Chương 12: [Ngoại truyện] Cầu hôn [Tống Lễ]
Sao tôi có thể yêu một cô nàng như thế cơ chứ, sao có thể?
Tôi sắp đặt bữa tối tại khu vườn cạnh bể bơi, lẩu hải sản tự nấu. Còn hì hục mất công nhét cái nhẫn kim cương có khắc tên của chúng tôi vào một con sò, dự định cầu hôn em. Đây là ý kiến của Lệ Dương, chẳng biết có hữu dụng hay không. Không phải thường bảo phụ nữ thích lãng mạn truyền thống sao, đây mà là truyền thống? Hơn nữa muốn nhằn cái nhẫn kim cương ra khỏi sò thì phải dùng răng nhai, răng em mà bị đau thì có thể coi là lãng mạn chắc?
Em ăn rất hăng hái, nói: “Tống Lễ, về sau chúng mình đổi nước trong bể bơi thành nước biển đi, nuôi các loại sò, cua, cá. Muốn ăn là mò lên luôn, đảm bảo tươi sống!”
Tôi căng thẳng không đáp lời, đưa con sò có đánh dấu sẵn kia cho em. Mắt em đúng là tinh, lại còn bảo: “Con sò này không ngon rồi, cạy mãi chả mở miệng, trăm phần trăm là chết.”
Đương nhiên, tôi chuẩn bị không một sơ sảy, chẳng lẽ còn để cho nó há miệng rơi nhẫn khi còn đang nấu sao?
“Đừng lãng phí, ăn đi!” Tôi chỉ đành cúi đầu nói.
Em bĩu môi, lấy sức cạy ra, sau đó không ngoài dự đoán, phát ra một tiếng kêu thất thanh: “Á?”
Em còn chưa kịp lau tay đã lấy nhẫn ra, nhìn kỹ, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, cuối cùng tôi khụ một tiếng, nói: “Bán Nguyệt, em gả cho anh nhé.” Rất căng thẳng, tim đập thình thịch.
Em cầm nhẫn, vân vê giữa các ngón tay, không hề có vẻ gì là vui sướиɠ, nở nụ cười không cao hứng cho lắm: “Nếu tự dưng nhặt được thì tốt rồi, lập tức phát tài.”
Buổi tối trời mát mẻ, nhưng tôi hồi hộp đổ mồ hôi, chẳng phải em nên cảm động rớt nước mắt, sau đó ôm tôi nói, ‘Tống Lễ, em đồng ý’ sao? Mẹ kiếp, đó là kết quả mà Lệ Dương hớn hở nói với tôi.
“Em có đồng ý không?” Giọng của tôi suýt chút nữa là run rẩy.
“Chuyện này, cần bàn bạc kỹ hơn.” Em trầm ngâm đáp.
Có ý gì? Mấy trò của phần tử trí thức đúng là phiền phức. Em nói tiếng Trung Quốc đấy hả? Cái gì gọi là ‘bàn bạc kỹ hơn’? Rốt cuộc có đồng ý hay không?
Sau đó em còn ăn tiếp, để nhẫn trên bàn, mỗi khi mở một con sò ra còn cẩn thận nhìn, chẳng lẽ còn muốn tìm thêm một cái nhẫn kim cương nữa?
Tôi vội vàng hỏi: “Em có ý gì? Mau đeo nhẫn đi.”
Em trừng mắt lườm tôi: “Không phải em đã nói ‘bàn bạc kỹ hơn’ rồi à!”
“Rốt cuộc em muốn thế nào?” Tôi đi sang, ngồi bên cạnh em.
“Lần trước cầu hôn kết quả chả đâu ra đâu, có thể thấy là không nên manh động, chúng ta cứ từ từ giải quyết.” Em bóc một con tôm cho tôi, tôi làm sao nuốt nổi? Ngực như bị tảng đá lớn đè lên.
“Hoãn tới khi nào?” Em muốn vì chuyện đó tra tấn tôi đến bao giờ?
Em ăn luôn con tôm, từ chối trả lời: “Đến khi em có đủ dũng khí một lần nữa.”
Tôi siết tay, cảm thấy tức anh ách trong họng, nhưng cũng chỉ hỏi: “Lưu Minh Chân, em nói nhanh một câu cho vuông đi, có cưới hay không!”
Em đột nhiên lạnh mặt, tôi sợ miệng em sẽ nói ra hai chữ ‘không cưới’, bèn cuống quít lấy tay che miệng em, mất hết cả dũng khí, nhỏ giọng nói: “Đừng trả lời, bây giờ đừng trả lời vội.”
