Ánh nắng rọi vào khắp phòng, trên giường, Mạc San Du vẫn đang say ngủ, cô nằm sấp, người vùi vào chăn, chỉ lộ ra mỗi đỉnh đầu.
Tiểu Cửu cuộn mình nằm bên cạnh, cái đầu nó ngẩng lên, không ngừng phát ra tiếng "khè khè", nhưng chủ nhân của nó vẫn ngủ say như chết, Tiểu Cửu buồn chán, bắt đầu trườn lên chăn, bên ngoài, mẹ Mạc liên tục gọi cô dậy, đẩy cửa phòng thấy cô vẫn còn ngủ không biết trời trăng gì, vừa định tiến tới, ánh mắt chạm phải tiểu Cửu đen như than đang trườn trên chăn của cô, trườn được nửa đường bị mẹ Mạc quấy rối, nó quay đầu ngơ ngác nhìn.
Mẹ Mạc lùi ra sau, cao giọng nói: "Mạc San Du, sao lại để tiểu Cửu ở trên giường cùng con hả, lỡ đè chết nó thì đừng có khóc lóc đấy."
Người trong chăn cử động, mẹ Mạc không dám đến gần, lại lớn giọng mắng: "Chỉ biết ăn với ngủ, còn không nhìn xem đã mấy giờ, ngày nào cũng mặt trời tụt sau mông mà vẫn chưa chịu dậy."
"Được rồi mẹ à." Mạc San Du nhăn nhó, ngón trỏ ngoáy tai, cô lầm bầm: "Mới sáng sớm đã mắng con gái rồi."
Nếu không phải tiểu Cửu đang ở trên giường, mẹ Mạc chắc chắn sẽ cho Mạc San Du một trận, "Con ra đây ngó xem, bảnh mắt ra nhìn mặt trời lên đến đâu rồi mà còn sáng sớm, dậy ngay cho mẹ, đừng hòng bỏ bữa sáng."
Bàn tay khẽ động đậy, Mạc San Du mò gối đầu giật ra, đặt lên trên đầu, ôm hai góc bịt kín lại lỗ tai.
Mẹ Mạc lườm cô, trước khi ra khỏi phòng còn cảnh cáo thêm vài câu.
Tiểu Cửu dường như rất sợ mẹ Mạc, bà ở trong phòng mắng một trận, đến cả lưỡi nó cũng không dám thè ra nhiều, ngoan ngoãn bất động một lúc, đợi đến khi trong phòng trở lại yên tĩnh, cả người và rắn mới chịu động đậy. Tiểu Cửu trườn sang bên cạnh, Mạc San Du hất chăn ra, nhìn nó, hé miệng cười, giọng vẫn còn ngái ngủ: "Chào buổi sáng."
Bị ánh sáng ngoài cửa sổ chói vào mắt, Mạc San Du lấy tay che lại, ừ, đúng là không còn sớm nữa.
Lúc Mạc San Du xuống lầu, liên tục bị mẹ Mạc lườm, cô mếu môi cầu cứu bố Mạc và bà ngoại nhưng không thành công, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi vào bàn, mọi người đều đã dùng bữa từ sớm, phần ăn trên bàn chỉ còn mình cô, có cháo và bánh bao, tiểu Cửu quấn trên tay trái Mạc San Du, ngoan ngoãn chờ cô ăn.
Chuông điện thoại reo, bố Mạc nhấc máy, nói được mấy câu lại gọi Mạc San Du, trên tay cô còn cầm nửa cái bánh bao mang ra, bố Mạc nhíu mày, con gái cưng lại cười hì hì tiếp điện thoại trên tay ông, bố Mạc che ống nghe lại, thấp giọng báo trước: "Là chủ nhiệm của con."
"Chủ nhiệm ạ?" Mạc San Du lập tức đổi sắc mặt, cô vội nghiêm túc lại, từ tốn nhấc máy nghe.
"Chào cô ạ."
"Mạc San Du à?"
"Vâng."
Chủ nhiệm hỏi: "Nghĩ hè thế nào?"
Mạc San Du thành thật lễ phép, "Cũng... được ạ."
"Tốt." Đầu dây bên kia, chủ nhiệm nói: "Ngày mai em đến trường nhé, có việc thông báo với em."
"Thông báo gì ạ?"
"Em cứ vào sẽ biết." Chủ nhiệm cũng không nhiều lời.
