nghe lên, tiếp tục nghe hai vị đại thần giới cover tiếng Anh hát.
Mặc kệ anh tới hay không, em vẫn ở đây.
Chờ anh, không rời đi.
...
Cho dù Djay nói có khả năng không thể tới dự ca hội, thời điểm Hạ Khúc Ưu ra sân, lượng thính giả của kênh cũng đã đạt tới 3w+.
Dù sao, mỗi vị khách quý của ca hội này đều là cấp thần, mỗi nhà đều thành đoàn tới vây xem, không tính phần của Djay cũng đã đủ khả năng xào ca hội ném lên nóc nhà.
"Như vậy, vị tiếp theo đây, cũng là một quả bom nặng ký của tràng ca hội này của chúng ta."
Lúc này Hàn Thiếu hắng giọng một cái, còn cố ý lộ cái tin nhỏ, "Người ta gọi là "Giang hồ đệ nhất tiểu bạo tính khí"."
Anh ấy vừa dứt lời, toàn bộ bình luận liền bắt đầu liều mạng gọi "Lão Khúc" "Hạ Khúc Ưu" "Ưu Đại", nhìn mà thật kinh hồn bạt vía.
"Nào, mời tràng khống của chúng ta ôm Lão Khúc lên mic thôi, còn không ôm lên các em gái nhà cậu ấy đều chuẩn bị lật bàn rồi."
Thời Tiểu Gian nhanh chóng ôm Hạ Khúc Ưu lên mic, lúc Kha Giảo ở trước máy tính nhìn thấy tên Hạ Khúc Ưu, vẫn phấn khích một cái nho nhỏ.
Mặc dù đã thừa nhận Djay là bản mạng toàn lĩnh vực của mình, nhưng Hạ Khúc Ưu là bản mạng giới cover tiếng Nhật của cô cho tới tận bây giờ, giọng thật sự rất đặc biệt, cô vẫn vô cùng yêu thích chất giọng hay trời sinh này của anh ấy.
"Được rồi, đừng gọi nữa." Hạ Khúc Ưu vừa mở mic, chính là một câu rõ cực đoan, "Gọi đến nỗi mắt tôi đau."
Kha Giảo cười "phì" một tiếng, thầm nghĩ cái tính cách thối này của anh ấy đúng là đến đâu cũng có thể phát ra ngoài được, nhưng vừa nhìn bình luận, fan trung thành nhà anh ấy lại trở nên cuồng loạn hơn, "Chao ôi thật sự thích Lão Khúc nổi giận lắm ý!!" "Lão Khúc em muốn sinh một Hoa Quả Sơn cho anh!!"...
"Được rồi, hát thôi."
Lúc này bên Hạ Khúc Ưu truyền đến tiếng click chuột rõ ràng, "Hôm nay tôi đã chuẩn bị một bài hát rất hay."
Kha Giảo vốn định trước khi anh ấy chính thức cất tiếng hát đứng dậy tới phòng bếp rót cốc nước, nhưng đột nhiên nghe thấy bên kia tai nghe truyền đến lời nói của Hạ Khúc Ưu, "Trước khi hát nói thêm một câu cuối cùng, Rau Chân Vịt bé nhỏ sinh nhật vui vẻ, Djay sinh nhật vui vẻ."
...
Cô đứng hình tại chỗ.
Tiếng nhạc nền trong tai nghe mặc dù đã vang lên, nhưng người trong cả kênh lại cũng đều hết sức kinh hãi.
"Rau Chân Vịt bé nhỏ, trời ạ Lão Khúc thế mà lại gọi Rau Chân Vịt là Rau Chân Vịt bé nhỏ, quan hệ của họ tốt lắm sao?"
"Rau Chân Vịt và Djay thế mà lại sinh nhật cùng một ngày nha! Sinh nhật vui vẻ sinh nhật vui vẻ!
"Say rồi, tôi cứ cảm thấy dáng vẻ Lão Khúc của chúng ta giống như biết gì đó nha!"
"Cho fan của Djay cây nến nhân với 10086 [mỉm cười] duang ~"
📍10086*: Là tổng đài hỗ trợ bên Trung Quốc, có rất nhiều dịch vụ, trong đó có dịch vụ trả lời tin nhắn tự động. Mình gửi tin nhắn tới tổng đài, 10086 sẽ gửi tin nhắn trả lời tự động lại.
... Bình luận như dòng thủy lưu, nhưng cũng không dừng được hàng dấu chấm hỏi với chấm than trong lòng Kha Giảo.
Lúc sự kiện Weibo lần trước, cô đã hơi bất ngờ vì sao Hạ Khúc Ưu lại vào lúc Djay chia sẻ Weibo của cô cũng thò thêm một chân vào, sau ngẫm lại anh cùng Djay là bạn bè hàng xóm trong giới 3D, trên mạng trêu đùa một câu cũng không lạ, nhưng bản thân cô và Hạ Khúc Ưu là chưa từng có bất gì giao điểm nào thật.