Ông trời cố tình phái em đến bên tôi để chứng minh trên đời này vỏ quýt dày có móng tay nhọn ư? Quả thực tôi sợ em. Sợ em có một chút mất hứng, có một tí tủi thân. Mặc kệ có phải lỗi của tôi hay không, đều do tôi sai hết. Nhưng em không thể dùng một câu ‘bàn bạc kỹ hơn’ để phán tù chung thân cho tôi được. Món nợ này đổ hết lên đầu Lệ Dương, để xem tôi xử lý nó như thế nào!
Bàn tay vương mùi hải sản của em sờ lên mặt tôi, khiến tôi thấy được ánh mắt em, cái miệng còn đầy mùi hải sản cũng chậm rãi hôn tôi. Nói thật, đôi môi mềm mại ấm áp như thế chỉ khiến cho lòng tôi chua xót, quả thực cảm thấy uất ức.
Tôi vội vàng quay đầu đi, em cũng nhận ra, một bàn tay đặt sau lưng tôi vỗ về, chẳng lẽ đang thương cảm cho tôi sao!
“Tống Lễ, em cứ nhận nhẫn trước vậy.”
“Dù sao cũng khắc tên em, chẳng có cách nào tặng cho người khác.” Tôi bực bội nói.
Em lại còn cười được, ở đây đã một tháng, làn da phơi nắng nên đen đi, nhưng càng có vẻ khỏe mạnh hấp dẫn. Đời này tôi không rời được em, dù em có thế nào, trong mắt tôi vẫn là tốt.
Em xoa xoa tay, nói: “Em muốn ngày mai về nhà.”
Tôi nghe thấy tiếng ‘nhà’ này, đáy lòng ấm áp, lập tức kéo tay em nói: “Được, chúng ta về nhà.”
Nhưng nhìn vẻ mặt em, chẳng lẽ tôi hiểu lầm?
Quả nhiên em nói: “Ý em là về nhà cha mẹ em.”
Trước kia tôi hiểu lời em nói, bất luận là em nói tiếng Anh hay tiếng Trung, tôi điều nghe được hiểu được. Nhưng hôm nay sao thế, em nói tiếng phổ thông mà tôi nghe không thủng? Rốt cuộc em muốn làm gì?
Em nhìn tôi, có thể biểu cảm của tôi rất khϊếp sợ, cho nên em kề sát tai tôi nói: “Muốn rước con gái nhà người ta đi, tất nhiên phải đến xin phép chứ? Cha mẹ vợ còn chưa gặp, định cướp đoạt dân nữ à.”
“Lưu Minh Chân!” Cuối cùng tôi cũng gầm lên, có vẻ em đã tra tấn tôi đủ rồi, cuối cùng cũng tha cho tôi đường sống. Tôi ôm em, rất chặt, quả thực muốn rơi lệ.
Tôi vội vàng gọi điện thoại đặt vé máy bay. Em vẫn thản nhiên như không ngồi tại chỗ cũ ăn không ngừng miệng, thấy tôi đặt xong xuôi mới hỏi một câu: “Anh ăn chút gì đi, nãy giờ chẳng bỏ bụng miếng nào cả.” Mà vỏ tôm vỏ cua chồng chất trước mặt em như ngọn núi nhỏ.
Tôi quăng lại một câu “Tức đủ no rồi”, đứng dậy rời đi.
Một lát sau, chắc em đã thu dọn bên ngoài xong, đi vào ngồi cạnh tôi trên sô pha. Bàn tay không ngoan ngoãn kéo áo tôi lên tận ngực, kiểm tra vết thương trên bụng, vừa vuốt ve vừa hỏi: “Có thể đi máy bay không? Vừa mới khép miệng không lâu.”
Bàn tay ấm áp của em đặt lên trên, tôi làm sao mà chịu được. Xách em đi về phía phòng ngủ, nói: “Đêm qua không phải em đã kiểm tra trên giường rồi sao? Chẳng lẽ còn không biết? Vậy chúng ta kiểm tra lại một lần.”
Tôi muốn tranh thủ lúc thân thiết mà hoàn trả cho em tất cả mọi giày vò mình vừa phải chịu, nhưng tôi nỡ lòng nào chứ.
Buổi sáng dậy ăn điểm tâm, tôi hỏi em: “Tặng quà gì cho cha mẹ em bây giờ?”