"Vâng, chào cô ạ." Tắt máy, Mạc San Du vẫn có chút mờ mịt, cô gãi đầu, lại cắn một miếng bánh bao, chẳng phải còn hơn một tuần nữa mới học lại ư, gọi cô vào làm gì chứ.
Lần trước đã hứa với Lục Tư Hoằng, cho nên chuyện chủ nhiệm muốn cô ngày mai đến trường, Mạc San Du cũng đã nói với anh, anh liền nói ngày mai sẽ đi cùng cô, Mạc San Du vui vẻ đồng ý.
Sáng hôm sau, Mạc San Du ngoan ngoãn dậy rất sớm, sau khi ăn sáng liền vọt đi, bố mẹ Mạc thấy cô không lấy xe đạp, chưa kịp gọi thì đã mất dạng rồi.
"Cái con bé này."
Bà ngoại Mạc ngồi trên sofa, nhón giọng hỏi: "Chẳng phải còn đang nghỉ hè ư? Nó vội vào trường làm gì?"
"Không biết ạ." Bố Mạc đáp.
Mẹ Mạc nhìn chồng: "Hôm qua không phải anh là người nhấc máy à, chủ nhiệm của nó nói gì?"
Bố Mạc nhấn giọng: "Thì chính là muốn gặp Du Du." Ông nhún vai: "Anh hỏi nó, nó còn không biết, làm sao anh biết được."
Hôm nay Lục Tư Hoằng không để Tề Phúc lái xe, đại thiếu gia tự mình đạp xe đạp đi đón bạn gái.
Lục Tư Hoằng dừng xe ở cách nhà Mạc San Du một quãng, cô nhìn thấy anh, lập tức gọi: "Lục Tư Hoằng."
Một chân anh đang chống xuống đất, nghe thấy cô gọi, anh xoay đầu lại, đập vào mắt Mạc San Du là sống mũi cao ngạo thẳng tấp, như được phủ lên một lớp ánh sáng chói lọi, cô cười rực rỡ, vui vẻ chạy đến.
"Chào buổi sáng."
Môi Lục Tư Hoằng khẽ cong, "Chào buổi sáng."
"Cậu lấy đâu ra xe chiếc xe đạp này vậy?" Mạc San Du ngắm nghía, vừa nhìn đã thấy xịn rồi, "Đẹp đấy."
Còn có thể lấy ở đâu?
Lục Tư Hoằng đối với câu hỏi không ra sao của cô, vẫn điềm đạm hồi đáp: "Cửa hàng xe đạp."
Được rồi, một chiếc xe đạp, đối với đại thiếu gia có đáng là gì. Mạc San Du "ồ" một tiếng, Lục Tư Hoằng nhìn cô, "Cậu lên xe đi."
Mạc San Du ngoan ngoãn ngồi ra sau, hai tay giữ góc áo Lục Tư Hoằng để lấy thăng bằng, "Cậu đến khi nào vậy, vừa nãy sao không gọi cho tôi?" Người cô hơi nghiêng tới phía trước.
"Vừa đến không lâu."
"Ờ." Mạc San Du nói: "Chỉ sợ cậu đợi lâu mà thôi, sau này nếu đến rồi thì gọi cho tôi nhé."
"Không sao." Giọng của anh chưa từng thay đổi, trước sau vẫn luôn nhẹ nhàng trầm ấm, "Lâu cũng được, chỉ cần cậu đến, tôi sẽ đợi."
Anh vừa nói, Mạc San Du có chút ngây người, khung cảnh trong đầu trở về đêm hôm ấy, khi sương phủ lên rèm mi, khi gió lạnh bám trên áo mỏng, anh cũng đang đạp xe chở cô, lúc đó tay cô cũng đang níu lấy góc áo của anh như bây giờ, chỉ có điều lần này đã không còn bị anh nặng nhẹ muốn hất ra nữa, làm sao ngờ được sẽ có một ngày được nghe âm thanh dịu dàng như vậy từ miệng Lục Tư Hoằng chứ, Mạc San Du ngước mắt lên, bỗng bật cười.
Lục Tư Hoằng hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn nhìn con đường phía trước, đôi tai lắng nghe điệu cười ngây ngô của Mạc San Du, cũng không hỏi cô vì sao lại cười, dù sao anh cũng đã quen rồi, thích cười lúc nào thì cứ cười lúc đó, cô vui là được.
Đến trường, Lục Tư Hoằng yên lặng chờ trước cổng, Mạc San Du đi thẳng đến phòng giám hiệu, sau khi gõ cửa thì đi vào.
"Chào cô ạ."