Nhưng vừa rồi anh lại gọi cô là Rau Chân Vịt bé nhỏ, dù sao đi nữa, chữ "bé nhỏ" này, với tính cách như anh mà nói, thật quá cổ quái.
Không đúng, hình như gần đây cũng có người từng gọi cô bằng cái tên "Rau Chân Vịt bé nhỏ" này rồi.
... Là ai nhỉ?
Nhất thời nửa khắc thực sự không nhớ ra được cái ký ức bị mắc kẹt đó, nhưng bây giờ, cô vẫn nhanh chóng ngồi lại trước máy tính, gõ chữ trên khung bình luận: Thật vinh hạnh, cảm ơn lời chúc của Lão Khúc, rất cảm ơn anh hôm nay có thể tới!
Hạ Khúc Ưu không nói nhiều, lập tức chính thức cất giọng, mà trên bình luận, trừ fan hâm mộ gọi tên anh ra, có một bộ phận rất lớn, đều đang nói những câu như này: Rau Chân Vịt, rốt cuộc cô là thần thánh phương nào?
Mời đến nhiều đại thần như thế không nói, còn khiến đại thần thân thiết chúc sinh nhật cô, cho dù là người trong giới, đoán chừng cũng không nhận được một câu chúc từ chính miệng Hạ Khúc Ưu như vậy, chuyện này quả thực... quá khó tin luôn!
Đợi phần thể hiện của Hạ Khúc Ưu kết thúc, cả ca hội cũng đi vào phần cuối.
Phát ghi âm chúc mừng của Vân Đồ xong, Kha Giảo được Thời Tiểu Gian ôm lên mic, tiến hành phần hỏi đáp cùng độc giả.
Trước đó, Hàn Thiếu đã lén lút bàn bạc với cô, đợi kết thúc phần đặt câu hỏi, anh sẽ ở trong kênh nói chuyện với mọi người kéo dài thêm mười phút nữa, nếu đến lúc đó Djay vẫn không xuất hiện, ca hội sẽ chính thức kết thúc.
Cô đồng ý, cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị Djay sẽ không hiện thân.
Cho dù anh không ở đây, cô cũng biết anh đang lặng lẽ ủng hộ cô, cô đồng ý với anh sẽ khiến bản thân thật vui vẻ, mà ca hội này xác thực rất thành công, tất cả mọi người cũng đều chơi rất đã.
Cô đã rất thỏa mãn rồi.
Sau khi tràng khống thả mic, có ba độc giả cướp được mic.
Hai người đầu vừa hay đều là độc giả của cô, sau khi lên mic đều rất tha thiết thổ lộ với cô, cũng rất có lễ phép tiến hành đặt câu hỏi về tác phẩm của cô, mà cô gái thứ ba thì không phải là độc giả của cô, chỉ là fan hâm mộ đặc biệt tới nghe hát.
Sau khi fan hâm mộ đó lên mic, hắng giọng một cái, khẽ nói, "Bởi vì tôi không đọc tiểu thuyết, cho nên tôi muốn hỏi Rau Chân Vịt một vấn đề không liên quan tới tiểu thuyết, có được không?"
Kha Giảo rất nghiêm túc lắng nghe, "Được chứ, bạn nói đi."
"Rau Chân Vịt, xin hỏi bản..." Fan hâm mộ đó còn chưa nói hết câu, đột nhiên giống như tín hiệu bị gián đoạn, hoàn toàn không có âm thanh.
"Ơ? Có phải bạn độc giả này đứt mạng rồi không?" Đợi khoảng chừng nửa phút, đối phương vẫn bặt vô âm tín, Hàn Thiếu chỉ có thể nói, "Nếu không thì tràng khống lọc mic một chút, lại chọn một fan hâm mộ lên mic?"
Tràng khống nhanh chóng dựa theo yêu cầu của Hàn Thiếu, lọc mic.
Bởi vì phần trước Kha Giảo nói hơi nhiều, lúc này cầm cái cốc bên cạnh uống mấy ngụm nước.
Nhưng đợi cô vừa đặt cốc nước xuống, liền nghe thấy bên kia tai nghe, truyền đến giọng nói cho dù kiềm chế, cũng cực kỳ hưng phấn của Hàn Thiếu, "Ôi trời, bạn fan hâm mộ lên mic cuối cùng này, hình như, có chút không đơn giản nha."
Không đơn giản? Fan hâm mộ?
Trong lòng cô vô cùng kinh ngạc, chuyển đầu, lơ đãng nhìn về phía danh sách thứ tự lên mic.
Sau đó, triệt để biến thành một bức tượng đá.
Chỉ thấy phía sau tên cô, một người quen thuộc đến không thể quen hơn nữa, mặc cái áo màu cam duy nhất trừ cô ra của kênh này, đang bình tĩnh treo nick ở đó, không nhúc nhích.
Mà toàn bộ bình luận, trong nháy mắt đã rơi vào biển hoa của dòng người mãnh liệt.