“Đưa thẳng tiền mặt đi.” Em cúi đầu tích cực ăn.
“À, được, thế gửi vào thẻ của em. Nhưng không thể đi tay không chứ. Thuốc lá? Rượu? Bán Nguyệt, em có thể nghiêm túc một chút không!”
Lúc này tôi thật sự gặp trắc trở, còn chưa lên máy bay đã sốt ruột đổ mồ hôi hột.
“Anh căng thẳng cái gì? Dù sao cũng chẳng phải lần đầu!”
Thái độ của em sao thế! Em còn giận? À, hóa ra em vẫn để tâm chuyện của tôi với Kiều. Cô nàng này, còn có thể nổi cơn ghen cơ đấy.
Tôi vuốt tóc em, nhẹ giọng nói: “Sao lại không phải lần đầu của anh? Lúc ấy, anh chẳng làm gì cả, chỉ giả vờ tổ chức hôn lễ mà thôi. Bán Nguyệt, em muốn cái gì anh cũng cho em, dù sao cả đời cũng chỉ có một lần.”
Em nắm chặt tay tôi, đưa lên miệng hôn chụt một cái, nhìn tôi rồi thở dài: “Anh đó. Em muốn cái gì? Em chỉ muốn anh.”
Tôi không nhịn được cúi đầu hôn em. Bán Nguyệt, Bán Nguyệt…
Cuối cùng tất cả đều mua ở siêu thị sau khi xuống máy bay: Rượu và tổ yến. Trước khi lên máy bay em gọi điện về, nghe thấy em nói: “Cha mẹ có ở nhà không? À, con về nhà vài ngày để nghỉ ngơi, mang một người về cho cha mẹ gặp,” sau đó nhìn tôi, mím miệng, “Người nào ấy ạ? Là người là được rồi. Không cần đón bọn con đâu.”
Ngồi trong xe taxi, tôi căng thẳng hỏi: “Hay là, chúng mình đi mua một bộ quần áo mới cho anh?”
“Ôi giời, không cần, cha mẹ em ghét nhất mấy người chỉ được mẽ ngoài.” Em về địa bàn của mình, rất thoải mái tự tại.
Tôi vội vàng nắm tay em, nhìn bộ dáng của em lại càng thấy căng thẳng. Trước kia lẻ loi một mình ở Thái Lan cũng chẳng như vậy.
“Yên tâm, cha mẹ em tốt lắm. Nhà em chỉ bình thường thôi, cũng không có yêu cầu cao với con rể tương lai. Hơn nữa nhìn tướng anh còn có thể ở rể, bọn họ càng thích anh.” Em nói xong tự cười ha hả.
Tôi như một thằng ngốc, nghệt mặt nghe mà không hiểu em nói gì. Là tại em hay tại tôi?
Nhà em ở một khu dân cư rất bình thường, xem ra đã xây hơn mười năm. Em dẫn tôi lên tầng ba, gõ cửa cộc cộc. Chắc người ra mở cửa là mẹ em, bà nói: “Con gái, về rồi đấy hả.”
Em đổi dép đi trong nhà, nhấc túi quà ra khỏi tay tôi, tôi cố gắng cười một cách tự nhiên, gọi “Bác gái”, sau đó thấy cha em cũng đi ra, đeo tạp dề, tôi chào “Bác trai”. Bọn họ đánh giá tôi, tôi không dám động đậy.
“Cởi giầy vào nhà đi.” Bán Nguyệt nói với tôi. Vì thế tôi làm theo, trái tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
“Sao muộn vậy mới về? Cha con gọi điện đến sân bay hai lần rồi, điện thoại con cũng không mở máy.”
Em dâng quà lên: “Mua quà cho cha mẹ. Anh ấy mua.”
Mẹ em mỉm cười nói: “Khách khí rồi.”
Chín giờ tối chúng tôi mới về, bọn họ đã ăn xong cơm tối, chỉ cố ý chờ chúng tôi mà thôi. Chúng tôi ngồi xuống, bàn ăn đã dọn đủ món. Cha em hỏi: “Giới thiệu bạn con đi chứ.”
“Tống Lễ,” Em cầm một cái móng giò bắt đầu gặm, “Đây là cha mẹ em.”
Tôi ngồi cứng đờ, chẳng biết phải làm gì. Cũng may mẹ em bảo: “Hai đứa cứ ăn từ từ, ngày mai nói chuyện. Cha mẹ đi ngủ đây.”