"Em đến rồi à, lại đây." Sau bàn làm việc, chủ nhiệm giơ tay vẫy Mạc San Du.
Mạc San Du khép cửa, lúc đi vào mới phát hiện có thêm người.
"Đây là giám đốc Chu, em chào hỏi đi." Giáo viên giới thiệu.
"Chào chú ạ." Mạc San Du mơ hồ, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi.
"Cháu ngồi đi." Đôi mắt tinh tường của giám đốc Chu im lặng quan sát, ông không nói lời nào chỉ lấy ra một tấm danh thϊếp, trợ lý bên cạnh nhận lấy, đưa cho Mạc San Du.
Mạc San Du ngẩn ra, hai tay cầm danh thϊếp đưa tới, cúi mắt nhìn, bất giác suy đoán trong lòng làm tâm trạng của cô bắt đầu nhảy nhót.
"Cháu thích bơi lội từ khi nào?" Giám đốc Chu nhấp ngụm trà, hơi hất cằm, từ tốn hỏi cô.
"Từ khi còn nhỏ ạ." Mạc San Du kìm nén kích động, quy củ đáp lời.
"Chưa từng qua trường lớp đào tạo sao?" Hai mắt giám đốc Chu bắn tới, ông là lăn lộn đã lâu ở xã hội, ánh mắt đương nhiên sắc bén.
"Vâng." Mạc San Du gật đầu.
"Vậy cháu học bơi lội là vì muốn trở thành một vận động viên; hay chỉ đơn giản là yêu thích?"
Mạc San Du đáp: "Cả hai ạ." Lúc nhỏ bởi vì không muốn có khuyết điểm mà học bơi lội, sau đó cô mới phát hiện bản thân thật sự yêu thích, dần dà nó lại trở thành đam mê, là mục tiêu tiến đến vận động viên chuyên nghiệp mà cô phải đạt được.
Giám đốc Chu gật đầu, vẻ mặt vô cùng tán thưởng, "Trong cuộc thi giao hữu giữa các trường vừa rồi, biểu hiện của cháu rất tốt." Ông nhìn cô, giọng điệu rõ ràng, nói ra trọng điểm: "Nhưng muốn phát triển kỹ năng mạnh mẽ hơn, quan trọng vẫn phải qua đào tạo chặt chẽ, tương lai mới có thể vươn xa; cho nên, cháu có muốn gia nhập câu lạc bộ của ta không?"
Giám đốc Chu còn cho rằng cô bé này sẽ mất vài giây để suy nghĩ, nhưng ngoài dự đoán, ông vừa dứt lời, Mạc San Du không do dự liền đáp: "Muốn ạ."
Ông hơi bất ngờ, lại nghe cô nói: "Bởi vì gia nhập câu lạc bộ thành phố vẫn luôn là mục tiêu của cháu từ trước đến giờ." Bằng không thì cô cố gắng biểu hiện tốt ở trận đấu hôm đó làm gì. Một khi gia nhập trở thành vận động viên, cô sẽ được chính thức được huấn luyện để thi đấu, cho dù ban đầu có thể là dự bị, nhưng chỉ cần vượt qua tốt các trận nhỏ, cơ hội tiến tới các trận thi đấu lớn sẽ ngày càng gần hơn.
Hai mắt của cô lấp lánh sáng rực, có tự tin, có cả hoài bão về tương lai. Khiến cho giám đốc Chu không khỏi vui vẻ, ông bật cười, liên tục vỗ tay khen ngợi: "Tốt, tốt, tốt." Ông đứng bật dậy, thái độ rất hào sảng, chủ động bắt tay: "Chào mừng cháu gia nhập Câu Lạc Bộ Thiếu Niên."
Chủ nhiệm đi tới vỗ vai Mạc San Du, vô cùng hãnh diện với học trò cưng của mình: "Sắp tới sẽ càng có nhiều cơ hội thêm nữa, cố lên."
Mạc San Du luôn tin rằng, chỉ cần cô nỗ lực thật tốt, thì những thứ mà cô muốn đều có thể đạt được. Ý nghĩ đó cho đến bây giờ chưa hề sai, đối với đam mê, cô cố gắng, đối với tình cảm, cô kiên trì, kết quả đều mỹ mãn như ý.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời xanh mây trắng, gió thổi dịu nhẹ khẽ đong đưa những cánh hoa hạnh, Lục Tư Hoằng đứng dưới tán cây chợt quay đầu, người con gái đang chậm bước về phía anh, hai tay cô chắp ra sau, thân người nhẹ lắc lư, nét cười sáng lạn trên gương mặt ấy khiến anh không thể dời mắt.
