*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhật Bản, năm 2018, những đêm vắng và ngày vội vã.
Tôi nhìn lại nụ cười rạng rỡ một lần nữa. Nụ cười em vẫn như vậy, tinh khôi và khiến tôi xao xuyến. Nụ cười quen thuộc tôi vẫn thường gặp trong những giấc mơ. Nụ cười đó giờ đây đã rời xa tôi thật rồi? Vào khoảnh khắc tôi nhìn thấy bàn tay em khẽ run lên, tôi đã hi vọng em sẽ bảo tôi ở lại. Chỉ cần em nói với tôi rằng em cần tôi, tôi nhất định sẽ từ bỏ hết mà ở lại bên em. Nhưng đáp lại hi vọng của tôi chỉ là nụ cười rạng rỡ của em và câu nói "Chúc may mắn".
Nhật Bản, những ngày tháng bộn bề với công việc. Những dự án chồng chất, những văn kiện xếp cao như núi. Những cuộc hẹn đối tác, những bữa tiệc, những hợp đồng. Những cuộc khảo sát công trình không cho phép tôi dừng lại để suy nghĩ. Nhưng không có nghĩa là hình ảnh nào đó trong kí ức khiến tôi thôi day dứt. Hình như tôi đã dõi theo nụ cười ấy, cố níu giữ lại chút gì đó mà tôi còn ảo tưởng. Hình như cái cảm giác luyến tiếc trong tôi không thể nào xoá nhoà. Hình như vào giây phút đó, tôi đã nhớ em rất nhiều. Một cuộc tình được vun đắp bằng tình yêu, hạnh phúc và hi vọng. Có những kỉ niệm không bao giờ tôi dám quên. Giờ tan, tan hết rồi. Sau tất cả, em lựa chọn để lại sau lưng mọi thứ mà quay đi.
Khi màn đêm buông xuống, cũng là khi công việc kết thúc, lúc này chỉ còn lại một mình tôi trong màn đêm nặng trĩu. Tách cà phê đã cạn, dư vị đắng ngắt vẫn còn đọng lại trên môi. Sau tất cả những cố gắng để gạt bỏ tảng đá đè nặng trong tim, thì ra tôi vẫn luôn nhớ em nhiều như thế. Mặc kệ mọi cố gắng của bản thân, tôi nhớ em đến điên dại.
Em, cô gái vốn chẳng thuộc về tôi. Cô gái luôn tươi cười để che dấu đi sự yếu đuối của bản thân. Em luôn che dấu đi những tâm sự vì chẳng muốn nhận sự thương hại từ người khác. Chỉ có tôi, một thằng đàn ông hèn hạ. Tôi hèn nhát không dám phá vỡ những rào cản để đến bên em. Cuối cùng vẫn là đứng nhìn em rời xa tôi, nhìn em một mình gồng gánh những vết thương trong tim. Rốt cục là do tôi không đủ kiên nhẫn nữa rồi, hay tôi vốn không thể hiểu được những tổn thương mà em phải gánh chịu. Cô gái à, anh phải làm sao đây? Anh phải làm gì cho em đây?
Em, cô gái có đôi mắt luôn sáng rực, những ẩn sâu trong đôi mắt ấy là sự bất lực, là những đau đớn, những tổn thương. Em tự dựng lên cho mình một cuộc sống tự tại, không lo nghĩ. Em không cho phép ai khác có thể bước vào để làm tổn thương em. Em đã từng có ngoại lệ cho phép tôi bước vào, ở bên cạnh em, chứng kiến sự yếu đuối của em, nhưng kết quả vẫn là tôi làm em đẩy tôi ra khỏi thế giới của em.
Một năm qua, em đã tìm được người nào thay thế tôi để ở bên cạnh em hay chưa? Một người có thể bên khi em vui, một người sẵn sàng cho em mượn bờ vai khi em yêu đuối, một người ôm em vào lòng mỗi khi em khóc. Một người sẽ đủ dũng cảm để hi sinh tất cả bảo vệ tình yêu với em, việc mà một kẻ hèn nhát như tôi không thể làm. Em có mở cánh cửa trái tim để cho ai khác bước vào không? Dù chỉ là tạm thời thôi, nhưng cũng đủ để vết thương trong tim em ngừng rỉ máu. Vì tôi biết, em sợ đau, nên vết thương cứ ở đó, chẳng thể lành.
Ở nơi phương xa đó em có ổn không? Lòng tôi nơi đây nào có được một giây phút bình yên.