Dòng chữ không tiếng động không cách nào dừng lại, lại giống như là chọc thủng chân trời hoan hô cùng hò hét, cô có thể tưởng tượng được nếu bây giờ cô đang ở hiện trường một buổi hòa nhạc, cái hình ảnh đó phải làm người ta chấn động nhường nào.
Lực ảnh hưởng cùng bầu không khí như vậy, trong cả giới, chỉ có một người có thể làm được.
Ở hiện đại, đó là Vương Giả trở về.
Ở cổ đại, là Ngô Hoàng vạn tuế.
"Thật không dễ gì mới kết thúc sớm được, phóng xe chạy về nhà."
Vào lúc tim cô đập rộn lên đến cả tiếng nói cũng không phát ra được, Djay lại đã ở đầu bên kia bắt đầu nói chuyện rồi, "Thật không dễ gì về đến nhà, trong nhà lại mất điện."
Ngữ khí lạnh lùng lại mang theo tia hơi hơi nổi cáu, khiến cho cả kênh lại lần nữa rơi vào một làn sóng thủy triều điên cuồng mới.
Đã mười một giờ hơn rồi, nhưng lúc này tất cả thính giả của cả kênh, so với bất kỳ một thời điểm cao trào nào tối nay, đều muốn dùng hết toàn lực mà nhiệt tình hăng hái hơn.
"Thế bây giờ cậu đang ở đâu?" Hàn Thiếu ở bên kia cười nhẹ một tiếng, "Vẫn hát được chứ?"
"Lần đầu tiên tham gia ca hội YY, lại không có điện, không có mic, cũng không có mạng."
Dừng lại vài giây, Djay thản nhiên nói, "Thì dùng điện thoại hát vài câu vậy."
"Được" Giọng của Hàn Thiếu lúc này nghe ra, cũng là khá yêu thích anh, "Vài câu hát của cậu, cũng đủ để tối nay không ai ngủ được rồi."
Kha Giảo ở trước máy tính từ từ nâng tay lên, hai tay nắm thật chặt tai nghe, cảm thấy trong hốc mắt mình hình như có thứ gì muốn cuộn trào tuôn ra.
"Hôm nay hát, là bài hát mới tối qua viết tạm, 《Hoàng Chi Lệnh》"
Giọng của anh, lúc này quanh quẩn ở bên tai mỗi người, "Coi như là cổ phong, nhưng lại không hoàn toàn là cổ phong."
"Mà cô gái cho tôi linh cảm sáng tác bài hát này, chính là vị có sinh nhật hôm nay đây."
Vào lúc tầm mắt cô đã trở nên mơ hồ, người đó, dùng giọng nói cô thích nhất nhất, từng câu từng chữ, nói với cô.
"Rau Chân Vịt, chúc em sinh nhật vui vẻ!"
~ Hết chương 17 ~
________________________________________
Lời tác giả:
Bài hát đề cử của chương, 《Chúc Mừng Sinh Nhật》 của bảy hợp âm, siêu cấp ấm áp ~
Đầu tiên nói rõ, về số người online của kênh, có độc giả nói, hình như chưa từng thấy ca hội nhiều fan như vậy, vấn đề này tôi đặc biệt hỏi qua Hàn Thiếu rồi, anh ấy nói kênh chính thức tổ chức hoạt động thông thường hơn 10w fan cũng không lạ, cho nên tôi cảm thấy dựa theo lực thu hút của Djay và các Cúc Cự khác, 3w+ fan cũng không quá đáng ^^
"Đừng vào lúc ca sĩ khác hát, gọi tên tôi", tôi nhớ câu này, Mộ Hàn từng nói trên ca hội đón năm mới ở 5Sing, lúc đó ấn tượng về chàng trai ấm áp này liền rất sâu sắc, làm fan hâm mộ, tôn trọng bản mạng nhà mình, cũng đại diện cho mặt mũi của bản mạng rồi.
Nói ra thật xấu hổ, lúc viết xong chương này, cũng suýt thì khóc rồi, cảm động lây đại khái chính là ý này... Tôi thật sự, vô cùng vô cùng yêu cái đứa trẻ to xác ngạo kiều nhưng lại rất ấm áp này đó.
Vương Giả trở về, Ngô Hoàng vạn tuế.
Cuối cùng, tôi hỏi các bạn: Có! nóng! đến! bay! lên! không?!
Lời Editor:
Vốn là xong chương này lâu rồi ^_^ nhưng phải đợi làm cho xong cái vid để up cùng:)) mọi người nhớ nghe nhé, mình để link ở dưới:)))
SoundCloud: Chúc Mừng Sinh Nhật [生日快乐] | 7th Chord: https://soundcloud.com/meocon243/chuc-mung-sinh-nhat-7thchord
5Sing: Chúc Mừng Sinh Nhật [生日快乐] | 7th Chord: https://5sing.kugou.com/yc/2755777.html
Ca hội YY: [Vietsub] Ca hội YY Chúc mừng sinh nhật Rau Chân Vịt: https://youtu.be/Z-aGJuLWT10
https://youtu.be/Z-aGJuLWT10
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Có Nghe Thấy
- Chương 17: Hoàng Chi Lệnh (1)