Gió cuốn cánh hoa rơi, vừa vặn đậu ngay trên chiếc yên xe đạp đang dựng bên cạnh, Lục Tư Hoằng vừa bước tới, giây sau Mạc San Du bất ngờ lao đến ôm chầm lấy anh; mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi, cũng xộc thẳng vào lòng Lục Tư Hoằng, anh thoáng ngạc nhiên, cúi nghiêng đầu nhìn cô.
"Lục Tư Hoằng, tôi được nhận vào câu lạc bộ thành phố rồi." Hai tay cô vòng qua cổ anh, cằm đặt trên vai anh, giọng điệu lảnh lót truyền đến, không kiềm nén được kích động: "Vui quá đi mất."
Chẳng trách cô lại vui như vậy, nhưng Lục Tư Hoằng cũng không bất ngờ, cô tài giỏi như thế, không được chọn mới chính là vấn đề.
Còn nhớ đến mùi dâu tây khi đó không biết nhà ai trồng, cứ vương vấn mãi nơi chóp mũi, Lục Tư Hoằng khẽ siết chặt vòng ôm, mỉm cười nhẹ nhàng, phảng phất sự cưng chiều trên nét mặt, "Chúc mừng cậu." Là dâu tây nhà anh, nên mới thấm đượm ngọt ngào như vậy.
Mùa hè của năm mười lăm tuổi rốt cuộc cũng trôi qua, nhưng tình nồng lại được ủ theo năm tháng, mỗi một khoảnh khắc đều rực rỡ, đều ghi tạc tận trong tim.
Lên lớp mười một phải phân ban, dựa vào điểm số mà xếp lớp; Mạc San Du, Trình Gia Khải, Ngải Lâm vào cùng một lớp, Cao Kiến Văn bởi vì thành tích chó gặm nên vẫn tiếp tục học ở lớp cuối.
Mạc San Du sau khi gia nhập câu lạc bộ bơi lội, cũng đã chuyển đến ký túc xá ở câu lạc bộ để tiện cho việc huấn luyện thường xuyên, mỗi sáng cô đều bị buộc phải dậy sớm để tập luyện, ngay cả thời gian nhâm nhi bữa sáng cũng không có, chỉ ăn vội vàng rồi chạy đến trường. Lục Tư Hoằng sau khi biết chuyện đã tự ôm trách nhiệm, chỉ sợ cô bị thiếu dinh dưỡng, không có đủ năng lượng, mỗi sáng chuẩn bị đồ ăn mang đến cho cô, phải nhìn cô ăn xong mới cho vào lớp.
Ngải Lâm liếc nhìn người đứng cạnh, vẻ mặt đúng là không được tốt lắm, cô nhún vai, tỏ ý bất lực rồi, không thể an ủi thêm được gì nữa. Lại qua một lúc, người đứng cạnh đùng đùng bỏ đi; Ngải Lâm liếc nhìn xuống băng ghế trong góc sân trường, thấy hai kẻ ở dưới cậu cậu tôi tôi ngọt ngào đến phát ngán, đến cô còn nhìn không nổi, huống hồ là Trình Gia Khải.
"Hỡi thế gian, tình là chi." Bàn tay chống má, khuỷ tay tựa trên lan can, Ngải Lâm lắc đầu thở dài, đúng là điên rồi mới đứng ở đây để ngắm người ta ân ái, cô xoay người chuẩn bị vào lớp, đúng lúc nhìn thấy Cao Kiến Văn đi tới, cô hất mặt, theo thói quen chuẩn bị đáp trả trêu chọc của cậu, ngoài dự đoán; Cao Kiến Văn chỉ thờ ơ lướt qua.
Bị làm ngơ, Ngải Lâm lùi ra sau theo bước chân Cao Kiến Văn, cô gọi: "Này, phớt lờ ai đó?"
Cao Kiến Văn đưa mắt nhìn Ngải Lâm, bước chân không dừng lại.
Ngải Lâm ngạc nhiên, giả vờ cái gì chứ, cô nắm vai áo cậu kéo giật lại, lập tức nghe thấy tiếng hít sâu, Ngải Lâm còn chưa kịp buông tay đã bị Cao Kiến Văn hất ra, bộ dạng cáu gắt: "Muốn kím chuyện à!"
"Cậu bị sao thế?" Nhìn theo bàn tay đang ôm vai của Cao Kiến Văn, Ngải Lâm hỏi.