Tôi rốt cuộc thở phào một hơi, bất mãn nói: “Sao em không giúp anh, chết vì ăn.”
Em nhìn tôi khó hiểu: “Giúp anh cái gì? Chẳng ai bắt nạt anh cả. Ăn mau lên, đừng để đói bụng đau dạ dày.”
“Bọn họ có biết anh là ai không?” Tôi lo lắng hỏi, em chỉ gọi tôi là ‘Tống Lễ’, cũng chẳng giới thiệu tôi là bạn trai em, hơn nữa còn chuẩn bị cưới.
“Anh là ai cơ chứ?” Em vờ như không rõ.
“Em cứ bắt nạt anh nữa đi!” Tôi cũng bực.
“Ha ha, bọn họ biết tỏng rồi, nếu không làm sao để con gái của mình tùy tiện ngủ qua đêm với một người khác.” Em sờ hai má tôi an ủi. Nghe thế, tôi cảm thấy khá hơn nhiều.
Ăn xong, em đưa tôi vào phòng ngủ của mình, bất ngờ là trong phòng có hai cái giường đơn. Không thể nào, cố ý chuẩn bị cho chúng tôi như thế cơ à. Phòng ngủ không to lắm, ước chừng chín, mười mét vuông.
Bán Nguyệt nhìn tôi, cười nói: “Ngoan, buổi tối anh ngủ một mình.” Tôi ôm em từ phía sau, ngồi xuống giường, cẩn thận đánh giá nơi này, bày trí rất đơn giản, màu trắng là chủ đạo, có một bàn học, một máy tính, một ti vi, hai giá sách xếp đầy sách vở, chẳng trách em có thể mồm mép như thế.
“Chúng mình đi tắm đi.” Em nói. Tôi hôn em một cái, đồng ý.
Chúng tôi thật sự tắm chung với nhau, giống như ở nhà mình. Tắm nước nóng cũng khiến tôi thư thái hơn. Em hỏi: “Cha mẹ em tốt lắm phải không?”
Quả thực là tôi không có cảm giác gì hết, chỉ biết còn chưa đâu vào đâu, chờ ngày mai đã. Một mình Bán Nguyệt đã tra tấn tôi thành như vậy, không biết thêm cả cha mẹ em nữa thì tôi sẽ thế nào.
“Hình như em giống cha nhiều hơn một chút.”
Em gật đầu, nói: “Con gái đương nhiên giống cha, Mãn Nguyệt giống mẹ em nhiều hơn.”
Tôi mơ hồ: “Ai là Mãn Nguyệt?” Tôi giúp em chà lưng.
“Em trai của em, nhũ danh là Mãn Nguyệt.”
“Em còn có em trai? Em ruột hả?”
“Cha mẹ em sinh, anh nói có ruột hay không?”
“Sao em không kể?” Tôi kêu to, hóa ra tôi mới là người đơn thế bạc.
“Anh cũng có hỏi đâu. Em có em trai mà anh lo lắng cái gì, cũng chẳng phải em có chồng!” Em nguýt, tôi nhụt chí, tức giận không nói thành lời.
“Thế cậu ấy ở đâu?”
“Ai cơ?”
“Em trai em!” Xà phòng rơi vào mắt tôi, cay đến mức ứa nước mắt.
“Làm việc ở thành phố khác, cách chỗ này ba tiếng đi tàu.”
Tôi ra ngoài trước, quấn khăn tắm vào phòng, bỗng phát hiện một người đàn ông ngồi trên giường, vừa ăn cơm vừa dùng điều khiển ti vi chuyển kênh. Đêm nay thật lắm kinh hỉ, cậu ấy thấy tôi cũng sửng sốt một chút, sau đó cẩn thận quan sát tôi. Hiển nhiên cậu ấy là Mãn Nguyệt. Cậu ấy đứng lên, chiều cao hơn một mét tám, gầy như Bán Nguyệt, nho nhã điềm đạm. Lúc bắt tay với tôi, ngón tay của cậu ấy cũng dài dài nhỏ nhỏ.
Chúng tôi còn chưa kịp nói gì, Bán Nguyệt đã mặc áo ngủ vào phòng, tóc còn rỏ nước. Thấy cậu ấy bèn kinh ngạc kêu lên một tiếng, hai người vừa ôm vừa vỗ vai.
“Sao em lại về?”
“Nghe nói công trình phải nghiệm thu, em về kiểm tra chất lượng.”
Bán Nguyệt nghe xong quay đầu nhìn tôi, xem ra cậu chàng này làm kiến trúc.
