Ba năm trước, Liễu Vận Âm gả đến nhà họ Mạnh.
Nghe nói, cô gái này là người ở thành phố bên cạnh, dáng người xinh đẹp không nói, hoàn cảnh gia đình cũng tốt, cha là giáo viên trung học trong thành phố, mẹ là nhân viên cục văn hóa, quả nhiên là con cháu dòng dõi thư hương.
Hơn nữa, cô lại thi đậu đại học sư phạm trong thành phố, đây chính là một sinh viên với tương lai sáng giá đầu triển vọng.
Nhưng không biết sự đời đưa đẩy thế nào, cha của cô dính vào nghiện cờ bạc, mất việc không nói, còn thiếu nợ ra tận nước ngoài, lãi mẹ đẻ lãi con không chỉ ép chết mẹ của cô, mà ông ta còn lừa cô đang đại học sư phạm ở thành phố trở về quê nhà.
Trong phòng khách, trước tượng Quan Âm Bồ Tát, trên bàn thờ còn bày bánh Trung thu, táo, lê, thơm.
Liễu Vận Âm nhìn người cha đang chật vật trước mặt mình, trong lòng kích động: "Các người không nên xằng bậy."
Tay của người cha bị người ta đặt trên bàn ăn in hoa, người nọ cầm một con dao phay uy hϊếp nói với cô: "Mày có ký hay không?!""
"Nếu không ký, tao sẽ chặt tay cha mày!!"
Cha của cô, người đã từng là một giáo viên trung học nho nhã, hôm nay lại bị đánh cho mặt mũi bầm dập, vẻ mặt dữ tợn, tơ máu đầy mắt.
Nhưng ông ta bây giờ lại không khác gì kẻ xấu xa âm hiểm xảo trá học được trong sách giáo khoa ngữ văn.
Người cha yếu đuối cầu xin tha thứ, mang theo yêu cầu hoang đường nói với cô: "Vận Âm, Vận Âm! Con coi như giúp cha lần này với, chờ cha lật ngược tình thế rồi, nhất định sẽ đi mua con về lại!"
Sắc mặt Liễu Vận Âm hoảng hốt: "Cha, cha đừng đánh bạc nữa."
Ông ta khéo léo ra lệnh: "Được được được, con gái ngoan của cha, cha không bao giờ đánh bạc nữa, con ký trước đi!"
Liễu Vận Âm cuối cùng cũng gật đầu.
"Tôi ký."
Ba ngày sau, cô bị gả vào nhà họ Mạnh ở thôn Trúc Khê cách đó ngàn dặm.
…
Thôn Trúc Khê nằm sâu trong núi lớn, ba mặt khép kín, chỉ có một con đường nhỏ thông ra bên ngoài.
Một ngày này, từ đầu thôn đến cuối thôn, đều đang thảo luận chuyện vui lớn của con trai nhà họ Mạnh.
"Đã nghe nói chưa? Con trai nhà họ Mạnh cưới một sinh viên đại học rồi!"
"Sinh viên đại học? A a, con trai nhà họ Mạnh quá lợi hại rồi, sau này sinh con muốn mấy đứa mà chả được? Vậy không phải thăng chức rất nhanh vào thành phố làm quan sao."
"Vậy thì quá hời rồi, chúng ta mau đi ngăn kiệu cưới, đòi chút tiền đi!"
Đội đón dâu khua chiêng gõ trống đi về phía tây của thôn, nhóm trẻ con đuổi theo kiệu cưới xin kẹo cưới, những người lớn da mặt dày còn tụ thành tốp năm tốp ba đi ngăn kiệu cưới, nếu không cho họ chút tiền mừng thì họ không cho kiệu đi qua.
Trước sân nhỏ của nhà họ Mạnh, Mạnh Gia Vượng mặc một bộ đồ cưới màu đỏ, trước ngực cài một đóa hoa hồng lớn, kiễng chân chờ vợ đến.
Mà Mạnh Ngọc 13 tuổi, đứng trong đám người ồn ào, bị vẻ đẹp của chị dâu trong kiệu cưới làm cô ấy nhìn đến ngây dại.
Liễu Vận Âm nhìn xung quanh xa lạ nghĩ đến cuộc sống bế tắc, tinh thần suy sụp.
Sau khi Liễu Vận Âm gả vào nhà họ Mạnh, lập tức phải học trồng trọt nhóm lửa nấu cơm lại từ đầu, ngày thường cô chỉ đọc sách và học tập, mười ngón tay không dính nước dương xuân, rất nhanh lòng bàn tay đã nổi đầy bong bóng nước.
Cô nhịn đau tiếp tục làm việc.
Lúc mới bắt đầu, cha mẹ chồng còn đối xử dịu dàng với Liễu Vận Âm, dùng đủ lời ngon ngọt dỗ dành cô, sau này nhìn thấy Liễu Vận Âm làm việc quá kém, nghĩ đến bản thân mình tốn một số tiền lớn để mua cô về, ngoài miệng nói thầm: "Cái này nhất định phải sinh cho nhà họ Mạnh chúng ta ba bốn đứa cháu trai mới có thể hồi được giá trị tiền vốn, chứ không thì tốn tiền mua về rồi?"