Cao Kiến Văn mím môi, lại thấy ánh mắt tò mò của Ngải Lâm, tức giận lườm cô, "Nhiều chuyện." Rồi bỏ đi một mạch.
Ngải Lâm giật mình, tên này hôm nay bị Lục Tư Hoằng nhập à, bày đặt ra vẻ thâm trầm cho ai xem chứ. Cô nhìn bóng lưng cái tên đáng ghét đó, mắng một tiếng "thần kinh", rồi phất tay xoay người về lớp.
Cao Kiến Văn vào lớp, không nói không rằng quăng cặp lên bàn, khiến cho cậu bạn ngồi cùng giật mình, tự giác nhích ra xa một chút.
Chỗ vai bị kéo vừa rồi vẫn luôn đau nhức, Cao Kiến Văn cau mày, cố cắn răng chịu đựng.
Nhận ra vẻ mặt của cậu không ổn lắm, cậu bạn ngồi cùng tốt bụng hỏi thăm: "Tay cậu bị đau à?"
Vừa dứt lời liền nhận lấy ánh mắt cảnh cáo, Cao Kiến Văn đạp mạnh chân bàn, giọng hằn học không dễ chọc vào: "Sao, cần viết báo cáo cho cậu luôn không?"
"Vậy... thì không cần." Cậu bạn ngậm miệng, tâm trạng Cao Kiến Văn hôm nay rất tệ, cậu ta cũng rất biết điều không đυ.ng tới họng súng nữa.
Cuối giờ, Cao Kiến Văn vừa vác cặp ra khỏi lớp thì Trình Gia Khải đã đứng ở cửa chờ sẵn, thấy cậu ra, anh liền quàng cổ: "Đi đá bóng."
Cao Kiến Văn theo bản năng tránh ra.
Trình Gia Khải vẫn chưa nhận ra, anh hỏi: "Gì vậy?"
"Hôm nay mệt, đại ca cứ đi đá đi."
Mệt? Trình Gia Khải nghiêng người, dùng vai húc vào vai Cao Kiến Văn, còn chưa kịp cười xem thường thì đã thấy cậu nhíu mày ôm vai. Anh em chơi với nhau đã lâu, vừa nhìn là biết có chỗ không đúng, Trình Gia Khải hỏi: "Tay mày bị sao đó?"
"Không có gì." Đâu phải tay thôi, bị húc một cái, bây giờ cả người đều động đến đau nhức, nhưng Cao Kiến Văn lại lắc đầu cười gượng.
"Mày tự nhìn mặt mày thử đi." Trình Gia Khải chỉ vào mặt Cao Kiến Văn: "Nó viết rõ hai từ "đau quá" luôn rồi."
Bỗng nghĩ đến chuyện gì, Trình Gia Khải thay đổi sắc mặt: "Ông ta lại đánh mày à?"
"Không có." Cao Kiến Văn lập tức phủ nhận.
"Còn nói không có?" Trình Gia Khải đổi giọng: "Nói thật đi, có phải ông ta lại đòi tiền mày?"
Cao Kiến Văn lại làm ra vẻ mặt không thể nào, bắt đầu cười cà lơ phất phơ, "Không có, mấy hôm trước mới đi đánh nhau một trận ấy mà."
"Phải không?" Trình Gia Khải nheo mắt: "Đánh nhau khi nào, với ai? Sao tao không biết?"
"Hây da đại ca à, không thể chuyện gì cũng để anh ra mặt." Cao Kiến Văn ra khẩu khí hùng hồn nói: "Phải để cho em một ít uy phong chứ." Dứt lời, cậu tự vỗ vào vai mình mấy cái: "Chuyện nhỏ ấy mà."
Trình Gia Khải quan sát, không nhìn ra được sự khác thường, rốt cuộc cũng tin lời Cao Kiến Văn, vừa định mở miệng thì thấy cậu chắp tay thành quyền, cao giọng nói: "Nhưng mà hôm nay thật sự không có hứng, đại ca cứ ngao du một mình, cáo từ."
Dứt lời đã chuồn đi mất.
Trở về nhà, còn chưa kịp bỏ giày đã nghe được tiếng đập phá bên trong, Cao Kiến Văn hoảng hốt chạy vào, Mai Tú Lượng bất lực ngồi trên sàn nhà, không nói một lời, âm thanh đập phá đồ đạc liên tục vang lên trong phòng ngủ, kèm theo đó là tiếng la hét không ngừng: "Tiền đâu, tiền đâu?"