Tôi cầm quần áo vào nhà tắm mặc, thầm nghĩ: Một, tôi chưa mua quà cho cậu ấy, liệu có để lại ấn tượng xấu không; hai, tối nay biết ngủ thế nào? Hóa ra hai chiếc giường kia có tác dụng như thế.
Trở về phòng, hai người đang trò chuyện thân mật. Bán Nguyệt nhìn thấy tôi, ôm eo tôi giới thiệu: “Tống Lễ, đây là em trai của em, Lưu Minh Giác.”
Chúng tôi bắt tay, trao đổi ánh mắt. Cậu ấy không thích tôi lắm, tôi cảm nhận được. Bởi vì tôi muốn cướp chị gái của cậu ấy.
Tôi chủ động nói: “Anh ra ngoài ngủ khách sạn, ngày mai tới tìm em.”
Rốt cuộc cô nàng này cũng có chút lương tâm, nghe tôi nói xong mặt mũi hơi ủ rũ: “Thế em đi với anh.”
Lòng tôi khoan khoái, rất vừa lòng, nhưng ngoài miệng nói: “Hai chị em hiếm khi gặp nhau, không sao.”
Trước mặt Lưu Minh Giác, em rất phóng khoáng nói: “Em không nỡ bỏ anh.”
Nói cho cùng thì cũng không uổng công yêu em, tôi còn không nỡ bỏ em hơn! Chẳng lẽ đưa em về nhà mình xong, tôi phải một thân một mình đi ngủ khách sạn?
Cuối cùng, Lưu Minh Giác lên tiếng: “Được rồi, em ra ngoài ngủ, tiền hai người chi nhé, khách sạn năm sao.”
“Đúng là có cách ấy.” Bán Nguyệt gật đầu. Tốt quá, tôi không do dự lấy ví ra, đưa thẻ tín dụng cho cậu ấy.
Cậu ấy cầm xong, nhìn chúng tôi nháy mắt vài cái. Bán Nguyệt giở giọng chị cả: “Đừng làm loạn, tìm một khách sạn cỡ nhà mình là được.”
Tôi vội vàng nói: “Không cần không cần, cứ năm sao đi, không cần tiết kiệm cho anh. Anh làm phiền quá.”
“Chị xem, chỉ có anh rể là hào phóng. Chị còn chưa cưới đã giúp anh ấy tiết kiệm ngay được.”
Ôi, dễ dàng như thế sao! Tôi yêu chết cái tiếng ‘anh rể’ này. Tâm tình tốt.
Cậu ấy đi rồi, Bán Nguyệt thấy tôi còn ngồi trên giường cười ngây ngô, cốc đầu tôi một cái nói: “Ngủ đi, không dễ dàng qua cửa thế đâu!” Kết quả chúng tôi vẫn cùng nằm trên một chiếc giường đơn, ôm nhau thật chặt. Tôi đã không thể quen với việc bên gối không có em.
Ngày hôm sau, khi chúng tôi thức dậy, cha mẹ em đã ra ngoài tập thể dục. Chúng tôi hâm nóng cơm ăn. Bán Nguyệt gọi điện thoại cho Lưu Minh Giác, cậu ấy ở Sofitel, đang chuẩn bị đi ăn buffet sáng.
Tôi hỏi Bán Nguyệt: “Bọn họ sẽ hỏi anh cái gì?”. Từ khi biết em muốn dẫn tôi về, tôi đã hỏi em rồi, nhưng em vẫn trả lời trước sau như một: “Hỏi gì đáp nấy, y sự thực mà nói.”
Đợi đến khi ba cặp mắt ngồi ở đối diện bàn ăn nhìn tôi, tôi căng thẳng tới mức mồ hôi mồ kê nhễ nhại, dạ dày cũng đau. Cha mẹ em hỏi, em trai em phụ trách ghi chép. Hơn nữa mấy câu hỏi này có tính hệ thống, chia ra làm năm phần: Bối cảnh gia đình, giáo dục, sức khỏe, công việc và bạn bè.
Tôi trả lời thành thật. Bán Nguyệt cứ như nghe thấy chuyện không liên quan đến mình, chỉ cắm đầu vào ăn.
Cha em còn nói: “Chỉ là tâm sự vui thôi, cháu cứ ăn đi.” Tôi nuốt trôi thế nào được. Vừa tập trung trả lời, vừa phải quan sát phản ứng của bọn họ, một cái nhướng máy cũng không bỏ qua.
