Chương 2: Phát hiện ra không cùng một cấp bậc
Tống Lễ lẳng lặng ngồi bên giường nhìn cô trong một chốc. Lưu Minh Chân ngủ như trẻ con, gương mặt trái xoan, nước da rất trắng, vài lọn tóc lòa xòa trên mắt, khiến cho người ta không thể tưởng tượng được khi cô tỉnh táo lại là một người nóng nảy đến thế. Thấy mí mắt cô giật giật, hắn nhịn không được cúi xuống, nhìn cô chớp mắt mấy cái, bộ dáng mơ màng trông rất ngây thơ, Tống Lễ không suy nghĩ lập tức hôn cô.
Lưu Minh Chân chỉ cảm thấy môi mình âm ấm, hơn nữa còn ướŧ áŧ mềm mại, cô hơi do dự nhưng không hề cự tuyệt. Kỹ xảo của đối phương rất tốt, càng lúc càng tiến sâu hơn, thân nhiệt hai người nhanh chóng tăng lên, đầu lưỡi quất quít lấy nhau, vì thế tay chân cũng không nằm im. Một tay cô quấn lấy cổ hắn, một tay khác ôm vai hắn. Động tác của hắn chậm lại, tách hai người ra rồi đưa tay cởϊ áσ cô, vừa nhìn cô vừa nói: “Tôi tên là Tống Lễ.”
Lưu Minh Chân đang ý loạn tình mê, rõ là không nghe lọt tai, chỉ đòi hỏi nụ hôn của hắn, vì thế Tống Lễ cho rằng cô đã đồng ý rồi, tay lại tiếp tục. Nhưng đợi đến khi cởi được cúc áo sơ mi thứ ba của cô, áσ ɭóŧ đã lộ ra, cuối cùng cô cũng tỉnh táo, bất thình lình đạp chân hất tay. Tống Lễ không ngờ cô lại hành động như vậy, lập tức bị đẩy ngã xuống giường, nghe bịch một tiếng rõ to.
Lưu Minh Chân vội vàng nhảy xuống giường, chạy ra khỏi phòng.
Tống Lễ bị đá lên vết thương trên đùi, đau đến nghiến răng. Hắn chầm chậm hít thở, một tay ấn đùi, đến cử động cũng không thể, cứ thế trơ mắt nhìn cô chạy đi như thỏ. Trong lòng vừa tức vừa cảm thấy buồn cười, thiếu gia Tống Tam đã bao giờ bị một “em gái” hại thảm như vậy đâu? Nếu để người ta biết, e rằng ai cũng không tin.
Nhìn thấy lời nói cử chỉ của cô trên truyền hình chỉ cảm thấy thú vị, nào ngờ khó thuần phục như vậy. Kiều Ngũ sai người đưa cô đến xong còn gọi điện thoại nói: “Anh ba, là chỗ anh em em nhắc anh một câu, người do em đưa đến, nhưng những chuyện về sau em không giúp nổi đâu.”
Hắn vịn giường thử đứng dậy nhưng không được, không ngờ nghe thấy tiếng bước chân quay lại. Cô trừng to mắt, vẻ mặt khó hiểu nhìn bộ dạng chật vật của hắn, lạnh lùng nói: “Đừng cử động.”
Sau đó ngồi xổm xuống đặt tay lên đùi hắn, đẩy tay hắn ra hỏi: “Là chỗ này à?” Hắn không nói gì, cũng không cử động.
Cô không để ý đến hắn, bắt đầu tự động kiểm tra, dùng tay xoa bóp chân hắn, đau đến mức hắn phải rên khẽ. Lưu Minh Chân liếc nhìn, giọng nói không mang theo chút cảm tình nào: “Anh vừa bỏ thạch cao hả? Không có chuyện gì rồi. Nghỉ dưỡng cho khỏe, đừng để bị lạnh, mát xa nhiều vào. Gãy xương thương gân trăm ngày khỏi. Đứng lên đi.”
Tống Lễ nghe cô nói mà dở khóc dở cười, nhìn cô vươn tay ra nhưng chỉ nghiến răng tự vịn giường đứng lên. Lưu Minh Chân thấy hắn gắng sức thì hết kiên nhẫn, thẳng tay kéo hắn ngồi lên giường. Tống Lễ thở hổn hển nhìn cô, nhẫn nại hỏi: “Sao em lại trở về?”
Nhắc tới cô liền điên người, phẫn nộ đáp: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?”
Tống Lễ hơi cúi người xoa chân, cố tình nói rất chậm: “Tôi muốn em ở bên giúp đỡ tôi một thời gian, một trăm ngày đi.” Ánh mắt dán chặt vào Lưu Minh Chân.
Cô chợt nhớ tới lúc trước khi mê man, tên Chân Thành kia chỉ vung tay chặt một cái lên gáy mà cô đã ngất. Đúng là không nên khởi xướng bạo lực, cô và bọn họ căn bản không cùng một cấp bậc. Sư phụ dạy Tán Đả của cô từng nói đừng tùy tiện động thủ, vì với bản lĩnh của cô, nếu gặp phải người biết võ sẽ càng nguy hiểm. Quả thế.
Tống Lễ thấy hình như cô đang suy nghĩ bèn tiếp tục: “Tôi cam đoan em sẽ không mất việc.”
Lưu Minh Chân lắc đầu, bĩu môi nói: “Đang đóng phim à? Các người là xã hội đen?”
Tống Lễ bật cười, đúng ra là bị chọc cười. Hắn chỉ ngăn kéo đầu giường, Lưu Minh Chân mở ra thấy một hộp thuốc nước xoa bóp, vì thế lôi ra đổ một ít lên tay, xắn quần hắn lên, thuần thục mát xa ở chỗ bị thương.
Tống Lễ bị cô bóp đau đến mím môi mím lợi, Lưu Minh Chân chỉ nói: “Kiên nhẫn chút đi, tôi cũng đâu cố ý, nếu không đã đá “chân giữa” của anh rồi.”
“Em đang nói gì thế hả, đàn bà con gái sao lại thô lỗ như vậy?” Hắn không kìm được hỏi.
“Không phải anh vất vả sai người đi tìm tôi sao? Rốt cuộc thì anh thích cái tính thô lỗ của tôi hay thích diện mạo của tôi nào?”
Lần đầu tiên Tống Lễ bị một cô gái nói cho á khẩu không trả lời được, hắn lại túm lấy cô hôn tiếp. Lúc đầu hai người như muốn cắn xé lẫn nhau, nhưng không hiểu sao lại dần dần nhẹ nhàng mơn trớn, Tống Lễ cảm thấy đôi môi của cô như một đóa hoa lưu luyến trên môi hắn. Mãi đến khi Lưu Minh Chân siết cổ áo hắn, hắn mới ngừng lại, cô cũng không cử động, đầu dựa vào ngực hắn. Cứ như vậy, hắn ôm cô, cảm giác không khí chung quanh như thoang thoảng hương hoa nào đó.
Hai người đều không ngờ, thật ra một trăm ngày này chỉ là khởi đầu cho cuộc sống chung của họ. Mỗi một ngày trong một trăm ngày đều được hai người ghi nhớ rõ ràng, tựa như một trăm tập của “Sáng thế kỷ”