Ánh mắt Cao Kiến Văn âm u ảm đạm, cậu cau chặt mày, nghe thấy tiếng bàn gỗ bị gãy, đập vào tai tựa như tiếng sắt nhọn đang được rèn đúc inh ỏi.
Cao Kiến Toàn từ trong phòng ngủ lao ra, hướng Mai Tú Lượng nhào đến, nhưng vừa nhìn thấy Cao Kiến Văn, ông ta liền đổi hướng, "Tiền đâu, bọn mày giấu tiền ở đâu?"
Cao Kiến Văn nghiến răng, "Không có tiền."
"Không có tiền hả?" Cao Kiến Toàn lao tới tát Cao Kiến Văn, "Không có tiền thì mày còn vác sách đi ăn học làm gì." Ông ta chỉ vào mặt cậu, "Nói, bọn mày giấu tiền chỗ nào?"
Cao Kiến Văn gằn giọng: "Tiền đều bị ông mang đi cờ bạc hết rồi, không nhớ hả."
"Thằng mất dạy." Theo thói quen, ông ta đưa tay rút thắt lưng, lại sờ không thấy đâu, lập tức giận dữ dùng tay đánh chân đá.
Mai Tú Lượng khóc lóc chạy đến ngăn cản cũng bị đánh chung, Cao Kiến Văn không nghĩ ngợi nhiều lập tức ôm chặt mẹ, dùng lưng đỡ những trận đạp túi bụi cho bà. Cao Kiến Toàn biết hôm nay không moi ra được đồng nào, liền đánh đến thoả thích cho hả cơn giận, trước khi bỏ đi còn để lại một câu: "Đều là lũ không biết nghe lời."
Mai Tú Lượng nước mắt giàn giụa, vội vã xem thương tích trên người Cao Kiến Văn, cậu ngẩng đầu, thều thào an ủi: "Con không sao."
"Mẹ đi lấy thuốc bôi cho con." Mai Tú Lượng quệt nước mắt, định đứng dậy liền bị Cao Kiến Văn giữ lại.
"Mẹ." Cao Kiến Văn nói: "Ly hôn đi."
Mai Tú Lượng lập tức đờ người ra, theo bản năng lập tức đáp: "Không được." Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của con trai, bà vội ấp úng sửa lời: "Con xem, đã sống với nhau bao nhiêu năm rồi, sao có thể nói ly hôn là ly hôn được."
"Chung quy đều do mẹ không muốn." Cao Kiến Văn cười nhạt, cậu chống tay trên đất, tự mình bò dậy.
"Thằng nhóc này, con nói chuyện ly hôn dễ lắm ư?" Mai Tú Lượng cuống quýt: "Còn hàng xóm, còn hai bên họ hàng nhìn ngó, con cũng đã lớn vậy rồi, bố mẹ ly hôn còn ra thể thống gì nữa."
Mai Tú Lượng trước đây cùng Cao Kiến Toàn đều là người ở quê, sau này đến Thiên Tân lập nghiệp, làm ăn buôn bán đều không cạnh tranh nổi với người ta, liên tục bị thua lỗ, dù sao ngày trước dứt áo rời khỏi quê hương phải lập chí lớn mới quay về, bây giờ như thế càng không có mặt mũi để trở về. Nhưng sự nghiệp sa sút không làm Cao Kiến Toàn chí tâm phấn đấu hơn, ngược lại còn kéo theo ông ta xuống bùn lầy, ngày càng bết bát, rượu chè bài bạc cái gì cũng có mặt, ngay cả gái gú cũng không bỏ qua, Cao Kiến Văn từ nhỏ sống trong tiếng mắng chửi đánh đập đến quen thuộc, càng lớn, cậu đối với Cao Kiến Toàn đã không còn sự sợ hãi như trước, không dưới một lần khuyên mẹ mình từ bỏ, nhưng Mai Tú Lượng là người phụ nữ bảo thủ, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, không nhờ được chồng thì thôi, ngược lại tiền vất vả kiếm được bao nhiêu cũng đều bị vét sạch, mà bản thân chỉ biết nhu nhược chịu đựng, trong thâm tâm bà, lúc trẻ chỉ biết đi theo Cao Kiến Toàn, bây giờ con trai cũng đã lớn, ly hôn thì biết phải làm gì, lại nói ly hôn sẽ khiến người khác cười chê, con trai cũng không có gia đình trọn vẹn.