Cuối cùng cũng xong. Trong quá trình còn bao gồm cha em bắt mạch cho tôi, chắc là sợ tôi che giấu bệnh tật gì. Bán Nguyệt lau mồ hôi trên trán tôi, cười khanh khách nói: “Anh không cần căng thẳng thế!” Tôi căn bản không nói lên lời, nắm tay em, ngập tràn lo lắng. Ba người đối diện chẳng lộ ra nụ cười vừa lòng nào cả.
Em nhìn tôi nói: “Lại đây đi, đồ ăn nguội rồi, em nấu mì cho anh.”
Tôi cùng em đi vào phòng bếp, thở hắt một hơi. Từ phía sau ôm lấy em, tôi hỏi: “Vừa rồi anh thể hiện thế nào?”
“Khá thành thật.” Em không nhìn tôi, đun nước.
“Họ có thích anh không?” Tôi lo âu.
“Thích chứ, phiếu ăn dài hạn xịn như thế cơ mà.” Bán Nguyệt quay người, cười cười ôm tôi. Tôi ảo não, nhà này chẳng ai bận tâm chuyện ấy cả, trừ việc tối qua Lưu Minh Giác hình như có hứng thú trong chớp mắt.
Một lát sau, em trai em xuất hiện, đưa giấy cho Bán Nguyệt, nghiêm túc nói: “Chị tự xem đi.”
Tôi nhìn tờ giấy cậu ấy vừa ghi lại, chắc đã chấm điểm cho tôi rồi. Bán Nguyệt xem xong, mặt không chút thay đổi đưa tờ giấy cho tôi. Tờ giấy kia xoàn xoạt ở trên tay tôi, bởi vì tay tôi đang run.
Tôi chỉ được có 57 điểm. Con số màu đỏ viết rất lớn ở góc trên cùng, còn viết bằng chữ ‘năm mươi bảy’, sợ người khác nhìn nhầm. Tôi mà lại không đạt tiêu chuẩn!
Nhìn xuống phía dưới, tôi vô cùng bất bình. Tỷ như tôi không có bà con gì, 0 điểm; nhưng dựa vào đâu hỏi tôi tiền bất động sản và tài khoản ngân hàng dùng đơn vị gì để tính, tôi đáp ‘trăm vạn’, kết quả bị -2 điểm?
Tôi bứt rứt đến mức đỏ bừng mặt, nhìn Bán Nguyệt, em lại nửa cười nửa không, rốt cuộc không nhịn được cười ha hả. Tôi thấy em cười mà không hiểu đầu đuôi, tôi không đạt tiêu chuẩn mà em vui như thế?
“Được rồi được rồi,” Em an ủi tôi, giơ tay xoa xoa bụng tôi, đẩy bát mì ra nói: “Mau ăn trước đã, chuyện khác bàn sau.”
“Anh không ăn, cả đời này anh không ăn nữa.” Tôi phát bực.
“Trẻ con, làm sao mà anh mất hứng?” Em giật lấy tờ giấy. Tôi ngồi xuống cái bàn nhỏ trong phòng ăn, không muốn vào nhà đối mặt với bọn họ.
“Anh không đạt tiêu chuẩn.” Tôi không ngóc nổi đầu nữa.
“Đạt hay không đạt là do em. Em yêu anh là anh đã đạt tiêu chuẩn, em rất yêu anh, anh được tám mươi điểm, em yêu anh muốn chết, anh chính là một trăm điểm.”
Em đưa chiếc đũa sang cho tôi, giục tôi ăn. Tôi được khuyến khích, nhìn em cười tươi như hoa, do dự nói: “Vậy anh chính là một trăm điểm!”
Em xoa bụng tôi bảo: “Nếu không ăn cơm sẽ trừ điểm.”
Ngày hôm sau, buổi sáng vừa ngủ dậy đã thấy em bôi kem dưỡng tay, lấy cái nhẫn cầu hôn kia đưa cho tôi, tôi sợ hãi xua tay không dám cầm, chẳng lẽ em muốn trả lại tôi?
Em vừa cười vừa cúi người bảo: “Anh đeo cho em đi, mẹ em bảo anh chọn rất khéo.”
Tim của tôi rốt cuộc cũng bình tĩnh, vội vã đeo cho em, xỏ vào ngón áp út vừa như in, thật là tốt, viên kim cương kia phản chiếu ánh sáng lung linh trong nắng sớm. Tôi kéo em vào lòng, hôn em mãnh liệt, đây là vợ của tôi!