Cao Kiến Văn nhìn mẹ, gương mặt hoàn toàn bất lực, đã hoàn toàn chết lặng, Mai Tú Lượng luôn chú ý đến cái nhìn của người khác, cam chịu nỗi giày vò trong bao nhiêu năm qua, ngoài cậu ra, còn có ai thấu được nữa.
Cậu mím chặt môi, một lời cũng không nói, xông ra cửa chạy đi, bỏ lại tiếng gọi lo lắng của Mai Tú Lượng phía sau.
Bóng đêm dày đặt phủ xuống, Cao Kiến Văn chạy bất định không biết mệt mỏi, cậu cảm thấy dường mọi người trên đường đều đang cười nhạo cậu, đúng vậy, bộ dạng khó coi đến quỷ cũng không muốn nhìn này, chính cậu còn cười tự giễu bản thân nữa là.
Có quá nhiều chuyện mệt mỏi, rõ ràng là bất công, nhưng không thể than trách ông trời, bởi vì cho dù số mệnh có như thế nào đi nữa, Cao Kiến Văn cậu dứt khoát sẽ không bao giờ khuất phục, một ngày nào đó, nhất định sẽ thoát khỏi gông xiềng mà ông trời đã cố tình tạo ra. Ý nghĩ này vẫn luôn tồn tại trong đầu của cậu, nhưng hiện tại sao lại quá mờ nhạt, cậu nhìn hai bàn tay trắng không có gì cả, năng lực không hơn ai, người mang đầy thương tích, nhếch nhác không chịu được, chỉ có thể bật cười trong nước mắt.
"Cao Kiến Văn." Ngải Lâm phải ra ngoài siêu thị mua một chút đồ cho mẹ, lúc đạp xe ngang qua, nhìn thấy Cao Kiến Văn ngồi trên bệ vườn hoa cười ngây dại, cô còn cho rằng nhìn nhầm rồi, dừng xe lại quan sát mới có thể xác định chắn chắn, nhưng đến gần thì mới giật mình.
Áo đồng phục bị cậu cởi ra vứt bừa một bên, khắp người đều là thương tích, một bên mặt in hẳn năm dấu tay, thật sự rất thê thảm.
Giọng nói hơi quen thuộc truyền vào tai, Cao Kiến Văn ngẩng đầu nhìn thấy Ngải Lâm không biết từ chỗ nào chui ra, bàn tay cậu vuốt bừa lên mặt, quệt một cái lau đi nước mắt.
Ngải Lâm nhìn mặt cậu, lo lắng hỏi: "Cậu làm sao vậy, sao lại ra nông nổi này?"
Cao Kiến Văn quay mặt, cầm áo định bỏ đi, liền bị Ngải Lâm giữ lại, cô sốt ruột: "Hỏi cậu đó, ai đánh cậu thành ra như vậy?"
Cậu hất tay cô, "Liên quan gì tới cậu, tránh ra."
"Lúc nào rồi còn ngang bướng?" Ngải Lâm dứt khoát không buông: "Đại ca cậu có biết cậu bị người ta đánh bầm dập thế này không?"
Nhắc đến Trình Gia Khải, nét mặt Cao Kiến Văn liền trở nên dữ hơn, cậu gắt gỏng: "Biết điều thì đừng có đi tọc mạch." Trình Gia Khải đúng là anh em tốt, từ khi vô tình biết chuyện Cao Kiến Văn bị bố đánh, anh đã mấy lần dùng tiền của mình để đưa cho Cao Kiến Toàn, nếu là tên khác đánh anh em mình, thì Trình Gia Khải đã ra tay từ lâu, nhưng đây lại là bố của Cao Kiến Văn, đến cậu còn bất lực, Trình Gia Khải làm sao càng không thể, nhưng đưa tiền mãi không phải là cách, Cao Kiến Văn không muốn, cũng không thể để Trình Gia Khải tiếp tục ra mặt giúp đỡ.
Ngải Lâm bị quát, cô lập tức lớn giọng đáp trả: "Con người cậu có thể đừng đáng ghét thế không, có phân biệt được là tôi đang quan tâm không hả."
"Ai cần cậu quan tâm." Cao Kiến Văn kề sát mặt cô, mày mặt hung dữ cảnh cáo: "Đừng có lo chuyện bao đồng."
"Cậu đứng lại cho tôi." Ngải Lâm thấy cậu bỏ đi, cô đuổi theo: "Bộ dạng thế này mà còn dám đi long nhong, không sợ doạ chết mọi người à."
Cơn giận trong lòng vẫn chưa được xả, lúc cần yên tĩnh thì lại bị người khác quấn lấy, ồn ào đến nhức cả đầu, Cao Kiến Văn thật sự chịu không nổi, hành động còn nhanh hơn suy nghĩ, thẳng tay hất mạnh Ngải Lâm: "Bớt lo chuyện người khác."
Ngải Lâm chỉ kịp trợn to mắt, mông đã mạnh mẽ tiếp đất, cơn đau lập tức truyền đến khiến cô hoàn toàn có cơ sở để tin rằng; cái mông nhất định đã nở hoa.
Vừa đẩy xong, Cao Kiến Văn cũng ý thức được mình quá tay, thấy Ngải Lâm kêu la oai oái ở dưới đất, cậu vứt áo đồng phục sang một bên, một chân khuỵ xuống, bất đắc dĩ hỏi: "Sao rồi, đau lắm hả?"
"Đau." Ngải Lâm quát vào mặt cậu, "Cậu thử té như tôi xem có đau không!"
Sự bức bối trong lòng dần tiêu tan, thái độ của Cao Kiến Văn đỡ gắt gỏng hơn, nhưng vẫn quyết giữ bộ dạng muốn ăn đòn: "Đã bảo cậu cậu đừng có nhiều chuyện rồi còn gì."
Ngải Lâm trừng mắt, giơ tay đập cậu, mắng: "Đồ chết tiệt, tôi đây ăn no rững mỡ mới đi lo cho cậu đấy."
"Ai cần cậu lo." Vẫn quyết cãi chày cãi cối.
Ngải Lâm không thể tin được nhìn cậu, "Lương tâm cậu bị chó ăn rồi, không cần tôi lo chứ gì, được, mặc xác cậu." Cô vùng vẫy đứng lên.
Cao Kiến Văn lập tức ôm vai cô: "Tôi đỡ cậu dậy."
"Không cần." Cô xua đuổi: "Tránh ra." Trong lúc xua tay vô tình lại động vào vết thương của cậu, nghe thấy cậu hít sâu liên tục, theo phản xạ cô rụt ray lại.
"Được rồi, được rồi." Cao Kiến Văn ngượng ngùng, có chút không biết phải làm sao, "Chị hai à đừng giãy nữa, ngã thêm lần nữa thì mông chị phải mang đi bó bột luôn đấy."
"Hừ." Ngải Lâm trả lại giọng điệu vừa rồi cho cậu: "Không cần cậu lo, buông ra."
Cao Kiến Văn bất đắc dĩ buông tay, hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
"Câu này nên hỏi cậu mới đúng." Cô lườm cậu, lại nhìn thấy năm dấu tay đỏ rực trên mặt cậu, Ngải Lâm lần nữa mềm lòng, cũng đoán được cậu không muốn nói ra dựa trên phản ứng vừa rồi, thấy thái độ cậu trốn tránh, cô cũng không hỏi gì thêm, ép buộc cậu ở yên tại chỗ đợi cô, bản thân chạy đi mua một ít đồ sơ cứu, lúc trở về giúp cậu xử lý các vết thương.
Không biết ai ra tay đánh mà có thể tàn nhẫn như vậy, hai cánh tay Cao Kiến Văn đều bị tím bầm, có chỗ còn tứa máu, không thấy cậu kêu đau, nhưng Ngải Lâm biết rõ cậu chỉ là đang chịu đựng, cho nên luôn nhẹ tay.
Cô bôi thuốc xong thì giúp cậu thổi, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ hỏi: "Cậu đã ăn gì chưa?"
Cao Kiến Văn lắc đầu, chợt nhận ra Ngải Lâm không thấy, cậu nói: "Chưa."
Ngải Lâm ngước mắt lườm cậu, bỗng dưng đứng lên, kiên quyết lôi kéo cậu ra xe đạp, cô hắt cằm, "Lên đi, tôi đèo cậu."
Cao Kiến Văn nghi ngờ: "Cậu chở tôi á?"
Ngải Lâm gật đầu chắc chắn, theo thói quen định đẩy cậu, nhưng tay vừa mới động thủ liền rút về, cô gạt chân chống, ngồi lên xe, quay đầu không kiên nhẫn: "Lên mau, bổn tiểu thư dẫn cậu đi ăn."
Cao Kiến Văn lề mề ngồi lên xe, lại ngó đầu ra phía trước: "Có được không vậy?" Dứt lời liền nhận được một tiếng mắng: "Lắm lời, ngồi vững đó."
Cao Kiến Văn bật cười, để mặc cô làm anh hùng.